Sở Tô đưa Tiếu Thần xong liền quá giang xe đến chỗ Nạp Lan Chương, sau khi ở đó ăn cơm tối cùng với hai lão nhân lại bồi hai lão nhân tản bộ mới gọi xe về nhà, lúc về đến nhà đã hơn mười giờ, mấy ngày nay đã quen có Tiếu Thần bên người, hôm nay đột nhiên dư lại một người tiếp tục cậu còn có chút không quen lắm, thời gian mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, lại cảm giác toàn bộ phòng ở đều có vết tích của Tiếu Thần.
Trên quầy bar phòng khách còn đặt cái ly hai người uống, hôm qua rửa sạch treo lên trên giá, Sở Tô đi tới đem ly bỏ vào trong ngăn kéo, đứng ở quầy bar một hồi, ánh mắt rơi đến ghế sa lon trong phòng khách, nhớ lại ngày hôm qua cùng Tiếu Thần hai người làm ổ trên ghế sa lon xem phim, cảnh tượng Tiếu Thần còn móc lỗ tai cho cậu, từ trên ghế sa lon dời đường nhìn về phía vị trí bàn ăn, tối qua hao người chính là ở chỗ này ăn cơm cùng nhau, lần thứ hai Tiếu Thần xuống bếp làm một bữa cơm khét đen như trong dự liệu, hai người ăn vẫn thật vui vẻ.
Đại thần thật đúng là một tiểu yêu minh mê người âm hồn bất tán a.
Tô Tiểu Quai thở dài, loại ưu tư vừa mới cùng đối phương xa nhau mà đã bắt đầu nhớ nhung này thực sự là rất hố.
Sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài Sở Tô mở máy tính chuẩn bị gõ chữ, gần đây lo cùng Tiếu Thần ở chung cậu đã chừng mấy ngày không có gõ chữ, trong box bản thảo tồn trữ bản thảo cũng dùng không còn bao nhiêu, chờ gõ xong hai chương mở QQ phát hiện vậy mà có không ít tin nhắn lại, đầu tiên cậu mở tin nhắn Tiếu Thần.
Trầm Tiêu: Tiểu Quai đang làm cái gì?
Trầm Tiêu: Mới vừa xa nhau đã nhớ em rồi làm sao bây giờ.
Trầm Tiêu: Không onl sao, vậy ngày mai gặp, ngủ ngon.
Một tin nhắn cuối cùng là gửi không lâu sau, Sở Tô không có trả lời tin nhắn mà là gọi điện thoại, điện thoại vừa thông liền nghe thấy thanh âm trầm thấp dễ nghe của Tiếu Thần, nghẹ giọng gọi một tiếng Tiểu Quai.
Nhũ danh vốn bị cậu ghét bỏ đến không chịu được, bây giờ nghe vào tai hình như cũng không tệ lắm, Sở Tô đỡ trán cảm thấy mình nhất định là bệnh cũng không nhẹ, không chỉ có như vậy cậu còn không muốn trị.
“Còn tưởng rằng em đã ngủ rồi.” Tiếu Thần nói, “Nghĩ như nào lại gọi điện cho anh, là nhớ anh sao?”
“Không có.” Sở Tô nói, “Em cảm thấy anh nhớ em, cho nên gọi điện thoại cho anh.”
Tiếu Thần ở bên kia trầm trầm nở nụ cười hai tiếng, mới nói, “Ừ, quả thực nhớ em, còn em thì sao.”
Sở Tô suy nghĩ chút, “Em đây cũng miễn cưỡng nhớ anh được rồi đi.”
Nghe xong lời của cậu Tiếu Thần lại cười, trong tiếng cười mang theo cưng chìu và ôn nhu vô pháp xem nhẹ, “Làm sao còn chưa chịu ngủ?”
“Đang gõ chữ.”
Hai người hàn huyên chút liền cúp máy, sau khi cúp điện thoại Sở Tô liền thấy QQ Tiếu Thần lại sáng lên.
Trầm Tiêu: Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon, moah moah đa -3-
… Đại thần anh từ nơi nào học được biểu tình.
Văn Ý Tô: Hôn chỗ nào?
Trầm Tiêu: Ngô, lần sau gặp mặt em sẽ biết.
