*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau đồng hồ sinh lý của Tiếu Thần rất đúng giờ mà tỉnh lại, mùa hè bình minh đến sớm, tuy rằng rèm cửa sổ sát đất che rất kín, vẫn là có những tia nắng mông lung chiếu vào, lúc hắn lấy đồng hồ báo thức xem giờ vừa vặn là lúc hắn dậy đi làm, người bên cạnh vẫn còn ngủ say, không biết có phải là thói quen bình thường mở điều hòa đắp chăn hay không mà cả người Sở Tô đều vùi trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu, cái trán tựa vào lồng ngực hắn, Tiếu Thần sợ đánh thức cậu liền vươn tay kéo chăn xuống, lộ ra gò má thiếu niên.
Mặt của thiếu niên đặt ở trên gối đầu mềm mại, tóc xoăn có chút vểnh, lông mi đen dài rậm để lại bóng râm giống như cây quạt, miệng có chút mở, cúi đầu còn có thể nghe thấy tiếng hít thở thật nhỏ của cậu, nhìn Sở Tô như vậy, đáy mắt Tiếu Thần một mảnh ôn nhu, dựa theo gò má của cậu ấn xuống nụ hôn nhợt nhạt, đoán chừng là tối hôm qua chơi có chút mệt, Sở Tô không có bởi vì động tác của hắn mà tỉnh lại, chỉ là lấy đầu cà cà hắn liền xoay người qua bên kia ngủ tiếp, tối qua mặc dù hai người không có làm đến bước cuối cùng, thế nhưng cũng quấy rối nhiều lần, thấy bộ dáng Sở Tô phỏng chừng trong chốc lát sẽ không dậy nổi.
Tiếu Thần cũng không có ý định đánh thức cậu, dù sao sáng cũng không có tiết, cứ như vậy lẳng lặng nhìn người một lát sau đó hắn vươn tay lấy ngọc bội trên cổ mình xuống, dựa qua động tác nhẹ nhàng đeo lên cho Sở Tô, lại cúi đầu hôn cậu một cái sau đó mới nhẹ tay nhẹ chân rời giường.
Buổi tối Sở Tô làm mấy cái mộng ngổn ngang, trong mộng có ông bà đối với cậu sủng ái và quan tâm thật lâu trước đây; có đoạn thời gian tốt đẹp sinh hoạt ở La gia, có cha mẹ bởi vì công việc dần dần lâu dài không có trở về nhà, còn mơ tới một năm kia khi biết quan hệ của cha mẹ tan vỡ. Những chuyện này tựa như là đã rất lâu, lúc thanh tỉnh Sở Tô đã thật lâu không hiểu được, có lẽ nói là cậu lựa chọn tách ra khỏi việc này, chỉ là không nghĩ tới vào hôm nay đột nhiên toàn bộ đều mơ thấy, cậu lạnh lùng nhìn chính mình năm đó có vẻ cô độc luống cuống, cảm thấy có chút buồn cười lại có chút đáng buồn, ở trong mộng cậu thấy chính mình trước kia vùi đầu ngồi chồm hổm canh giữ trong căn phòng trống trải kia, cậu vươn tay muốn đi sờ sờ cậu, lại chỉ có thể xuyên qua bắt được không khí, ở trong giấc mộng cậu liên tiếp nhìn thấy con đường mà chính mình đi lại một lần nữa.
Cảnh trong mơ quá loạn, cậu không rõ ràng lắm tại sao phải mơ như vậy, cậu cảm thấy những cái đó căn bản đã không còn chút ý nghĩa nào, có lẽ đã từng oán hận qua, nhưng đối với cậu hiện tại mà nói, bất kể là cha hay là mẹ, đều phải có cuộc sống của riêng mình. Cảnh trong mơ đường quá dài, cậu thậm chí có cảm giác đường dài đến nỗi cậu đi hoài mà không tới, trong mộng tất cả mọi người đều là khách qua đường, sau cùng chỉ còn một mình cậu ở trên con đường kia, cậu không nhớ rõ mình đã đi được bao lâu, mãi cho đến cửa ra thấy được có người đứng ở nơi đó vươn tay hướng về phía cậu.
