Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 2: Tiến dần từng bước




Bạch Văn đẩy nhẹ cánh cửa đang khép hờ, hai con mắt xoay tròn. Hạ Vũ ở sau lưng cậu ló nửa cái đầu ra, chớp chớp mắt nhìn Ngụy Vũ Thông, hiện tại anh là vật sống duy nhất trong căn phòng.

Ngụy Vũ Thông đang đọc sách, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên, quét mắt qua liếc cái laptop trên tay Bạch Văn, lại ngó biểu tình khác nhau của hai đứa, hắng giọng nói: “Anh họ em không ở đây.”
Bạch Văn tự nhiên như ruồi đi thẳng vào, giống như đang vào phòng của chính mình vậy, vô cùng thoải mái nói: “Anh họ không có đây, có anh Thông cũng thế mà.”
Hạ Vũ đi theo phía sau cậu rất nghi ngờ hỏi: “Anh Thông?”
Bạch Văn cười hô hố xoay người lại kéo Hạ Vũ lên phía trước, giới thiệu với Ngụy Vũ Thông: “Anh Thông, khuê mật của em, Hạ Vũ. Anh Thông là cái kia kia của anh họ tớ đó.” Bạch Văn niết niết ngón tay út, cười gian tà mập mờ chớp mắt nhìn Hạ Vũ.
Hạ Vũ ngơ ngác nhìn Ngụy Vũ Thông, nhưng vẫn bắt chước Bạch Văn gọi một tiếng anh Thông.
Khóe miệng Ngụy Vũ Thông giật giật, lờ đi Bạch Văn đang giải thích cách xưng hô cho Hạ Vũ, chỉ nhàn nhạt nói: “Anh của em không ở đây, không cần trêu anh với cậu ấy.”
Bạch Văn ra vẻ hiểu biết khoát tay: “Em hiểu mà hiểu mà.”
“…”
Chu Tiếu Đông được ở trong khu kí túc xá mới, điều kiện ở đây tốt hơn khu cũ rất nhiều. Dãy trên là giường, phía dưới là bàn học và tủ quần áo, có một nhà vệ sinh riêng cùng một ban công nho nhỏ, không gian rất thoáng đãng, rộng rãi.
Bạch Văn vừa lấy máy tính của mình ra đặt xuống bàn đọc sách của Chu Tiếu Đông, vừa than thở: “Kí túc xá này thích thật, còn có ban công nữa.”
Hạ Vũ cũng đánh giá kí túc xá một hồi, vô cùng hâm mộ nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Ngụy Vũ Thông kinh ngạc nhìn hai đứa này cứ tự nhiên như ruồi, cảm thấy chúng còn thoải mái hơn so với ở nhà mình. Nếu không phải chắc chắn chỗ đang ngồi là kí túc xá của mình, e rằng anh sẽ nghi ngờ bản thân đi nhầm chỗ.
Bạch Văn chuẩn bị laptop xong, lúc này mới quay qua hỏi Ngụy Vũ Thông: “Anh họ em khi nào thì về ạ?”
“Không biết.” Ngụy Vũ Thông cảm thấy mới sáng tờ mờ Chu Tiếu Đông đã lén lút chạy trốn cuộc thăm hỏi của em họ thì nhất định phải chờ kí túc xá tắt đèn cậu mới trở về, hoặc có thể không về.
Bạch Văn nói: “Anh rể họ… mặc dù anh họ nhà em không phải dạng vô cùng xinh đẹp nhưng kiểu gì cũng coi là trời sinh đoan chính, thẹn thùng đáng yêu. Anh không thể thả rông anh em đi linh tinh bên ngoài vậy được, dễ hút người thứ ba lắm đó.”
Ngụy Vũ Thông bình tĩnh lật sách: “…Không liên quan đến anh.”
Bạch Văn ha hả cười to.
Hạ Vũ nghi ngờ hỏi: “Trời sinh đoan chính, thẹn thùng đáng yêu cũng là từ để hình dung đàn ông sao?”
Bạch Văn giải thích: “Anh họ tớ ấy mà không phải đàn ông bình thường đâu.”
“Không bình thường thế nào?”
Bạch Văn đáp: “Đàn ông bình thường sẽ bị một thằng đàn ông khác đè sao?”
Hạ Vũ nghĩ nghĩ một lát, nghiêng đầu nói: “Không biết.”
Bạch Văn nhún vai: “Cho nên mới không bình thường đó.”
“Anh ấy cũng đánh nhau với người khác sao?” Hạ Vũ lại nghiêng đầu, vô cùng chăm chú học hỏi.
