Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 7: Rất dễ lộ bản chất bạo lực




Bạch Văn ăn cơm xong, nói với Hoa Nguyệt Dạ một tiếng, bọn họ mới truyền tống vào phó bản.
Trong phó bản cấp của Bạch Văn là thấp nhất, nhưng cậu xông pha như chốn không người, vừa vào phó bản liền tung một đống kĩ năng, pháp sư dùng ma pháp, mà thường là quần ma, hiện tại cấp bậc của Bạch Văn thấp, trang bị lại không được tốt lắm nên máu cứ thế bị rút hết, rào rào liền nhìn thấy đáy.
Lộ Hồng Trần là mục sư, bình thường khi tổ đội cày phó bản, hắn sẽ chú ý nhiều đến những người chơi cận chiến, như chiến sĩ, kỵ sĩ. Mỗi khi hắn tổ đội với Hoa Nguyệt Dạ thì hầu như lần nào cũng chỉ nhìn máu của gã, bởi vì Hoa Nguyệt Dạ là chiến sĩ, mà còn là loại chiến sĩ đặc biệt máu chiến.
Thế mà hôm nay lại có ngoại lệ, ánh mắt của hắn luôn phải dính chặt lên bóng dáng màu đỏ kia.
Dù Lộ Hồng Trần còn chưa ý kiến gì nhưng Chu Tiếu Đông đã không nhịn được nữa rồi.
Quái không có suy nghĩ, bình thường sẽ công kích người có giá trị cừu hận cao nhất. Đánh quái cực dễ dính cừu hận, Bạch Văn quần ma dẫn đến cừu hận thì không nói làm gì nhưng Lộ Hồng Trần vẫn luôn tăng máu cho cậu liền bị vạ lây, quái vẫn một mực chạy đuổi theo hai người, bọn Hoa Nguyệt Dạ thì luống cuống tay chân chạy theo chém quái, quả thực loạn thành một đống.
Bạch Văn chết thì chẳng sao cả, nhưng nếu Lộ Hồng Trần chết, bọn họ vượt qua phó bản đã khó lại càng khó hơn, tự nhiên không dám để Lộ Hồng Trần có chuyện gì. Cho nên dù phải vất vả đến rút gân tay, nhưng bọn họ chẳng dám dừng lại dù chỉ một khắc.
Chu Tiếu Đông là pháp sư, vũ khí của pháp sư là pháp trượng, pháp trượng gõ quái, cả buổi cũng không gõ chết được một con, khiến cậu vô cùng bực bội. Kỹ năng cậu luyện phần lớn là quần công ma pháp, bởi vì tình huống có chút hỗn loạn, lại chạy cuối cùng khiến mỗi lần cậu phóng quần ma đều sẽ gây tổn thương cho đồng đội, cậu chẳng thể làm gì hơn ngoài tay không gõ quái. Điều này càng khiến cậu buồn bực hơn.
[Đội ngũ] [Băng Hồng Trà]: Em không thể ngoan ngoãn chút được hả! Nhảy nhót loi choi như chim bay làm cái gì chứ!
[Đội ngũ] [Băng Hồng Trà]: Em chơi pháp sư, thế mà còn máu chiến hơn cả chiến sĩ nữa, giống như bị chọc tiết thế?
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Anh họ, vuốt giận!
[Đội ngũ] [Băng Hồng Trà]: Em nghĩ mục sư không phải là người hả, mục sư chỉ để ý mỗi máu của em thôi đó, em muốn người ta nhanh đi đầu thai hả?
Chu Tiếu Đông vẫn đang rất giận.
Là anh họ thanh mai trúc mã của mình nên Bạch Văn rất hiểu tính cậu, biết cậu đã giận lắm rồi, liền chuyển tông ngay lập tức.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: /(tot)/~~ Anh Thông, anh họ thô bạo quá.
[Đội ngũ] [Nông Phu Sơn Tuyền]: Chuyện nhà các em, tự giải quyết đi, anh không tham gia.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Anh Thông, anh quả thật rất nghe lời anh họ!!!
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Á… hóa ra mọi người đều biết nhau hả?
[Đội ngũ] [Nông Phu Sơn Tuyền]: -_-||| Người anh em, giờ cậu mới biết sao?
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Rất lạ sao? Tam Gia chắc cũng không biết ha.
[Đội ngũ] [Lộ Hồng Trần]: *Nhíu mày* Tôi tưởng vừa rồi ăn cơm cậu phải nhìn ra rồi chứ.