Sở Tô từ từ mở mắt ra, mơ cả đêm làm cho cậu hơi mệt, vươn tay xoa xoa mi tâm của mình, nhìn bên cạnh lại phát hiện người ngủ nơi đó đã không thấy nữa, nghĩ tới tối qua hai người thân mật, Sở Tô lộ ra ý cười nhạt nhẽo, cậu hiểu vì sao mình lại mở tới chuyện kia rồi, có lẽ là để vĩnh biệt, mặc kệ trước đây như thế nào, chí ít hiện tại có người này làm bạn với mình.
Sau khi nghĩ thông suốt cậu từ trên giường ngồi dậy tựa vào đầu giường, vươn tay cầm đồng hồ báo thức phát hiện đã hơn tám giờ rồi, đem điện thoại để ở bên cạnh vén chăn lên chuẩn bị rời giường, nhưng một giây tiếp theo đứng dậy liền dừng lại, có chút ngốc lăng nhìn ngọc bội ở trên cổ mình.
Khắp ngọc bội là màu xanh biếc, màu sắc ôn nhuận, chất cảm, toàn bộ ngọc bội là hình tứ phương, mặt trên có khác một con tì hưu tinh xảo trông rất sống động.
Sở Tô nhớ rõ cái ngọc bội này đêm qua còn treo ở trên cổ Tiếu Thần, hôm nay lại vững vàng treo ở trên cổ chính mình, cậu vươn tay cầm ngọc bội, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma sát hoa văn phía trên, ngón cái sờ tới một vùng nhỏ xúc cảm trơn truột không giống bên cạnh, cậu vươn tay lật qua mặt trái nhìn, ở dưới góc phải ngọc bội có một chữ [Tiếu] nho nhỏ.
Cái này là đồ vật của Tiếu gia bọn họ đi. Sở Tô suy nghĩ trong lòng, chắc là lúc Tiếu Thần thức dậy đeo lên cho cậu, cậu đột nhiên có loại xung động muốn lập tức nhìn thấy đối phương, ở trong hộc tủ bên giường tìm một chút không thấy điện thoại, mới nhớ tới tối qua để ở phòng khách, lúc này Sở Tô xuống giường ra phòng ngủ.
Lúc đi tới phòng khách tìm thấy điện thoại sau đó chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiếu Thần, lại nghe thấy bên phòng bếp truyền đến thanh âm rất nhỏ, cậu dừng lại động tác nhấn số đi tới, liền thấy Tiếu Thần ở phòng bếp.
T-Shirt cùng quần short Tiếu Thần mặc trên người cùng cậu giống nhau, hắn đứng ở trên bên bàn bếp, cúi đầu một tay cầm nắp nồi một tay cầm muỗng đang khuấy món ăn trong nồi, Sở Tô ngây ngẩn đứng ở nơi đó, cứ như vậy nhìn hắn.
Sau khi Tiếu Thần nghe tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Sở Tô đứng ở bên ngoài biểu tình khôn xiết nhìn mình, hắn thả cái muỗng trong tay xuống, tắt lửa lộ ra nụ cười với thiếu niên, “Đã tỉnh chưa? Nhanh đi rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng.”
Sở Tô đứng ở tại chỗ một chút, thấp giọng lên tiếng, cũng không biết Tiếu Thần có nghe hay không, liền xoay người đi phòng tắm đánh răng, chờ cậu lau mặt xong đi ra Tiếu Thần đã chuẩn bị xong toàn bộ, cháo vừa nấu cũng đã chín bưng ra đặt lên bàn.
Trên bàn cơm bày một phần khoai tây sợi xào, hai cái trứng chần, còn có một phần nhỏ mì xào cà chua với trứng, khoai tây sợi xào cùng mì xào cà chua với trứng làm cũng không đẹp mắt, khoai tây sợi xắt có chút to biến thành khúc, mì xào cà chua với trứng làm cũng chưa đủ ngon, sền sệt, có chút sợi mì kết thành một đoàn, món tốt duy nhất chính là hai cái trứng chần không cần kỹ thuật, nhưng cho dù là như vậy vẫn khiến cho viền mắt Sở Tô có chút nóng lên.
“Tập đoàn Hoa Khải” có bao nhiêu thịnh hành Sở Tô làm sao có thể không biết, làm người nắm quyền cao nhất trong tập đoàn, người đàn ông tôn quý như vậy, nhưng buổi sáng nay lại chuẩn bị bữa sáng cho mình, cậu đứng ở bên cạnh bàn nhìn bữa ăn sáng không nói lời nào.