Bên tai Sở Tô nóng lên chút, kỹ thuật đùa giỡn lưu manh của đại thần càng ngày càng cao. Sáng mai còn có tiết cậu cũng không có ý định chơi quá muộn, nếu như không phải nhận được tin nhắn của Tiếu Thần cậu cũng muốn logout.
Lúc tắt khung cửa sổ trò chuyện thấy ghi chú của Tiếu Thần có chút không quá thuận mắt, vì vậy liền đem hắn đổi lại thành Tiếu Thần, kế đó nhận được một tin nhắn khác, khung chat hiện ra bất ngờ chính là [Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ], hơn nữa số lượng tin nhắn còn không ít.
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Tô Tô a~ cách biệt một thời gian có phải nhớ lão nhân hay không a! Hắc hắc, gần đây cháu ta đi công tác rồi, không ai quản cuộc sống của ta quá sảng khoái, bất quá cậu thế nào lại không lên mạng a, không ai chơi liên liên khán* với ta thiệt tịch mịch a! (Trò chơi tựa như pikachu của mình chơi vậy đó)
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Tô Tô có onl không chúng ta đến chơi liên liên khán a, gần đây kỹ thuật của ta tăng mạnh, giết cậu không chừa mảnh giáp ~
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Cậu sao lại cũng không login a, ghét bỏ lão nhân rồi sao ⊙▽⊙!!
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Gần đây trên diễn đàn có thật nhiều người bạn mới tới, lão nhân ta cũng là người có fan rồi ha ha ha ha ~
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Tô Tô ngày mai ta đến tìm cậu chơi a! Chúng ta gặp mặt nha
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Tô Tô lão đầu tử ta chuẩn bị lên máy bay rồi ha ha ha ha ~
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: MN a, cậu không để ý tới ta là chuyện gì xảy ra, lão tử lập tức lên máy bay rồi cậu đến không!!!!
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Lão nhân thực sự sắp lên máy bay rồi a!!
Tin nhắn gửi đến đây có hai ngày trước cũng có xế chiều hôm nay, vốn Sở Tô không quá thích lên QQ, bình thường login cũng bất quá là bởi vì Tiếu Thần, mấy ngày nay hai người ở cùng một chỗ cậu càng là không có hứng thú lên mạng, không nghĩ tới Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ vậy mà tới tìm cậu chơi, khó trách lần trước @ hỏi mình ở đâu, bất quá một lão đầu cấp bậc gia gia chạy tới gặp bạn trên mạng người nhà mặc kệ sao? Sở Tô ngọa tào một cái, tiếp tục xem tiếp,tin nhắn tiếp theo đều là gửi tới cách thời gian ông nói lên máy bay hơn ba giờ sau.
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Lại vẫn không trả lời tin nhắn?! Lão nhân ta đã đến C thị rồi, món ăn trên máy bay vẫn luôn khó ăn như vậy a, cậu đi ra ta mời cậu ăn lẩu ~
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Ta thật vất vả mới chạy đến a, thiếu niên cậu đừng buông tha ta a! Cầu hợp thành đội! Còn có lão nhân thật không phải là lừa gạt a!! Thiếu niên không nên mở ra hình thức phòng lừa gạt, ta chỉ là một lão nhân an tĩnh!!! (Câu này làm holy bất chợt nhớ đến câu nói của anh đường chủ nào đó trong bộ xuyên qua thành áo lót của nam chính: Ta chỉ muốn làm một mỹ nam tử an tĩnh =)))
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Cảm giác tâm thật mệt, ta cảm giác cần phải an tĩnh một chút QAQ.
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Lão nhân thương tâm, để cho ta an tĩnh lại an tĩnh đi, Tô Tô tạm biệt!
Sở Tô thấy câu lão nhân an tĩnh kia liền vui vẻ, lão gia hỏa này rõ ràng chính là lão đầu giống như bị điên vậy được không, diễn đàn trong khoảng thời gian này bị ông lẫn vào đến vui vẻ, đều có một vùng trời dành riêng cho mình, đàn em một mảnh fan nhỏ thiếu niên, loại tính cách hoạt bát xà tinh bệnh này nói là một lão đầu thật đúng là không ai tin tưởng.