[Đội ngũ] [Nông Phu Sơn Tuyền]: Sặc!
[Đội ngũ] [Băng Hồng Trà]: Tam Gia?
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Lộ Hồng Trần đại nhân của chúng ta có biệt hiệu là Tam Gia.
[Đội ngũ] [Nông Phu Sơn Tuyền]: Tại sao lại kêu là Tam Gia?
[Đội ngũ] [Băng Hồng Trà]: *Sờ râu* Chẳng lẽ cậu ta đã già đến độ kia rồi sao?
[Đội ngũ] [Hoa Nguyệt Dạ]: Không có lí do… Anh Hồng Trà, anh có râu hả? Quả nhiên là anh họ dịu dàng, chẳng giống người thường gì cả.
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: ~(@^_^@)~ Không hổ là Lộ đại nhân, người ta rất sùng bái anh!
[Đội ngũ][Lộ Hồng Trần]: Chuẩn tấu cho cô thành fan của tôi ^_^
[Đội ngũ] [Băng Hồng Trà]: (╰_╯)# Cấm không được dính chùm tui với thằng nhóc đó!!!
[Đội ngũ] [Nhiễu Chỉ Nhu]: Lộ đại nhân, người ta quỳ dưới gót giày anh!
Nói chuyện phiếm một hồi, cơn giận của Chu Tiếu Đông đã bị xóa sạch, mấy người dễ dàng qua phó bản này, lại quét thêm mấy lần nữa, mỗi lần khi Chu Tiếu Đông đang muốn tạc mao thì kết quả bao giờ cũng bị nói chuyện phiếm đánh lạc hướng.
Cuối cùng Chu Tiếu Đông cũng bình tĩnh lại, từ nhỏ đến lớn, cậu đã khá quen với việc Bạch Văn không hề giống người thường, nên không ngạc nhiên lắm.
Mọi người thì nói chuyện phiếm, Bạch Văn lén tìm mọi cơ hội nói chuyện riêng với Lộ Hồng Trần, tất nhiên lấy thân phận fan hâm mộ để quan tâm hắn, cố gắng thể hiện sự mê giai vô bờ bến của đám fan hâm mộ.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Đại nhân, anh lợi hại ghê nha.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Cái gì?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Rõ ràng sắp chết, chỉ cần anh sờ nhẹ một cái, em liền sống lại luôn á (^o^)/~
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: …. Sờ?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: ~(@^_^@)~ Người ta không để ý đâu.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: …
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Đại nhân khổ cực rồi, anh tốt thật á.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Người ta mãi mãi sẽ theo dõi anh.
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: …
Lộ Nam Minh ở đầu kia máy tính co quắp khóe miệng, fan hâm mộ hắn không thiếu, ***y, loli, trong sáng các thể loại đều có, anti fan lại càng không thiếu, nhưng lần đầu tiên gặp phải loại fan hâm mộ như Nhiễu Chỉ Nhu.
Chẳng hiểu sao lại hâm mộ, chỉ bằng một tiếng Tam Gia mà Hoa Nguyệt Dạ gọi hắn thôi sao?
Hoa Nguyệt Dạ gọi hắn Tam Gia, chỉ vì gã biết một cái acc phụ khác của Lộ Nam Minh mà thôi. Huống chi câu nào cũng đại nhân đại nhân là sao đây? Chẳng lẽ trong trò chơi, thực sự có loại người xuyên từ cổ đại đến?
Lộ Nam Minh YY vô bờ bến, cuối cùng bị chính YY của mình nghẹn họng, con gái cổ đại nếu như nhiệt tình như vậy… thứ lỗi hắn không cách nào YY được.
Chỉ là Lộ Nam Minh không biết Bạch Văn đã nghe ngóng kĩ càng tên gọi trong trò chơi của hắn rồi, mục đích chính là muốn quyến rũ hắn đó. Nếu Lộ Nam Minh biết được, chắc có cho  ăn 100 viên kẹo thì hắn cũng không nếm được vị ngọt trong đó.
Mà ngày đầu tiên Bạch Văn chơi game đã có thể tổ đội với bọn hắn không thể không nói chỉ là một niềm vui bất ngờ, cho nên không chỉ cày cả đêm mà còn có chút hưng phấn quá độ, đánh quái vô cùng hăng máu.
Đi phó bản cả đêm, mọi người đều mệt mỏi, nói câu tạm biệt chuẩn bị về nhà đi ngủ.
