Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 49: Đu bám không tha




Lần đầu tiên Bạch Văn làm nhiệm vụ kịch tình, cậu rất tò mò về cái gọi là nhiệm vụ biến thái, trên đường đi không ngừng hỏi Lộ Hướng Bắc xem có chuyện gì đặc biệt sẽ xảy ra hay không.
Mỗi lần như thế Lộ Hướng Bắc đều trả lời đến lúc đó thì sẽ biết.
Bạch Văn im lặng hộc máu.
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Trả nhiệm vụ cũng không có sao?
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Ừ
[Đội ngũ]  [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: (⊙o⊙)…. Vì sao lại tỉnh bơ thế?
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Uống trà!
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Bắt nạt người mới là vô đạo đức lắm đó.
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Cậu cũng uống.
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: …
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]:… Chẳng lẽ trả nhiệm vụ sẽ không có sao? Kinh nghiệm của tui đâu? Phần thưởng của tui đâu?
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Nhiệm vụ kịch tình là một chuỗi các nhiệm vụ.
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Cho nên?
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Phần thưởng đến cuối mới cho một lúc.    
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: …
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: /(tot)/~~ tui bị lừa.
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Đầu óc bị con buôn trong game đá rồi!
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Rất thú vị.
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Phần thưởng rất phong phú.
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: -_-||| Tại sao lại có cảm giác anh đang dụ khị tui nữa?
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Ngoan, *sờ đầu* ~ phần thưởng rất nhiều.
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: *lé mắt*~ thật sự nhiều hả?
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Đến lúc đó cậu sẽ biết.
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Lại thừa nước đục thả câu rồi!
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Ha ha.
Bạch Văn trừng mắt, đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn phiền, vì sao cậu luôn có cảm giác mình bị áp chế thế này chứ? Biết rõ bị chơi xỏ, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, biết rõ hắn cố ý thừa nước đục thả cậu, bản thân còn thật sự mắc câu nữa.
Bạch Văn bỗng nhiên thở dài một tiếng, sờ lên cái cằm không có cọng râu nào, lầm bầm: “Người thông minh luôn rất tò mò và rất háo thắng, bi thảm ghê bi thảm ghê ~”
Bạch Văn cảm thán xong, rốt cục đã nhận nhiệm vụ tiếp theo.
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Nói cây đào còn non có độc, cần gấp một trứng mối.
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: -_-|||
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Đây rốt cục là nhiệm vụ kiểu gì thế?
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Trên đó có chỗ nào tìm trứng mối không?
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: *Sờ cằm* ~
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Lộ huynh, sao anh lại muốn chơi nhiệm vụ kịch tình thế?
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Mặc dù tui cũng từng tò mò, nhưng hiện tại tui cảm thấy thật may là mình không nhất thời bị chập mạch.
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Rất thú vị.
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]:…Có ý gì?
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Thấy cậu buồn phiền như thế rất thú vị.
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: -_-||| Lộ huynh, ngàn vạn lần đừng để ý đến tui, tui là hoa đã có chủ rồi đó.
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Kết hôn rồi?
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Sắp.
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Chưa cưới thì đều là người tự do.
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: -_-||| Người thứ ba sẽ bị sét đánh chết, hơn nữa tui cũng ngứa mắt với anh.
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Hả?
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: ~(@^_^@)~ trong lòng tui chỉ có chồng mình thôi.
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Ồ, vậy đi.
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: *trừng mắt* Cứ thế xong hả?
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Ừ
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Lẽ ra anh nên quấn chặt lấy đu bám không tha, không từ thủ đoạn xấu xa nào…
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: -_-||| Có vẻ cậu rất có kinh nghiệm theo đuổi người khác.
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: ~(@^_^@)~ Tui theo đuổi chồng mình một học kì rồi đó, từ hiện thực đến trò chơi, từ trò chơi đến võng phối, thật vất vả mới thân thiết, kết quả bị chồng thông minh nhà tui phát hiện, tốt đẹp cho đến giờ đó. Haizz!