Bây giờ xem tin nhắn của ông chắc là cho rằng Sở Tô xem ông giống như tên lừa gạt cho nên không có trả lời ông, Sở Tô ngược lại thật không có nghĩ như vậy, hai người coi như trò chuyện ngay thẳng, hơn nữa Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ đúng là người có tài văn chương và kiến thức rộng, tuy rằng tính cách có chút nhảy thoát nhưng tiếp xúc chân chính khiến cho người cảm thấy cũng tạm được, Sở Tô không xác định ông có phải là đã chạy tới bên này thật hay không, nhưng nếu như là thật cũng không thể không để ý tới người ta, vì vậy trả lời tin nhắn cho ông.
Văn Ý Tô: Xin lỗi, mấy ngày nay không có lên mạng, mới vừa thấy tin nhắn của ông, bây giờ ông còn đang ở bên này sao?
*
Hôm nay Tiếu lão gia tử tâm tình rất là phiền muộn, ông rất không vui, hào hứng chạy đến tìm bạn chơi, ai biết cậu bạn nhỏ vậy mà không phản ứng ông! Đây là một chuyện ưu thương nhất, chuyện đầu tiên ông làm khi xuống máy bay chính là mở QQ trên điện thoại, sau khi lên mạng bầu nhiệt huyết từ B thành mang tới bị dính lạnh thấu tim! Cậu bạn lại còn chưa có trả lời ông, thật không vui!!!
Sau khi rầu rĩ không vui cùng lão quản gia ăn cơm trở lại khách sạn đặt trước vẫn là không có nhận được tin nhắn, điều này làm cho tim của ông thật lạnh thật lạnh, ngồi ở trước máy tính trong phòng không nói lời nào, mặt cũng kéo thật dài, khiến cho lão quản gia ở bên cạnh chăm sóc không đành lòng nhìn thẳng.
“Lão gia tử.” Lão quản gia chú Lưu kêu ông một tiếng.
Tiếu Khải Đức dùng máy tính xoát diễn đàn đối với thanh âm của lão quản gia mắt điếc tai ngơ, bị cậu bạn nhỏ vắng vẻ lão nhân gia cần các fan nhỏ an ủi.
Lúc ánh mắt chú Lưu chuyển đến bài post trên diễn đàn mắt giật giật, tận lực khiến cho thanh âm của mình bảo trì bình thản, “Lão gia tử, tôi cảm thấy ông và cậu bạn nhỏ còn chưa từng gặp mặt, tùy tiện như vậy đối phương nhiều ít đều sẽ có phòng bị.” Cho nên người ta không để ý đến ông cũng là bình thường, thắp cho ông ngọn nến.
Chú Lưu nói khiến cho tay Tiếu Khải Đức ngừng lại, nhướng mày nhìn về phía ông, “Ý của cậu là lão gia tử ta bị người xem thành tên lường gạt?”
“Có lẽ vậy.” Chú Lưu rất bình tĩnh trả lời.
“Miệng hồ đồ! Lão nhân lớn lên chính trực như thế!” Tiếu Khải Đức nghe vậy trợn mắt, Chú Lưu biểu thị đây chỉ là ông suy đoán, chính là cậu bạn nhỏ chẳng qua không thấy được tin nhắn, Tiếu Khải Đức nghe xong hừ một tiếng, đối với lý do này vẫn có chút thỏa mãn, một lần nữa lại gửi tin nhắn giải thích mình tuyệt đối không phải là một tên lừa gạt cho đồng bọn của mình.
Lại đợi một hồi vẫn không có được trả lời, tâm tình lão gia tử có chút thất lạc, ông nói với chú Lưu, “Lão Lưu ông giúp tôi trông một chút, tôi đi tắm trước.” Nói xong thở dài vào phòng tắm, chú Lưu ở phía sau buông lỏng, tắm xong mau ngủ đi, tôi cũng phải trở về phòng ngủ.
Lúc này thời gian cũng đã rất trễ, chú Lưu bắt đầu thật không trông cậy vào đối phương có thể trả lời, nhưng không nghĩ tới sau khi lão gia tử đi vào phòng tắm không bao lâu màn hình sáng lên nhảy ra một khung trò chuyện.
