“Móa!” Khang Phi không nhịn được chửi tục.
Lộ Nam Minh một tay chống đầu, vừa bất đắc dĩ vừa giả vờ bí hiểm nói: “Thẹn quá hóa giận đó mà…”
“Đừng có kéo dài giọng!” Khang Phi lại bắt đầu rống lên, mấy người đều bất đắc dĩ, lắc đầu. Khang Phi tự nói với mình, phải bình tĩnh, bình tĩnh, sự mạnh mẽ của mình lại không cần phải chứng minh cho bọn họ xem, mặc kệ bọn họ nói linh tinh, bọn họ chỉ đang cố ý bới lông tìm vết, cố ý biến gã thành trò cười thôi.
Không đi đêm sao gặp được ma chứ! Có cái gì tốt đâu mà phải khoe khoang. Nhớ năm đó, anh ấy tung hoành ngang dọc, bọn họ vẫn chỉ dựa vào tay trái an ủi tay phải đấy thôi. Hiện tại… Haizz! Khang Phi nghĩ đến việc này, trái tim liền nguội lạnh. Những chuyện phong lưu trước kia tính cái gì chứ, không ăn được người yêu, những chuyện phong lưu kia chỉ là chuyện cười thôi.
Khang Phi buồn bực im lặng.
Bạch Văn biết Khang Phi vẫn chưa biết rõ tình cảm Hạ Vũ dành cho mình, đoán trừ cậu ra, hiện tại không ai hiểu được. Chỉ là nếu muốn buộc một người khôn ngoan như Khang Phi lại thì không phải không có cách, nhưng cậu không muốn vạch trần mọi chuyện, dù sao vẫn cảm thấy Vũ Vũ nhà mình chịu thiệt. Đi về chỗ ngồi, tựa lên vai Lộ Nam Minh, thở dài an ủi gã: “Anh nghĩ thoáng chút đi.”
Khang Phi trợn mắt nhìn cậu: “Đệch, em không thể nói hai câu tiếng người được sao.”
Bạch Văn chẳng lằng nhằng với gã, quay sang nói với Hạ Vũ: “Vũ Vũ, cậu phải quản lý anh ta thật chặt, tránh cho anh ta lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Khang Phi vọt tới ngăn cản ánh mắt Bạch Văn, có xúc động muốn cầm miếng băng dán, dán kín miệng cậu lại, “Đang ở nhà anh mà còn dám bô kích, rốt cục em muốn chết thế nào đây?”
Hạ Vũ ló đầu ra khỏi lưng Khang Phi, túm vạt áo gã, vẻ mặt cầu xin.
Khang Phi nuốt cơn giận vào lòng, sau đó không quát nữa, trừng mấy người một cái liền quay sang để Hạ Vũ ngồi xuống cạnh bàn, nói: “Ăn cơm ăn cơm, ăn xong mấy người đi nhanh chút coi.”
Tiễn mấy tên “thương hại mình” đi, Khang Phi vén tay áo chuẩn bị dọn dẹp bát đũa. Sau khi gã ở cùng Hạ Vũ, những chuyện gã chưa từng làm trước đó được gã học dần dần. Hôm nay đã rất thành thạo mấy chuyện này, để Hạ Vũ ở bên cạnh nhìn gã, hỏi: “Em xem ti vi đi, anh sắp làm xong rồi.”
Hạ Vũ giúp đỡ, “Em bỏ đồ ăn vào tủ lạnh.”
Khang Phi ngăn cậu lại, “Không cần, để anh.” Gã vẫn luôn thực hiện chính sách yêu chiều vợ yêu. Nếu không phải kỹ thuật nấu nướng của mình quá tệ, gã chắc chắn sẽ không bắt Hạ Vũ phải vào bếp.
“Em muốn giúp anh.”
“Anh làm là được rồi, em xem ti vi đi, moa~” Khang Phi thừa cơ hôn trộm cậu một cái.
Hạ Vũ dụi mắt ngồi xuống ghế, ngắm Khang Phi bận rộn trong bếp.
Khang Phi thoải mái để Hạ Vũ nhìn chằm chằm mình như thế, thỉnh thoảng còn quay đầu nháy mắt với cậu. Hạ Vũ cũng luôn rất nể mặt cười cười. Khang Phi thấy lòng ngứa ngáy, chỉ có thể càng làm nhanh hơn.
Rửa bát đũa xong, Khang Phi nhanh nhẹn cởi sạch quần áo, cũng rất nhanh chóng cởi hết của Hạ Vũ, ôm cậu đi vào phòng tắm. Đầu tiên dùng vòi sen làm ướt hai người, đổ sữa tắm ra, xoa lên người cậu, “Tắm nhanh lên, cả người toàn mùi dầu mỡ thôi.”