Bạch Văn chớp chớp mắt mấy cái, “Không phải chỉ đánh nhau mới bị đè đâu.”
“Úi chà! Còn lúc nào bị đè nữa?”
Bạch Văn hỏi ngược lại: “Đánh nhau sẽ cởi quần áo sao?”
Hạ Vũ lắc đầu.
Bạch Văn lại nói: “Đó. Thế nên không phải đánh nhau.”
Hạ Vũ bắt đầu choáng.
Ngụy Vũ Thông thấy hai nhóc mặt búp bê, dùng giọng điệu bình thường như cần đường hộp sữa để nói về chuyện kì quái như thế, nhịn không được day day huyệt thái dương, đứng lên nói: “Anh có chút việc phải ra ngoài một lát. Các em cứ chơi đi nhé.”
Bạch Văn cười tươi rói: “Anh rể họ, anh nên đi bắt anh họ em về từ lâu rồi.”
Ngụy Vũ Thông lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì ngã dập mặt, nhịn không được quát lên: “Tôi không phải anh rể họ nhà cậu.”
Bạch Văn vội vàng sửa miệng: “Anh Thông đi thong thả.”
“…”
Ngụy Vũ Thông đi chưa được năm phút thì có một người bạn ở phòng bên là lão Cửu chạy sang, định rủ Ngụy Vũ Thông và Chu Tiếu Đông chơi tú lơ khơ. Thấy hai người lạ hoắc, hắn rất ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: “Các cậu là người mới chuyển đến hả? Khang Phi rốt cuộc chuyển ra ngoài làm hại xã hội rồi sao?”
Đôi ngươi Bạch Văn đảo ngược một vòng, nhiệt tình mời hắn vào phòng, lấy một lon hồng trà Thống Nhất từ trong tủ của Chu Tiếu Đông ra mời hắn uống.
Lão Cửu vội vàng từ chối: “Hồng trà Thống Nhất của Tiểu Đông Tử anh không dám uống đâu.” Người nào ở tầng này mà không biết Chu Tiếu Đông là tên cuồng hồng trà Thống Nhất chứ?
Bạch Văn cố nhét vào tay hắn, “Không sao, không sao. Anh họ sẽ không giận đâu.”
“Anh họ?” Lão Cửu khựng lại, sau đó vỗ đùi cái đét, cười to nói: “Hóa ra là thế, hóa ra là thế. Anh đang nghĩ kí túc xá vẫn luôn không có người ở, vì sao đột nhiên lại có người vào chứ. Hóa ra là thân thích!”
“Vẫn không có người ở?” Bạch Văn nhìn bốn cái giường được dọn dẹp gọn gàng.
Lão Cửu giải thích: “Một thằng là người bản địa hầu như chưa bao giờ về đây. Một thằng khác là playboy chính hiệu, ngày nào cũng chơi bời lêu lổng ở bên ngoài, tất nhiên kí túc xá không có ai ở nữa rồi.”
Bạch Văn cười như mèo trộm được cá, “Nói vậy hai cái giường này không có ai ở sao?”
Lão Cửu lưỡng lự gật đầu, “Đúng vậy. Không thì sao hai đứa chuyển vào được chứ?”
Bạch Văn đứng phắt dậy, gọi to Hạ Vũ đang vùi đầu đọc tiểu thuyết, “Hạ Vũ, chúng ta đi chuyển đồ ngay và luôn!”
Lão Cửu: “…”
Chu Tiếu Đông chầm chậm đi về kí túc xá, mở cửa ra chợt thấy một gương mặt búp bê hoàn toàn xa lạ. Cậu vẫn luôn có bóng ma với những kẻ có mặt búp bê như em họ nhà mình nên phản ứng đầu tiên không phải hỏi đối phương mà là lùi ra sau, nhìn lên số phòng ở cửa kí túc xá.
Hành lang sáng trưng giúp cậu nhìn cực rõ số phòng, 419, thật sự là kí túc xá của mình mà.
Chu Tiếu Đông lại mở cửa lần nữa, lần này không chỉ thấy mỗi cậu bé đáng yêu mà còn thấy thằng em họ nhà mình đang lau tóc đi từ phòng vệ sinh ra.
Bạch Văn cũng thấy cậu, nhiệt tình hỏi: “Anh họ, anh về rồi ạ.”
Chu Tiếu Đông chỉ chỉ cái khăn mặt Bạch Văn đang dùng để lau tóc, “Khăn mặt này nhìn thật quen.”
