Tại khách trọ.
Sau khi Ngọc Ánh xử lý vết thương cho Bùi Vân, nàng ấy luôn cảm thấy bất an, có lẽ Bùi Vân đã chảy máu quá nhiều, trong máu có mùi lạ, khiến cô nàng ấy cảm thấy hơi buồn nôn.
Hoặc là, nàng ấy có linh tính có chuyện gì đó sắp xảy ra, cho nên mới cảm thấy bất an như thế.
"Thiếu phi, cám ơn." Bùi Vân nói.
"Vân huynh, huynh không cần khách khí." Nàng gượng cười, do dự một chút, mới nói: "Vân huynh, huynh tuổi cũng không còn nhỏ, lại là huyết thống duy nhất của Bùi gia, hay là muội giúp huynh tìm một vị tiên tử thích hợp để thành thân?"
Bùi Vân sửng sốt: "Thiếu phi sao đột nhiên nhắc tới chuyện này?"
"Không có việc gì, muội chỉ muốn huynh có một người bầu bạn, để huynh không quá cô đơn."
Bùi Vân đáp: "Đa tạ lòng tốt của thiếu phi, ta.. ta đã có người trong lòng rồi."
"Ồ, ai vậy? Huynh nói cho muội biết, muội sẽ giúp huynh."
"Thiếu phi sau này sẽ biết."
"Người mà huynh thích có phải là tỷ tỷ của ta không?"
Bùi Vân cũng không quá kinh ngạc, tựa hồ đoán được nàng sẽ nói như vậy: "Thì ra người cũng biết."
Nàng gật đầu: "Ta nhìn ra được, thật ra, huynh hôm nay là cố ý, cố ý muốn tỷ tỷ cứu giúp, cố ý muốn Ninh Vu hiểu lầm, sau đó mượn cơ hội để họ hòa ly."
Bùi Vân cúi đầu không nói, nhưng có đôi im lặng chính là thừa nhận.
"Nhưng Vân huynh à, tỷ tỷ của ta và Ninh Vu không thể hòa ly, tỷ ấy.."
"Không, bọn họ nhất định sẽ hòa ly." Bùi Vân cắt ngang và nói một cách chắc chắn.
"Tại sao huynh lại chắc chắn như vậy?"
Bùi Vân mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng: "Bởi vì trên thế gian này, người quan tâm muội ấy nhất chính là ta, Ninh Vu không xứng đáng có được muội ấy."
Nàng không ngờ nam nhân thật thà trung thành này lại nói ra những lời thẳng thắn như vậy, nhất thời không biết nên nói gì chỉ có thể im lặng, nghĩ cách vừa không tổn hại đến hòa khí vừa có thể giải quyết ổn thỏa..
Sau khi Mẫn Húc quay trở lại, sắc mặt rất nghiêm túc.
"Mọi chuyện thế nào rồi? Chàng có tìm thấy gì không?" Nàng hỏi.
Mẫn Húc gật đầu, từ trong túi càn khôn ném ra hai nữ quỷ: "Bọn họ nói từng nhìn thấy một tiên nhân áo choàng trắng đuổi theo hồn phách của một đứa trẻ năm, sáu tuổi."
Nàng liếc nhìn hai nữ quỷ đang run rẩy quỷ: "Đưa họ đến chỗ Ninh Vu, chúng ta cùng nhau thương lượng."
Mẫn Húc: "Hắn và tỷ tỷ của nàng như thế nào rồi?"
Nàng thở dài: "Tỷ tỷ ta đã bị đưa trở về Cửu Vương điện, hiện tại có lẽ cũng sắp đến nơi rồi."
Cuối cùng hai người cũng đến chỗ của Ninh Vu, khi hắn mở cửa sắc mặt còn có chút buồn bực.
Không biết vì sao, sau khi Ngọc Yên rời khỏi, hắn lại cảm thấy vô cùng bất an, thậm chí còn làm rơi ly rượu khi đang uống, đó là ly rượu mà nàng yêu thích, hắn nóng lòng nhặt những mảnh vỡ đến tay cũng bị cắt trúng.