Sau khi ở chung, đây không phải lần đầu tiên Khang Phi tắm giúp Hạ Vũ nhưng đây là lần đầu tiên cởi sạch cùng tắm với Hạ Vũ. Cậu thấy chỗ nhạy cảm của gã rất có tinh thần, hơi ngẩn người, chậm rãi đem bong bóng trên người mình bôi lên người Khang Phi.
Hạ Vũ nhẹ nhàng vuốt ve, lại khiến hô hấp của Khang Phi càng dồn dập… Khang Phi vội vàng che giấu ho khan một tiếng, cầm tay Hạ Vũ đặt lên bộ phận đang đứng thẳng tắp của mình, không sợ chết nói: “Anh rất khỏe mạnh, em đừng nghe bọn họ nói bậy.” Tuy bị nghi ngờ sức mạnh của đàn ông khiến gã rất bực bội nhưng cũng không để ý quá nhiều vì bị bọn họ hiểu lầm. Gã chỉ để ý đến chuyện bọn họ nói điều đó trước mặt Hạ Vũ, càng để ý việc bị Hạ Vũ hiểu lầm. Cho nên, vì thế lần này gã nhất định phải hành động.
“Vâng.” Hạ Vũ nháy mắt mấy cái, tay dùng thêm sức.
“Ha~~~~~” Khang Phi đau hít sâu một hơi, lại không dám đẩy Hạ Vũ ra, chỉ có thể cầm lấy cổ tay cậu, đau đớn nói: “Cục cưng à, bóp như thế sẽ làm nát đó.”
Hạ Vũ an ủi sờ nhẹ.
“A~~~~~~~~~~~”Chẳng lẽ Vũ Vũ không biết làm thế này sẽ khiến gã càng kích động thêm hay sao? Có phải, đây là Vũ Vũ lén mời mọc gã không? Khang Phi phức tạp nhìn Hạ Vũ, tay vô thức sờ xuống dưới lưng Hạ Vũ. Nhưng gã rất nhanh đã khống chế được hành động của mình, đặt tay mình đặt lên hông cậu, kiềm chế liếm môi: “Vũ Vũ, hôm nay có thể không?”
Hạ Vũ ngẩng đầu, có chút mơ màng nhìn gã.
Trong lòng Khang Phi kêu rên, ngăn con sói đang muốn bổ nhào lên người Hạ Vũ, chuẩn bị nuốt cơn thú tính của bản thân vào bụng, cố gắng không ngừng nói: “Thật ra, cơ thể anh rất tốt, không cần kiềm chế.”
Hạ Vũ bĩu mỗi, có chút không hài lòng trừng gã: “Anh bảo nghe em mà.”
“…” Khang Phi muốn khóc. Đấy không phải chỉ là trong lúc kích động lỡ mồm thôi sao. Hiện tại gã thấy, cuộc sống ấm áp trôi qua đơn giản với Hạ Vũ chính xác là rất tốt đẹp, nhưng thỉnh thoảng thêm chút gia vị lại càng hoàn hảo hơn. Chứ cứ thế này, không chỉ bị người khác cười nhạo, không chừng thật sự sẽ có chướng ngại. Vẻ mặt Khang Phi đưa đám, “Luôn kiềm chế, rất dễ chết đó.”.
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Hạ Vũ lập tức mở to hai mắt, không thể tin được nhìn gã.
Trong lòng Khang Phi khẽ run lên, Vũ Vũ tin, cơ hội tới, gã tiếp tục: “Em xem, hôm nay bọn họ đều rất lo cho anh, còn nói muốn đưa anh đến viện…”
Dưới nước bọt lừa dối của Khang Phi, rốt cục Hạ Vũ cũng gật đầu đồng ý.
Khang Phi kiềm chế kích động muốn nhảy cẫng lên hoan hô, động tác nhanh nhẹn tắm rửa cho cho Hạ Vũ, lại lau qua người mình, vặn vòi nước xả cho hai người, ngay cả lau cũng không đợi lau khô, cầm khăn tắm chùi hai ba cái, rồi vội vàng ôm Hạ Vũ lên giường.
Nếu không phải lo Hạ Vũ sẽ sợ nên gã không làm luôn trong nhà tắm. Vốn gã đã sớm không nhịn được rồi. Từ sau khi ở cùng Hạ Vũ, Khang Phi cảm thấy mình thật sự trở thành thánh nhân rồi. Trước kia gã thật sự chưa từng ngược đãi cậu nhỏ của mình bao giờ.