Mặt trời ban trưa nắng chói đỉnh đầu, chiếu vàng khắp nơi, một cơn gió thổi qua thốc lên đất cát khô nóng.
Trấn Cổ Khê lúc này cát vàng đầy trời, trên đường đi đầy những dấu xe ngựa đi qua, đồ đạc cũ kỹ của thôn dân rải rác đầy đường, bừa bộn khắp nơi.
Ngụy Vô Tiện cũng không có ý định hỏi thăm thôn dân đang chạy nạn, hắn với Lam Vong Cơ đi tới trước mặt một ông cụ đang ngồi trước cửa nhà.
"Xin hỏi bá bá, nơi này đã xảy ra chuyện gì? Vì sao thôn dân đều chạy nạn hết vậy? Có liên quan gì với trận động đất vừa rồi chăng?"
Ông cụ nghe thấy Ngụy Vô Tiện cất lời mới chú ý đến họ.
"Trẻ ranh bên ngoài đến không nên hỏi, mời các cậu theo họ đi đi."
"Tại hạ Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ, kính xin lão bá giải đáp nghi ngờ." Lam Vong Cơ chắp tay nói.
"Là người Cô Tô Lam thị à?" Trong mắt ông lóe lại một tia sáng, lập tức chống gậy đứng dậy từ tốn nói:
"Mấy ngày trước, dưới ngọn núi phía Bắc bị kẻ trộm mộ đánh nổ một khe hở, đàn ông trai tráng trong thôn đi vào tra xét thì chỉ phát hiện thi thể của bọn họ, mấy người trai tráng kinh sợ quá vội vàng chạy về. Chỗ chúng ta gần với cực Bắc, không có tiên gia đóng giữ, chỉ có một vài vị tiên trưởng du hành nghỉ chân trong trấn mới triệu tập một ít đệ tử tiên gia đi vào. Lớp lớp trước sau tổng cộng đi vào khoảng ba đợt người, đều mất cả, chỉ có mấy người trọng thương thoát ra được kêu chúng ta mau chóng rời khỏi làng, đi tìm tiên môn gần nhất cầu viện xong sau đó cũng mất rồi. Mấy ông già cứng đầu bọ ta không đành lòng rời khỏi làng, nên cứ đợi ở đây chờ mọi người đi."
"Đa tạ." Nói xong Lam Vong Cơ hành một lễ, lại cùng Ngụy Vô Tiện lên đường đi về phía Bắc.
Ông cụ ở một bên nghe lời nói kiên định của Lam Vong Cơ là biết họ giống như những người trẻ tuổi trước không thể khuyên quay về được.
Trong đầu không khỏi nhớ lại dáng vẻ những người trẻ tuổi trước kia vào sơn động, cũng kiên định như thế, cũng mặc trang phục văn gia Cô Tô...
Đi được một hồi, Ngụy Vô Tiện không thể nào hiểu nổi: "Tại sao ngươi hỏi ông ta nói cho ngươi nghe ngay vậy? Ta hỏi thì ông ta lại khuyên quay về đi. Là vì trông ta vô dụng lắm à?"
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, đáp: "Trước kia khi Phượng Hoàng chưa làm thần ẩn, vào trăm nghìn năm trước Lam thị đã từng cứu bộ tộc Phượng Hoàng, tộc Phượng Hoàng đã từng nghỉ lại nơi đây, thôn dân địa phương đều vô cùng cảm tạ Lam thị, còn thành lập lữ quán chuyên dành cho Lam thị đến cực Bắc tuần tra tiện nghỉ lại."
"Thì ra là vậy, chỉ e..." Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ, cũng không tiếp tục nói hết câu, chỉ e người Lam thị trú đóng nghỉ chân tại nơi đây đã lành ít dữ nhiều.
Càng tới gần sườn núi phía Bắc, dư chấn dưới chân càng cảm thấy mãnh liệt.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi theo tiếng động, đã tìm được khe nứt kia. Khe nứt rất hẹp, chỉ có thể đi qua được một người. Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ một chút, điều này cũng có thể là nguyên nhân mà ba đợt người đi lại chỉ có mấy người trở về.
Hai bên vách khe hở còn có vết máu đã bị gió thổi khô. Lam Vong Cơ đi vào trước, Ngụy Vô Tiện theo sau.
Ngụy Vô Tiện châm một ngọn đuốc, quả nhiên không ngoài dự đoán, bên cạnh khe hở chồng chất bảy tám thi thể thẳng đứng. Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện tiến lên kiểm tra.
Phát hiện trên người bọn họ có vết thương Ma tộc để lại, còn có vết thương do kiếm, mỗi người đều chết do độc phát tác.
Xem ra là tà ma dùng độc, xem kết cấu nơi đây, hẳn là địa lao năm đó bộ tộc Phương Hoàng dùng để bắt giam ma quỷ.