Chờ Tiếu Khải Đức tắm rửa xong đi ra nghe thấy cậu bạn nhỏ của mình trả lời tin nhắn liền vui đến sắp hỏng, còn kém chút là chạy bay tới, sau khi thấy tin nhắn trên khuôn mặt già nua càng vui như nở hoa, cười ha ha nói với chú Lưu ông xem đi tôi đã nói cậu bạn nhỏ mới sẽ không xem lão nhân như là tên lừa gạt! Nói xong cũng ba ba ba gõ chữ hàn huyên cùng cậu bạn nhỏ, chú Lưu ở bên cạnh nhìn tốc độ gõ chữ của ông cũng muốn hôn mê.
Sau khi cùng cậu bạn nhỏ hẹn thời gian gặp mặt, tâm tình lão gia tử vui vẻ logout, còn hừ hừ giai điệu hát dân gian.
“Lão gia tử đây là giải quyết xong rồi?” Chú Lưu ở bên cạnh cười hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Tiếu Khải Đức đắc ý nói, tâm tình rất tốt liếc mắt nhìn chú Lưu nói, “Lão Lưu ông kỳ thật lớn lên thật đẹp trai, chính là mặt hơi dài, vẫn kém hơn lão đầu ta một chút.”
Chú Lưu: “… Thật cảm ơn lão gia tử khích lệ.” Thế nhưng tuyệt không cảm thấy cao hứng ╮(╯▽╰)╭.
*
Tiếu Khải Đức và Sở Tô hẹn gặp nhau lúc buổi trưa, ông dứt khoát buổi trưa tìm Nạp Lan Chương ăn, địa điểm tiệm cơm gần C đại, lão đầu hơn hai năm không gặp ở trước mặt nhân viên phục vụ còn vẫn duy trì vui sướng cửu biệt gặp lại, chờ lúc nhân viên phục vụ ghi thực đơn xong ra ngoài sắc mặt trong nháy mắt liền kéo xuống, cũng không biết là ai mở đầu trước, bắt đầu vạch trần khuyết điểm lẫn nhau của đối phương.
Tiếu Khải Đức: “Năm đó lúc ông đang trèo tường bị tóm chính là tôi giúp ông cầu tình!”
Nạp Lan Chương: “Ông theo đuổi hoa khôi lớp kế bên là tôi giúp ông đưa thư tình!”
Tiếu Khải Đức: “Ông còn dám nói! Ông cái lão bất tử lúc đó là muốn đào góc tường, đó lão thư tình lão tử viết, vì sao hoa khôi lại nói yêu đương với ông?!!”
Nạp Lan Chương: “Bởi vì tôi lớn lên đẹp trai hơn ông, thành tích học tập tốt hơn ông!”
Tiếu Khải Đức: “Quá không biết xấu hổ, chuyên nghiệp không giống nhau so thành tích cái rắm! Cũng không nghĩ một chút lúc ban đầu khi ông hết cạn đạn lương là ai đã cứu tế ông!”
Nạp Lan Chương: “Cứu tế cái rắm, lão tử giúp ông giặt sạch vớ một tháng!”
Tiếu Khải Đức: “Ông tri ân không báo!”
Nạp Lan Chương: “Ông bỏ đá xuống giếng!”
Chú Lưu ở bên cạnh đã sớm hình thành thói quen hình thức hai người này gặp nhau liền ầm ĩ, bình tĩnh đứng ở bên cạnh vào tai trái ra tay phải, chỉ là lâu lâu thêm trà cho hai người.
Nạp Lan Chương: “Không phải là cháu trai tìm được bạn gái sao, có bản lĩnh mang ra gặp chút!”
Tiếu Khải Đức: “Hừ, cháu trai tòng quân của ông chuẩn bị cùng súng ống máy móc qua cả đời đi!”
Nạp Lan Chương: “Cháu tôi anh tuấn tiêu sái, chiến công hiển hách!”
Tiếu Khải Đức: “Cháu tôi tuấn tú lịch sự, chiến tướng thương trường.”
Nạp Lan Chương: “Ông cái lão đầu tính tình cổ quái căn bản không ai thích đi!”