“Há. Vì em lấy ở bên trong mà.” Bạch Văn chỉ phòng vệ sinh.
Chu Tiếu Đông hít một hơi thật sâu. Thằng nhóc chỉ lấy một cái ga trải giường để lau tóc mà thôi, vấn đề nhỏ vấn đề nhỏ ấy mà. Cái vấn đề cỡ bự ở đây chính là, “Tại sao em lại ở đây?”
Bạch Văn cười thật rạng rỡ, “Đương nhiên là chờ anh rồi!”
Chu Tiếu Đông nghĩ đến việc mình cho Bạch Văn leo cây cả ngày hôm nay, không khỏi hơi chột dạ.
Bạch Văn giả bộ đáng thương: “Em chờ anh từ sáng tới giờ đó.”
Trong lòng biết là một chuyện, bị người nói thẳng ra lại là chuyện khác. Chu Tiếu Đông không nghĩ đến Bạch Văn lại cố chấp như vậy, đau đầu nói: “Em thật sự muốn chơi game để theo đuổi đàn ông hả?” Cả đêm qua cậu lăn lộn trên giường không tài nào ngủ được, xoắn xuýt cả đêm vẫn không nghĩ ra cách gì để Bạch Văn nghĩ lại. Trên thực tế, cậu chưa bao giờ đỡ được suy nghĩ của Bạch Văn, vẫn luôn bị Bạch Văn dắt mũi đi.
“Thì sao?”
“Đàn ông…” Chu Tiếu Đông không biết nói như thế nào, buồn bực gãi đầu: “Cậu ta là đàn ông.”
Bạch Văn đỏ mặt: “Em là đồng tính mà! Không phải đàn ông em không thích!”
Chu Tiếu Đông nghẹn một cục không ra được, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm Bạch Văn. Rõ ràng đồng tính là một chuyện vô cùng lớn, thế nào mà từ miệng Bạch Văn lại có vẻ đương nhiên như vậy chứ?
Ngụy Vũ Thông chỉ muốn đến thư viện đọc sách giết thời gian, kết quả bị hội trưởng hội học sinh chộp được, bắt đi làm lao công, mệt mỏi nửa sống nửa chết mới kiếm được một bữa cơm chùa, còn bị rót cho vài chén rượu.
Hành hạ nhau đến tận lúc tắt đèn mới được trở về, lên tầng chỉ thấy Chu Tiếu Đông đang đứng tần ngần ngoài cửa kí túc xá, cho thấy có vấn đề xảy ra.
“Sao không đi vào?”
“Á!” Chu Tiếu Đông kinh ngạc nhảy dựng lên, phát hiện người nói là Ngụy Vũ Thông mới trợn mắt quát to: “Tại sao cậu giống quỷ thế?”
Ngụy Vũ Thông không còn gì để nói, “Tôi là người.” Không cần giật mình như vậy chứ?
Chu Tiếu Đông hừ nói: “Chẳng khác gì đâu.”
Ngụy Vũ Thông rất mệt, không có tâm trạng tiếp tục nói những lời vớ vẩn với cậu, “Trước có thể đi vào không?”
Chu Tiếu Đông bĩu môi, rốt cuộc vẫn chọn đi vào, cầm lon hồng trà Thống Nhất uống một ngụm rồi nói với Bạch Văn: “Em cứ về trước đi, ngày mai chúng ta nói chuyện một chút.” Tuy cậu không nghĩ nói xong sẽ có kết quả.
“Trở về sao?”
“Sắp tắt đèn rồi. Em không về kí túc xá của mình à?” Uống hết cả lon hồng trà Thống Nhất, tâm trạng buồn bực mới giảm đi chút ít, giọng điệu Chu Tiếu Đông mới hơi hơi dịu đi.
Bạch Văn chỉ chỉ giường trên, “Em chuyển đến đây rồi.”
Chu Tiếu Đông nhìn lại, thấy cái giường kia trải một cái ga đỏ chót, là cậu đi mua với Bạch Văn, lúc ấy còn bị hiểu lầm là mua để chuẩn bị kết hôn, cho nên cậu vẫn nhớ như in. Chu Tiếu Đông giật mình, thiếu chút nữa bị sặc chết, lập tức ho sù sụ.
Ngụy Vũ Thông mặc dù cũng rất kinh ngạc nhưng thấy Chu Tiếu Đông ho vô cùng khổ sở, không làm gì được đành phải đi lên, vỗ vỗ lưng để cậu thuận khí.