“Làm sao vậy?” Tiếu Thần từ trong tủ khử trùng cầm chén đi tới đặt lên bàn, thấy tâm tình của cậu tựa hồ không tốt lắm, ngôn ngữ liền mang theo chút trêu chọc bản thân cười nói, “Không thích ăn sao? Lần đầu tiên anh làm cái này, bao dung một chút, sau này ….”
Lời kế tiếp bị cắt đứt trong cái ôm chằm của Sở Tô, thiếu niên vốn cúi đầu đứng đột nhiên vươn tay ôm lấy eo của hắn, nói, “Sáng sớm ôm ấp yêu thương như vậy, lão đại em như vậy anh sẽ hiểu sai đó.”
Sở Tô không nói gì chỉ là hung hăng ôm hắn một chút sau đó lại buông ra, như không có chuyện gì xảy ra ngồi vào ghế, “Ăn sáng.”
Đã quen cậu chuyển hướng thần thông Tiếu Thần cũng không thèm để ý, ngồi vào đối diện, “Muốn ăn mì hay là cháo trước?”
Sở Tô nhìn đĩa mì xào một chút, suy nghĩ một chút rồi nói, “Ăn mì nha.” Một bên nói một bên dùng chiếc đũa cuốn một ít mì bỏ vào trong chén Tiếu Thần, vừa nói, “Nếu không ăn liền nhũn.”
Mì xào hình dạng tuy rằng không đẹp, nhưng mùi vị tạm được, chính là nhạt một chút, bất quá Tiếu Thần lấy lý do buổi sáng không thích hợp ăn mặn mà giải thích vấn đề này, khoai tây sợi làm bình thường, bởi vì xắt quá lớn không thấm vị, cháo trắng ninh vừa vặn, sền sệt lại không ngán, liên tưởng đến bộ dáng Tiếu Thần đứng ở trước nồi cháo, Sở Tô nghĩ hắn nhất định là luôn trông lửa.
“Anh làm sao lại biết làm mấy món này?” Sở Tô vừa ăn vừa hỏi, nhìn bộ dáng Tiếu Thần thực sự không giống như người biết làm bếp.
“Baidu.” Tiếu Thần đáp, “Vừa vặn thấy nguyên liệu trong tủ lạnh nhà em có.”
“Nga.” Sở Tô gật đầu, bình thường tuy rằng cậu không thường xuống bếp, thế nhưng có thói quen thức đêm cho nên trong tủ lạnh đúng là có tích trữ một ít nguyên liệu.
“Đúng rồi.” Sở Tô nhớ tới ngọc bội liền ngừng đũa, từ trong mặt trong áo lôi ra ngọc bội, “Cái này là của nhà các anh đi? Em thấy bên trên có chữ Tiếu.”
“Ừ.” Tiếu Thần nói, “Trước đây ông nội anh có cơ duyên xảo ngộ lấy được, nghe nói là đã khai quang, có thể giúp người mang được bình an.”
Ngay từ đầu Sở Tô đoán được là đồ vật của gia tộc bọn họ, nhưng không nghĩ tới vậy mà là thế hệ ông nội hắn truyền xuống, vừa nghe hắn nói như vậy Sở Tô đột nhiên có chút ý nghĩ không tốt lắm,”Vậy anh cho em, có thể không được ổn lắm hay không.”
“Sẽ không.” Tiếu Thần nở nụ cười, “Cái này vốn là nên đưa cho em.”
“Dạ?” Sở Tô không hiểu.
“Bà nội anh bảo là muốn cho vợ của anh, không đưa cho em thì còn đưa cho ai?”
“…”
*
Đối với người trong tình yêu mà nói thời gian hai người ở chung với nhau luôn trôi qua quá nhanh so với lúc bình thường, bất tri bất giác Tiếu Thần đã ở C thị hơn một tuần, Từ Hựu Miên và Vương Hiểu mấy người trước đã trở về B thành trước rồi, tổng bộ “Hoa Khải” ở B thành, hắn không có khả năng vẫn luôn ở bên này dựa vào mail mà xử lý công việc.
