Võng Du Chi Trời Sinh Làm Thụ

Chương 8: Anh yêu anh yêu




Ba người trở về phòng, đều tự đi rửa mặt, chuẩn bị ngủ.
Hạ Vũ xoa đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ từ trên giường bước xuống, còn rất khoan thai ngáp một cái, mơ màng nói: “Các anh dậy sớm thật đó.”
Bạch Văn nhìn sắc trời một chút: “Không còn sớm.”
Hạ Vũ chậm rãi lấy di động từ dưới gối lên, nhìn thời gian một chút mới nói tiếp: “Mới 7:30 thôi mà.”
Chu Tiếu Đông đánh răng, trong miệng đầy bọt, ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh nói: “Tại sao em vẫn còn ở đây, anh tưởng em bị bế đi bán rồi chứ.” Bốn người ở kí túc xá, đi ba người vậy mà Hạ Vũ chẳng biết gì cả. Hơn nữa ba người bọn họ vừa mới về mấy phút đồng hồ trước, chưa từng nhẹ nhàng đè thấp âm thanh, ấy thế mà đến tận giờ cậu mới tỉnh!
Hạ Vũ mờ mịt: “Hả?”
Ngụy Vũ Thông chẳng hề che giấu chút hâm mộ ghen tị hận của mình, trợn mắt chẳng kiêng nể gì nói: “Người ngốc có ngốc phúc!”
“Hả?” Hạ Vũ tiếp tục mơ màng.
Bạch Văn thở dài, một cước dẫm lên ghế, mượn độ cao của cái ghế, cậu tức giận vỗ mạnh lên vai Hạ Vũ, thương cảm nói: “Bé con, cưng nằm cũng trúng đạn!”
Hạ Vũ: “…”
Chu Tiếu Đông lầm bầm: “Xem mấy đứa ngốc đều như vậy cả.” Nhìn từ bên ngoài vào, Bạch Văn với cùng Hạ Vũ lớn lên có vẻ ngoài chẳng giống nhau chút nào ngoại trừ cả hai đều có gương mặt búp bê. Chỉ là một đứa bộ dạng ngốc nghếch khi mới vừa tỉnh ngủ, một đứa cố ý giả bộ thâm trầm, hai hình ảnh này, thật sự khiến người ta cảm thấy đau răng.
Hạ Vũ hết nhìn bên này lại quay sang ngó bên kia, cuối cùng quay về giường nằm thẳng cẳng, đưa lưng về phía Bạch Văn, lơ mơ nói: “Còn sớm, tớ ngủ thêm chút nữa đây.”
Ngụy Vũ Thông buồn bực: “Thằng này là heo hả?”
Bạch Văn sờ lỗ mũi, bình tĩnh thu hồi cánh tay đang giơ giữa không trung, “Hình như không ngáy to mà.”
Ngụy Vũ Thông khinh bỉ nói: “Em nghĩ con heo nào cũng ngáy to đấy hả?”
Bạch Văn nháy mắt mấy cái, giả vờ đáng yêu hỏi: “Chẳng nhẽ không đúng sao?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.”
“Ồ?”
“Em xem, em cũng có ngáy to đâu.”
“…” Bạch Văn nhìn bóng lưng Ngụy Vũ Thông nhẹ nhàng xoay người, thầm nghĩ anh rể họ đến thời kì mãn kinh rồi hay sao thế?
Buổi sáng Hạ Vũ có tiết, sau khi nằm xuống giường, ngủ thẳng đến 8:30 mới bịn rịn không muốn dậy. Sau đó, cậu phát hiện đám người lẽ ra phải dậy, lại đều nằm ngủ tiếp hết rồi.
Hạ Vũ xoa mắt, leo lên giường Bạch Văn lay lay cậu, nói: “Tỉnh dậy Bạch Văn, Bạch Văn…”
Bạch Văn vẫn không nhúc nhích, nhưng Hạ Vũ chẳng hiểu sao lại cảm nhận được phía trước bên trái có một ánh mắt vô cùng bén nhọn đâm thẳng tới, Hạ Vũ quay đầu, nhìn thấy sắc mặt đen sì của Ngụy Vũ Thông, “Ơ…”
Ngụy Vũ Thông vẫn đen mặt uy hiếp: “Nếu em còn dám phát ra một chút tiếng động nào nữa…” Ngụy Vũ Thông không biết từ đâu lôi ra một cái kéo, nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng sáng, “Anh sẽ một đao cắt gãy cổ em!”
Hạ Vũ theo phản xạ lấy tay che miệng lại, sau đó rụt rụt cổ.
Ánh mắt Ngụy Vũ Thông sáng như đuốc theo dõi cậu.
Hạ Vũ nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, quả nhiên vô cùng cố gắng không để bản thân gây ra một tiếng động nào dù là nhỏ nhất.
