*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Em là cây táo cây táo nhỏ của anh, yêu em như nào đều không đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng mà ấm áp trong lòng, là ngọn lửa thắp sáng sinh mạng của anh, hỏa hỏa hỏa hỏa….”
Sáng sớm Sở Tô còn chưa có tỉnh điện thoại đặt trên ngăn tủ đầu giường vang lên, vang lên một lần không ai bắt máy lại vang lên lần thứ hai, sau khi lập lại ba lần người vùi đầu ở trong chăn mới lộ ra nửa cái đầu, vươn tay lần mò điện thoại trên mặt bàn, híp híp mở nửa mí mắt thấy thông báo trên màn hình điện thoại mới có chút kịp phản ứng.
–Tiếu Thần.
Sở Tô ngay từ đầu còn tưởng rằng là tiếng chuông báo thức, nhìn thấy tên người gọi sửng sốt hai giây nhớ tới hôm qua lúc logout Tiếu Thần có nói sáng sớm sẽ gọi điện thoại kêu cậu rời giường, nhiệt độ trong phòng rất thấp, Sở Tô có một thói quen chính là thích bật điều hòa thấp sau đó đắp chăn, cả người chôn trong chăn sẽ làm cho cậu cảm thấy rất thoải mái, lúc này cánh tay gặp không khí lạnh khơi lên một trận run rẩy, cậu vội cầm điện thoại vùi về trong chăn.
“Alo…” Nhận điện thoại, thanh âm Sở Tô vừa ngủ dậy có chút mơ hồ, thanh âm vốn trong trẻo trở nên có chút mềm mềm.
Tiếu Thần nghe thấy liền biết cậu còn chưa có tỉnh, thanh âm không bình thản giống như bình thường, trái lại có chút mềm mại, hắn tưởng tượng bộ dáng thiếu niên mới vừa rời giường, nói, “Vẫn chưa dậy sao?”
“Ngô…. Đã dậy.” Bên kia trả lời mơ hồ, Tiếu Thần còn nghe thấy tiếng tất tất tác tác xoay người, tiếp lại nghe thấy cậu nói, “Lại để cho em ngủ thêm năm phút.”
“Được.” Tiếu Thần nở nụ cười, nói, “Năm phút sau lại thức dậy, rửa mặt xong thì xuống lầu, anh chờ em ở cửa.”
“Nga.” Sở Tô đáp lời, đang chuẩn bị cúp điện thoại ngủ tiếp năm phút đột nhiên phản ứng kịp, thoáng từ trên giường ngồi dậy, hướng điện thoại hỏi, “Anh ở dưới lầu sao?”
“Ừ, tới đón em đi ăn sáng.”
“A, em xuống ngay.” Sở Tô nói xong liền cúp điện thoại, vốn là có chút buồn ngủ cũng thanh tỉnh, nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại so với đồng hồ báo thức lúc bình thường sớm hơn chút, bất quá bây giờ ra cửa ăn sáng lại đi học là vừa vặn, nghĩ đến Tiếu Thần ở dưới lầu chờ mình đi ăn sáng Sở Tô vội xuống giường đi rửa mặt, sau khi thu thập xong cậu thay đồ liền đi ra cửa.
Ra khỏi cửa tiểu khu Sở Tô liền thấy Tiếu Thần tựa ở bên cạnh xe, ngoài ý muốn chính là hôm nay Tiếu Thần không mặc quần tây áo sơ mi như bình thường, trái lại mặc quần jeans áo T-Shirt đơn giản, Tiếu Thần lớn lên vốn anh tuấn, trang phục như vậy càng khiến hắn nhìn so với tuổi thật còn trẻ hơn mấy tuổi, cùng sinh viên mới ra trường không khác biệt lắm, phương hướng của Sở Tô vừa vặn có thể nhìn thấy gò má của hắn, đường cong anh tuấn đến rối tinh rối mù, lúc này Tiếu Thần đang dựa vào cửa xe cúi đầu không biết là đang suy nghĩ cái gì, sợ quấy nhiễu đến đối phương Sở Tô vô ý thức thả chậm cước bộ của mình, mà vừa khéo lúc này Tiếu Thần tựa như có cảm ứng đột nhiên ngẩng đầu hướng cậu đi ra mà nhìn, sau khi nhìn thấy cậu trên mặt vốn bình tĩnh lộ ra dáng tươi cười.
