Vòng Ngọt Ngào

Chương 20: Úi, tôi không động đậy nổi




Từ Chính Thanh hỏi Hứa Điềm muốn ăn món gì, hôm nay anh không có việc gì, tối nay sẽ tự mình xuống bếp.
Hứa Điềm nghiêm túc nghĩ ngợi, hình như mình cũng không rất thích một món nào đó, món gì cũng thích một chút.
"Tôi rất ghét sườn heo chua ngọt." Cô cường điệu.
Từ Chính Thanh liếc nhìn cô, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Hai người đi siêu thị trước, mua một túi lớn đồ ăn, lúc về nhà đã là bảy rưỡi tối. Từ Chính Thanh bảo Hứa Điềm đi tắm trước, mình xách theo nguyên liệu nấu ăn đi vào bếp.
Phòng ngủ chính có phòng vệ sinh riêng, Hứa Điềm lại không dùng, ôm mấy đồ tắm rửa mình vừa mới mua đi ra ngoài nhà vệ sinh chung, đặt ở bên cạnh đồ tắm cho nam của Từ Chính Thanh. Nhìn đồ của anh và cô cùng đặt ở trên giá, dán vào nhau, Hứa Điềm có chút thỏa mãn.
Nửa tiếng sau, ngay lúc Hứa Điềm vừa mở cửa phòng vệ sinh, đã bị một mùi hương đồ ăn hấp dẫn mê người. Cô đi theo mùi hương đến phòng bếp, Từ Chính Thanh đang xào một món ăn cuối cùng. Bên cạnh đã có mấy món bày ra đĩa, nhìn qua không tồi, ngửi cũng rất thơm.
Hứa Điềm lặng yên không một tiếng động đi đến sau lưng Từ Chính Thanh, đưa tay ra muốn trộm một miếng nếm thử trước, vẫn chưa đụng đến đĩa đã bị anh quát dừng lại: "Đừng động đậy, nóng."
Hứa Điềm cứng đờ, sau đó cánh tay rất tự nhiên thay đổi đường đi, ôm vòng lấy eo Từ Chính Thanh.
Cô giả vờ làm nũng: "Ui, đầu đột nhiên choáng quá, tôi không động đậy nổi."
Cơ thể dán đến gần, Từ Chính Thanh cảm nhận được rất rõ Hứa Điềm đang không mặc áo lót, đôi vú nặng trĩu đè trên lưng anh, mềm mại, làm người ta càng nghĩ càng cứng.
Từ Chính Thanh cố ý kiềm chế bản thân không cảm nhận được nơi đó, phối hợp hỏi: "Tắm lâu thiếu oxy phải không?"
"Không phải."
Hứa Điềm nghiêm túc:
"Chắc là bị người ta bỏ thuốc, thập hương nhuyễn cân tán."
Từ Chính Thanh: "...... Vậy làm sao bây giờ?"
"Tôi cần thuốc giải."
"À, ra vậy." Từ Chính Thanh buồn cười.
Thật đúng là một cô bé.
Anh dùng đũa gắp một miếng măng tây bón chó Hứa Điềm:
"Đây, thuốc giải."
Búp măng non màu xanh, vừa mới xào xong, vẫn còn vị giòn vốn có, lại thêm vài vị nữa, hương vị màu sắc cũng đầy đủ giống như trong tưởng tượng. Hứa Điềm thỏa mãn.
Thuốc giải này, hiển nhiên hiệu quả rất nhanh, sau khi ăn xong. Bệnh trạng gì đó của Hửa Điềm lập tức biến mất. Cô bay lên hôn vào mặt Từ Chính Thanh một cái, để lại một câu:
"Đa tạ đại hiệp!"
Sau đó nhảy nhót chạy ra khỏi phòng bếp.
Còn lại Từ Chính Thanh đứng ngây tại chỗ, vuốt gương mặt mình, lắc đầu bật cười.
Sau khi ăn xong, Hứa Điềm dựa vào trên sô pha xem TV. Cô vốn chỉ muốn giết thời gian, nhưng lại chọn được bộ phim không tệ lắm, bất giác xem đến mê muội. Thẳng cho đến khi Từ Chính Thanh cũng tắm rửa xong, đi đến hỏi:
"Còn chưa ngủ?"
Đồng hồ trên TV chỉ 9 giờ 16 phút, Hứa Điềm nói ngay: "Xem một tiếng nữa."
Từ Chính Thanh gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô nói: "12 giờ 30 ngủ cũng không tính là quá muộn."
Bây giờ 9 giờ, một giờ sau chính là 12 giờ 30?
Hứa Điềm nhỏ giọng nhắc nhở: "9 thêm một là 10, cho nên một tiếng nữa là 10 giờ 16 phút."
Cô cho rằng đêm tối nên đầu óc anh không tỉnh táo, cho nên miệng bị ngáo, cuối cùng cũng không phải thần thánh, ai cũng có lúc phạm sai lầm.
Nhưng Từ Chính Thanh không vì một sai lầm sơ đẳng này cảm thấy xấu hổ, ngược lại vẻ mặt ý vị thâm trường.
Anh không biết từ đâu lấy ra một hộp bao: "Em nói rất đúng. Nhưng sau khi tôi xem TV xong, còn có mấy tuyệt chiêu cần cùng em bàn luận."
Từ Chính Thanh dừng một chút, mang theo ý cười, gọi cô: "Nữ hiệp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.