Tiếu Khải Đức: “Lão sư xà tinh bệnh như ông học sinh khẳng định không thích đi!”
Nạp Lan Chương: “Nói ai là xà tinh bệnh a, đệ tử giỏi lão tử mang ra hù chết ông!”
Tiếu Khải Đức: “Nói ai tính tình cổ quái a, lão tử gọi cậu bạn nhỏ ra hù chết ông!”
Chú Lưu: Tôi đã sắp bị hai người các ông hù chết!
Tiếu Khải Đức bưng tách trà lên uống một ngụm, chỉ vào Nạp Lan Chương nói, “Ông cái xú lão đầu, ông chờ đó, tôi gọi điện kêu cậu bạn nhỏ qua, hâm mộ chết ông!!”
Nạp Lan Chương cười lạnh một tiếng, vỗ bàn một cái, “Cầu hù chết!”
Tiếu lão gia tử bị chọc tức, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Sở Tô, cái gì gọi là tính tình cổ quái không ai thích, ông thế nhưng có hơn một nghìn fan! Nhìn cái dáng vẻ đắc ý của Nạp Lan lão đầu kia đơn giản là muốn bị đánh a!! May là tối qua lưu số điện thoại của cậu bạn nhỏ, càng khéo chính là cậu bạn nhỏ vậy mà đang ở gần đây, đây quả thực là trời cũng giúp lão!
*
Lúc Sở Tô nhận được điện thoại của Tiếu Khải Đức vừa vặn đã ăn trưa xong đang từ căn tin đi ra, nghe nói ông ở tiệm ăn gần đây bảo cậu đi qua một chuyến, nói giới thiệu một lão nhân cho cậu quen biết, Sở Tô trầm mặc một hồi, giới thiệu cho cậu lão nhân là có mấy ý tứ a, lẽ nào cậu cho người ảo giác chơi với lão nhân gia không sao.
Tiệm ăn ở đường cái đối diện gần trường học, Sở Tô rất nhanh đi tới đó, sau khi đi đến địa điểm cùng nhân viên phục vụ nói số phòng Tiếu Khải Đức, sau khi đẩy cửa cậu liền thấy hai lão nhân gia, một người trong đó ngồi ở chủ vị, mặc trên người kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám tro, tóc có chút trắng thế nhưng tinh thần khí thế rất đủ, thoạt nhìn sẽ không già như vậy, cảm giác đầu tiên Sở Tô là ông ấy có chút giống ông ngoại mình, đều là loại người ở lâu trên ghế thượng vị, một người khác tuổi cũng không sai biệt lắm, đứng ở bên cạnh, thoạt nhìn tương đối hòa ái, nghe thấy thanh âm đẩy cửa nhất tề hướng cậu nhìn lại.
Sở Tô đứng ở cửa cùng bọn họ hai mắt nhìn nhau, đang định mở miệng hỏi, liền thấy vị lão nhân ngồi ở chỗ chủ vị kia đột nhiên đứng lên, nói với cậu, “Là Tô Tô sao?! Ai yêu, ta là Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ a!!”
Xem ra mình không có đến sai phòng, Sở Tô đi tới đóng cửa lại, đối với ông hơi gật đầu một cái, lễ phép trả lời, “Tiếu lão gia tử xin chào, con là Sở Tô.” Nói xong nhìn về phía chú Lưu bên kia chào hỏi một câu.
“Ha ha ha, thật là cậu a!” Tiếu Khải Đức vừa nghe cười híp mắt, ngoắc ngoắc với Sở Tô, “Mau tới ngồi mau tới ngồi ~”
Chú Lưu đã sớm cho người chuẩn bị thêm một tách trà rót trà ra, ôn hòa nói với Sở Tô, “Sở Tô thiếu gia, ngồi bên này.”
Khiến cho một người cùng tuổi với ông ngoại cậu châm trà cho mình Sở Tô thật không có thói quen, sau khi cậu cảm ơn chú Lưu biểu thị chính mình làm là được, chú Lưu cũng cười cười làm thế tay mời cậu ngồi xuống, cậu vừa ngồi xuống liền thấy Tiếu Khải Đức cười hí mắt nhìn mình, nhìn dáng vẻ đối phương hiền lành vui vẻ, nhớ đến hôm qua qua vẫn luôn chờ mình trả lời tin nhắn, Sở Tô có chút ý nghĩ không được tốt, liền lại cùng ông giải thích thêm một lần.