Người lui tới xung quanh đây đều cố ý vô ý nhìn cái người dựa vào xe, mà người kia lại chỉ nhìn mình, Sở Tô nói không nên lời loại cảm giác này là gì, thế nhưng trong nháy mắt đó lúc Tiếu Thần hướng cậu cười, cậu cảm thấy trong tâm có cái gì nứt ra, tựa như có vật gì bị phong bế từ rất lâu trong góc từ từ ló đầu, nhanh chóng sinh trưởng, nhanh đến từ một đoạn đường ngắn cậu đi tới trước mặt Tiếu Thần cũng đã trèo đầy trái tim của cậu.
Trầm Tiêu, Tiếu Thần.
Mặc kệ hắn dùng cái tên nào, đều là ánh sáng của cậu.
“Cười cái gì?” Tiếu Thần thấy Sở Tô đột nhiên câu dẫn ra khóe miệng lộ ra ý cười, liền hỏi cậu.
“Thiên cơ bất khả lộ.” Sở Tô thu hồi ý cười một bộ không thể nói, Tiếu Thần cũng không thèm để ý, chỉ là giơ tay lên xoa xoa một đầu mái tóc xoăn tự nhiên của cậu, xúc cảm mềm mại tốt đến khiến cho hắn có chút luyến tiếc thu tay về.
“Vì sao luôn xoa đầu em?” Sở Tô nhìn hắn một cái, hỏi như vậy bất quá cậu cũng không phải là có ý gì, trái lại cảm thấy như vậy rất thân mật, muốn hỏi cũng chẳng qua là cảm thấy hiếu kỳ mà thôi.
“Bởi vì thích.” Tiếu Thần lại sờ sờ mới thu hồi tay, nói,”Tóc của em rất mềm, sờ rất thoải mái.”
“Khụ.” Sở Tô ho nhẹ, tuy rằng không ngại loại hành vi thân mật này của Tiếu Thần, nhưng hai người dù sao cũng là nam, hiện tại đã khiến cho người khác chú ý, Sở Tô liếc liếc người qua đường xung quanh hiếu kỳ nhìn bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Anh quá phóng lãng rồi, như vậy không tốt.” Nói xong còn lắc đầu vẻ mặt không đồng ý liếc nhìn Tiếu Thần, ánh mắt kia quả thực như là Tiếu Thần sờ soạng mông của cậu.
Tiếu Thần: “…”
Anh quá phóng lãng rồi.
Tô Tiểu Quai dĩ nhiên dùng vẻ mặt nghiêm chính nói Anh quá phóng lãng rồi!!!
Rốt cuộc là đêm qua ai đùa giỡn lưu manh nói mình cứng rắn a!! Là ai lần đầu tiên ở trên mạng thêm bạn tốt lại nói mình lúc nào nên lớn vẫn là sẽ lớn a!!! Bây giờ lại nói mình quá phóng lãng là muốn nháo cái gì?!! Tiếu Thần đứng tại chỗ đột nhiên có loại cảm giác ngổn ngang trong gió?!!
#Bạn trai quá lưu manh làm sao bây giờ?!#
#Bạn trai lưu manh xong còn nghiêm trang nói mình quá phóng đãng làm sao bây giờ?!!#
Tiếu Thần: Thật có loại xung động muốn đăng post!
“Hắc, thiếu niên, không đi ăn sáng sao?” Sở Tô đã ngồi vào trong xe mở cửa sổ nhô đầu ra hướng Tiếu Thần hô một câu.
“ … Ăn.”
*
Hai người đến tiệm bán đồ ăn sáng gần trường học, mặt tiền cửa hàng không tính lớn, thế nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ, ông chủ và bà chủ là người bên ngoài, thời gian đến C thị cũng dài, tiệm bán đồ ăn sáng mở cũng rất nhiều năm, món chính trong tiệm là cháo nồi đất cùng một ít điểm tâm, giá cả hợp lý mì vị lại ngon, đại bộ phận khách đều là học sinh và giáo sư ở gần C đại, trước đây lúc Tiếu Thần còn trong ký túc xá mấy người liền thường xuyên đến quán này ăn sáng.
