Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)

Chương 42: Ca hội




Bên trong khu buôn bán phồn hoa nhất B thành nào đó bên trong phòng ăn sa hoa, một đôi tuấn nam mỹ nữ ngồi vị trí gần cửa sổ sát đất hấp dẫn khách hàng qua lại, ngay cả người bán hàng cũng chăm chỉ đi qua đó phục vụ, nhất là bàn gần đó, phàm là rượu đỏ trong ly hay là trà chỗ hai người ngồi giảm đi dù chỉ một ít đều sẽ lập tức có người châm thêm.
“Tôi cho là anh đáp ứng tới gặp tôi, …. Ít nhất ….là có chút ý tứ trên phương diện này.” Lôi Tử Ngọc bưng lên ly rượu đỏ thủy tinh trong suốt khẽ khàng nhấp ngụm rượu đỏ trong ly, như cười như không nhìn người đàn ông đối diện, mái tóc uốn lọn lớn nguyên bản dài tới thắt lưng được vấn ở đằng sau bằng một cây trâm, một thân sườn xám được cắt may thích hợp đem vóc dáng lồi lõm cân xứng của cô tôn lên dáng người vô cùng tinh tế, trang phục đoan trang làm cho cô vốn là tướng mạo ít đi một phần đẹp đẽ, sinh ra một phần ưu nhã và hào phóng, ngay cả người chung quanh đều đối với cô ghé mắt liên tục, chỉ có người đối diện đối với cô hết lần này đến lần khác thờ ơ, ngay từ đầu cô cho rằng đối phương nếu đồng ý tới gặp mặt lần này nhiều ít cũng là có ý đồ cùng Lôi gia thông gia, ai biết đối phương vậy mà cùng cô nói hai nhà Tiếu Lôi có thể hợp tác, thế nhưng đám hỏi là không có khả năng, điều này cũng làm cho cô có chút ngoài ý muốn.
‘Không, cô hiểu lầm rồi.” Tiếu Thần cười cười, nói, “Lần này đến đây chỉ là muốn cho thấy chút lập trường của tôi.” Tiếu Thần cho tới nay sẽ không tìm cách muốn thân cận, trước đây không có, lúc quen biết Sở Tô lại càng không thể nào có, lần này đáp ứng tới gặp tiểu thư Lôi gia một là vì ứng phó đối tượng hai người lão nhân và mẹ an bài cho hắn, hai là bởi vì bên nhà gái đã đáp ứng gặp mặt rồi, chính mình cự tuyệt không khỏi quá mức thất lễ, lần này tới gặp mặt cũng bất quá là cho thấy lập trường của chính mình mà thôi.
“Thì ra là thế.” Lôi Tử Ngọc cười khẽ, “Vậy thật là đáng tiếc, tôi đối với anh rất là hài lòng, xem ra không có duyên phận rồi.” Nói xong giơ cái ly cầm trong tay lên cùng Tiếu Thần nhẹ nhàng cụng một cái, trong nhân vật nổi tiếng của gia tộc và con em gia tộc ở B thành, cô hài lòng nhất là Tiếu Thần hiện tại chấp quyền Tiếu gia, hai là gia chủ Thẩm gia Thẩm Mạc Thành, giữa hai người cô càng thiên hướng người trước hơn, tuy rằng cô vẫn không thích loại lợi ích móc nối đám hỏi thương nghiệp, nhưng nếu như đối phương là Tiếu Thần mà nói, cô ngược lại cảm thấy thật là một cuộc hôn nhân tốt, bất quá bây giờ xem ra không có cơ hội này.
“Cảm ơn Lôi tiểu thư đã thưởng thức, tin tưởng sẽ có người so với tôi càng hiểu được thưởng thức mỹ lệ của cô.”
Bất kể là ngôn ngữ hay là lễ tiết Tiếu Thần đều làm đến hoàn mỹ không sứt mẻ, nhưng hết lần này tới lần khác càng như vậy lại chứng minh đối phương đối với mình càng không có những ý nghĩ khác, Lôi Tử Ngọc thật tò mò người đàn ông ưu tú như vậy lại đối với cô gái thế nào mới động tâm.