Ngụy Vũ Thông rất hài lòng với kết quả này, cất cái kéo đi, kéo chăn lên, xoay người tiếp tục ngủ.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, bên tai Ngụy Vũ Thông lại có một giọng nói: “Anh Thông!”
Ngụy Vũ Thông đột nhiên mở choàng mắt ra, nhìn thấy gương mặt Hạ Vũ gần ngay gang tấc, chậm rãi ngồi dậy, “Em làm gì thế hả! Tại sao không có chút tiếng động nào thế!” Bởi vì giật mình, giọng nói của Ngụy Vũ Thông cũng không nhỏ nhưng Chu Tiếu Đông và Bạch Văn chẳng bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.
Hạ Vũ với tư cách là người duy nhất nghe được giọng nói chói tai của Ngụy Vũ Thông, thành thật trả lời vấn đề của anh: “Anh không cho em phát ra tiếng động mà.”
Vẻ mặt Hạ Vũ thật sự rất chân thành, giọng điệu bình thường, ánh mắt Ngụy Vũ Thông giống như ánh đèn săm soi tìm kiếm, không ngừng quét qua quét lại, muốn nhìn ra một chút dấu vết giả vờ trên mặt cậu.
Nhưng Ngụy Vũ Thông thất vọng rồi.
Ngụy Vũ Thông thở dài nói: “Rốt cục em muốn gì!”
“Em muốn hỏi có phải mấy anh bùng học, buổi trưa có muốn em mua cơm cho không?” Hạ Vũ nói rất trôi chảy, rõ ràng không phải lần đầu tiên làm việc này.
Ngụy Vũ Thông buồn bực gãi đầu, nhìn Hạ Vũ mà gào thét trong lòng, thật sự không phải em cố ý lấy chiêu quan tâm để phá giấc ngủ của anh đấy chứ hả? Ai mà không biết anh ngủ rất nông!
Ngụy Vũ Thông cuối cùng vẫn cảm giác là Hạ Vũ đang cố ý, nhưng vẻ mặt cậu thật sự rất chân thành, giọng điệu rất quan tâm, Ngụy Vũ Thông chẳng tìm được một chút dấu vết cố ý nào ở đây cả.
Cuối cùng Ngụy Vũ Thông vẫn kiềm nén cơn giận sau khi rời giường của mình lại, cố gắng nhẹ nhàng nói: “Không cần, em im lặng đến lớp học là anh được nhờ rồi!”
“Nha.” Đầu Hạ Vũ từ từ lui xuống dưới.
Ngụy Vũ Thông vừa mới nguôi cơn giận, chuẩn bị quay về ngủ tiếp, Hạ Vũ lại không tiếng động ló đầu về phía anh nói: “Cái kia…”
Ngụy Vũ Thông đánh gãy lời của cậu, hỏi: “Cái gì cũng không cần để ý, em lên lớp học đi!”
Hạ Vũ: “…”
Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Hạ Vũ đóng cửa rời đi, Ngụy Vũ Thông mới dám nằm trở lại giường tiếp tục giấc ngủ dang dở khi nãy.
“Anh yêu, anh yêu, em yêu anh”
“Anh yêu, anh yêu, em yêu anh nhất”
Tiếng hát của Bạch Văn đột nhiên vang lên, gương mặt phờ phạc của Ngụy Vũ Thông lập tức méo xệch, cũng không quay đầu lại nói: “Xin em đừng sỉ nhục lỗ tai của anh!”
Bạch Văn chẳng để ý chút nào, tiếp tục hát “Anh yêu, anh yêu…”
Ngụy Vũ Thông không thể nhịn được nữa quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm cái giường của Bạch Văn, từ vị trí của anh, vừa lúc có thể nhìn thấy dáng nằm nghiêng nửa người của Bạch Văn.
Ngụy Vũ Thông nhíu chặt ***g mày, ngủ cũng có thể hát được sao?

Ngụy Vũ Thông suy nghĩ vài giây, rốt cục nhận ra, đó là chuông điện thoại di động của Bạch Văn. Chỉ là điện thoại đặt ngay lỗ tai mà Bạch Văn vẫn không bị đánh thức sao?
Bởi vì cách âm trong phòng kí túc xá không được tốt lắm, bên ngoài tiếng nói chuyện ầm ĩ cả ngày, tiếng bước chân không ngừng, cho nên hôm nay Ngụy Vũ Thông đi ra ngoài suốt đêm, thật sự không được ngủ bù chút nào. Nghĩ đến Bạch Văn cùng Chu Tiếu Đông cũng ra ngoài cả đêm như mình mà vẫn ngủ thẳng cẳng đến giờ còn chưa tỉnh lại, tâm trạng anh vô cùng ác liệt.