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]:…..
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Có phải đã bị cảm động bởi tình yêu sâu nặng của tui rồi không?
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Tui còn bị chính mình làm cảm động nữa đó.
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: …
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Muộn rồi, ngủ sớm chút đi. Ngày mai đi tìm trứng mối.
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: Được rồi, ngủ ngon. Tui còn muốn nhắn tin cho chồng yêu nữa kìa.
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Sao không trực tiếp gọi điện thoại qua?
[Đội ngũ] [Chân Trời Xa Xăm Nơi Nào]: /(tot)/~~ Chồng tui xấu hổ, sợ nghe thấy giọng của tui sẽ xấu hổ đến cứng đờ người!
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: …
[Đội ngũ] [Lộ Hướng Bắc]: Out đây.
Lúc Bạch Văn logout, tâm trạng của cậu rất tốt, bởi vì rất khó mới kiếm được người chăm chú lắng nghe cậu tâm sự chuyện riêng tư.
Bạch Văn out xong lại lượn diễn đàn một vòng, tuy hiện tại không dùng clone bình luận linh tinh nữa, nhưng cậu vẫn thích đi đọc mọi tin tức liên quan đến Lộ Nam Minh. Sau đó, cậu ngạc nhiên phát hiện, vở kịch làm anh sao nhãng game đã ra rồi. Bạch Văn vui vẻ đi download xuống để nghe thử.
Vừa bật lên, bị tiếng nói từ tính của Lộ Nam Minh mê hoặc thần hồn điên đảo.
Bạch Văn hưng phấn, gửi tin nhắn cho Lộ Nam Minh, muốn gọi điện thoại qua, kết quả bị bơ đẹp.
Lộ Nam Minh cũng không thấy được tin nhắn của Bạch Văn, bởi vì hắn logout không lâu thì đã bị bố vừa về nhà gọi đến nói chuyện, tất nhiên là vì chuyện của Lộ Duyệt Hân rồi.
Nói chuyện đến gần hai tiếng đồng hồ.
Lộ Nam Minh thấy mệt không chịu được, đứng im ở cửa phòng vài giây mới chậm chạp nhấc chân đi vào phòng ngủ. Trên đường về phòng vừa khéo gặp mẹ “vừa mới” lên tầng, mẹ hắn hỏi có muốn ăn khuya không, Lộ Nam Minh biết mẹ lo lắng cho mình, liền cố gắng ăn cho xong bữa ăn khuya mẹ chuẩn bị cho hắn.
Xong xuôi hết hắn mới đi vào phòng ngủ của mình, lúc này đã rạng sáng hai giờ, Lộ Nam Minh nằm sấp xuống giường, nhắm mắt trong chốc lát, theo thói quen nhìn điện thoại, phía trên có hơn mười tin nhắn chưa đọc, tất cả đều do một người  gửi đến.
Lộ Nam Minh bất đắc dĩ cong khóe môi, chống khủy tay xuống giường, chậm chạp nhích người dậy đọc.
Bạch Văn thích coi việc gửi tin nhắn cho hắn như đang viết nhật kí, một chút việc nhỏ nhặt, một ít suy nghĩ linh tinh, Lộ Nam Minh mỗi lần xem đều bất đắc dĩ, cũng rất nhiều lần muốn kéo Bạch Văn vào danh sách hạn chế, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
Dần dần hình thành thói quen đọc tin nhắn.
Trong hòm thư đến có hơn 100 tin nhắn đều đến từ một người gửi, Lộ Nam Minh lật xem từng tin một, còn chẳng nhớ mình đã trả lời như thế nào, ngón tay vì đọc từng tin nhắn mà có chút cứng, đột nhiên hắn phát hiện mình với Bạch Văn trao đổi hóa ra nhiều như thế, đã vượt quá lẽ thường rồi, bởi vì hộp thư gửi đi cũng gần tương đương với hộp thư đến rồi.
