Ngọc Yên nằm trên giường không nói gì, im lặng là câu trả lời của nàng.
Ninh Vu không nói nữa, cười lạnh một tiếng rồi kéo tóc nàng bắt nàng ngồi dậy, hắn biết nàng sợ hãi cái gì, cho nên muốn làm những chuyện mà nàng sợ hãi.
Còn nàng, mặc dù cung nhân đã dạy nàng cách lấy lòng phu quân, nhưng giờ phút này nàng không cam lòng, nàng cho rằng lấy lòng chính là thừa nhận muội muội của mình cố ý phạm tội, nàng tin tưởng muội muội của nàng sẽ không phải người xấu như vậy, nàng có chết cũng không nhượng bộ.
Cuộc sống như vậy kéo dài ba năm, tuy hắn không thường xuyên ở trong cung điện, nhưng chỉ cần hắn trở về, nhất định sẽ nghiền nát nàng hết lần này đến lần khác.
Còn nàng thì càng ngày càng im lặng, nàng thường cả ngày ngồi trước hai cây đào nàng trồng, nhưng dù có chăm sóc cẩn thận đến đâu thì nó trong ba năm cũng không lớn lên là bao.
Nàng giống như sống không có linh hồn, trong mắt người ngoài, nàng trở thành vật sở hữa của hắn ta, có thể tùy ý hắn bắt nạt, thậm chí, những cung nhân có được sự yêu thích của hắn đều có thể ở trước mặt nàng nói vài câu châm chọc.
Bây giờ Ngọc Yên rơi vào tình cảnh như vậy, hắn cuối cùng cũng được báo thù, hắn nghĩ, nàng nhất định là hối hận với quyết định ban đầu của mình.
Lại một năm nữa trôi qua, là sanh thần lần thứ 720 của hắn, nói chung, tiệc sanh thần không quan trọng này có thể tùy tiện tổ chức tam giới, nhưng hắn lần này lại nổi hứng, quyết định tổ chức yến tiệc tại tuyết sơn, mời bằng hữu tụ tập, đồng thời còn mang theo nàng.
Hắn thành thân với nàng đã bốn năm, chưa từng dẫn nàng đi dự yến tiệc nào, cho dù là yến tiệc ở tam giới, hắn cũng bỏ mặc nàng một mình trong cung, lần này hắn dẫn theo nàng, nhất định là muốn nhân cơ hội này để những người bằng hữu của hắn nhìn thấy, người nữ nhân ép hắn thành hôn bị hắn chà đạp như thế nào.
Ngọc Yên đã đoán được tâm tư của hắn, tuy biết lần này đi sẽ chịu nhục nhã, nhưng nàng đã quyết định nhất định sẽ không phản kháng.
Nhưng nàng không ngờ rằng hắn không chỉ mời bằng hữu của mình mà còn mời cả đại ca của nàng.
Nàng đã lâu không nhìn thấy tuyết, bởi vì trong bốn năm này, nàng chưa bao giờ bước ra khỏi cung điện.
Vì vậy, khi mới đặt chân đến vùng núi tuyết phủ trắng xóa, nàng đã cảm thấy choáng váng khi nhìn thấy đâu đâu cũng là màu trắng xóa.
Bữa tiệc sẽ được bắt đầu vào ngày hôm sau, nên họ đến sớm hơn một ngày để chuẩn bị.
Bữa yến tiệc này là lần đầu tiên hắn tự tổ chức cho nên hắn đặc biệt coi trọng, thức ăn và rượu nhất định phải là loại thượng hạng. Trên bàn bày biện lộng lẫy, có thể phản ánh được phong thái của Cửu Vương tam giới.
Hắn vừa trở về phòng, Ngọc Yên đã chủ động cởi áo ngoài cho hắn, bưng trà nóng cho hắn, sau đó lẳng lặng ngồi dưới ngọn đèn đọc sách.
Sách là do thất phi mang về, cũng không nhiều lắm, chỉ có ba quyển, một quyển nói về địa lý, một quyển về văn thơ, quyển còn lại nói về tình yêu và thù hận.
Thứ nàng đang đọc lúc này là cuốn sách nói về tình yêu và thù hận, trong cuốn sách, nữ chính yêu một thư sinh nghèo tá túc trong gia đình nàng ấy, nhưng khi cha mẹ nàng ấy phát hiện, họ ra sức ngăn cản và đuổi chàng thư sinh kia đi. Nữ chính không màng đến việc ăn uống, trong lòng rất đau, may mắn là chàng thư sinh kia đã đỗ trạng nguyên sau đó quay về cưới nàng ấy, từ đó hai người họ sống bên nhau hạnh phúc.
Bốn năm nay nàng đã thuộc lòng từng chữ trong sách nhưng vẫn thích đọc, lật đi lật lại mãi không buông.
"Sao thế, chẳng lẽ nàng cũng muốn có một tên trạng nguyên đến đón nàng à?" Ninh Vu giễu cợt cười nói.
Ngọc Yên sửng sốt một chút, hắn làm sao biết nội dung của cuốn sách này, hắn chưa từng đọc qua nó.
"Ta không có." Nàng nhẹ giọng đáp, sau đó cẩn thận đem sách đặt ở dưới đệm, sợ hắn sẽ xé rách nó.
Cũng may hắn không có tiếp tục làm ầm ĩ, hắn chỉ là nhìn nàng, trong mắt lộ ra ý cười khó hiểu, hắn cũng không có nói cho nàng biết Ngọc Quyết tới, cũng không biết rằng, nàng sẽ như thế nào nếu như ngày mai gặp được đại ca của nàng.
Hắn thu lại nụ cười, nói với thị nữ: "Các ngươi đều lui xuống đi."