Mà tiếng chuông điện thoại của Bạch Văn, reo mãi từ nãy vẫn không ngừng, khiến tâm trạng ác liệt của Ngụy Vũ Thông càng trở nên tồi tệ hơn.
Bạch Văn đang mơ thấy Lộ Nam Minh đứng đối diện mình, cười tà, đầu không ngừng nhìn về phía mình, nhích dần lại gần từng chút một, khoảng cách giữa miệng cùng miệng cũng càng ngày càng gần, Bạch Văn tựa hồ có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của Lộ Nam Minh.
Mười mét, chín mét … trái tim Bạch Văn không nhịn được đập điên cuồng!
“ầm ầm!”
Một tiếng sấm vang lên.
Bạch Văn bị dọa sợ tỉnh dậy, tròng mắt ngay lập tức mở tròn xoe.
Vừa vặn chòng chọc nhìn thẳng vào ánh mắt xấu xa của Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông không nghĩ tới đột nhiên Bạch Văn lại mở mắt.
Hai người cùng bị giật mình.
Bạch Văn phản ứng trước, ngay lập tức lấy hai tay che ngực, giọng nói vô cùng bi thống: “Anh rể họ, em có chồng rồi đó!”
Ngụy Vũ Thông chuẩn bị làm việc xấu đột nhiên bị chộp được nên có chút lúng túng, phản ứng kì lạ của Bạch Văn không chỉ khiến sự xấu hổ của anh không cánh mà bay, còn khiến anh rất muốn đấm cho Bạch Văn hai phát. Ngụy Vũ Thông cũng không phải là người thích bạo lực, nhưng anh nhịn lại nhịn, vẫn không nhịn được đập thẳng cái khăn ướt trong tay vào giữa mặt Bạch Văn, lạnh lùng nói: “Anh giúp em im lặng.”
Trên đầu Bạch Văn đội cái khăn ướt còn đang nhỏ nước, vẻ mặt đưa đám nói: “Anh rể họ, anh ngược đãi trẻ em.”
“Trẻ em ở đâu nhỉ?” Ngụy Vũ Thông nhíu mày.
Bạch Văn đưa ngón trỏ chỉ vào mình.
“Trẻ em là bông hoa của tổ quốc, cho nên, ai cũng phải có trách nhiệm giáo dục trẻ em.” Ngụy Vũ Thông mặt không đổi sắc nói, “Anh sẽ cố gắng dạy dỗ em hết mình!”
“…” Bạch Văn lau hết nước trên mặt đi, trong mắt lóe ánh nước, đáng thương nói: “Anh rể họ, em nhất định sẽ rất nghe lời, anh đừng đánh em!”
Ngụy Vũ Thông một lúc lâu sau mới nói: “Anh không phải anh họ em.” Anh không phải một Chu Tiếu Đông mềm lòng, tất nhiên sẽ không bị lừa bởi bộ dạng đáng thương của Bạch Văn, mặc dù khi thấy vẻ mặt này của thằng nhóc này, trong lòng anh cũng có chút dao động nho nhỏ, thật sự chỉ có một chút xíu thôi!
Bạch Văn thay đổi vẻ mặt, thở dài nói: “Dịu dàng của anh quả nhiên đều dành cho anh họ em cả.” Người vừa rồi còn rưng rưng nước mắt hình như chưa từng xuất hiện qua.
Quả nhiên là giả vờ!
Ngụy Vũ Thông chẳng muốn tốn hơi thừa lời, cười cười với Bạch Văn, xoay người đi nghịch máy tính, khi ngồi trước máy tính rồi mới lơ đãng nói: “À, đúng rồi, vừa rồi cái khăn em ném kia hình như là hình gấu chó đó.”
Bạch Văn nói: “Anh rể họ anh thật tốt với em, biết rõ em luôn nhớ đồ cũ, không nỡ ném đi cái khăn đã sờn kia, liền hết lòng giúp em như vậy, còn cho phép em cùng anh họ dùng chung một cái khăn mặt nữa chứ. Anh rể họ, anh thật quá tốt!”
“…”
Bạch Văn xoay người xuống giường, một cái khăn mặt rơi từ trên xuống, kèm theo ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Vũ Thông.
Ngụy Vũ Thông tiếp tục chơi game.
Bạch Văn ngâm nga bài hát đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Bạch Văn mất nửa giờ để rửa mặt thay quần áo, cuối cùng cũng chỉnh trang xong.
“Anh Thông, em ra ngoài, các anh không cần chờ em ăn cơm đâu.”
“…Ừ.” Vốn đã không có ý định chờ em ăn cơm! Ngụy Vũ Thông nhìn Bạch Văn rõ ràng đang vùi đầu vào chọn quần áo, trong lòng vô cùng tò mò muốn biết cậu định đi đâu, nhưng vốn đã rất hiểu Bạch Văn, anh liền ngậm chặt miệng, định bụng sẽ bóp chết lòng hiếu kì của mình!
