Một ngày trước tại minh giới.
Khi Ngọc Yên tỉnh dậy, nàng nghĩ mình đã ngủ rất lâu, nhưng khi nàng quay sang nhìn đồng hồ cát, thì chỉ mới được hai canh giờ.
Trong hai canh giờ này, nàng ngủ rất chập chờn mơ rất nhiều, nhưng sau khi tỉnh dậy, nàng không thể nhớ chính xác mình đã mơ thấy gì.
Đột nhiên, nàng nhớ đến bích tử thảo vẫn còn trong y phục của mình, không biết lúc nãy có ai đã đi vào đây không, liệu có bị nhìn thấy hay không, vì vậy nàng đã kiểm tra lại và thấy không có ai chạm vào nên nàng cũng yên tâm.
Tuy nhiên, lúc này dòng sông Vong Xuyên đang ở gần đó, bích tử thảo lại đang ở trong tay nàng, nhưng nàng lại do dự.
Đều nói rằng sau khi mang thai, nữ nhân đều sẽ rất dễ mềm lòng, nàng không biết mình có giống như vậy không, ngày đó khi nàng bị nữ nhân thần bí kia truy sát, nàng đã từng nghĩ nếu đã không còn đường lui, chi bằng nàng tự sát cho xong, nhưng khi con dao nhỏ nằm kề ngay bụng nàng, thì mới phát hiện bản thân không thể nào xuống tay được.
Giờ khắc này, nàng vẫn còn do dự, nhưng cũng không định nói cho Ninh Vu biết, nàng chỉ hy vọng mau chóng rời khỏi minh giới.
"Đế phi, người đã tỉnh rồi." Một giọng nói quen thuộc truyền đến, là nàng thị nữ trước kia tên Tịch Vân.
Tịch Vân lúc này rất vui vẻ, dù sao nàng và nàng ta đã làm chủ tớ nhiều năm như vậy, Ngọc Yên vẫn luôn đối xử tốt với nàng ta. Nàng coi Tịch Vân như tỷ muội tốt của mình.
Tịch Vân lần này chuẩn bị rất nhiều đồ ăn mà trước đây Ngọc Yên rất thích, nàng cũng đói nên ngồi vào bàn và ăn, nhân tiện hỏi thăm chuyện với nàng ta.
Về phần Tịch Vân, trong khi trả lời, nàng ta cũng đang thu dọn giường của Ngọc Yên.
Kỳ thật, đây là giường của Ninh Vu, nhưng hiện tại hắn lại nhường cho nàng ngủ, còn bản thân thì đến điện kế bên ở, vì để bảo vệ Ngọc Yên, hắn chưa từng tuyên bố với bên ngoài việc nàng sống lại, ở đây cũng chỉ có một mình Tịch Vân là cung nhân mà hắn có thể tin tưởng được.
Tịch Vân nhanh chóng thu dọn chăn bông, đột nhiên nhìn thấy dưới gối có một chiếc vảy rồng màu đen, không khỏi giật mình, không biết vảy rồng là đế quân hay là của đế phi mang tới.
Nhưng nếu nó thuộc về đế quân, vậy thì nó được lấy trên người của ngài ấy sao?
Nhưng nàng ta chỉ là tỳ nữ, cũng không thể nào hỏi, cho nên nàng ta tiếp tục thu dọn chăn bông.
Về phần Ngọc Yên, nàng đã trả lại vảy hộ tâm cho hắn, mặc dù nó không thể mọc lại nữa nhưng nó vẫn là một pháp bảo lợi hại, nàng không ngờ rằng sau khi mình ngủ say, Ninh Vu đã đặt nó lại bên cạnh gối của nàng, tưởng rằng khi tỉnh dậy sẽ nhìn thấy, nhưng không hề nghĩ tới, nó đã bị đè xuống dưới gối.
Sau khi ăn xong, do nàng không thể xuất cung, cho nên chỉ có thể ở trong cung suy nghĩ việc tiếp theo cần làm như thế nào.
Trong khoảng thời gian đó, Ninh Vu cũng tới một lần, nhưng không ai nói gì, hắn lấy một vài bộ y phục sau đó rời đi.
Thật ra hắn vốn định nói gì đó, nhưng Ngọc Yên lại nằm nghiêng trên giường, quay lưng về phía hắn, hiển nhiên như là cự tuyệt trò chuyện với hắn.
Ninh Vu rời đi không bao lâu, Tịch Vân lại mang thêm mấy món ăn vặt, cũng là món ăn mà Ngọc Yên thích nhất, nhưng không biết vì sao, sau khi Ngọc Yên ngửi thấy mùi đồ ăn, liền nôn ra.
"Đế phi.. Người làm sao vậy?" Tịch Vân kinh hãi.
Nàng biết đây có lẽ là phản ứng mang thai, bèn lắc đầu: "Ta không sao, có lẽ vừa rồi ta đã ăn nhiều quá, chỉ cần uống chút nước là sẽ không sao."
Tịch Vân nghi ngờ rót nước cho nàng, Ngọc Yên uống xong vẫn cảm thấy buồn nôn, nhưng nàng sợ sẽ khiến Tịch Vân chú ý, bèn viện một cái cớ để nàng ta ra ngoài.
Sau khi Tịch Vân đi ra, nàng ta thật sự lo lắng, bởi vì Ninh Vu có căn dặn nếu như đế phi cảm thấy không thoải mái nhất định phải lập tức báo cho hắn, cho nên nàng ta xoay người đi đến điện bên cạnh.