Sau đó những thị nữ đều lần lượt rời khỏi.
Vì do xử lý việc, nên đã hai tháng hắn không được gần nàng, vốn định tối nay không có việc gì làm sẽ đi ngủ sớm, dù sao yến tiệc sẽ được tiếp diễn trong ba ngày, nhưng vừa rồi hắn nhìn thấy nàng đang đọc sách dưới ngọn đèn, ánh nến phản chiếu trên đôi mày ôn nhu của nàng, hắn chợt có một số suy nghĩ.
Khi đó, Ngọc Yên vẫn như trước, mặc kệ hắn có chà đạp thế nào, thì nàng cũng không có phản ứng, năm xưa nàng sẽ khóc khi đau, nhưng bây giờ hình như đã quen, cũng có thể chịu đựng, suốt quá trình không nói lời nào, giống như một con rối vô hồn.
Cứ như vậy, hắn cảm thấy nhàm chán, cho rằng nhất định phải dùng biện pháp đặc biệt hành hạ nàng, nhưng nữ nhân của hắn cũng chỉ có mình nàng, kinh nghiệm cũng không nhiều, cho nên cũng không có hành động thiết thực.
Khi mọi chuyện kết thúc, lòng bàn tay hắn lướt trên tóc nàng, phải nói tóc nàng rất đẹp, đen nhánh, mềm mại, quấn quanh ngón tay như lụa.
Nghỉ ngơi một lát, Ngọc Yên thay y phục xuống giường tắm rửa sạch sẽ, sau đó bưng nước nóng giúp hắn lau khắp người. Sau đó đặt một nhánh hoa đào bên gối của hắn.
Bốn năm qua, chỉ cần hắn ở lại, nàng đều làm như thế, bởi vì hắn còn trẻ, tu vi chưa bằng đế quân và các huynh trưởng, vì vậy khi độ hồn cho ba nghìn linh hồn kia, đã ảnh hưởng đến tu vi của hắn không ít, ban đêm, hắn luôn cảm thấy bất an, ngủ không ngon giấc, mà những dụng cụ từ cây hoa đào lại có tác dụng an thần, cho nên nàng đã để một nhánh đào bên cạnh gối nằm của hắn, không ngờ thật sự có tác dụng. Vì vậy, nàng luôn làm như thế để hắn có một giấc ngủ ngon hơn.
Mà hắn, tuy rằng không còn bị ảnh hưởng bởi chuyện độ hồn kia, nhưng cũng không ngăn cản nàng, cứ như đã quen với việc như vậy.
Sau khi làm xong tất cả, nàng lẳng lặng nằm xuống bên cạnh hắn, giường ở đây không lớn bằng trong cung điện, cho nên khi nằm xuống sẽ khó tránh khỏi chạm vào nhau, vì vậy nàng cố bám vào mép giường tránh chạm vào hắn.
Hương hoa đào thoang thoảng, không lâu sau Ninh Vu mau chóng chìm vào giấc ngủ, còn nàng thì nhìn màn đêm đen kịt, đợi chờ ngày mai lại đến.
Không biết qua bao lâu, người đang ngủ say như hắn lại đột nhiên trở mình, ôm lấy nàng vào trong lòng, vô thức dụi trán vào vai nàng.
Nhưng đối mặt với hành động thân mật như thế này của hắn, nàng cũng không phản ứng gì nhiều, bởi vì hắn đã làm như vậy với nàng rất nhiều lần trong lúc ngủ say, khiến người ta cảm thấy đáng thương, nhưng khi hắn tỉnh giấc thì lại tiếp tục hành hạ cô.
Sáng hôm sau, khi hắn thức giấc, nhìn xung quanh thì phát hiện nàng đã không còn ở đó, mà hắn lại đang nằm ở chỗ của nàng.
Cung nhân vội vàng chạy tới giúp hắn tắm rửa, không thấy Ngọc Yên đâu, hắn bèn hỏi: "Thiếu phi đâu?"
Cung nhân đáp: "Thiếu phi đang trong sảnh cắm hoa."
Tắm rửa xong, hắn bước ra ngoài, nhìn thấy nàng đang cắm nhành hoa đào được cắt tỉa vào lọ, hoa ở đây vốn là sản vật quý hiếm được mang từ bên ngoài vào, nhưng những bông hoa quý giá đó không đẹp bằng nhánh hoa đào mà nàng đang cầm trên tay.
Nhưng vậy thì đã sao? Nàng vẫn là người mà hắn ghét.
Chẳng mấy chốc, quan khách lần lượt kéo đến, hắn là cửu vương tam giới, kết giao bằng hữu đương nhiên đều là xuất thân từ tiên gia.
Ví dụ như trong buổi yến tiệc, rõ ràng sẽ có những nữ tử xinh đẹp đến rót rượu, nhưng vẫn có người nói với Ninh Vu: "Thiếu quân, nghe nói thiếu phi của ngài cũng là một cao thủ nấu rượu, xin hỏi có thể để thiếu phi rót một ly rượu được không?"
Nấu rượu liên quan gì đến hầu rượu, người này rõ ràng là cố ý.
"Nàng đi rót rượu cho hắn đi." Hắn tỏ ra không chút để ý mà nói.
"Vâng." Nàng buông hai bàn tay đang nắm chặt, nhận lấy bình rượu từ tay nữ tử xinh đẹp, sau đó lẳng lặng rót đầy rượu cho người đó.
"Thiếu quân người không thể bên trọng bên khinh như thế, ta cũng muốn thiếu phi rót rượu." Có người kêu lên, cũng có người sắc mặt vô cùng nghiêm túc, dù sao Ngọc Yên cũng là thiếu phi của Ninh Vu, nếu như để hắn ta tức giận thì bọn họ sẽ khó mà sống.