Vọng Tưởng Cuồng

Chương 14: Người lớn đến thăm




Ads Dịch: Thanh Dạ
Sau khi quay trở về công ty, La Phi bắt tay vào việc xin từ chức. Cô gọi điện hỏi mượn bố mẹ mười triệu, chuẩn bị tiền bồi thường hợp đồng.
Ba mẹ La Phi đều là công nhân bình thường ở một thành phố nhỏ, mười triệu với ông bà mà nói là một con số không nhỏ, nghe cô nói cần tiền để xin thôi việc, lúc đầu đương nhiên còn định khuyên răng, nhưng sau khi nghe con gái nói mình làm việc ở công ty bị ghẻ lạnh còn bị quấy nhiễu, vì vậy hai ông bà không nói thêm lời nào mà gửi tiền lên, để con gái lập tức bồi thường tiền rồi chạy.
Nói thật thì ở những công ty bình thường thì chuyện xin từ chức làm gì cần bồi thường nhiều tiền đến vậy, nhưng lúc đầu khi được điều động đến bộ phận của tổng giám đốc, phòng nhân sự đã bắt cô ký một bản hợp đồng không công bằng, nói là làm việc cho tổng giám đốc có rất nhiều chuyện cơ mật, nếu như tự động xin từ chức thì cần phải bồi thường hợp đồng một khoản tiền kết xù. Lúc đó La Phi chỉ nhìn thấy khoản tiền lương hấp dẫn ở công việc mới, nghĩ rằng cùng lắm cũng chỉ có ba năm thôi, sợ gì chứ? Cho nên đã cầm bút, trên cái bản hợp đồng không công bằng đó, ký tên mình vào đó. Không ngờ, một chút lơ là lúc đó, trở thành tai họa chôn sống tương lai của mình, còn bắt ba mẹ cô lấy tiền dưỡng già đổ vào đó.
Vì không muốn Trịnh Thiên Dã quấy nhiễu nữa, cô quyết định rời khỏi mà không nói tiếng nói. Không phải chỉ bồi thường hợp đồng thôi sao, cô đây chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Không ngờ, ngày cuối cùng cô quyết định ở công ty, đã xảy ra một chuyện cỏn con.
Buổi chiều ngày hôm đó, thừa dịp mọi người đi ăn cơm, cô ở lại phòng làm việc, lén lút thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị ôm của chạy lấy người. Thì ngay lúc đó, có hai người phụ nữ đi vào phòng làm việc, nói trắng ra thì đó là một bà cụ khoan thai cao quý và một người phụ nữ trung niên nhã nhặn, đều là người lạ mặt, hiển nhiên không phải nhân viên của Hằng Thiên rồi.
Theo lý mà nói, lễ tân ở Hằng Thiên trước giờ luôn làm tròn trách nhiệm của mình, chắc chắn không để người lạ đi vào, nhưng nếu là khách hàng, chắc chắn sẽ không đến bộ phận thiết kế.
Tâm trạng của La Phi gần đây cực kỳ bực bội, nhưng cũng không đến mức trút bực tức lên người kẻ khác, trong phòng làm việc giờ chỉ còn mình cô, vì thể cô trưng bộ mặt ôn hòa ra chào hỏi: “Xin hỏi hai vị đến tìm ai vậy?”
Trên mặt bà cụ đó mang theo nụ cười tươi, đánh giá con người cô từ trên xuống dưới, khoan thai mở miệng: “Xin hỏi ở đây có phải có một cô gái tên là La Phi không?”
La Phi sững sờ, mặc dù biết của cô rất thông dụng, nhưng cả một công ty xác thực chỉ có một mình cô tên La Phi, nhưng vấn đề là, cô hoàn toàn chắc chắn mình không quen biết hai người này, đành phải do dự trả lời: “Tôi là La Phi.”
Bà cụ đó và người phụ nữ bên cạnh nhìn nhau cười, đột nhiên đi nhanh về phía trước, nhiệt tình nắm lấy tay cô: “Ta nói mà, vừa đi vào nhìn thấy cháu, thì cảm thấy rất thân quen rồi, xem ra ta đoán không sai.”
La Phi bị sự nhiệt tình bất thình lình xuất hiện của bà cụ, mà sửng sốt một phen, nói thầm trong lòng mình đây hẳn không phải người thân thất lạc gì đó chứ, hay mình nhớ mình cũng chưa từng làm chuyện gì thiếu nợ đâu nhỉ, cho nên cô buồn bả trả lời: “Xin hỏi hai vị……”
“A, cháu xem ta lúc lẫn mất rồi, quên tự giới thiệt mình, ta là bà nội của Thiên Dã.” Rồi lại chỉ người phụ nữ ở phía sau, “đây là dì của Thiên Dã đó.”
Gì?!