“Có mấy lời không biết anh có ngại tôi hỏi hay không?” Lôi Tử Ngọc thử dò xét nói.
“Cô cứ hỏi.”
“Anh cự tuyệt tôi là bởi vì có người trong lòng rồi sao?” Cô hỏi ra vấn đề trong lòng mình muốn biết, tuy rằng ra bất quá cô càng không có nắm chắc Tiếu Thần sẽ trả lời, không ngờ đối phương cũng rất khẳng định cho đáp án.
“Đúng.” Tiếu Thần nói, trong lòng nổi lên gương mặt không thay đổi của Tô Tiểu Quai, nhịn không được khẽ cười, không biết lúc này cậu đang làm gì, nhớ tới cậu nói muốn tặng quà sinh nhật cho mình lại không cầm lòng được chờ mong.
Ý cười trong mắt Tiếu Thần quá rõ ràng khiến cho Lôi Tử Ngọc đều có chút kinh ngạc, xem ra cô là không có hi vọng rồi, bất quá  cô chưa bao giờ là người ép buộc, bưng lên ly rượu người phục vụ mới vừa rót, hướng Tiếu Thần nâng nâng, ở thời điểm ly rượu hai người chạm nhau nói, “Chúc phúc anh.”
“Cũng chúc phúc cô.”
*
Sau khi cùng Lôi Tử Ngọc tách ra Tiếu Thần về tới nhà chính, vừa vào phòng khách liền thấy Lão Gia Tử cùng mẹ mình Diêu Tân Ngọc đang chơi cờ phi hành, hai người thấy hắn trở về đều ngừng động tác trong tay, Diêu Tân Ngọc hướng hắn vẫy vẫy tay, nói, “A Thần mau tới đây ~”
Cầm bánh ngọt mang về cho hai người ở trên tay giao cho người làm, Tiếu Thần buông lỏng cà vạt của mình một chút, đi tới, mới vừa ngồi xuống ở sofa chợt nghe thấy Lão Gia Tử vội vàng hỏi: “Thế nào? Hôm nay cùng nha đầu Lôi gia gặp mặt như thế nào rồi?”
“Cô gái kia ta đã gặp qua mấy lần rồi, mặc kệ tướng mạo hay là thể lực đều là số một số hai, các con hôm nay trò chuyện như nào?” Diêu Tân Ngọc cũng lại gần hỏi.
“Dạ, tốt vô cùng.” Tiếu Thần đáp lời, cầm lấy tách trà người làm bưng tới nhấp một hớp.
“Thực sự?” Diêu Tân Ngọc nghe thấy nói như vậy cao hứng vỗ tay một cái, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, “Ta liền biết các con hẳn là nói chuyện với nhau không tệ lắm, cô gái này trên các phương diện đều rất ưu tú, các con cũng là học cùng một chuyên ngành, phải có tiếng nói chung.”
“Không sai không sai, như vậy lão đầu ta cũng an tâm.” Tiếu Khải Đức cũng mặt mày rạng rỡ.
“Dạ, cô ấy đối chuyện cùng tập đoàn chúng ta hợp tác rất có hứng thú.” Tiếu Thần buông tách trà, lành lạnh bổ túc một câu.
Diêu Tân Ngọc: “….”
Tiếu Khải Đức: “…”
Lão quản gia đứng ở một bên quay mặt qua chỗ khác khóe miệng co rút ráng nhịn cười, thiếu gia nhà ông quá phúc hắc rồi, phu nhân và Lão Gia Tử luôn luôn bị dọa đến sửng sốt.
“MN, ai với cậu tán gẫu chuyện hợp tác?!” Lão Gia Tử phản ứng lại đầu tiên, phát hiện mình bị Tiếu Thần đùa bỡn trong nháy mắt liền tạc mao, “Lão tử là hỏi cậu nói chuyện yêu đương như thế nào? Hôm nay là muốn cậu đi xem mắt, ai cho cậu nói chuyện hợp tác? Một ngày không kiếm tiền cậu sẽ chết à?!!”