Ma tộc giết càng nhiều người, bản thân sẽ càng mạnh. Thể chất đặc thù đó cũng là nguyên do năm đó trong trận đại chiến Thần Ma Thần tộc lại ở thế yếu.
Bọn chúng dựa vào việc hấp thu lực sinh mệnh mà tăng tu vi của bản thân.
Ánh sáng mỏng manh chiếu đường đi phía trước, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cẩn thận từng bước.
Càng đi xuống mùi máu tanh càng nặng, xác chết cũng càng nhiều, mãi đến tận khi bọn họ nhìn thấy y phục của Cô Tô Lam thị, trông cộng mười một đệ tử gặp nạn trên y phục trắng tinh đã nhuốm màu máu tươi.
Bất ngờ Ngụy Vô Tiện nghe thấy được tiếng xích khóa kỳ lạ, gần như là đồng thời, trong tay Ngụy Vô Tiện làm một quyết, tạo lên một lá chắn sáng.
Chỉ nghe vang lên "Ầm" một tiếng, Ma tộc kia đập về phía khiên ánh sáng. Lam Vong Cơ cũng không rảnh tay, rút ra Tị Trần tạo ra một kiếm quyết đâm về phía sau khiên sáng. Hết sức ăn ý.
Máu tươi bắn tung tóe, Ma tộc kia bị thương hừ một tiếng, nhất thời biến mất vào bóng tối.
Dưới ánh sáng của lá chắn, hai người thấy rõ được dung mạo của Ma tộc kia.
Mái tóc rối bù rồi đến khuôn mặt già nua, đôi mắt như ao sâu hõm xuống, ánh mắt như lấp lóe sự hưng phấn, thân hình gầy gò, một thân y phục vải thô rách nát.
Hai người vội vàng lùi về sau, cách xa hai mét, rất rõ ràng vừa rồi họ đã bước chân vào phạm vi công kích của nó.
Ma tu lại lần nữa phát động công kích, nhưng mỗi lần đều bị sự phối hợp hoàn mỹ của hai người đỡ được, còn từng chiêu từng chiêu kiếm đâm vào cơ thể ma tu.
Tuy rằng tốc độ công kích càng lúc càng nhanh, nhưng hai người đều cảm thấy cường độ càng ngày càng yếu.
Hai người muốn nhìn xem cũng càng thêm cảnh giác khắp chung quanh.
Nhưng lúc này Lam Vong Cơ đã nhận ra điều không đúng, nó công kích nhanh như vậy lại không giống như đang công kích mà tựa như đang che giấu điều gì. Không đúng!
Lam Vong Cơ vừa định mở miệng nhắc nhở lại nghe thấy một tiếng xé gió cục nhanh, nhưng ngay trong một khoảnh khắc sau khi tiếng xích sắt vang lên, Ngụy Vô Tiện lại làm ra một thủ quyết.
Thế nhưng lần này khiên sáng ngăn chặn không phải là ma tu, mà là một bộ thi thể. Ngụy Vô Tiện cả kinh, lập tức thay đổi phương hướng, nhưng đã quá muộn.
Từ trong cơ thể ma tu bùng nổ một luồng sức mạnh kinh khủng, đánh bay Ngụy Vô TIện đập vào vách đá. Ngụy Vô Tiện búng ra một ngụm máu.
Lam Vong Cơ ở một bên bởi lo lắng cho Ngụy Vô Tiện mà bất cẩn để lộ sơ hở, bị đánh gãy cẳng chân bên trái, trên lưng bị cào ra một vết thật dài. .
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Ở một bên Ngụy Vô Tiện lại phát hiện dây thừng của đám trộm mộ, hắn vội vàng rút ra. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc mà lôi Lam Vong Cơ lại.
Ma tu vừa bạo phát sức mạnh tuyệt đối mạnh hơn công kích trước đó của nó nhiều, nó cố tình ra vẻ đánh không lại để mê hoặc họ.
Cũng còn may, ma tu đánh Ngụy Vô Tiện vào trong một sơn động nhỏ khác ở bên cạnh, nơi này không nằm trong phạm vi công kích của ma tu, họ tìm đến được nơi đám trộm mộ đánh nổ, chỉ có điều con đường quay về đã bị chặn lại.
Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ tìm chỗ nghỉ ngơi, Ngụy Vô Tiện bị ma tu đánh như thế đã bị gãy sáu cái xương sườn, chịu nội thương nghiêm trọng.
Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ qua một bên để kiểm tra thương thế, phát hiện xương chân đã bị gãy, nhưng không nghiêm trọng lắm, nghiêm trọng nhất chính là vết thương ở trên lưng. Vết thương này vừa dài vừa sâu lại còn nhiễm độc.