Bạch Văn rất khéo hiểu lòng người, “Anh họ, anh đừng kích động quá. Bọn em nhất định sẽ chừa lại không gian để anh và anh rể họ ở riêng với nhau, thích làm gì thì làm.”
Chu Tiếu Đông ho đỏ cả mặt, nói không nên lời.
Ngụy Vũ Thông thấy Hạ Vũ vẫn đang mặc đồ ngủ, một chút cũng không giống định rời đi, hỏi: “Các em ngủ một giường sao?”
Bạch Văn chỉ chỉ cái giường bên cạnh mình, “Hạ Vũ ngủ ở giường này.”
Chu Tiếu Đông đã thở được dễ dàng, giận dữ nói: “Khang Phi cũng không phải người chết, sao có thể tùy tiện ngủ trên giường của cậu ta được.”
Hình dáng Hạ Vũ rất giống Bạch Văn khi còn nhỏ, một tên ác ma khoác da cừu còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một đứa nữa. Chu Tiếu Đông sây sẩm mặt mày, thiếu chút nữa té xỉu, may là sau lưng có Ngụy Vũ Thông đỡ.
“Anh ta ngày nào cũng lêu lổng ở bên ngoài, không về kí túc xá ngủ thì khác gì người chết đâu.”
Chân Chu Tiếu Đông mềm nhũn, có xu hướng muốn ngã. Trước khi vào học Bạch Văn đã từng hỏi có thể ở trong kí túc xá của cậu hay không, cậu cố ý giấu giếm tình hình thật, không nghĩ tới mới chỉ vài ngày mà Bạch Văn đã biết hết rồi.
Tự thề trong lòng, nếu tìm ra thằng chết tiệt báo cho nhóc quỷ này biết, cậu sẽ bóp cổ thả trôi sông!
Lão Cửu ở phòng bên cạnh đang chơi tú lơ khơ với bạn tự dưng hắt xì một cái thật to.
Ngụy Vũ Thông nhìn thời gian, cách lúc tắt đèn còn chừng 2 phút, mới nói với Hạ Vũ: “Khang Phi ít về, em ở một thời gian chắc không sao đâu.” Còn chủ nhân của cái giường đang bị Bạch Văn chiếm kia là người địa phương, ngày nào cũng về nhà, từ lúc khai giảng cái giường đó vẫn để trống.
Bạch Văn đã chuyển hết đồ đạc qua, lại nhìn vẻ mặt trắng bệch của Chu Tiếu Đông, Ngụy Vũ Thông đoán chắc từ nay về sau có thể hai nhóc này sẽ là bạn cùng phòng mới của mình.
Hạ Vũ cảm động nhìn Ngụy Vũ Thông, lại tội nghiệp nhìn Chu Tiếu Đông, “Anh họ…” Giống như nếu Chu Tiếu Đông không lên tiếng, thẳng bé cũng chẳng dám ngủ lại trên giường đó.
Giọng Hạ Vũ khiến Chu Tiếu Đông nhớ đến Bạch Văn khi còn bé, mỗi lần thằng nhóc có ý xấu nào đó liền thích dùng giọng điệu này gọi cậu. Lúc này vừa nghe xong lập tức giận đến hộc máu, khẽ quát lên: “Ai là anh họ của cậu.” Một đứa em họ đã khiến cậu dở sống dở chết rồi, thêm một thằng nhóc nữa vậy cậu chết hẳn luôn ấy chứ.
Hạ Vũ vô cùng mất mát đau thương, giống như một chú cún con bị chủ nhân vứt bỏ.
Đáy lòng Chu Tiểu Đông đột nhiên cảm thấy tội lỗi, nghiêm mặt pha trò: “Lúc nãy anh quên mất tưởng em gọi anh, hóa ra là gọi cậu ta.” Cậu chỉ Ngụy Vũ Thông ở phía sau mình.
Hạ Vũ chân thành nói: “Anh ấy không phải anh họ mà là anh rể họ.”
Ngụy Vũ Thông, Chu Tiếu Đông nhìn ánh mắt vô cùng trong sáng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Hạ Vũ, im lặng hộc máu: Rốt cuộc thằng nhóc này khờ thật hay giả ngu đây?
Lúc đèn tắt cũng là lúc cuộc nói chuyện của bọn họ kết thúc.
Chu Tiếu Đông mò mẫm đi rửa mặt xong, bò lên giường, trốn trong chăn, gửi tin nhắn cho Ngụy Vũ Thông, tư thế kia giống như đang chắp đầu vái lạy ông Địa.
Cậu chỉ trốn ra ngoài một ngày thôi mà, tại sao lại có người vào ở rồi?
END 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.