“Sẽ không.” Tiếu Thần rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, đáp, “Nhưng sẽ nghèo.”
“Miệng hàm hồ!” Tiếu Đức Khải mắng, bị tức đến từ sofa đứng bật dậy, “Đừng nói cứ như thể không có tiền ăn cơm vậy, quả thực không muốn quan tâm cậu!”
“Ba, người đừng nổi giận a, chân người mới vừa tốt vẫn là chưa có nhanh nhẹn đâu.” Diêu Tân Ngọc vừa nhìn Lão Gia Tử tạc mao, vội vã dìu ông ngồi xuống, trấn an nói, “Nguôi giận a nguôi giận!” Sau đó lại quay đầu trừng mắt nhìn nhi tử mình, dạy bảo, “Con bớt tranh cãi đi, sắp xếp thật tốt cho con đi xem mắt, phá hỏng con còn lý luận!”
“Dạ dạ dạ, con sai rồi.” Tiếu Thần không hề có thành ý nhận sai, tiếp tục uống trà.
“Cậu tiểu tử thúi này, hôm nay tôi cùng cậu bạn nhỏ của tôi nói cậu đi xem mắt, làm không tốt tôi cũng nhanh ôm chắt trai rồi, tôi còn nói muốn mời cậu ấy đến uống rượu mừng! Cậu bây giờ làm cho tôi thành bộ dáng như vậy, làm ta để nét mặt già nua ở nơi nào!!” Tiếu Khải Đức đối với thái độ vào tai trái ra tai phải này của Tiếu Thần quả thực nhìn không được, chỉ vào Tiếu Thần mắng, “Thái độ cậu nghiêm chỉnh cho lão tử!!! Nói rõ cháu dâu đâu?!”
“Không phải theo như người nói đang theo đuổi sao, ngài cũng đừng quá quan tâm.” Tiếu Thần nói.
“Ta không tin, con lại lừa dối ta đi!”
“Thực sự thực sự, đừng quan tâm con, cùng cậu bạn nhỏ của ông tiếp tục chơi đi.” Tiếu Thần nhớ tới lần trước Lão Gia Tử nói ông có một cậu bạn nhỏ trên mạng rất tốt, đối phương còn thường bồi ông chơi, nghe ý tứ của ông hẳn là rất hài lòng với cậu bạn nhỏ này, lập tức đem đối phương nói sang chuyện khác.
“Đừng nói nữa, cậu bé hôm nay không biết lại thế nào, để cho ta tự chơi một mình.” Quả nhiên Tiếu Khải Đức dễ dàng bị Tiếu Thần dời lực chú ý, vừa nói đến cái này hắn liền có chút buồn bực, hôm nay cảm giác tâm tình Tô Tô không tốt lắm.
“Các người đang nói cái gì?” Diêu Tân Ngọc ở bên cạnh nghe thấy không hiểu ra sao, bắt được câu nói vừa rồi của Tiếu Thần liền truy hỏi, “A Thần con mới vừa nói đang theo đuổi cái gì?”
“Con dâu của mẹ.” Tiếu Thần đáp.
Diêu Tân Ngọc ngây ngẩn cả người, đầu ngón tay khẽ chạm nhẹ vào miệng mình, trừng mắt nhìn, “Con nói thật sao? Con dâu của ta?”
“Dạ.” Bỏ cái tách trong tay lên trên bàn, Tiếu Thần nhìn bà nói, “Cho nên mẹ cũng đừng sắp xếp cho con xem mắt nữa, chờ cậu ấy gật đầu con sẽ dẫn cậu ấy trở về.” (Chỗ này cậu ấy hay cô ấy tiếng Trung phát âm là đều là tā, chỉ khác chữ thôi nên 2 người cứ ngỡ là a Tiếu đang nói về cô ấy mà không ngờ là cậu ấy nên không có dị nghị gì)
“Con nói thật?” Sau khi thấy Tiếu Thần gật đầu, Diêu Tân Ngọc vui vẻ, vội hỏi, “Con nói sớm a, nói sớm ta sẽ không bận rộn như vậy, vốn còn muốn chờ nha đầu Cung gia kia tốt nghiệp trở về từ nước Mỹ cho hai người các con gặp mặt, hiện tại xem ra không cần.”