Tiệm bán đồ ăn sáng có vị trí hơi lệch, nằm ở con đường nhỏ bên cửa hông trường học, Tiếu Thần ở gần đó đỗ xe xong hai người liền xuống xe.
Lúc này cách thời gian đi học còn sớm một chút, người ở trong tiệm ăn sáng vẫn thật nhiều, sau khi Tiếu Thần hỏi Sở Tô muốn ăn cái gì liền để cậu tìm một vị trí ngồi còn mình đi gọi món ăn, vị trí không nhiều lắm, Sở Tô thấy ở góc bên kia có hai người liền đi trước chiếm vị trí, Tiếu Thần lại đi đến quầy tính tiền.
“Ăn cái gì?” Bà chủ đang cúi đầu tính toán cảm thấy có người đi tới thuận miệng hỏi, để bút xuống ngẩng đầu liền thấy Tiếu Thần đứng ở trước mặt mình, thoạt nhìn có chút quen mắt, thế nhưng nhất thời không nhớ ra, “Di, bạn học thoạt nhìn thật quen mắt a, cậu là….” Bà chủ có chút chần chờ nói, cảm giác chắc là người thường đến, thế nhưng lại không nhớ rõ tên.
“Ai u, đây không phải là Tiểu Tiếu sao?!” Ông chủ lúc này vừa vặn từ trong phòng đi ra thấy Tiếu Thần có chút ngoài ý muốn mở miệng kêu, khuôn mặt hàm hậu hiền hòa lộ ra nụ cười, “Đã lâu không gặp cậu!” Bà chủ nghe xong cũng bừng tỉnh đại ngộ, cũng cười theo, “Ta nói như thế nào lại quen mặt như thế, thì ra là tiểu ca a.”
“Ông chủ, bà chủ.” Tiếu Thần cũng cười cười, “Đã lâu không gặp.” Những năm học đại học ở đây hắn cùng bọn Từ Hựu Miên thường xuyên đến tiệm này ăn sáng, dần dà cùng hai người ông bà chủ cũng rất quen thuộc, bất quá sau khi tốt nghiệp lại hầu như chưa từng đến đây, cũng khó ông chủ liếc mắt liền nhận ra hắn.
“Mấy người các cậu tốt nghiệp liền rời khỏi, ngẫm lại cũng đã rất nhiều năm.” Ông chủ cảm khái, sau đó hỏi: “Ăn cái gì, đầu bếp vẫn là người cũ, để cho hắn làm cho mấy cậu nhiều thêm mấy món.”
Tiếu Thần gọi một phần cháo lươn, một phần cháo gà xé sợi, mặt khác còn muốn hai phần điểm tâm và hai đĩa rau kèm, chờ Tiếu Thần gọi xong đồ ăn liền thấy Sở Tô ngồi ở bên cửa sổ cúi đầu chơi điện thoại, mái tóc xoăn mềm mại không an phận vểnh lên, đỉnh đầu còn có một dúm nhỏ hơi nhếch lên, thoạt nhìn tựa như lông tơ làm cho gương mặt của cậu vốn than liền mềm mại vài phần, sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ chiết xạ chiếu lên gò má cậu, làm cho làn da thiếu niên vốn trắng lại phủ lên một tầng vàng nhạt.
Tiếu Thần đi tới chỗ ngồi xuống, Sở Tô liền ngừng lại không chơi rắn ăn mồi nữa, hỏi hắn, “Anh một hồi muốn cùng em đi học sao?”
“Em chút nữa học cái gì?” Tiếu Thần hỏi.
“Phiên dịch lý luận và thực tiễn.” Sở Tô nói, nói xong cũng nghĩ đến khóa này là lão ngoan đồng Nạp Lan Chương đứng lớp, lại bổ sung một câu, “Quên đi anh vẫn là đừng đi thì hơn.”
Tiếu Thần: “…” Cảm giác mang mình đi ra ngoài sẽ mất mặt là chuyện gì xảy ra? Lão đại, chúng ta còn có thể yêu đương sao?!