Tiếu Khải Đức không thèm để ý chuyện đó chút nào, vốn chạy đến gặp cậu bạn nhỏ cũng chỉ là thử thời vận chút, Sở Tô bằng lòng gặp ông đã coi là không tệ rồi, hôm nay sau khi nhìn thấy người không nghĩ tới cậu bạn nhỏ lớn lên đẹp trai như vậy, lại hiểu lễ phép, lúc đầu ở trên mạng giao lưu ông cũng rất thích Sở Tô, cảm thấy cậu bé này tâm địa tốt vô cùng, hiện tại gặp mặt ấn tượng đối với cậu càng tốt hơn, ai nha, cậu nhóc lớn lên thật là đẹp trai.
“Đã nói lão nhân không phải tên lừa gạt đi, khó có được cơ hội gặp mặt, lão nhân mời cậu ăn cơm ~” Tiếu Khải Đức một bên cười híp mắt nói với Sở Tô, một bên ý bảo chú Lưu cũng cùng ngồi xuống.
“Thật cảm ơn lão gia tử, nhưng con vừa ăn cơm ở trường học rồi.” Sở Tô nở nụ cười, cậu và Tiếu Khải Đức ở trên mạng nói chuyện coi như là đã quen, tính cách đối phương và Nạp Lan Chương có chút tương tự, hiện tại gặp mặt ngược lại cũng không cảm thấy xa lạ.
“Trường học của cậu ở gần đây sao?” Tiếu Khải Đức hỏi, “Là C đại sao?”
Sở Tô gật đầu.
“Không tồi không tồi! C đại là trường học cực kỳ tốt, Tô Tô thực sự là cực kỳ giỏi!” Tiếu Khải Đức khích lệ nói, mặt cười đến mang tai, biểu tình đắc ý người không biết còn tưởng rằng Sở Tô là cháu trai của ông đâu, “Ai đúng rồi, Tô Tô cậu gần đây sao lại không có lên mạng, lão nhân thiệt là nhàm chán.”
“Gần đây có chút bận.” Sở Tô nói, vội vàng yêu đương.
“Trong khoảng thời gian này cậu không có lên diễn đàn bỏ lỡ thật nhiều chuyện thú vụ nha, chơi cũng vui!” Vẻ mặt Tiếu Khải Đức bát quái nhìn cậu, trên mặt liền kiếm chút viết lên mau tới hỏi ta đi ~
“Có chuyện gì chơi vui?” Sở Tô phối hợp hỏi.
Len lén nói cho cậu biết a, tổ quản lý đó đối với tiểu cơ hữu ra nước ngoài kết hôn rồi ~”
“Ách?”
“Thiên chân vạn xác.” Tiếu Khải Đức nói, “Đây đều là chân ái a!”
“Ách.” Sở Tô gật đầu, tiểu cơ hữu mà Tiếu Khải Đức nói chính là đôi tình nhân đồng tính trong diễn đàn, ở trong diễn đàn không tính là bí mật, nghe nói là thanh mai trúc mã, lúc đó sau khi Tiếu Khải Đức biết chuyện này còn tò mò hỏi qua cậu, khiến cho cậu ngoài ý muốn là Tiếu Khải Đức không chỉ có không phản cảm, ngược lại nói người thanh niên thật không dễ dàng, có thể tiến tới với nhau cũng coi như có phúc khí.
Hai người lại hàn huyên chuyện diễn đàn một chút, phần lớn đều là Tiếu Khải Đức nói Sở Tô nghe, chờ ông nói đến tận hứng rồi Sở Tô mới hỏi ông tìm cậu vội như vậy là có chuyện gì.