Bạch Văn điên cuồng cả đêm, kỹ thuật càng ngày càng thành thạo, rõ ràng nên là người mệt mỏi nhất thế nhưng tinh thần cậu lại cực kì tốt.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: T^T Đại nhân, anh phải về hả?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Ừ… có thể đừng gọi tôi là đại nhân không?
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Tại sao?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Cảm thấy kì kì.
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Kì kì mới tốt đó, đại nhân đại nhân đại nhân đại nhân đại nhân…
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: -_-|||
[Mật] Bạn nói với [Lộ Hồng Trần]: Không ngủ được sao?
[Mật] [Lộ Hồng Trần] nói với bạn: Ngủ ngay đây, cô cũng ngủ sớm một chút đi.
Bạch Văn còn chưa kịp trả lời lại, tên của Lộ Hồng Trần đã xám xịt rồi.
Bạch Văn rất mất mác thở dài cái thượt, sau đó quyết đoán chụp màn hình, chụp lại toàn bộ đoạn đối thoại giữa mình với Lộ Hồng Trần rồi sau đó upload lên Qzone.
Ngụy Vũ Thông cùng Chu Tiếu Đông đang đợi Bạch Văn nên cũng thu vào mắt tất cả một loạt động tác của cậu, đại khái đoán được cậu dự định lưu lại ảnh chụp của đoạn đối thoại này mãi mãi.
Chu Tiếu Đông nhận ra Lộ Hồng Trần chính là mục tiêu của Bạch Văn, mặc dù những áy này này kia có ảnh hưởng chút xíu tới hành vi của cậu nhưng cậu vẫn không khỏi vẫn khó chịu “Chỉ là nói chuyện với nhau thôi mà, xem em coi như báu vật kìa.”
Bạch Văn cười tủm tỉm nói: “Cái này rất quan trọng, đây là minh chứng bọn em mếm nhau mà.”
“Mếm nhau cái gì! Cậu ta ngay cả em là ai cũng không biết!” Chu Tiếu Đông càng bực mình hơn, cũng không cảm giác mình nói ra có gì đó không đúng.
Bạch Văn quay đầu, dùng ánh mắt khổ sở nhìn cậu, sau đó im lặng quay đầu nhìn số ảnh chụp, trên miệng vẫn là nụ cười nhạt, giống như ánh mắt ai oán vừa nhìn Chu Tiếu Đông kia chỉ là lỗi giác của cậu.
Biết rõ Bạch Văn có thể lại đang giả vờ, nhưng Chu Tiếu Đông vẫn không khỏi có chút không yên lòng.
Ngụy Vũ Thông đề nghị: “Bọn anh đi trước mua đồ ăn sáng, em làm nhanh lên chút, đợi em ở đầu phố nhé.”
“Vâng, hai cái bánh bao thịt cay, một cốc nước đậu ngọt.” Bạch Văn cũng không quay đầu lại phất tay.
Chu Tiếu Đông và Ngụy Vũ Thông mua xong bữa sáng thì đứng ở đầu phố đợi Bạch Văn, Chu Tiếu Đông có chút trầm mặc hơn so với bình thường, quầng mắt đen xì càng làm gương mặt cậu thêm tiều tụy, quả thật chính là một bộ dạng u sầu.
Ngụy Vũ Thông nhạt nhẽo an ủi: “Bạch Văn cũng không còn là trẻ con nữa, biết mình muốn gì mà.”
Ngụy Vũ Thông cũng không phải là kẻ máu lạnh, đặt mình vào địa vị của người khác mà nghĩ, với tư cách là một anh họ, Ngụy Vũ Thông chưa chắc đã đồng ý với hành động của Bạch Văn, nhưng Bạch Văn hiểu nhiên không phải là kẻ dễ bị thay đổi bởi lời khuyên của người khác, nên không cần thiết phải tự mua dây buộc mình làm gì. Hơn nữa, Chu Tiếu Đông rõ ràng quá quan tâm đến thằng nhóc kia, qua những gì anh tiếp xúc với Lộ Hồng Trần thì đây là một người biết phân rõ ràng hiện thực và trên mạng, Bạch Văn không nhất định có thể quyến rũ được Lộ Hồng Trần.
Chỉ cần Bạch Văn cùng Lộ Hồng Trần không phát triển đến đời thực vậy hết thảy những lo lắng của Chu Tiếu Đông đều trở thành thừa thãi.
“Tui biết.” Chu Tiếu Đông khẽ trả lời, mũi chân di nhẹ trên đất, “Tui chỉ lo lắng Lộ Hồng Trần không phải cùng loại, Bạch Văn cuối cùng sẽ khổ sở.”
