Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 5: Đêm khuya bỏ nhà theo zai




Chu Tiếu Đông tắm rửa xong ra ngoài thì thấy Hạ Vũ vẫn đang đọc sách, Bạch Văn chơi game, ngay cả Ngụy Vũ Thông cũng đang ngồi vào bàn nghịch máy tính… Chu Tiếu Đông nhịn không được hỏi: “Mọi người không ngủ à?”
Hạ Vũ ngẩng đầu liếc cậu một cái, sau đó rất nhanh lại vùi vào trong biển cả tri thức; Ngụy Vũ Thông lắc lắc đầu mà chẳng thèm quay mặt lại, Bạch Văn chơi game vui vẻ nói: “Còn chưa ngủ đâu, anh họ anh ngủ trước đi! Ngủ ngoan!”
Chu Tiếu Đông nắm chặt tay, ánh mắt khẽ quét qua ba người, cuối cùng dừng trên người Ngụy Vũ Thông. Cậu đã bó tay với Bạch Văn rồi, Hạ Vũ với mặt búp bê đáng yêu cũng khiến cậu không thể nào xuống tay được, cuối cùng chỉ còn lại Ngụy Vũ Thông là cậu có thể càu nhàu mà thôi.
Chu Tiếu Đông cảm giác trái tim mình thật sự là tan nát rồi, hơn nữa cuộc sống như vậy sợ rằng sẽ không chấm dứt trong ngày một ngày hai được, nghĩ như thế, tâm trạng cậu trở nên vô cùng không vui!
Chu Tiếu Đông rón rén bước đến sau lưng Ngụy Vũ Thông, thấy anh đang chơi game, cậu cảm thấy dây thần kinh lí trí trong đầu mình đứt cái phựt! Chu Tiếu Đông nghiến răng rít lên: “Ngụy Vũ Thông! Cậu cố ý chống đối tui đúng không!!!”
“Hả?!” Ngụy Vũ Thông có chút mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Chu Tiếu Đông, kinh ngạc nói: “Làm sao thế? Ai chọc cậu giận hả?”
Ánh mắt Chu Tiếu Đông từng chút từng chút đảo qua mặt anh, xác nhận sự kinh ngạc kia không phải xạo, cơn giận mới chậm rãi giảm xuống, nhưng vẫn rất bực bội nói: “Tại sao cậu cũng chơi thế?”
Ngụy Vũ Thông nhìn game mình đang chơi một chút, nói: “Tôi vẫn luôn chơi mà!”
“…” Chu Tiếu Đông há hốc mồm, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng, trầm mặc lên giường. Ngụy Vũ Thông vốn chơi game trước giờ, cũng không thể vì chuyện của em họ mình mà bắt anh ít chơi được, cậu chẳng có cái quyền lợi kia.
Chu Tiếu Đông không khỏi có chút mất mát.
Ngụy Vũ Thông rất ngạc nhiên với việc Chu Tiếu Đông đột nhiên lại nghe lời như thế! Anh vẫn cho rằng Chu Tiếu Đông ít nhất cũng phải gào lên hai ba câu, bắt mình logout rồi mới ngừng càm ràm.
Bình thường cũng không cảm thấy thú vị hay chán ghét, lúc này Chu Tiếu Đông không bắt buộc nữa, ngược lại khiến anh cảm thấy cậu tức giận một chút thì tốt hơn. Anh còn chưa nghĩ xong thì trong trò chơi đã nhận được tin mật của Bạch Văn.
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: Anh rể họ, anh họ tự nhiên làm sao vậy?
Ngụy Vũ Thông quay đầu lại liếc Bạch Văn một cái, Bạch Văn đang tập trung tinh thần ngó chằm chằm màn hình. Ngụy Vũ Thông hơi nhếch khóe miệng, Bạch Văn thoạt nhìn xảo trá nhưng thực ra lại rất tinh tế, ít nhất so với vẻ bề ngoài thì lại càng quan tâm Chu Tiếu Đông hơn.
Rốt cuộc có vẻ giống anh em một nhà, Ngụy Vũ Thông nghĩ thầm.
[Mật] Bạn nói với [Nhiễu Chỉ Nhu]: Không biết.
