Vì muốn đoạt lại thân thể của Tiểu Cửu, Trúc Diên đã cùng quái thần tấn công cửu vương điện. Ngọc Yên vì chăm sóc Ngọc Ánh mà đã nhiều ngày không nghỉ ngơi, khi nàng chuẩn bị nghỉ ngơi, thì đột nhiên cảm thấy không khí ngột ngạt và nóng bức, như thể cửu vương thần điện đang bị đốt cháy trong lửa.
Nàng tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy đám lửa màu đỏ đang đập xuống.
Còn nàng, thì đã quá muộn để trốn thoát.
Đối mặt với sức công phá lớn như thế, một tiểu tiên như nàng tuyệt đối không thể trốn thoát.
Chỉ trong chốc lát, đám lửa đó đã đến trước mặt nàng, ngay lúc nàng cho rằng mình sắp thiêu chết, liền nặng nề ngã trên mặt đất, sau đó bên tai truyền đến tiếng đổ ầm, sau đó là thanh âm kêu thảm thiết, và tiếng răng rắc của xương do bị gẫy
Phản ứng đầu tiên của nàng là cửu thần điện đã bị công kích.
Một lúc sau, trên người nàng cũng không cảm thấy đau, hiển nhiên xương cốt cũng không bị gãy, nếu như nàng không bị thương, vậy tiếng xương gãy vừa rồi là của ai?
Nàng cố gắng trấn tĩnh lại, liền cảm thấy trên người có một mùi hương quen thuộc.
"Thiếu quân?" Nàng ngập ngừng gọi.
"Ừm." Hắn đáp ngắn gọn.
Tuy rằng nàng có thể nghe được thanh âm của hắn, nhưng trước mắt là một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy, hơn nữa bên ngoài cực kỳ nóng, nóng đến mức suýt nữa khiến nàng ngạt thở, cho nên nàng cũng không biết tình trạng hiện tại của hắn như thế nào.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Nàng lo lắng hỏi.
"Là quái thần, không bị thương chứ?" Giọng nói của hắn giống như đang dùng sức để trả lời.
Nàng giật mình, đám lửa khổng lồ màu đỏ vừa rồi hóa ra là quái thần, nhưng nếu nó giáng xuống, tại sao nàng và hắn không bị nghiền nát?
"Ta không sao, chàng thì sao?"
Ninh Vu không trả lời, nàng đang định hỏi lại, lại cảm thấy hắn áp chặt vào người nàng, hắn muốn làm gì?
Nàng theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra, không ngờ lại chạm phải thứ gì đó vừa ấm vừa dính, đó là máu.
"Chàng bị thương rồi." Nàng vừa nói vừa cẩn thận kiểm tra thân thể hắn, sau đó chạm vào một vật cứng trên cánh tay hắn, nàng cảm nhận được xương của hắn đã bị gãy, đâm ra khỏi cơ thể.
Hắn đau đớn hừ một tiếng, hơi thở ngay sát bên tai nàng: "Đừng nhúc nhích, ta sắp không chống cự được nữa rồi."
Nghe thấy, nàng tựa hồ hiểu ra được, bèn thò tay mò mẫm trong túi đồ mang theo bên người một hồi, liền tìm được một viên hỏa châu, theo ánh sáng của nó, nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng tình trạng của hắn.
Ninh Vu đặt hai tay lên hai bên hông nàng, dùng thân thể chống đỡ thân thể to lớn của quái thần, cho nên nàng không bị thương.
Còn hắn, khóe miệng không ngừng chảy máu, rõ ràng là bị nội thương, tay trái của hắn đã bị gãy, có thể nhìn thấy đầu xương trắng hiện ra ngoài, nhưng mà hiện tại hắn vẫn cố gắng chống cự, đôi mắt ngày thường sáng ngời giờ tràn ngập đau đớn.
Nhưng vừa rồi rõ ràng hắn không có ở trong phòng, dựa vào tu vi của hắn khẳng định có thể chạy trốn, nhưng vì sao lại xuất hiện ở bên cạnh nàng?
"Ta giúp chàng cầm máu." Giọng nàng run run.
Ninh Vu cự tuyệt: "Không được, nàng giữ lại linh lực cho mình đi, mặc dù ta dùng kết giới để ngăn hỏa liên, nhưng không khí cũng sẽ bị ngăn cách, nàng giữ lại linh lực để bảo vệ cho mình đi."
"Còn chàng thì sao?" Nàng lo lắng nói.
Ning Vu trả lời: "Ta sẽ không có chuyện gì đâu, phụ thân và mẫu hậu sẽ sớm giải quyết quái thần, vì vậy đừng lo lắng."
Nàng có thể nghe thấy hắn như đang an ủi nàng, nhưng không phải hắn vẫn luôn hận nàng sao, vậy tại sao lúc này lại như trở thành một con người khác.
Nhưng nàng không nghĩ nhiều, nàng hiện tại chỉ muốn giúp hắn, vì vậy nàng rút chiếc kẹp tóc trên đầu muốn đào một cái lỗ dưới đất và trốn vào đó.
Nhưng Ninh Vu lập tức ngăn lại: "Đừng đào, dưới lòng đất cũng có hỏa liên, tiểu tiên như nàng nếu bị thiêu đốt, thì sẽ hồn bay phách tán."