“A, đúng đúng đúng! Thấy cậu quá cao hứng, ta thiếu chút nữa quên mất.” Tiếu Khải Đức nghe cậu nói như vậy vỗ nhẹ xuống bàn, nói, “Là như vầy, ta có một ông bạn già, lão biết ta có một cậu bạn nhỏ chơi chung rất tốt, phi thường ước ao đố kị hận, vừa rồi luôn ôm đùi ta thế nào cũng muốn ta gọi cậu ra gặp mặt một lần! Lão nhân ta người tâm lại mềm, không chịu nổi nhất là gặp người khóc, này không, ta thực sự từ chối lão không được, chỉ có thể gọi cậu ra một chuyến, ai.” Nói xong còn thở dài, một bộ dáng vẻ khổ não.
Chú Lưu biết chân tướng: “…”
Sở Tô không rõ chân tướng: “…”
“Tô Tô cậu sẽ không tức giận đi.”
“Sẽ không.” Sở Tô lắc đầu, cũng không đến mức tức giận, dù sao buổi chiều cũng hẹn gặp mặt lão nhân, coi như đến sớm.
“Vậy là tốt rồi.” Tiếu Khải Đức yên lòng, tâm tình khoái trá nói, “Lão vừa đi vệ sinh rồi, đợi lát nữa lão trở lại ta giới thiệu cho cậu, nga, nói đến cái này, lão đầu xấu đi cũng đã lâu rồi đi?” Nói đến đây Tiếu lão gia tử mới phát hiện Nạp Lan Chương tựa hồ đi đã lâu, người này không biết là có phải đã biết thua mình nên chạy trước đi?! Nghĩ tới đây ông nhất thời cả người đều không tốt, vỗ bàn một cái mắng to, “Lão xấu xa sẽ không chạy rồi đi! MN a, lão gia hỏa này chọc lão tử vui lắm sao!! Lão đi tiểu trốn luôn a!!”
“…” Sở Tô nhìn lá trà trong tách bởi vì một chưởng này có chút lây động, cảm thấy nếu như lúc này mình lại lên tiếng có thể một chưởng tiếp theo sẽ vỗ trên người mình hay không.
Chú Lưu yên lặng cho Sở Tô một ánh mắt trấn an, đối Tiếu Khải Đức nói, “Lão gia tử bớt giận, tôi đi qua nhìn trước một chút …”
Lúc này cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, người vào chính là Nạp Lan Chương trong miệng Tiếu Khải Đức.
Nạp Lan Chương cũng rất buồn bực, một cái tiệm ăn lớn như vậy WC lại ít như thế, xếp hàng đợi một hồi lâu, thật vất vả từ toilet trở lại phòng còn chưa có đẩy cửa vào chợt nghe thấy thanh âm Tiếu Khải Đức mắng chửi lão, tiếng như chuông đồng giống như sợ người khác nghe không được, lão đẩy cửa ra đang muốn chửi Tiếu Khải Đức, kết quả vừa mở cửa liền thấy Sở Tô ngồi ở bên cạnh Tiếu Khải Đức, lúc này hỏi, “Thằng nhóc thối cậu tại sao lại ở chỗ này?”
Sở Tô cũng nhìn thấy Nạp Lan Chương đẩy cửa ra, hơi sửng sốt một chút, lẽ nào ông bạn già mà Tiếu Khải Đức nói là Nạp Lan Chương? Sau khi phản ứng kịp vừa mới muốn mở miệng nói Tiếu Khải Đức ở bên cạnh trước hết mắng lên.
“Nạp Lan lão đầu, ông chửi ai là thằng nhóc thối hả?!!! Nói chuyện như nào?! Đây là cậu bạn nhỏ của ta Tô Tô!!”
Nạp Lan Chương vừa nghe cũng nổ, chỉ vào lão mắng, “Chó má cậu bạn nhỏ, đây là học trò tốt của tôi Sở Tô!!”
Sở Tô: “…”
Chú Lưu: “…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Spoil trước chương sau chút:
Tiếu lão gia tử: Thiếu niên, ngọc bội của cậu nhìn có chút quen mắt.
Tô Tiểu Quai: Bạn trai đưa.
Tiếu lão gia tử: …. Ta cần yên tĩnh một chút.
Tô Tiểu Quai: Ông ấy làm sao vậy.
Nạp Lan lão gia tử: Lão là ông nội Tiếu Thần.
Tô Tiểu Quai: ….
Chú thích
Game liên liên khán do bản quyền của bilibili nên mọi người vào link xem nha, holy không đăng lên đây được.