“Anh đi công ty xử lý chút chuyện trước, buổi trưa tan học tới đón em.” Tiếu Thần nói.
“Được.”
Sau khi hai người ăn sáng xong Sở Tô đi vào trường học từ cửa hông, Tiếu Thần sau khi thấy cậu vào trường mới lái xe rời khỏi.
Sáng sớm là lớp Nạp Lan Chương, ngoại trừ học sinh hệ tiếng Pháp còn có rất nhiều học sinh học chuyên ngành khác đến dự thính, phòng học không tính là nhỏ đã ngồi đầy người, Sở Tô đến trễ cũng không có đi đến vị trí Trầm Lỗi và Lục Dao Dao để lại cho cậu, chỉ là ở phía sau tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, phòng học đen kịt chỉ có ánh sáng chiếu ra từ màn hình máy chiếu, Nạp Lan Chương kết hợp phim thực tiễn giảng bài cho học sinh, ngôn luận hài hước khôi hài đưa tới hứng thú của mọi người, trong phòng học thường thường xuất hiện một trận cười vang.
Giờ học trôi qua rất nhanh, Nạp Lan Chương cũng không có chiếu theo nội dung cứng ngắc trong sách mà giảng, thậm chí ngay cả giáo án cũng không có chuẩn bị, hoàn toàn là tùy tính phát huy, nửa tiếng sau cùng phim tiếng Pháp ông trực tiếp cho mọi người dịch sang tiếng Trung.
Sở Tô đối phim không có hứng thú gì, phim tiếng Pháp không có phụ đề tiếng Trung cậu cũng xem không ít, phim ngày hôm nay Nạp Lan Chương mở cậu cũng đã xem rồi, lúc buồn chán liền đi xoát weibo, không nghĩ tới đúng là cho cậu xoát ra bài post mới.
—Trầm Tiêu V: Trong lúc chờ người xuống ăn sáng, lão đại nói cậu ấy còn muốn ngủ thêm năm phút. [Hình ảnh]
Ảnh chụp trên weibo là một cái cổ tay và cái đồng hồ màu bạc, Sở Tô nhận ra được đó là đồng hồ đeo tay của Tiếu Thần, thời gian trên mặt đồng hồ biểu hiện lúc sáng sớm Tiếu Thần gọi điện cho cậu.
Đại thần sẽ không thực sự là tính đợi năm phút đi.
Sở Tô sờ sờ mũi, cũng may lúc đó chính mình không có thực sự lại ngủ, nếu không phỏng chừng còn có thể ngủ thêm nửa giờ, bất quá tay đại thần thực sự là rất đẹp, ảnh chụp chỉ chụp hai phần ba cánh tay, thế nhưng vẫn như cũ có thể nhưng ra được khớp xương ngón tay thon dài, cổ tay mạnh mẽ hữu lực, người người đều có một đôi mắt phát hiện cái đẹp, cảm thấy tay Tiếu Thần đẹp mắt tự nhiên cũng không chỉ có một mình Sở Tô, quả nhiên mở ra bình luận liền thấy một loạt cmt phát rỗ mà “Liếm bình.”
Lầu 1: Phía trước chụp ảnh chưng!! Đại thần sáng sớm phải đi chừ lão đại ăn sáng vân vân không thể càng nhân thê hơn a!
Lầu 2: Lão đại nói cậu ấy ngủ thêm năm phút!! Đại thần anh không đi vén chăn sao? Khụ, cũng có thể lão đại ngủ trần cũng không nhất định nha ~
Lầu 3: Tuyệt đối là đang tú ân ái a, đảng Trầm Tô vì hành vi đại thần tú ân ái like phát! PS: Bị tay của đại thần đẹp đến khóc, liếm bình!
Lầu 4: Cùng bị tay đạo thần đẹp đến khóc!!
Lầu 5: Mẫu thân đại nhân hỏi tôi vì sao ôm máy tính cuồng liếm, bởi vì…. Này đều là yêu a!
…
Lầu 11: Nộ liếm +10086!
Lầu 22: Nộ liếm +10086!
Lầu 33: Nộ liếm +10086!
….