Ngụy Vũ Thông thấy hơi lạ, “Cậu đồng ý?” Anh còn tưởng rằng Chu Tiếu Đông sẽ đấu tranh đến cùng với Bạch Văn nữa chứ.
Chu Tiếu Đông cười khổ, “Không phải đồng ý, chỉ là rất lo lắng cho Bạch Văn.”
So với phản đối, cậu càng lo Bạch Văn thương tâm hơn.
Bạch Văn trong một đêm, bố mẹ đều mất, khi đó cậu cũng mới chỉ có bảy tuổi, quen biết vài chục năm, Chu Tiếu Đông chưa từng thấy cậu chảy một giọt nước mắt đau lòng nào, cũng chẳng nói bất cứ một chữ nào về chuyện của bố mẹ, nếu không phải tình cờ nhìn thấy tấm ảnh ba người được giấu ở chỗ sâu nhất trên giá sách của Bạch Văn thì cậu thậm chí còn nghi ngờ Bạch Văn có phải đã không còn nhớ chút nào về bố mẹ ruột đã qua đời rồi ấy.
Vẻ mặt Bạch Văn luôn rất phong phú, khi gặp chuyện, chưa từng một lần lộ vẻ đau lòng, oan ức hay chờ đợi cả, đáy mắt thỉnh thoảng sẽ có ánh nước, nhưng ở chung nhiều năm rồi, Chu Tiếu Đông biết rõ Bạch Văn rất giỏi giả vờ, nên lần nào cũng nhường nhịn.
Bởi vì khi Bạch Văn thật sự đau lòng, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
“Nhân lúc còn nóng ăn đi!” Ngụy Vũ Thông nhét bánh bao vào trong tay Chu Tiếu Đông, cũng không nói tiếp nữa.
Ngụy Vũ Thông cảm thấy Chu Tiếu Đông đã hoàn toàn coi Bạch Văn thành con trai mình, sợ con trai đi nhầm đường nên vẫn luôn phản đối, đến khi phát hiện con trai mình không được người ta quý trọng lại lo lắng nó sẽ bị người ta ghét bỏ, loại nội tâm xoắn xuýt này, trừ bỏ bố mẹ ra, Ngụy Vũ Thông hoàn toàn không thể nghĩ đến ai khác nữa.
Chu Tiếu Đông cắn một cái, nhíu mày nói: “Chẳng ngon gì cả.”
“… Vậy cũng phải ăn cho hết.” Ngụy Vũ Thông dùng giọng điệu không cho phép từ chối uy hiếp.
Chu Tiếu Đông im lặng gặm bánh bao.
Bạch Văn cũng chẳng để hai người chờ lâu lắm, xa xa liền nhìn thấy Chu Tiếu Đông như một cô vợ bé bị bắt nạt đứng gặm bánh bao, Ngụy Vũ Thông ở bên cạnh chằm chằm giám sát cậu.
“Khụ khụ!” Bạch Văn chạy chậm qua, xấu hổ cười nói: “Anh rể họ, anh không cần dùng ánh mắt đắm đuối như thế nhìn chằm chằm anh họ em đâu, anh họ cũng sẽ xấu hổ đó.”
Thiếu chút nữa Chu Tiếu Đông nghẹn chết.
Bạch Văn cầm cái bánh bao Ngụy Vũ Thông đưa qua, “Anh họ, anh đừng kích động, ngoài em ra không ai thấy hai người tình củm đâu!”
Ngụy Vũ Thông liếc Bạch Văn một cái, “Bánh bao vẫn không nhét đầy miệng em hả!”
Bạch Văn líu lo nói tiếp: “Còn chưa vào cửa đã như gà mẹ bảo vệ gà con vậy rồi.”
Chu Tiếu Đông vừa thuận khí xong, đập cho Bạch Văn một cái, cả giận nói: “Một vừa hai phải thôi nhá.”
Bạch Văn xoa xoa chỗ bị đánh, ấm ức nói: “Anh họ, mỗi khi anh rể họ ở bên cạnh, anh đều rất dễ lộ bản chất bạo lực của mình.”
Chu Tiếu Đông giận đến muốn giơ chân lên, định tiếp tục đánh cho cậu một trận nữa.
Bạch Văn đã sớm bôi mỡ vào lòng bàn chân chạy mất dạng rồi.
Khóe miệng Ngụy Vũ Thông hơi giật giật, kì thật hai anh em nhà này thật thần diệu.
END 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.