Bạch Văn đi được một nửa lại chạy về, lục tung tìm gì đó.
Ngụy Vũ Thông vờ như không để ý, chỉ là thấy Bạch Văn lôi cái máy ảnh kỹ thuật số ra, anh xem sắc trời bên ngoài, hỏi: “Giờ ra ngoài chụp ảnh hả?” Ngoài cửa sổ bầu trời ánh đỏ một góc trời, chẳng lẽ cậu định chụp cảnh đêm sao?
Bạch Văn treo máy ảnh lên cổ, cười tủm tỉm nói: “Anh xã nhà em hôm nay có trận bóng rổ.”
“Ồ~…” Ngụy Vũ Thông kéo dài giọng, đã thành anh xã rồi sao? Ngụy Vũ Thông trong lòng rất đồng tình với cái người chưa từng gặp mặt kia, nhưng đồng tình của anh hiển nhiên chẳng thay đổi được gì, cho nên, anh quyết định không thèm quẩn quanh về chuyện này nữa, mà hiếu kì hỏi: “Trận bóng rổ?” Nói thật, đối với người đàn ông có thể hấp dẫn được Bạch Văn, Ngụy Vũ Thông vẫn cảm thấy khá là tò mò, chỉ vì ngại ảnh hưởng đến tâm trạng của Chu Tiếu Đông, anh vẫn không biểu hiện quá rõ ràng mà thôi.
Bạch Văn nhìn vào mắt Ngụy Vũ Thông, vô cùng đắc ý nói: “Đàn ông chơi bóng rổ rất đẹp trai đúng không? Tin em đi, anh mà thấy anh ấy thì nhất định sẽ càng kinh ngạc hơn.”
Thấy Bạch Văn nói như vậy, Ngụy Vũ Thông càng thêm tò mò.
Bạch Văn giống như nhìn ra suy nghĩ của Ngụy Vũ Thông, nháy mắt mấy cái liền đưa ra lời mời: “Có muốn cùng đi ngắm tư thế oai hùng đẹp trai của em rể họ tương lai nhà anh không?”
Có phải là em rể họ hay không còn chưa chắc đâu đấy! Dưới đáy lòng Ngụy Vũ Thông lén phản bác, nhưng mặt khác lại vô cùng bội phục da mặt dày cùng tự tin của Bạch Văn… Tầm mắt Ngụy Vũ Thông giống như lơ đãng liếc qua gương mặt Chu Tiếu Đông đang ngủ say, sau đó lắc đầu, từ chối lời đề nghị của Bạch Văn.
Bạch Văn cười mờ ám, “Em hiểu mà, em hiểu mà.”
Ngụy Vũ Thông ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.
Bạch Văn vừa nhanh nhẹn chạy xuống tầng, vừa gọi điện cho Hạ Vũ hẹn chính xác địa điểm gặp nhau.
Sau khi gặp được Hạ Vũ xong, bọn họ vội vàng chạy vào sân bóng.
Bọn họ đến nơi, trận đấu còn chưa bắt đầu.
Lộ Nam Minh không gia nhập đội của trường, trận đấu này cũng chỉ là một trân đấu bóng rổ bình thường mà thôi, vốn cũng không được coi trọng, nhưng người xem không hề ít, khiến cả sân bóng vốn không lớn bị vây quanh kín đặc đến con kiến cũng không chui qua được.
Trong đó hơn phân nửa là con gái, mà phần lớn đều là người yêu mến Lộ Nam Minh.
Là một trong những hotboy của khoa cùng hotboy của trường, Lộ Nam Minh cực kì nổi tiếng trng trường.
Bạch Văn kéo mạnh Hạ Vũ cố chen vào trong, thỉnh thoảng nghe được những cô gái kia rỉ tai nhau về Lộ Nam Minh.
Bạch Văn vô cùng đắc ý nở nụ cười tươi rói, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Người lợi hại như vậy, là người yêu của cậu đó.
Bạch Văn cảm thấy vô cùng tự hào, mặc dù người yêu gì đó, bát tự còn chưa biết rõ, nhưng chính là cậu rất tự hào.
*Bát tự còn chưa biết rõ: Có thể hiểu là chưa đến số, chưa thực sự xảy ra, hai người chưa thực sự thành người yêu của nhau.
Bị la, bị mắng không ít, cuối cùng Bạch Văn cùng Hạ Vũ cũng lách được vào trong, Bạch Văn còn chưa kịp thở lấy hơi, trận đấu đã bắt đầu rồi.
Bạch Văn cũng chẳng cần thở lấy sức nữa, trong nháy mắt nhìn thấy Lộ Nam Minh kia, tâm tình của cậu tựa như hoa bồ công anh khi gặp cơn gió vậy, không thể tự chủ được mà cứ thế bay bổng ~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.