“….” Trong đầu Tiếu Thần nhớ tới nha đầu Cung gia chảy nước mũi vẫn truy ở sau lưng hắn, trên trán toát ra ba đường hắc tuyến, từ sofa đứng lên, “Buổi tối con còn có chút chuyện, sẽ không trở về, mọi người không cần chờ cơm con.”
“Được, con bận con cứ đi đi.” Diêu Tân Ngọc vừa nghe thấy hắn đã có người trong lòng tâm tình thật tốt, cũng không lại làm khó hắn, phất tay một cái để cho hắn đi, chờ Tiếu Thần sắp đi tới cửa mới nhớ ra liền hướng hắn hô một câu, “Ngày mai sinh nhật nhớ về ăn cơm a, mẹ xuống bếp làm cơm cho con ăn.”
Tiếu Thần đáp lời, liền đi ra cửa.
Lúc này Tiếu Lão Gia Tử còn đắm chìm trong phiền muộn hôm nay bị Sở Tô cự tuyệt chơi với nhau.
*
Chờ Tiếu Thần trở lại chỗ của mình cũng đã gần tám giờ, bởi vì lúc đến công ty có chút việc trì hoãn một đoạn thời gian, lúc vội vàng hắn cũng chỉ có thể gửi tin nhắn cho Di Nhạc nói sẽ mau chóng trở về, giờ này phỏng chừng tất cả mọi người đều sốt ruột chờ rồi, QQ vừa đăng nhập liền thấy avatar Sở Tô sáng lên, không biết vì sao hắn có loại cảm giác Sở tô luôn chờ hắn, nhấn chuột hiện ra khung chat gửi cho cậu một tin nhắn trước rồi mới trả lời tin nhắn của Di Nhạc.
Trầm Tiêu: Anh đã trở về.
Tô Tiểu Quai: Hoan nghênh trở về.
Sở Tô trả lời rất nhanh, giống như hắn nghĩ cậu là đang đợi tin nhắn của hắn, từ sau lần trước khi biết tên thật của Sở Tô Tiếu Thần liền đem QQ cậu đổi ghi chú thành tên Tô Tiểu Quai này.
Trầm Tiêu: Đang ở YY sao?
Tô Tiểu Quai: Đang ở.
Trầm Tiêu: Chờ anh.
Tiếu Thần gửi tin xong liền lên YY, vội vội vàng vàng nhìn hết quy trình ca hội, lúc này kém hai phút đúng tám giờ, bởi vì vẫn không nhìn thấy hắn xuất hiện ở trong kênh, trên công bình đều là fan xoát bình, một mực triệu hồi hắn, tràng khống và chủ trì đều ở đây tận lực duy trì trật tự kênh, bất quá hiển nhiên đều không phải rất hữu hiệu, fan chờ giờ khắc này thật sự là chờ đã quá lâu, một chút xíu sai lầm đều sẽ làm cho các cô ấy lật bàn, lần này ca hội do Di Nhạc chủ trì, thấy Tiếu Thần đi vào kênh liền lập tức ôm hắn lên mic.
“Mọi người yên lặng một chút.” Sau khi lên mic Tiếu Thần liền lên tiếng, thanh âm trầm thấp truyền tới trong tai từng fan, vừa quen thuộc vừa xa lạ, xa lạ là bởi vì đã lâu lắm rồi không có nghe được thanh âm thần tượng của mình, quen thuộc là vì mặc kệ có bao lâu chính mình cũng sẽ không quên được thanh âm này, một câu nói đơn giản như vậy làm cho các fan tử trung hầu như cố tình có xúc động muốn rơi lệ, chờ quá lâu rồi.