Lầu 111: Liếm bình +10086, PS: Lão đại, bạn trai cậu gọi cậu rời giường ăn sáng!
Lầu 222: Liếm bình +10086, PS: Lão đại, bạn trai cậu gọi cậu rời giường ăn sáng!
Lầu 333: Liếm bình +10086, PS: Lão đại, bạn trai cậu gọi cậu rời giường ăn sáng!
….
Tô Tô Tô Tô: Đại thần bạn trai anh lập tức tan học.
Sở Tô bình luận trả lời một câu, một câu nói lại đưa tới sóng to gió lớn cho các fan, khu bình luận trong nháy mắt lại bị các loại [Đại thần, bạn trai anh chờ anh đi đón cậu ấy tan học] [Lão đại, tôi tới đón cậu tan học] bao trùm.
“Thiếu niên, đang chơi cái gì?”
Bên cạnh vang lên thanh âm tò mò, Sở Tô cất điện thoại vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về Nạp Lan Chương chẳng biết từ lúc nào đã ngồi ở bên cạnh cậu, “Đang chơi cái gì a.”
“chơi vui như vậy cùng nhau chia sẻ chút đi.” Lão gia tử Nạp Lan Chương ánh mắt liếc thẳng đến điện thoại trên tay Sở Tô, ông vừa chớp mắt một cái liền không thấy rõ, chỉ thấy được đại khái mấy chữ “Tú ân ái” “Bạn trai”, lẽ nào tiểu tử thúi này thực sự nói chuyện yêu đương rồi?!
“Không có cái gì chơi vui.” Sở Tô dầu muối không vào, không phản ứng lão nhân, trái lại bắt đầu tập trung tinh thần xem phim.
Nạp Lan Chương: “….”
“Nhìn cái gì! Sắp tan học! Có bản lĩnh đừng tan học!” Nạp Lan Chương nhỏ giọng mắng một câu, đứng dậy đi đến bàn giáo viên tuyên bố tan học để cho mọi người giải tán, Sở Tô tự nhiên không coi lời của ông là thật, đứng dậy liền theo dòng người đi ra phòng học.
Phòng học ở lầu hai, Sở Tô đi trong đám người xuống lầu, còn chưa có ra khỏi đại sảnh học viện liền nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm gào to của Nạp Lan Chương, “Sở Tô! Cậu đứng lại!!”
Một tiếng hô này khiến cho các học sinh ở xung quanh đều đưa ánh mắt dừng ở trên người Sở Tô, cước bộ Sở Tô dừng lại một chút rồi lại tiếp tục đi ra ngoài, phía sau còn có Nạp Lan Chương đuổi theo xuống lầu, Sở Tô là học trò lão gia tử Nạp Lan Chương đắc ý nhất này là điều mà mọi người toàn trường đều biết, mà lão gia tử lại là một người thích bát quái, trong đó chịu bát quái nhất là hoa khôi hệ tiếng Pháp bạn học Sở, cho nên loại tình huống hiện tại này tất cả mọi người thấy nhưng không thể trách, trái lại đối Sở Tô ném ánh mắt đồng tình.
Nạp Lan Chương không nghĩ tới tiểu tử Sở Tô này càng ngày càng không đem lời ông nói để ở trong mắt, để cho nó yên tâm học đừng đi vậy mà không nghe, đuổi xuống lầu hai liền thấy Sở Tô bước ra cửa đại sảnh, lúc này gào to một tiếng, “Tiểu tử thúi!!! Chạy nhanh như vậy làm cái gì?! Nói, cậu có phải là đang nói chuyện yêu đương rồi hay không! Sở Tô!”
Nói yêu đương!!!!
Mọi người bị lời này của ông làm cho cả kinh! Đều nhìn về phía Sở Tô đi ở phía trước, hoa khôi nói chuyện yêu đương rồi?! Đây chính là đại sự a!
Sở Tô mới vừa ra khỏi cửa lớn học viện liền thấy Tiếu Thần đang chờ cậu ở bên ngoài, cậu còn tưởng rằng Tiếu Thần sẽ đợi ở ngoài trường học, không nghĩ tới lại ở dưới lầu học viện, đang muốn đi tới chợt nghe thấy Nạp Lan Chương ở phía sau hô một câu, “Tiểu tử thúi!!! Chạy nhanh như vậy làm cái gì?! Nói, cậu có phải là đang nói chuyện yêu đương rồi hay không! Sở Tô!”