Lộ Nam Minh không yên lòng tiếp tục lật xem tin nhắn, cảm giác cái ót đau đau, chuyện của Bạch Văn, chuyện Lộ Duyệt Hân, những lời bố hắn nói lượn lờ trong đầu hắn, khiến hắn vừa bình tĩnh đã lại tức giận.
Có lẽ vì tâm trạng không tốt, Lộ Nam Minh có chút xúc động, gọi điện thoại đến cho Bạch Văn.
Nghe thấy chuông điện thoại reo, Lộ Nam Minh mới kịp phát hiện mình đã làm gì, nhưng hắn không thể cúp máy được, thậm chí còn có suy nghĩ xấu xa, đó là cậu bảo tôi gọi đấy nhé.
Về chuyện thời gian, hoàn toàn bị hắn tảng lờ luôn.
Giọng Bạch Văn rõ ràng còn ngái ngủ: “Alo, ai đó…”
Lộ Nam Minh cầm điện thoại đi về phía cửa sổ, kéo màn cửa, mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào phòng, hai tay hắn chống lên bệ cửa, nhìn lên trời, nhàn nhạt nói: “Là tôi.”
“…” Bạch Văn nghe thấy giọng Lộ Nam Minh thoáng cái tỉnh luôn, chuyện đầu tiên cậu làm là xem lại điện thoại, thật sự là Lộ Nam Minh, Bạch Văn hơi ngạc nhiên một giây, sau đó xoay người ngồi dậy.
Toàn bộ động tác không vượt quá ba giây, có thể thấy tốc độ cực kì nhanh.
Bạch Văn kêu ca: “A Minh Minh, em chờ điện thoại của anh thật khổ.”
“Chờ đến ngủ quên sao?”
Bạch Văn lớn tiếng phân bua: “Không có.” Định dùng lớn giọng để chứng minh.
Lộ Nam Minh cười cười, im lặng bày tỏ thái độ của mình.
Bạch Văn tự nhiên đoán được vì sao Lộ Nam Minh không tin, mặt cậu không đổi sắc nói: “Em vẫn luôn chờ, chờ đến bây giờ có chút buồn ngủ, cho nên nói mới uể oải thế đó.”
“A, mệt thì ngủ đi.”
“Á! Đừng cúp máy!” Bạch Văn hô to, thấy Lộ Nam Minh không tắt điện thoại, chắc chỉ đang dọa cậu, trong lòng Bạch Văn vô cùng vui vẻ, không kìm được làm nũng: “A Minh Minh chúng ta tâm sự đi!”
“… Nói gì?”
Bạch Văn dừng một lúc, giọng nói hơi nghiêm túc: “Nói vì sao tâm trạng anh không tốt.”
Lộ Nam Minh khẽ giật mình, thì thầm: “Tâm trạng không tốt sao?”
Bạch Văn chắc chắn nói: “Đúng vậy.”
“… Sao cậu biết hay thế?” Lộ Nam Minh có chút không tin nổi, hắn tự nhận bản thân kìm nén cảm xúc rất giỏi, dù sao cũng từng rèn luyện qua mà.
Là câu hỏi mà không phải phủ nhận? Bạch Văn thật sự nghiêm túc: “Có chuyện gì thế?” Tuy cậu tự cho mình là trời sinh mệnh thụ, nhưng cũng không phải không nghĩ bản than là đàn ông.
Ngược lại cậu rất muốn đảm nhận trách nhiệm của một người đàn ông, trong đó dĩ nhiên có việc bảo vệ người mình yêu, tuy người yêu này cũng là đàn ông, còn là loại đàn ông không cần cậu bảo vệ, nhưng khi nghe được tâm trạng Lộ Nam Minh không tốt, phản ứng đầu tiên của cậu chính là muốn chia sẻ với hắn.