Đang lúc cô trợn mắt há mồn ngẩn ngơ, thì Trịnh Thiên Dã đột nhiên từ ngoài hấp tấp đi vào, kéo tay của bà cụ, thái độ ngượng ngùng kỳ quái nói: “Bà nội à, sao bà lại đến công ty vậy? Không phải cháu nói cuối tuần sẽ đưa cô ấy về nhà sao?”
Bà cụ nhiệt tình kéo cháu trai cười vang: “Bà nội chẳng qua chỉ không đợi được muốn nhìn thấy cháu dâu tương thôi mà?”
La Phi nhìn mấy người ở trước mặt, trong đầu cảm thấy ong ong…… ong ong……, có rất nhiều ruồi bọ quay quanh mình, sao cô lại không ngất xỉu được nhỉ?
Trịnh Thiên Dã nói nhỏ mấy câu với bà cụ, một câu La Phi cũng không nghe lọt, chỉ nhìn anh ta chạy đến nắm lấy vai cô, cười muốn sái quai hàm mà nói với bà cụ: “Bà nội à, bà làm vậy sẽ dọa La Phi sợ đó.”
Bà cụ cười tủm tỉm nhìn La Phi, thân thiết vỗ tay cô: “Được rồi, vậy bà nội đi, cuối tuần gặp lại nha.”
Trịnh Thiên Dã tiễn hai người ra cửa, đi được nửa đường lại quay trở về nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi bọ và không chấp nhận được của La Phi, nói: “Tôi cũng định nói với em, tôi đã nói với người nhà rồi, cuối tuần này tôi dẫn em về ra mắt mọi người.”
La Phi ngẩn ngơ ngẩng đầu lên nhìn anh, đang định nói trả vài câu, nhưng đột nhiên nghĩ đến mấy ngày nay chỉ toàn đàn gảy tai trân, cho dù có nói nhiều hơn đi nữa, cũng là đàn gảy tai trâu, cuối cùng cô quyết định nén giận, cam chịu nuốt hết mọi lời nói, vẻ mặt bình tĩnh không nói một chữ.
Trịnh Thiên Dã nhìn thấy sắc mặt cô không ổn, đi đến sờ tóc cô: “Lúc nãy có hơi đột ngột, làm em sợ rồi sao, bà nội là vậy đó. Mọi người nhất định sẽ thích em mà, em đừng lo nha.”
Hành động và giọng điệu của anh trước giờ chưa từng dịu dàng như vậy, người nào không biết, còn tưởng rằng anh đang nói chuyện với người mình yêu đó.
Và đương nhiên, chính anh cũng đang nghĩ như vậy.
La Phi nhìn dáng vẻ sung sướng của anh, cảm thấy thật kỳ lạ, thầm rùng mình một cái, ấp úng mở miệng: “Chuyện đó… đồng nghiệp sắp quay lại rồi đó.”
Cô vừa nói xong, có vài đồng nghiệp vừa ăn cơm xong, liền nối đuôi nhau đi vào, nhìn thấy Trịnh Thiên Dã ở đây, có lẽ do có La Phi làm lá chắn, cho nên mới có gan trêu chọc ông chủ: “Boss Trịnh, anh có cần ngọt ngào đến vậy không? Ngay cả lúc nghỉ trưa cũng đến hẹn hò với La Phi nha!”
Mặt của Trịnh Thiên Dã không có biểu cảm gì, nhưng vẫn không cảm thấy không vui vì lời nói này, chỉ gật đầu, rồi nhìn La Phi, rồi thầm nhếch miệng cười, sau đó rời khỏi.
La Phi quay trở về chỗ ngồi, thở ra một hơi thật mạnh, Bậy bạ, thật quá bậy mà! Quả thật là còn bậy hơn cả chuyện gặp quỷ yêu. Cô cũng bắt đầu nghi ngờ mình có phải ký ức kia có gì sai lệch không, trên thực tế, cô vẫn luôn âm thầm đau khổ yêu thầm Trịnh Thiên Dã, theo lô-gích bây giờ thì, tình nhân trở thành thân thuộc.
Shit!
Đến lúc tan ca, La Phi âm thầm ôm đồ của mình, rồi chào từ từ biệt công việc mình đã làm hơn hai năm, Đương nhiên, điều quan trọng đó là, cô đã hoàn toàn thoát khỏi Trịnh Thiên Dã một cách kỳ diệu.
Cô sợ Trịnh Thiên Dã thật rồi, tự kỷ, tự kiêu, tự cho mình là đúng, hoàn toàn chìm đắm trong nhận thức của biết từ đâu đến của mình, còn bậy bạ cho rằng cô yêu thầm anh ta, đã vậy còn cho rằng mình long ân vĩ đại mà ban ơn cho cô, sủng hạnh cô, thậm chí còn công bố cho mọi người biết.
Thái độ ôn hòa của cô dành cho anh ta mà nói quả thực bị anh ta xem nhẹ, cho dù cô đánh cô chửi anh ta đi nữa, thì với anh ta mà nói, chẳng qua đều là cô đang giở tính gắt gỏng cáu kỉnh với anh ta mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.