“Ngài quản quá rộng rồi, sư mẫu đang đợi ngài về nhà ăn cơm nha.” Sở Tô trả lời một câu liền hướng Tiếu Thần đi tới, dừng lại ở trước mặt Tiếu Thần, “Làm sao anh biết em ở đây?”
“Hỏi người là biết.” Tiếu Thần nói, “Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn mới vừa nghe được có người đang gọi tên Sở Tô.
“Không có việc gì, phía sau có một người kỳ quái.” Sở Tô không thèm để ý nói.
Tiếu Thần: “…” Nhìn Nạp Lan giáo sư đã đi ra.
Mọi người: “….” Thắp một ngọn nến vì giáo sư.
Nạp Lan giáo sư kỳ quái: “…” Lão nhân ta rốt cuộc là kỳ quái ở đâu!
Toàn trường có chút quỷ dị, vẻ mặt Sở Tô vẫn là mặt than, phảng phất như chuyện không liên quan đến mình.
“Nạp Lan giáo sư.” Tiếu Thần mở miệng trước phá vỡ loại giằng co quỷ dị này, trước đây hắn ở C đại học tập, tự nhiên cũng nhận thức Nạp Lan Chương, hơn nữa Nạp Lan Chương cùng gia gia Tiếu khải Đức của hắn năm đó còn là bạn học cùng năm.
Nạp Lan Chương cũng nhận ra Tiếu Thần, thấy Tiếu Thần mang kính mắt của mình, trong nháy mắt từ lão đầu thích trêu đùa biến trở về giáo viên thâm niên cao lớn, ông nói, “Tiếu Thần a, đã lâu không gặp, lớn lên còn thật cao a!”
… Loại ân cần hỏi thăm kỳ quái này, Tiếu Thần đột nhiên có chút tán thành câu nói “Người kỳ quái” của Sở Tô.
“Là học trưởng Tiếu Thần sao?”
“Chắc là phải rồi?! Lớn lên rất giống a!”
“Giáo sư gọi là Tiếu Thần đi?! Là học trưởng Tiếu Thần trên BBS kia đi?!!
“Má ơi là nam thần người thật a! Người thật đối trên ảnh còn muốn soái hơn!!!”
Học sinh ở xung quanh còn chưa đi nghe thấy Nạp Lan Chương nói đều thấp giọng nghị luận, trên BBS cái tên Tiếu Thần này tựa như một thần thoại, mọi người tuy rằng chưa gặp qua người thật bất quá ảnh chụp là xem không ít, mới vừa rồi còn có chút hoài nghi không dám nhận thức, hiện tại xác định là bản thân không thể nghi ngờ.
“Gia gia cậu gần đây thế nào?” Nạp Lan Chương hỏi Tiếu Thần.
“Gia gia lão nhân gia ông ấy tất cả khỏe mạnh, chính là thường xuyên nhắc tới ngài, nói có thời gian muốn đi qua thăm ngài.” Tiếu Thần đáp.
“Hừ, lão không thẹn nói so với hát còn thật dễ nghe, lần trước nói cho ta mượn bức chữ còn chưa có thấy đâu!” Nạp Lan Chương hừ nói, “Lần sau nhớ nhắc nhở lão đưa cho ta.”
“Dạ.”
“Đúng rồi, cậu không lo đi làm, chạy tới đây làm gì? Câu con gái sao?” Nạp Lan Chương kỳ quái liếc nhìn Tiếu Thần, “Gia gia cậu nói cậu đang tìm bạn gái đúng không? Cậu là không biết lão cùng ta khoe khoang như thế nào đâu a, thực sự là nghe không vô! Thật có bạn gái? Bạn gái ở đâu, dẫn đến cho lão nhân ta xem một chút.”
Tiếu Thần: “…” Yên lặng liếc mắt nhìn Sở Tô.
Sở Tô: “…” Giả bộ không biết cái gì chơi điện thoại.
