Vọng Tương Tư

Chương 45: Phùng Hi-Tông Diễn (2)




Ninh Nghi lại đưa cho nàng ấy mấy viên đan dược: "Đây là đan dược dưỡng huyết tốt nhất, con phải kiên trì uống, mấy ngày nay không cần tới bái kiến ta, chỉ cần ở trong cung tịnh dưỡng là được, còn về bên phía điện hạ, mẫu hậu sẽ nói giúp con."
Phùng Hi sau khi cảm tạ, bèn rời khỏi điện, nàng ấy cảm thấy gần đây khí lực không đủ, nhưng bản thân lại không có bệnh gì, nghĩ lại những lời nói của những người xung quanh, có lẽ là nàng đang mang tâm bệnh.
Nhưng mà tâm bệnh thì làm gì chữa khỏi.
Hiện tại đang vào thời khắc hoa cẩm tú cầu nở rộ, chúng nở thành từng chùm từng chùm, nàng ấy cho cung nữ lui xuống, một mình tản bộ xem hoa nở.
Thật ra nàng ấy không yêu thích hoa cẩm tú cầu, nàng ấy thuộc phượng hoàng tộc, nàng thích màu hoa phượng hoàng đỏ rực, nhưng do Tông Diễn thích hoa cẩm tú cầu, cho nên nàng liền thích nó. Nhưng sau đó nàng lại nghe nói, hoa cẩm tú cầu này là loài hoa mà Ngọc Ánh ở Ngọc Hoành sơn yêu thích.
Vì vậy, kể từ đó về sau, nàng liền không thích nó nữa.
Khi nàng đi về phía trước thì bắt gặp Tông Diễn đang ngắm hoa một mình, thân hình hắn cao lớn, khuôn mặt đẹp tựa hoa.
Theo bản năng, nàng không dám tiến lên, lặng lẽ muốn xoay người rời đi.
"Nếu đã tới rồi, sao không đi xem một chút." âm thanh lạnh lùng của Tông Diễn truyền đến.
Nàng đứng yên: "Ta sợ quấy rầy điện hạ."
Tông Diễn chọn một nhánh hoa cầm trong tay, sau đó đi đến trước mặt nàng: "Việc khiến ta phiền lòng có rất nhiều, không chỉ một mình nàng đâu."
Hắn quả nhiên vẫn là cảm thấy nàng phiền, chỉ là đang nhẫn nại mà thôi.
Nghĩ đến đây, nàng chỉ cảm thấy bối rối, cơ thể càng thêm yếu ớt, thậm chí đứng không vững.
Thấy sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt, Tông Diễn vốn tưởng rằng do mình ăn nói quá nặng lời, nhưng nghĩ đến những việc mà nàng đã làm, hắn lại cảm thấy không vui.
Vừa định nói tiếp, đã thấy nàng gập người ngã thẳng xuống, lúc này hắn mới ý thức được có gì đó không ổn.
Phùng Hi là phượng hoàng, cho dù như thế nào cũng không đến nỗi ngất đi, nếu như không phải do nàng ấy cố ý giả vờ, vậy thì nhất định là thân thể nàng có vấn đề.
Hắn kiểm tra nguyên đan của nàng, thì nó vẫn còn, duy nhất chỉ có huyết mạch chậm, có thể thấy những dược tiên chữa trị không được tốt.
Nghĩ rằng sở dĩ nàng khí huyết không tốt là do việc hạ sinh cho hắn bốn đứa con dẫn đến cơ thể yếu ớt.
"Có lạnh không?" Hắn cảm thấy cơ thể nàng thật lạnh.
Phùng Hi cảm thấy vô cùng chóng mặt, chỉ là không nghe rõ hắn đang nói những gì.
Tông Diễn lập tức bế nàng trở về cung, sau đó sai người đi gọi người của dược cung tới.
Tại điện Linh Hư.
Thanh Á vội vàng đi vào: "Nguyên Quân, Thiên Hậu đã ngất đi."
Ninh Nghi một bên đang trêu ghẹo con vẹt, cũng không cảm thấy kinh ngạt: "Ồ, nhanh như thế liền bị ngất đi, thật đúng là vô dụng, không sao đâu, cứ mặc kệ nàng ta."
"Nhưng điện hạ cho cho truyền dược tiên đến xem."