Ngày Tiếu Thần rời đi Sở Tô xin nghỉ một buổi sáng đưa hắn ra sân bay, người lui tới sân bay thường rất nhiều, nhất là người đến C thị ngắm cảnh và du lịch tự nhiên không ít, trong sảnh chờ máy bay nơi nào đều có thể thấy được tình nhân hoặc là người nhà lưu luyến không rời, trước đây Sở Tô đối với loại tình cảm này không có bao nhiêu cảm xúc, cho tới bây giờ mới cảm thấy có bao nhiêu không muốn.
Tiếu Thần nhìn Tô Tiểu Quai trước mặt cúi đầu làm bộ đang chơi game không nhìn mình, bất đắc dĩ cười cười, người bình thường chơi nhịp điệu siêu sao lợi hại như vậy hiện tại bị rớt mấy nhịp điệu cũng không có chú ý, rõ ràng là không yên lòng, vươn tay sờ sờ đầu của cậu, “Tiểu Quai, đừng như vậy, anh cố gắng mỗi cuối tuần đều đến.”
“Không cần đến.” Sở Tô dừng lại động tác trong tay bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Tiếu Thần, mặt than nói, “Tới đây làm gì, em cũng không nhớ anh.” Khoảng cách hai cái thành phố nói xa không xa gần cũng không gần, trước không nói tốn một số tiền lớn chạy tới chạy lui như vậy, cuối tuần thật vất vả có thể nghỉ ngơi, bôn ba hai chỗ như vậy cũng rất mệt mỏi.
Nếu như ý nghĩ lúc này của Tô Tiểu Quai bị cái nhị hàng Từ Hựu Miên kia biết được nhất định sẽ hô to, “Chị dâu cậu đừng tiết kiệm tiền cho lão đại, cậu hoàn toàn không cần lo lắng cái này, cậu ấy lợi hại nhất chính là kiếm tiền!!”
“Đứa ngốc.” Tiếu Thần làm sao lại không biết tâm tư của cậu, nhìn thiếu niên mạnh miệng, hắn thấp giọng nói, “Thế nhưng anh sẽ nhớ em a.”
Khụ, đại thần nói ân ái cũng đẹp trai đến như vậy.
Sở Tô cong lên ánh mắt nở nụ cười, chủ động vươn tay ôm người đàn ông ôn nhu này, dùng một loại khẩu khí thật không có biện pháp với anh mà nói, “Anh bảo em phải đối anh làm sao bây giờ.”
*
Sau khi Tiếu Thần xuống máy bay gọi điện thoại cho Sở Tô báo bình an, ra sân bay liền thấy người đứng chờ ở bên ngoài.
Lúc Tiếu Thần trở về nhà chính còn rất sớm, vừa vào nhà liền thấy cha cùng mẹ của mình đang ngồi ở trên ghế sa lon xem phim truyền hình, trong TV truyền đến từng âm từng âm khàn khàn “Vì sao anh gạt tôi?! Anh không phải nói yêu tôi cả đời sao?!!” “Tôi hiện tại không yêu cô!” “Có phải anh đã có người phụ nữ khác rồi không!! Người kia là ai?!!” “Chuyện này không có liên quan tới cô, chúng ta hảo tụ hảo tán!” “Anh đừng đi, van cầu anh không cần rời khỏi em!!” Lời kịch đau trứng như thế khiến cho hắn da gà rơi đầy đất, mà hai người trong phòng khách tuổi cộng lại cũng sắp hơn trăm lại xem đến say sưa, xem đến quả thực muốn say.
Người giúp việc thấy hắn trở về nghênh đón lên tiếng chào hỏi nhận lấy va li trong tay hắn, hai người vốn đắm chìm trong phim truyền hình nghe thấy thanh âm cũng quay đầu lại gọi hắn một tiếng.
“A Thần đã về rồi à ~” Diêu Tân Ngọc vui vẻ kêu hắn một tiếng, “Lại đây xem ti vi cùng mẹ a, hôm nay rất cao triều~”
“Đã về rồi à.” Tiếu Tông Vũ cũng nói câu, “Lại đây cùng xem phim truyền hình đi.” Đến đây cùng cha cùng hưởng thụ bị mẹ của con lăn qua lăn lại đi.
“Hai người xem đi, con mới vừa trở về có hơi mệt chút.” Tiếu Thần cười cười, đối với loại phim truyền hình này xin miễn cho kẻ bất tài.