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: Oh yeah! Anh rốt cuộc thừa nhận mình là anh rể họ của em rồi nha~
[Mật] Bạn nói với [Nhiễu Chỉ Nhu]: …Em không thể giữ hình tượng tử tế trong vòng hai phút sao?
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: Rất khó mờ.
[Mật] Bạn nói với [Nhiễu Chỉ Nhu]: Chợt nhận ra, thật khổ thân Tiểu Đông Tử có thể chịu đựng em lâu như vậy.
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: Úi zời, đã gọi nick name rồi nè. Thành thật khai báo, hôm nay hai người đi đâu?
[Mật] Bạn nói với [Nhiễu Chỉ Nhu]: O(n_n)O~ Không nói cho em.
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: …Vậy thôi! Anh nói tâm tư gian ác kia của anh đã ẩn giấu bao lâu rồi cho em là được.
[Mật] Bạn nói với [Nhiễu Chỉ Nhu]: Bí mật.
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: Cút đi tìm vợ của anh đi. Nếu còn không đi, vợ anh muốn khóc rồi đó!
[Mật] Bạn nói với [Nhiễu Chỉ Nhu]: (﹃) Khóc sao?
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: Chùi nước miếng của anh đi, gian tà quá gian tà quá! Đột nhiên bắt đầu đồng cảm với anh họ rùi…
[Mật] Bạn nói với [Nhiễu Chỉ Nhu]: ~(@^_^@)~ Anh rất chính trực.
[Mật] [Nhiễu Chỉ Nhu] nói với bạn: Nhìn trời~
[Mật] Bạn nói với [Nhiễu Chỉ Nhu]: O(n_n)O~
Ngụy Vũ Thông vô cùng quyết đoán thoát game, tắt máy tính, đứng lên đi vào phòng tắm, tầm mắt luôn vô tình liếc qua Chu Tiếu Đông. Cậu như con tằm cuốn tròn trong chăn, chỉ để lại cho anh một bóng lưng, xem ra thật sự rất khó chịu?
Bạch Văn quay đầu lại liếc một cái, trong lòng hò hét: Anh rể họ, anh cười thật gian ác!
Sau đó quay đầu tiếp tục hành hạ quái, xem như vừa rồi cái gì cũng không thấy.
Đến giờ tắt đèn, cuối cùng Ngụy Vũ Thông cũng tắm rửa thơm tho đi ra ngoài. Hạ Vũ đã nằm xuống ngủ, về phần Bạch Văn, trước máy tính không có ai, trên giường cũng trống không, Ngụy Vũ Thông đoán thằng bé có thể đã mài mông suốt đêm ở quán net rồi.
Lúc Ngụy Vũ Thông bò lên giường, cố ý đụng nhẹ vào bắp chân Chu Tiếu Đông một cái.
Chu Tiếu Đông hồi lâu sau mới phản ứng, dùng tốc độ vô cùng chậm chạp đẩy đẩy chân về phía trước.
Ngụy Vũ Thông bò lên giường xong, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho cậu.
Điện thoại Chu Tiếu Đông thường đặt ở đầu giường, tiếng tin nhắn vang lên, cậu bị dọa sợ hết hồn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, may là cậu không thật sự nhảy dựng lên. Chu Tiếu Đông lấy điện thoại đọc tin nhắn.
[Côn trùng: Ngủ rồi?]
Tự động xem nhẹ hai đứa đến ở ké lâu dài kia, ba người trong kí túc xá, Khang Phi chỉ lớn hơn Ngụy Vũ Thông một tháng, cũng là người lớn nhất trong kí túc xá, Ngụy Vũ Thông đứng thứ hai, Chu Tiếu Đông đứng thứ ba. Bọn họ kêu Ngụy Vũ Thông là Thông Nhị, lâu ngày liền gọi thành Trùng Nhi. Từ đó Côn Trùng trở thành biệt danh của Ngụy Vũ Thông trong kí túc xá, mặc dù cũng chỉ có Chu Tiếu Đông gọi vậy nhưng cậu cứ kêu không biết mệt. (Trùng Nhi: 虫儿 chōng-ér, Thông Nhị kêu là cōng-ér, nghe lái lái nó giống nhau, Trùng Nhi nghĩa là Côn Trùng còn Thông Nhị còn có nghĩa là Thông ngốc)
Chu Tiếu Đông ngẩng đầu nhìn sang giường của Ngụy Vũ Thông, anh đang chống cằm ngắm cậu, Chu Tiếu Đông liền cố gắng mở to hai mắt trừng lại.