"Ngươi sợ cái gì chứ, đều là người của ta."
"Không phải là người của chúng ta, điện hạ là mời người trong dược cung đến."
Ninh Nghi chỉ người: "Haha, vậy thì càng thú vị, xem ra, ta phải đích thân đi một chuyến rồi."
Nàng ta nói đi một chuyến, ý không phải là đến thăm Phùng Hi, mà là đi ngăn cản người của dược cung đến, định sử dụng thuật điều khiển để khiến dược tiên thay đổi lời nói.
Sau khi làm xong tất cả, nàng ta đi vào trong mật thất.
Mật thất cực kỳ đơn giản, chỉ có một bệ đá, trên bệ đá còn đặt một cái đầu của một nam nhân, mặc dù chỉ là một cái đầu, nhưng được bảo quản rất tốt, làn da còn rất đàn hồi, duy nhất chỉ có hốc mắt là trũng xuống, hiển nhiên là bị móc mắt.
Nàng ta nhẹ nhàng xoa cái đầu, trong mắt hiện lên sự ôn nhu: "Thư Hữu, huynh đợi thêm một chút nữa, ta rất nhanh sẽ cứu huynh."
Sau khi chuẩn đoán cho Phùng Hi, dược tiên đã đưa ra kết luận rằng khí huyết của nàng không đủ.
Phùng Hi vùi đầu vào trong chăn, cơ thể nàng khẽ run lên, như thể nàng đang đau buồn.
Tông Diễn cũng không nói gì, sau khi tiễn dược tiên đi, hắn ra lệnh cho người chăm sóc nàng thật tốt, sau đó mới rời khỏi.
"Điện hạ, xin dừng bước." Văn Lương thị nữ của Phùng Hi đi theo phía sau hắn bất giác lên tiếng.
Văn Lương là thị nữ thân cận của Phùng Hi, rất giỏi quan sát lời nói và hành động, nhưng cũng rất trung thành.
"Ngươi có chuyện gì?" Tông Diễn dừng bước.
Văn Lương cung kính hành lễ: "Điện hạ, tiểu tiên xin bệ hạ cho phép thiên hậu trong khoản thời gian này không cần đến thỉnh an nguyên quân nữa."
"Ý của ngươi là gì?" Tông Diễn khó hiểu.
Văn Lương đáp: "Điện hạ người không biết, mấy trăm năm qua, mỗi lần thiên hậu sau khi thỉnh an nguyên quân quay trở về thì thần sắc luôn không được tốt, đặc biệt là thời gian gần đây, thiên hậu thần sắc càng nhợt nhạt, tiểu tiên lo lắng, không biết thiên hậu đã làm sai việc gì, luôn bị nguyên quân trách phạt."
"Có chuyện như vậy sao? Ngươi đã từng tận mắt nhìn thấy sao?" Tông Diễn nghiêm túc nhíu mày.
Văn Lương nói: "Tiểu Tiên cùng những thị nữ khác mỗi lần đều không được vào cung, cho nên tiểu tiên cũng không có tận mắt nhìn thấy, nhưng thiên hậu quả thực mỗi lần quay trở về thì thần sắc đều không được tốt, đặc biệt là hôm nay, tinh thần bất an, tiểu tiên theo hầu thiên hậu bao lâu nay, chỉ có khi thiên hậu bị trách phạt mới như thế, vì vậy tiểu tiên mới cả gan đưa ra thỉnh cầu, mong điện hạ minh xét."
"Ý của ngươi là, trước nay khi chưa vào cung, thì nàng ấy chưa từng bị như thế?"
Văn Lương gật đầu: "Rất hiếm thấy."
Tông Diễn gật đầu: "Được, ta hiểu rồi. Mấy ngày nay, thiên hậu không cần phải thực hiện các nghi lễ, để nàng ấy yên tâm nghỉ ngơi, chỉ cần không để ý đến những lời bàn tán của những người xung quanh là được."
"Đa tạ điện hạ."
Sau khi ra khỏi cung, Tông Diễn cảm thấy khó hiểu, từ lúc hắn và Phùng Hi thành thân, mẫu hậu đối xử với nàng ấy rất tốt, chưa từng trách phạt, vậy thì rốt cuộc nguyên nhân do đâu mới khiến Phùng Hi sau khi vào điện Linh Hư trở về thì bị như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.