Nói xong, thân thể của hắn lại hạ thấp xuống thêm một chút, hiển nhiên hắn đã không chịu nổi trọng lượng của quái thần.
"Vậy ta phải làm sao đây?" Nàng muốn giúp hắn một phần sức lực, nhưng khi chống đỡ, nàng mới phát hiện mình căn bản không thể.
Ninh Vu suy nghĩ một chút, "Nàng thu nhỏ thân thể ngồi vào trong miệng ta, ta hiện thân rồi xông ra ngoài thử xem."
Bây giờ hắn không thể dùng tay bảo vệ nàng, cách duy nhất để giữ an toàn cho nàng là đưa nàng vào miệng hắn.
Ngọc Yên trả lời: "Nhưng trước đây ta chưa từng luyện qua thuật biến hóa này."
Nàng từ khi sinh ra thân thể đã yếu, căn cơ không kiên cố, không có hứng thú với việc tu luyện, lúc trước nàng chỉ đọc sách nấu rượu, nàng làm sao biết được thuật biến hóa.
Ninh Vu sửng sốt một chút, hắn còn tưởng rằng nàng dù sao cũng là một tiểu tiên, thế nhưng ngay cả thuật thu nhỏ lại cũng không biết, nếu như có thể bình an vô sự ra khỏi đây, hắn nhất định sẽ không để cho nàng lười biếng như vậy.
"Vậy nàng để tay vào miệng ta, sau khi ta biến thành chân thân, thì nàng nhanh chóng bước vào, nhất định phải bám chặt lấy, nếu không khi ta hiện thân ta sẽ không tìm thấy nàng."
Ngọc Yên nhìn miệng hắn, đây là lần đầu tiên trong bốn trăm năm qua nàng nghiêm túc nhìn hắn, đôi môi mỏng rất cân đối, tuy nhuốm máu nhưng vẫn không che giấu được sự kiên định. Đúng như những người khác nói, hắn thật tuấn tú.
Lúc này quái thần bắt đầu cử động, Ninh Vu sắc mặt tái nhợt, gần như không thể nhịn được nữa, "Mau lên, ta sắp không chống đỡ được nữa rồi."
Thấy tình thế cấp bách, Ngọc Yên lập tức đưa ngón tay vào miệng hắn, hắn cũng dùng răng cắn chặt, sau đó hiện ra chân thân của mình.
Nghĩ đến sự an toàn của Ngọc Yên, hắn không quan tâm đến đau đớn, sau đó ngặm chặt miệng để tránh nàng bị bỏng bởi ngọn lửa, và lao về phía trước với tất cả sức mạnh của mình.
Trong quá trình lao ra ngoài, bởi vì ma sát với quái thần, vảy trên lưng hắn không ngừng rớt xuống, đau đớn như cắt da cắt thịt, mặc dù thân thể hắn cũng khổng lồ, nhưng so với quái thần thì vẫn nhỏ bé.
Còn Ngọc Yên được hắn che chở, tuy rằng nàng không nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng có thể ngửi được trong miệng hắn mùi máu tanh nồng nặc, biết hắn nhất định bị thương.
Ở một diễn biến khác.
"Trúc Diên, quay đầu là bờ, ngươi hãy dừng lại đi." Đế quân nghiêm túc nói.
"Trả Tiểu Cửu cho ta."
Đế quân nói: "Nàng ta đã chết, hồn phách cũng đã tan biến, mảnh hồn phách còn sót lại chỉ có thể khiến nàng ta sống trong đau đớn. Nếu ngươi thật sự muốn tốt cho nàng ta, thì hãy buông tha cho nàng ta."
Nói xong, thì Trúc Diên bèn cho quái thần đến tấn công, thì dưới thân của quái thần xuất hiện một con rồng đen bay vút lên bầu trời sau đó đáp xuống, rồi mở miệng cái miệng to lớn của mình ra.
Trong miệng của nó, có một nữ nhân đang ngồi, sắc mặt tái nhợt, chính là Ngọc Yên.
"Tỷ tỷ." Ngọc Ánh lạc giọng gọi.
Ngọc Yên kinh ngạc bước ra khỏi miệng Ninh Vu, sau đó hắn lập tức biến lại thành hình người.
"Nàng có bị thương không?" Hắn hỏi Ngọc Yên.
Nàng lắc đầu: "Không có."
Ngược lại hắn là đang bị thương, cánh tay trái máu chảy đầm đìa.
"Thiếu quân, chàng bị thương rồi." Nàng lo lắng nói.
Lúc này Ninh Vu mới cảm thấy đau, nhưng trên mặt lại không thèm để ý: "Nàng tự lo mình đi."
Sau đó hắn hóa ra một thanh kiếm dài khoảng hai mét, máu từ trên cánh tay trái chảy xuống thanh kiếm phát ra luồng khí màu xanh lục.
"Chăm sóc nàng ấy." Hắn nói ngắn gọn với Mẫn Húc, sau đó lập tức rút kiếm xông vào trận chiến với Trúc Diên.
Ngọc Yên nhìn bóng lưng của hắn, mặc dù hắn mặc áo bào đen, nhưng trên đó lại có những vết ướt lớn, những vết đó không phải là nước, mà là máu.
Nàng biết rằng hắn đã bị thương nặng.