Lộ Nam Minh im lặng.
Bạch Văn đợi rất sốt ruột, vài lần túm tóc mình, cậu không chịu nổi đành lên tiếng trước: “A Minh Minh, chuyện gì thế?” Trong lòng vô cùng sốt ruột, nhưng khi nói ra lại rất nghiêm túc.
“Cũng không có gì… Chỉ là lại làm Duyệt Hân khóc.”  Rốt cục Lộ Nam Minh cũng lên tiếng nói chuyện, hắn không phải không muốn kể, mà là không thể kể được, đây là chuyện hắn giữ trong lòng nhiều năm rồi, chưa từng nghĩ sẽ nói ra với ai cả, nhất thời hắn không thích ứng được. Vốn dĩ tính cách của hắn là thế, chỉ là chợt nhớ tới câu nói kia của Bạch Văn: Với tư cách là chồng của em, em nhất định phải biết.
Lộ Nam Minh cảm thấy chuyện này cũng không cần phải giấu Bạch Văn.
Lộ Duyệt Hân khi mười bốn tuổi đã phát triển thành cô nàng xinh đẹp, lại là cô con gái được chiều chuộng trong nhà, vì thế khiến cô rất tùy hứng, mười bốn tuổi lại còn là tuổi phản nghịch nữa.
Bởi vì một chuyện nhỏ nhặt, Lộ Duyệt Hân với bố cô, bác của Lộ Nam Minh, bắt đầu cãi nhau, cô tức giận quá mới bỏ nhà đi.
Bác Lộ Nam Minh nghĩ muốn cho Lộ Duyệt Hân một bài học, vì thế không cho người đi tìm cô về, kết quả cô đi nhầm vào Địch Bar, cuối cùng thiếu chút nữa xảy ra chuyện.
Là Lộ Nam Minh cứu được cô.
Chuyện lần đó khiến Lộ Duyệt Hân rất shock, một thời gian dài tinh thần đều không được bình thường, ai cũng không để ý, lâm vào tình trạng trầm cảm, hoặc tự nhiên nổi điên hét lên, chỉ có Lộ Nam Minh là nói chuyện được với cô.
Từ đó về sau, Lộ Duyệt Hân từ từ tốt lên, nhưng thói quen bám rịt lấy Lộ Nam Minh thì không đổi, thậm chí còn luôn tự phong mình là vị hôn thê của hắn, người nhà bởi vì thương cho cảnh ngộ của Lộ Duyệt Hân, Lộ Nam Minh cũng thương cô, vô tình cứ chiều hư cô, không để ý đến vấn đề vị hôn thê này nữa.
Ai ngờ Lộ Duyệt Hân lại cho là thật.
=================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: /(tot)/~~ Hôm qua không có chương mới, hôm nay bổ sung cho hôm qua đấy.
À mà, ngày mới chắc cũng không có chương mới đâu, ngày kia nhé.
Dạo này toàn phải tăng ca họp tập huấn, tui sắp phát điên rồi, mỗi năm đến sáu tháng cuối năm đều thế /(tot)/~~ zai đệp của tui, truyện của tui, ba tháng a a a a a a a a a a a
Editor: Hôm nay cố gắng edit chương mới cho mọi người, coi như bù đắp thời gian qua không post chương mới. Mọi người thông cảm nhé, đi làm mệt quá, về nhà là ta lăn ra ngủ luôn thôi :’( Sau này sẽ cố gắng 1 tuần một chương, mọi người đừng ném đá tui nhé /(tot)/~~ /(tot)/~~ /(tot)/~~ /(tot)/~~ /(tot)/~~ hãy thương cho thân già này /(tot)/~~ /(tot)/~~ /(tot)/~~ /(tot)/~~ /(tot)/~~ /(tot)/~~ /(tot)/~~ /(tot)/~~ /(tot)/~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.