“Xin lỗi, khiến cho mọi người đợi lâu, cho tới nay khổ cực các em.” Giọng hơi áy náy từ trong kênh truyền ra, Tiếu Thần nói đến đây ngừng lại chút, thấy trên công bình không hề điên cuồng xoát bình mới nói, “Tôi là Trầm Tiêu, tôi đã trở lại.”
Một câu tôi đã trở lại khiến một số cô gái vẫn tin tưởng vững chắc Trầm Tiêu sẽ trở lại đỏ vành mắt, các cô thậm chí chưa từng nghĩ qua có một ngày thật sự có thể cùng người kia thân cận như thế.
Công bình tiếp tục bởi vì câu nói này của hắn thiếu chút nữa bị xoát bay rồi, Di Nhạc bất đắc dĩ lại đem thời hạn gửi tin của fan sửa lại một chút.
“Hô, cũng may đại thần đã trở lại, nếu không tôi thật sợ hôm nay sẽ bị các cô nương ngũ mã phân thây a!” Di Nhạc hợp thời đi ra điều tiết bầu không khí, trêu chọc chuyện mình mới vừa rồi bị fan ở công bình quần công, sau đó lại nói, “Tiêu ca trễ như thế này mới xuất hiện đợi lát nữa cần phải hát thêm mấy bài bồi thường mọi người mới được a, các cô nương nói có đúng không nào?”
Di Nhạc vừa mới dứt lời công bình lại vang lên một loạt thanh âm hưởng ứng, hiển nhiên đối với cái loại bồi thường này rất hài lòng.
“Không thành vấn đề.” Tiếu Thần cười nói.
“Được rồi, mọi người chờ đợi khoảnh khắc này đã lâu như vậy, lời xã giao chúng ta cũng không cần nói nhiều, Tiêu ca chuẩn bị màn mở đầu xong rồi đi?
“Chuẩn bị xong.” Sau câu nói đó mọi người nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Trầm Tiêu, như là nhớ ra chuyện gì đó rất vui vẻ, sau đó nghe thấy hắn nói, “Có một người kiên trì chờ tôi trở lại mới cho trao quyền kịch truyền thanh tiểu thuyết, ở trong lòng cậu ấy tôi là Bách Lý Kiền duy nhất mà cậu ấy tuyển chọn, đối với đánh giá rất cao mà cậu ấy dành cho tôi ngay cả tôi cũng cảm thấy kinh ngạc.”
Lúc Tiếu Thần nói tới đây chỉ cần là fan chú ý weibo đều phản ứng lại, trong nháy mắt công bình thống nhất xoát tên Văn Ý Tô.
“Hôm nay cậu ấy hẳn là ở hiện trường.” Thanh âm Tiếu Thần trầm thấp mà nhu hòa lôi cuốn, hắn chậm rãi nói, “Ca khúc thứ nhất em là cây táo nhỏ của anh, tặng cho em, lão đại.”
[Công bình]
Fan 1: Em là cây táo nhỏ của anh ⊙▽⊙?!! Đại thần vừa mở màn cứ như vậy liều mạng?!
Fan 2: Lão đại, em là cây táo nhỏ của anh! Văn đại ở hiện trường không?! Cậu là cây táo nhỏ của Tiêu ca a!!
Fan 3: Phốc! Đại thần vừa mở màn chính là cây táo nhỏ, là tiết tấu nam thần muốn so thay đổi trêu chọc sao o(≧ 口 ≦)o! Cảm giác đêm nay sẽ có bạo điểm ~
Fan 4: Cầu Văn đại hiện thân o(≧v≦)o

Tại thời điểm Trầm Tiêu nhắc đến chuyện Bách Lý Kiền Sở Tô liền ngây ngẩn cả người, thẳng đến trong tai nghe vang lên tiếng ca ôn nhu của đối phương mới chậm rãi hồi phục tinh thần lại, nhớ tới một câu em là cây táo nhỏ của anh kia, tặng cho em, khiến cho cậu nhịn không được mặt đỏ lên.
Má ơi, đại thần anh liều mạng như vậy fan của anh biết làm sao bây giờ?!! Còn có, anh có dám hát sáo mã can hay không?!!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chương sau: Thổ lộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.