“Anh anh đã trở về rồi ~” Trên lầu truyền đến thanh âm của Tiếu Ấu Ninh, Tiếu Thần ngẩng đầu liền thấy con bé nữa chạy nữa nhảy lao xuống, Diêu Tân Ngọc nhìn thấy liền kinh hồn táng đảm một hồi, vội vàng ngăn cô lại, “Ai yêu, cô nàng của tôi ơi, con chậm một chút chậm một chút, đừng té giống như ông nội con.”
“Không có chuyện gì ~” Lúc đang nói chuyện Tiếu Ấu Ninh đã xuống đến bên cạnh Tiếu Thần, kéo cánh tay hắn giọng mang theo làm nũng nói, “Anh anh cũng trở về rồi, đi công tác có mệt lắm hay không?”
“Em có cái gì muốn hỏi.” Tiếu Thần buồn cười liếc mắt nhìn cô, đối với tiểu tâm tư của cô đã sớm nhìn thấu.
“Hắc hắc.” Tiếu Ấu Ninh hắc hắc cười hai tiếng, khoa trương khen Tiếu Thần một hồi mới nói, “Anh không phải là đã gặp qua Tô Tô rồi sao? Mau nói cho em biết thế nào, có phải đẹp trai giống như trong tưởng tượng của em hay không ~” Từ sau khi biết Tiếu Thần tìm Sở Tô làm phiên dịch cô liền cực kỳ hưng phấn, vẫn ngóng trong Tiếu Thần nhanh trở về chia sẻ cùng cô một chút.
“Ngô.” Tiếu Thần thật đúng là làm bộ suy tư hồi, “So với trong tưởng tượng của em còn đẹp trai hơn nhiều.”
“Thật sao?!”
“Ừ.”
“Có ảnh chụp không cho em xem một chút với ~”
“Không có.”
“…. Thật thất vọng.”
“Hai anh em các con đang nói cái gì đấy? Chú nào?” Diêu Tân Ngọc ở bên cạnh nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của hai người nghi ngờ lên tiếng hỏi.
“Không có gì.” Tiếu Thần một câu kết thúc, hỏi, “Đúng rồi, dì nhỏ hiện tại thế nào rồi ạ?”
“Tinh thần vẫn ổn, hiện tại A Sanh đang chăm sóc, ngày mai có rãnh con cùng đến bệnh viện đi.” Diêu Tân Ngọc nói.
Tiếu Thần nghe xong gật đầu, không thấy Tiếu Khải Đức lại hỏi, “Ông nội đâu, sớm như vậy đã ngủ rồi sao?”
“Không có nha.” Tiếu Ấu Ninh trả lời, “Ông nội đi C thị gặp người bạn nhỏ của ông, chậc chậc, ông nội quá trào lưu rồi! Lén lút cùng chú Lưu đến sân bay mới nói cho chúng em biết, bắt đều bắt lại không được, em cảm thấy ông khẳng định dự mưu từ rất lâu rồi, hiện tại phỏng chừng đã đến rồi nha.”
Tiếu Thần: “…”
Mọi người đều biết Tiếu Khải Đức ở trên mạng có chơi với một người bạn nhỏ trên diễn đàn và game trên QQ, ông đem đối phương treo ở trên miệng đã không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi, Tiếu Khải Đức lúc đầu còn chưa có tiếp xúc qua với game trên QQ, kỹ thuật quá nát, vì có thể cùng chơi liên tục với cậu bạn nhỏ, ông còn len lén luyện đã lâu, việc này Tiếu Thần cũng đều biết, thế nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe của ông, hắn coi như là một trong những trò tiêu khiển của lão gia tử, nếu không ông ở nhà cũng buồn đến hoảng, thế nhưng Tiếu Thần không nghĩ tới chính là ông vậy mà lén lút mua vé máy bay cùng người đi gặp mặt!!
Gặp bạn trên mạng!!!
Nhất thời Tiếu Thần hiện lên ba chữ này, bỗng nhiên cảm thấy đau trứng quá.
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Lão gia tử: Cậu bạn nhỏ, lão già ta tới rồi đây ~
Tô Tiểu Quai: ….
Tiếu Thần: ….
Chú thích
Khoai tây sợi xào
Mì xào cà chua với trứng: món này mình thấy nó na ná như spaghetti ý nhỉ