Khi hai quỷ nữ nhìn thấy Ninh Vu, họ run rẩy nói sự thật về những gì họ nhìn thấy.
Nghe xong, Ninh Vu và Mẫn Húc liếc nhau một cái, hiển nhiên hai người đều có chủ ý.
"Các người đã biết là ai rồi, có đúng không?" Ngọc Ánh lên tiếng.
Mẫn Húc đáp: "Hiện tại vẫn chưa chắc chắn, chúng ta cần phải đi một chuyến, nàng cũng đi cùng đi."
Nàng gật đầu, đang định đi xuống lầu thì nghe thấy tiếng ho dữ dội của Mộc Sênh, thậm chí hắn còn nôn ra máu, bởi vì Giai Hòa vẫn chưa trở về nên nàng chỉ còn cách đi vào xem. Nếu người này thực sự chết, thì nàng sẽ không biết phải ăn nói như thế nào với nàng ấy.
Vì vậy, ba người đi vào, nhìn thấy Mộc Sênh sắc mặt tái nhợt, bên cạnh giường nôn ra rất nhiều máu.
Thấy họ tiến vào, Mộc Sênh xin lỗi: "Xin lỗi đã quấy rầy mọi người nghỉ ngơi, có thể lấy cho ta một bát nước được không."
Ngọc Ánh vội vàng đi đến lấy nước cho hắn.
"Cám ơn." Mộc Sênh nói xong lại nằm xuống, kéo chăn đắp lên người, liền chìm vào giấc ngủ.
Sau khi ba người ra ngoài, liền đi thẳng về hướng đông nam, cuối cùng dừng lại trước một ngọn núi cách thành hơn hai trăm dặm.
Người địa phương gọi ngọn núi này là núi Trúc Sơn, hình dáng quả thực giống như búp măng, tương truyền trên núi có một miếu nhỏ thờ thần núi.
Khi họ đến nơi, quả nhiên có một miếu nhỏ, bên trong có một pho tượng, trên bàn có lư hương và hoa quả.
"Ở chỗ này sao? Tại sao lại không giống?" Ninh Vu có chút khó hiểu.
Mẫn Húc nhìn kỹ một chút, đột nhiên rút một cây cột chống ra, chỉ thấy một trận gió thổi cuồng phong, ngôi miếu nhỏ trong nháy mắt biến mất, sau đó một cánh cổng làm bằng vàng ngọc xuất hiện ở trước mặt.
"Chướng nhãn pháp thật là lợi hại, ngay cả ta cũng không nhìn ra." Ninh Vu kinh ngạc nói.
Mặc dù chướng nhãn pháp đã phá vỡ, Ninh Vu đi đến gõ cửa, thái độ rất đúng mực, chỉ là hắn đã gõ mấy lần, cũng không thấy có người tới mở cửa.
Ngọc Ánh dựa vào cửa nghe ngóng: "Bên trong có tiếng trẻ con."
Mẫn Húc cũng nghe thấy, sau đó dứt khoát đẩy cửa, nhưng cánh cửa lúc nãy vốn dĩ đóng chặt vừa bị đẩy liền mở ra.
Ba người đều sửng sốt, không khỏi lui về phía sau, ba người đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bên trong là một đại sảnh xa hoa, bên trong nồng nặc mùi rượu, vô số người nằm trên mặt đất, hiển nhiên là do say khướt.
Trên chiếc ghế chính trong đại sảnh, một nam nhân mặc bạch y đang nằm ngửa với bầu rượu trong tay, bên cạnh là yêu thú Cửu Anh đã biến mất tam giới hàng nghìn năm qua.
Yêu thú Cửu Anh dường như cảm giác được có người đi vào, chín cái đầu rắn liền ngẩng lên.