Nửa phút đồng hồ sau, con mắt Chu Tiếu Đông trừng đến phát đau, hiệu quả lại chẳng đáng là bao. Chu Tiếu Đông vô cùng không tình nguyện thừa nhận, trong bóng đêm ánh mắt giết người của mình có lực sát thương chỉ bằng không.
[Tiểu Đông Tử: Cậu muốn làm gì?]
[Côn Trùng: Không có gì, hỏi chút thôi.]
[Tiểu Đông Tử: …]
[Côn Trùng: Vì tôi chơi game nên giờ cậu giận à?]
Chu Tiếu Đông nhìn thấy tin nhắn thì khựng lại, Ngụy Vũ Thông quả thật không đoán sai, chỉ là tại sao cậu lại tức giận nhỉ?
[Côn Trùng: Nhóc quỷ kia muốn chơi game theo đuổi người ta, nhưng dù sao chúng ta vốn cũng đang chơi mà. Cứ chơi tiếp thôi, quan sát bọn nó, nếu cậu thật sự không hài lòng còn có thể nhảy vào phá đám… Hay cậu cho rằng chỉ dựa vào hai chúng ta có thể thuyết phục được Bạch Văn?]
[Tiểu Đông Tử: Ngụy biện!!!]
[Côn Trùng: Tôi ngủ đây, ngủ ngon.]
Chu Tiếu Đông ngẩng đầu nhìn một cái, quả nhiên Ngụy Vũ Thông đặt di động sang bên cạnh, chuẩn bị ngủ.
Ngụy Vũ Thông mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác giường hõm xuống một chút, anh là một người có giấc ngủ nông, liền tỉnh lại luôn, thấy Chu Tiếu Đông lén lút ngồi bên giường mình.
“Cậu muốn làm gì?” Ngụy Vũ Thông rất là không vui, tại sao Chu Tiếu Đông hết lần này đến lần khác thách thức sự bực bội khi rời giường của anh chứ? Lại còn nhắm ngay lúc anh mới chợp mắt được một chút.
Chu Tiếu Đông nhẹ nhàng lủi qua, thấp giọng nói: “Bạch Văn ra ngoài rồi.”
Ngụy Vũ Thông cào tóc, ngồi dậy nói: “Cậu muốn thế nào đây?” Thuận tay cầm điện thoại lên, cách thời gian gửi tin nhắn cuối cùng đã nửa giờ rồi. Không phải Chu Tiếu Đông tốn nửa giờ mới xác nhận xong chuyện Bạch Văn có thật sự ra ngoài hay không đấy chứ?
Chu Tiếu Đông ngập ngừng nói: “Tui muốn ra ngoài tìm nó.”
“… Dù sao cũng bị cậu dựng dậy rồi.” Ngụy Vũ Thông bực bội nói, còn người thì đã chuẩn bị đứng dậy.
Ngụy Vũ Thông cùng Chu Tiếu Đông chuẩn bị xuất phát, tiếng động kia tuyệt đối không nhỏ chút nào, đáng tiếc Hạ Vũ dạng chân ngủ như heo chết trên giường, ngay cả thân cũng chưa lật cái nào.
Đối với Ngụy Vũ Thông có giấc ngủ cực nông mà nói, Hạ Vũ ngủ ngon lành như vậy thật sự làm anh vừa vô cùng hâm mộ vừa cực kì ghen tị.
Ngụy Vũ Thông nói: “Ngủ như heo chết, nếu có người vác thằng bé đi bán, có khi nó ấy vẫn chẳng mảy may biết gì cả.”
Trong lòng Chu Tiếu Đông vẫn còn chút ám ảnh: “Người nào mua phải nó, người đó thật xui xẻo!” Hạ Vũ chỉ cần tùy tiện nói một câu, chắc chắn có thể làm một đống người lập tức ói máu mà chết.
Ngụy Vũ Thông nghiêm túc suy nghĩ vài giây, làm sao cũng không tưởng tượng được bộ dạng một nửa còn lại của Hạ Vũ, cơn giận trong lòng rốt cuộc cũng giảm đi mấy phần.