Nạp Lan Chương tốt xấu gì cũng là lão nhân tinh sống mấy thập niên, có thể buông tha loại động tác có thâm ý nội hàm này của hai người sao.
“Nhìn cái gì? Nhìn chỗ nào a!!” Nạp Lan Chương cắt đứt hắn, “Hỏi bạn gái cậu đâu, cậu nhìn học trò của tôi làm gì, cậu … Ôi chao, sai! Hai người các cậu đang nói yêu đương sao?!”
Tiếu Thần: “…”
Sở Tô: “…”
Sở Tô thu hồi điện thoại, bình tĩnh nhìn về phía Nạp Lan Chương, “Lão nhân ngài biết được cũng quá nhiều rồi.”
Tiếu Thần: “…”
Nạp Lan Chương: “…”
Tiểu tử thúi này tựa hồ come out đến lẽ thẳng khí hùng!!
Nạp Lan Chương một hơi thở bị chặn cổ họng đột nhiên có loại xung động muốn biểu diễn tảng đá trong lòng bị vỡ nát.
“Gia gia cậu có biết không?” Lão nhíu mày nhìn Tiếu Thần.
“Lão nhân gia ông ấy tạm thời còn chưa biết, xin Nạp Lan lão gia tử thay con giữ bí mật, chờ thời cơ thích hợp con sẽ nói với ông.”
Nạp Lan Chương trầm mặc.
“Chúng con muốn đi ăn cơm, ngài cùng đi với chúng con không?” Sở Tô nhìn biểu tình Nạp Lan Chương nói sang chuyện khác.
“Không, ta nghĩ ta cần yên lặng một chút.” Nạp Lan Chương khoát khoát tay, rời khỏi trước một bước, không biết có phải là ảo giác hay không, Tiếu Thần cảm thấy bóng lưng lão gia tử thê lương, cước bộ chột dạ.
“Như vậy thực sự không thành vấn đề sao? Nạp Lan giáo sư dù sao cũng là giáo sư của em.” Tiếu Thần có chút lo lắng nói.
“Không có việc gì.” Sở Tô không thèm để ý nói, “Đi.”
Tiếu Thần đi mấy bước lại quay đầu ngắm nhìn bóng lưng lão gia tử rời đi, yên lặng thay lão gia tử thở dài, bất quá nếu như Tiếu Thần biết ý nghĩ lúc này của lão gia tử mà nói, phỏng chừng là vì chính mình mà thở dài.
Giờ này khắc này trong lòng Nạp Lan Chương tích tụ một trận.
MN, học trò cưng của mình vậy mà là đồng tính!! Cong liền cong đi!! Đối tượng lại còn là cháu trai Tiếu lão đầu!! Sớm biết phù sa không chảy ruộng người ngoài a!! Không phải chỉ là cháu trai thôi sao, lão cũng có a!! Tiểu tử thối cậu cong nhanh như vậy có nghĩ tới cảm nhận của lão đầu ta sao?!
Thật là muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng!! A!
*
Từ Thúc cơm nước xong trở lại ký túc xá nhận được điện thoại thành viên quản lý tổ một trên BBS, nói vừa rồi trên BBS vừa treo Sở Tô, bất quá lần này không chỉ có treo Sở Tô, còn treo cả Tiếu Thần, hỏi hắn có muốn xóa bài post đi hay không.
Sau khi Từ Thúc nghe xong liền nhíu nhíu mày, từ lúc có quy định quản lý mới cũng không có lại xuất hiện loại chuyện như vậy, lần này thậm chí ngay cả Tiếu Thần cũng bị treo, ai không sợ chết đến như thế?
Cúp điện thoại mở máy tính, vừa lên đến BBS hắn liền thấy cái bài post vinh quang kia ở trên trang chủ, thời gian đăng post không lâu nhưng số lượng share nhiều đến khuếch trương, thấy tiêu đề cái post kia, Từ Thúc đột nhiên có loại đau đản, lão đại, này thật không phải là em nói ra a.
–Liều chết đăng post, phát hiện kinh người nam thần đệ nhất C đại Tiếu Thần cùng hoa khôi tiếng Pháp Sở Tô ở cùng một chỗ!!! Có hình có chân tướng!!
Chú thích:
Cháo nồi đất