"Đế quân, đế phi vừa mới cảm thấy không khỏe, có nôn ra một chút." Tịch Vân đứng ở ngoài cửa nói.
Hắn có chút hoảng hốt, tại sao đang khỏe lại nôn ra như thế, bèn mặc vội y phục đi về tẩm cung, nhưng ngay lúc này đây Tịch Vân ngẩng đầu lên phát giác ra vết thương phía trước ngực của hắn, bèn trong lòng nghi ngờ.
Ninh Vu vội vàng chạy tới phòng của nàng, quả nhiên nhìn ra sắc mặt của nàng có chút không tốt.
"Nghe nói nàng vừa rồi nôn, làm sao vậy?" Hắn đứng ở cửa hỏi.
Ngọc Yên vẫn nằm trên giường, quay lưng về phía hắn: "Không có gì, có lẽ do đói quá lâu, sau đó được ăn no, nên có chút không khỏe."
"Có cần tiên y đến xem không?"
"Không cần, ta có chút buồn ngủ muốn ngủ một lát."
Nếu như là lúc trước, nếu hắn yêu cầu gì thì nàng sẽ tuyệt đối làm theo, còn hiện tại nàng cũng đã dám từ chối rồi.
Vì vậy, hắn lệnh cho Tịch Vân ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, bên trong chỉ còn hắn và nàng.
"Chàng định làm gì?" nàng từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt đề phòng.
Ninh Vu cười lạnh một tiếng: "Yên tâm đi, nếu như ta thật muốn làm gì với nàng, nàng nghĩ nàng có thể trốn sao?"
Nàng không dám lên tiếng, nàng có thể nghe ra được hắn đang tức giận, lúc này tay của nàng chạm phải vật gì đó, bèn lấy ra xem, đó là vảy hộ tâm, không phải nàng đã đem nó trả cho hắn rồi sao?
"Chàng tại sao không lấy đi?"
"Lấy về rồi thì có tác dụng gì chứ, nàng đã lóc nó đi rồi, còn có thể mọc lại sao?"
Ngọc Yên cắn môi không nói được lời nào, nàng bây giờ đã biết hóa ra là như vậy, nhưng cũng không cảm thấy hối hận, có rất nhiều chuyện nếu đã làm rồi thì đã làm rồi, không phải vì hối hận mà xem như chưa từng xảy ra.
Bây giờ tùy thuộc vào hắn, xem hắn làm thế nào để trừng phạt nàng.
"Sao không nói nữa?" Ninh Vu lạnh lùng hỏi, rất không hài lòng với thái độ thờ ơ của nàng, nàng nên biết rằng nếu hắn muốn trừng phạt nàng thì đã sớm động thủ rồi, hắn lại còn che đậy không cho người khác biết, nàng nhất định biết hắn như thế nào với nàng rồi, vậy mà nàng đến một câu xin lỗi cũng không có.
Nàng từ trên giường bước xuống, quỳ ở trước mặt hắn: "Ta dùng dược khống chế chàng, lại lóc đi vảy hộ tâm của chàng, ta phạm tội tày trời, tùy ý chàng xử lý."
Tịch Vân vì lo lắng hai người cãi nhau mà lẻn lại gần, nghe được câu này liền sửng sốt, hóa ra vảy rồng là của đế quân, bị đế phi lóc đi.
"Tùy ý xử lý?" Ninh Vu cười cười, sau đó đột nhiên nắm lấy vai nàng, đem nàng từ dưới đất kéo lên: "Nàng biết ta lúc tức giận sẽ thích làm việc gì nhất không? Nàng xác định muốn ta làm như vậy sao?"
Cơ thể nàng không tự chủ được run lên, liền đẩy hắn ra: "Không.. không được."
Nếu không phải do nàng đang mang thai, nàng sẽ để mặc hắn muốn làm gì thì làm, bởi vì đó chỉ là đau đớn về thể xác, nàng hiện tại là tiên nữ, bị thương cũng sẽ bình phục.
Tuy nhiên, bây giờ trong bụng nàng đã có hai sinh mệnh, nếu nàng liều lĩnh như thế thì hai đứa trẻ nhất định không thể giữ được, tuy rằng nàng đã từng dùng thủ đoạn khiến để bỏ đi đứa con đầu lòng nhưng hiện tại, nàng không muốn phải trải qua cảm giác đó một lần nữa.
Nhưng đối với hắn mà nói thì ngược lại, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, hắn có lẽ sẽ không muốn nàng, nhưng nàng càng cự tuyệt hắn thì hắn càng tức giận, bởi vì như vậy có nghĩa là nàng thật sự cự tuyệt hắn.
Nàng dựa vào gì mà có thể đối với hắn như thế.
Vì vậy, hắn thật sự tức giận.
Hắn dùng sức ôm lấy nàng, hôn nàng mãnh liệt, giống như một đứa trẻ bị oan, nhất định đòi tranh luận đúng sai.
Cảm nhận được hắn đang mất lý trí, nàng bèn cắn hắn thật mạnh, buộc hắn phải buông nàng ra.
"Nàng cắn ta." Ninh Vu che miệng, trong miệng có một cỗ mùi vị máu tanh.
Nàng lợi dụng lúc này để chạy ra ngoài, nhưng bị hắn kéo lại.
"Tịch Vân." Nàng gọi tên cung nhân bên ngoài, để mong nhờ sự giúp đỡ. Nhưng Tịch Vân sớm đã không còn ở trong cung điện nữa.