Nếu chuồn từ cửa sổ nhà vệ sinh nam trên tầng 2 của kí túc xá thì vừa vặn có thể nhảy khỏi tường.
Ngụy Vũ Thông và Chu Tiếu Đông lén lén lút lút chạy tới nhà vệ sinh tầng 2, Chu Tiếu Đông nói nhỏ: “Tui đến đây nhiều lần như vậy, lần nào cũng không thể chịu nổi cái mùi nơi này.”
“Ai có thể chịu được chứ? Cậu trước hay tôi trước đây?”
Chu Tiếu Đông nói luôn: “Cậu nhảy đi!”
Ngụy Vũ Thông không chút do dự, nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Chu Tiếu Đông nói: “Cậu lui lui một chút, tui nhảy đây.” Sau đó một cước dẫm lên bệ cửa sổ, trực tiếp nhảy ra ngoài.
Một tiếng kêu rên vang trời.
Mấy phòng cạnh nhà vệ sinh kí túc xá tầng 1 tầng 2 bị đánh thức, gắt gỏng chửi um lên.
Chu Tiếu Đông chẳng có tâm trạng để ý những người kia, cậu xoa cái lỗ mũi bị đụng trúng, hai mắt rưng rưng tố cáo: “Không phải bảo cậu tránh ra chút sao?”
Ngụy Vũ Thông thật lâu mới kìm được cơn giận, “Cậu phải cho tôi thời gian tránh đã chứ!… Đó không phải chuyện quan trọng, quan trọng là… chừng nào thì cậu mới xuống khỏi người tôi đây?” Anh còn chưa kịp phản ứng, Chu Tiếu Đông đã nhảy phắt xuống, trực tiếp khiến anh đo đất.
Lỗ mũi Chu Tiếu Đông đụng phải trán Ngụy Vũ Thông, đầu gối thụi vào bụng anh, thẳng người lên, lại trực tiếp ngồi trên bụng anh, Gào! Giờ còn đang chễm chệ trên bụng anh nữa.
Chu Tiếu Đông phát hiện Nguy Vũ Thông ỉu xìu, chỉ sợ nội thương nghiêm trọng, vô cùng không tình nguyện xoa xoa mũi nhìn Ngụy Vũ Thông vẫn đang nằm ngay đơ trên đất, “Này, Côn Trùng, cậu không sao chứ?”
Ngụy Vũ Thông im lặng vươn tay.
Chu Tiếu Đông do dự hai giây, rất không muốn thò tay kéo Ngụy Vũ Thông lên.
Ngụy Vũ Thông nắm tay Chu Tiếu Đông, yên lặng đứng im nửa phút.
Trong không khí trầm mặc Chu Tiếu Đông bắt đầu cảm thấy chột dạ, “Này, Côn Trùng, cậu thật sự không có chuyện gì chứ?”
Ngụy Vũ Thông buông tay Chu Tiếu Đông ra, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì! Tạm thời không chết được.”
“A?!” Chu Tiếu Đông sững sờ, Ngụy Vũ Thông đã bắt đầu đi về phía trước.
Chu Tiếu Đông chầm chậm đuổi theo, đập bộp một cái, cố ý hung dữ nói: “Cậu dám giỡn tui hả!” Hại cậu bắt đầu lo lắng chột dạ.
“…” Ngụy Vũ Thông dừng lại!
Một phút sau, Ngụy Vũ Thông một lần nữa nhấc chân bước tiếp, cười khổ nói: “Tiểu Đông Tử, cậu không thể tinh ý một chút sao? Cậu để tôi bổ nhào lên người cậu thử xem? Dù cậu không nặng đến 200 cân thì ít ra cũng 100 cân đấy!” (1 cân = ½ kg)
“À…” Chu Tiếu Đông xoa xoa mũi, không nói gì. Ánh mắt vừa lo lắng vừa xấu hổ, thỉnh thoảng lại liếc Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông bị động tác nhẹ nhàng cẩn thận, tựa như rất oan ức của Chu Tiếu Đông làm cho buồn cười, thật bất đắc dĩ nói: “Cậu thật đúng là…”
Chu Tiếu Đông dựng thẳng lỗ tai lên nghe tiếp, kết quả đợi cả buổi vẫn là im lặng. Cậu hơi bất mãn chun chun cái mũi, cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
END 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.