Hắn lập tức lấy thuốc đông y bằng thảo dược mang theo người ra, thứ Ngụy Vô Tiện lấy ra ắt là thứ tốt. Thấy độc trên vết thương, hắn không hề nghĩ ngời mà kề miệng hút ra.
Hiện tại Lam Vong Cơ không động đậy được, thế nhưng y có thể cảm nhận được Ngụy Vô Tiện ghé miệng sát trên vết thương của y, hơi thở của thiếu niên nóng hổi phả vào trên lưng Lam Vong Cơ, vành tai y lặng lẽ nhuốm một màu ửng đỏ.
Chờ Ngụy Vô Tiện hút xong lại điều phối phương thuốc, bôi lên vết thương của Lam Vong Cơ. Hắn lại nhẫn nhịn đau đớn tìm chút cành cây kẹp bên chân Lam Vong Cơ làm nẹp đỡ.
Bận rộn một hồi hắn ngồi xuống cạnh Lam Vong Cơ nghỉ ngơi. Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện bởi vì hút máu độc sau lưng y mà miệng đỏ lên mới kéo hắn đến trước mặt mình, dùng nốt chỗ thuốc mỡ còn dư vừa rồi chấm lên đầu ngón tay cẩn thận thoa lên đôi môi ửng hồng của Ngụy Vô Tiện.
Một tiên môn danh sĩ cấm dục nhất trên đời, Ngụy Vô Tiện theo ngón tay mà nhìn đến Lam Vong Cơ một thân áo đen làm nổi bật lên thân thể cao lớn. Da dẻ trắng trẻo, ngón tay thon dài, khuôn mặt tuấn tú lại không cảm xúc nhìn trông thật lãnh khốc. Tất cả mọi thứ giờ đây lại vô cùng dịu dàng mà nhìn mình. Hai phiến môi mỏng vừa gợi cảm lại không mất phần tao nhã, thật có ma lực hấp dẫn người phạm tội.
Ngụy Vô Tiện vô ý thức ngậm lấy ngón tay Lam Vong Cơ, ánh mắt nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ đang sững sờ, lại còn liếm đầu ngón tay y.
Lam Vong CƠ đột ngột rút tay về, đầu ngón tay còn vương hơi ấm của Ngụy Vô Tiện, tròng mắt không khỏi dãn to ra, y nín thở rồi lại hít một hơi: "Ngươi, ngươi, ngươi..."
"Xin lỗi, xin lỗi, ta thất thần, thất thần, xin lỗi."
Ngụy Vô Tiện không dám ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ.
Thế nhưng hiện tại hắn có thể xác định, hắn thích Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhìn dáng vẻ Ngụy Vô Tiện xin lỗi, chỉ cảm thấy sự căng thẳng đáng yêu, cũng không trách cứ nhiều, nói một câu không có chuyện gì đáp lại.
Có trời mới biết nãy rồi Ngụy Vô TIện mê người đến cỡ nào.
Ánh mắt nhìn thẳng chú mục vào Lam Vong Cơ, ngoan ngoãn không nhúc nhích, y phục trắng thuần, đôi môi kiều diễm ướt át, khiến Ngụy Vô Tiện như một đóa hoa chờ người đến hái thuần khiến như thế, mê người như thế. Lưỡi mềm phấn phấn, nhẹ nhàng liếm qua đầu ngón tay Lam Vong Cơ, thể như quyến rũ, thể như gọi mời.
Hai người muốn nghỉ chút lại nghỉ ngơi luôn, khi Ngụy Vô Tiện ở bên truyền đến tiếng hít thở trầm trầm, Lam Vong Cơ lại mở mắt ra, y vươn tay vòng qua Ngụy Vô Tiện, cúi người ngậm lấy đôi môi kia, nhẹ nhàng cắn xé.
Ban ngày Ngụy Vô Tiện quá mức mê người, Lam Vong Cơ thân thể suy yếu không ngăn nổi lệ khí ăn mòn, dưới dục vọng bị khuyếch đại đến vô số lần, cuối cùng y cũng đỏ mắt nhẫn nhịn chờ đến khi Ngụy Vô Tiện ngủ mới bắt đầu yên tâm trao nụ hôn.
Mút lấy đôi môi tươi tắn của Ngụy Vô Tiện, đầu lưỡi Lam Vong Cơ nhẹ cạy hàm răng ra, công lược càng vào nơi sâu hơn. Y nhắm hai mắt lại, mãi đến khi nội tâm bình tĩnh trở lại, cuối cùng khẽ cắn môi dưới Ngụy Vô Tiện một cái rồi mới tách ra.
Một ý niệm ở sâu trong lòng vô cùng mãnh liệt xông ra, hắn là của ta, ta sẽ không để cho hắn chạy mất, cả đời này cũng sẽ không.
- -------------tbc-----------