Và khi nó mở miệng ra, trong mỗi miệng là một cậu bé chừng năm, sáu tuổi bị nhốt trong đó, gương mặt đờ đẫn và trần truồng, chính yêu thần Cửu Anh này đã dùng hồn phách của đứa trẻ làm kẹo ngậm, đợi đến khi đói sẽ nuốt chửng những đứa trẻ vô tội này.
Ngọc Ánh chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, cảm giác căm ghét tự nhiên dâng lên.
Yêu thần này giết cũng đáng, khi nàng đang có ý định xông lên thì bị Mẫn Húc ngăn lại.
"Đợi sự việc điều tra rõ ràng đã."
Nhưng khi Mẫn Húc đi đánh thức nam nhân ngồi trên ghế, Cửu Anh mới mở chiếc miệng thứ chín ra, đứa trẻ trong miệng thì lớn hơn so với những đứa trẻ khác, hai mắt sáng ngời, có thể thấy thần trí vẫn còn, chỉ là xung quanh bị trói bởi dây xích kim sắc, khoảnh khắc khi nhìn thấy Ngọc Ánh, đứa trẻ đó sửng sốt, sau đó dùng hết sức gọi: "Cô nhỏ ơi."
Ngọc Ánh đột nhiên quay đầu lại, rốt cuộc nhìn thấy cháu trai Ngọc Thừa mất tích đã lâu trong cái miệng sắp khép lại của Cửu Anh.
Khó trách tìm mãi cũng không thấy, hóa ra pháp khí khống chế hồn phách lại là yêu thú Cửu Anh.
"Cô nhỏ ơi, cứu con với." Giọng nói đau đớn của Ngọc Thừa phát ra.
Mẫn Húc đang muốn cứu người, lại thấy Ngọc Ánh bên cạnh đã biến thành tàn ảnh lao về phía trước, giơ đao trong tay lên, lập tức chặt đứt đầu Cửu Anh.
Mẫn Húc giật mình, làm sao nàng có tu vi mạnh như vậy, Cửu Anh dù sao cũng là yêu thú, bởi vì nó có chín đầu, sao lại có thể dễ dàng bị chém đứt như vậy.
Ngay cả Ninh Vu, người luôn coi thường nàng, cũng phải mở to mắt.
Sau khi chặt đứt đầu Cửu Anh, Ngọc Ánh liền đến dùng tay mở miệng của nó ra, nhưng không thấy bóng dáng Ngọc Thừa đâu.
"Cô nhỏ, con còn ở đây." Giọng nói của Ngọc Thừa truyền đến.
Nàng nhìn lại thấy cái đầu vừa mới bị chặt đứt lại mọc lại, Ngọc Thừa vẫn bị mắc kẹt trong đó.
Cuối cùng người ngồi trên ghế cũng tỉnh lại, hỏi: "Kẻ nào đang làm ầm ĩ vậy?"
Mẫn Húc lập tức đứng trước mặt Ngọc Ánh: "Mẫn Húc của Lý Hận Thiên điện và thê tử Ngọc Ánh, bái kiến Tinh Quân."
Nam nhân kia dụi dụi mắt, thấy là Mẫn Húc, lúc này mới tỉnh táo lại: "Ngươi rất ít khi rời khỏi điện, sao đột nhiên lại tới đây?"
Mẫn Húc chỉ vào Ngọc Thừa trong bị nhốt trong miệng Cửu Anh: "Ta vì cháu trai mà tới."
Nam nhân kia nhìn lại, phát hiện một cái đầu của Cửu Anh đã bị chặt đứt trên mặt đất, lập tức chạy xuống ôm lấy: "Tiêu rồi, Cửu nhi nhất định rất tức giận, nó thích nhất cái đầu này, là ai đã làm chuyện này?"
Hắn ta không quan tâm đến hồn phách của đứa trẻ, và phớt lờ câu trả lời của Mẫn Húc, chỉ hỏi ai đã chặt đầu Cửu Anh.
Ngọc Ánh cười lạnh vài tiếng, sau đó từ phía sau Mẫn Húc đi ra, khoác cây đao lên vai lạnh lùng nói: "Là ta."