"Ngọc Yên, muội không cần phải cầu xin hắn ta, đứng lên đi." Nhìn thấy muội muội hèn mọn như vậy, lòng Ngọc Quyết đau như cắt.
Nhưng Ninh Vu thậm chí còn tức giận hơn, bởi vì hắn vốn dĩ không muốn giết Ngọc Quyết, nhưng nàng lại coi hắn là một con quỷ giết người không chớp mắt. Trong lúc tức giận, hắn đã ra lệnh cho cung nhân lôi nàng xuống.
Ngọc Yên bị nhốt trong phòng có thiết lập kết giới, làm cách nào cũng không thoát ra được, càng không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, nàng hết lần này đến lần khác đập cửa, xin cầu cứu, nhưng không có ai để ý đến.
Khi Ninh Vu trở về đã gần nửa đêm, nhìn thấy Ngọc Yên vẫn ngồi dưới đèn, nhưng lần này nàng không đọc sách cũng không viết chữ, mà là cầm trong tay một chiếc lược gỗ, đây là pháp khí mà nàng đã luyện ra.
"Sao thế, nàng cũng muốn đấu với ta một trận à?" Hắn cười lạnh nói.
Nàng không trả lời, chỉ hỏi "Đại ca của thiếp đâu?"
Ninh Vu tùy ý ngồi xuống ghế, "Không biết phép tắc, đã bị ta nhốt lại rồi."
"Chàng định làm gì huynh ấy?"
"Tội thích sát cửu tôn, theo quy luật của tam giới, hắn ta đương nhiên phải trải qua mười tám loại hình tra tấn."
"Chàng có phải rất hận thiếp?" Tâm trạng nàng có gì đó không ổn.
Ninh Vu không thèm để ý, vẫn nói nặng lời: "Không sai, nếu không thì tại sao ta lại phải đối xử như thế đối với nàng và đại ca của nàng."
"Nếu như thiếp chết đi, có phải chàng sẽ không hận nữa?" Chiếc lược trong tay nàng đã biến thành dao găm, đang kề sát cổ nàng.
"Nàng làm gì vậy?" Hắn đột nhiên có chút sợ hãi, vươn tay đoạt lấy con dao găm trong tay nàng.
Tuy nhiên, nàng đã dứt khoát tự tay cắt cổ mình, một dòng máu nóng chảy lên tay hắn, nó cũng nhuộm đỏ bộ y phục trắng của nàng, sau đó nàng đưa con dao đến bụng của mình sau đó kéo tay hắn đặt lên trên dao găm, "Chỉ cần chàng dùng sức một chút, thì thiếp sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt chàng nữa. Đây là pháp khí của thiếp, người khác sẽ nghĩ rằng là do thiếp tự sát, chàng sẽ không bị đế quân trách tội. Nhưng trước khi thiếp chết, thiếp có một yêu cầu, xin chàng tha cho đại ca của thiếp."
Ninh Vu tay run lên, bởi vì hắn có thể cảm nhận được nàng không phải muốn hù dọa hắn, mà là thật muốn hắn giết nàng.
Trong lòng hắn trầm xuống, nhưng khóe miệng lại hiện lên một tia cười lạnh, "Ngọc Yên, nàng xem ta là gì? Lúc lợi dụng ta nàng cưỡng ép ta thành thân, sau khi chịu không nổi liền muốn chết. Nàng nằm mơ đi, và cũng đừng quên rằng nàng đã thề rằng cả đời này hầu hạ ta, hiện tại nàng muốn nuốt lời à, ta còn chơi đùa chưa có đủ đâu."
Nói xong, hắn giật lấy con dao găm trong tay nàng ném đi, sau đó dùng sức giữ đầu nàng, hung hăng hôn lên đôi môi không chút máu của nàng.
Và nụ hôn này là nụ hôn đầu tiên giữa hai người họ trong bốn năm qua.
Tuy rằng hai người đã có vô số đêm thân mật, nhưng trong những đêm đó, không có bất kỳ âu yếm nào, đương nhiên cũng chưa từng có nụ hôn nào.
Nhưng bây giờ, hắn muốn hôn nàng, chỉ muốn hôn nàng thôi.
Dưới sự tùy ý của hắn, nàng căn bản không thể giãy giụa, ngay cả hô hấp cũng không thể thuận lợi.
Nhưng trong lúc hô hấp khó khăn, nàng lại ngửi thấy một mùi thơm lành lạnh, rất nhàn nhạt nhẹ nhàng, từ hơi thở của hắn xộc vào mũi nàng.
Mùi hương này là gì sao nàng chưa từng ngửi qua. Nụ hôn của Ninh Vu có chút bá đạo. Đây là nụ hôn đầu tiên của hắn, vốn kinh nghiệm cũng không nhiều.
Cho đến khi hắn cảm nhận được nàng đang khóc, hắn không còn cách nào khác đành phải buông nàng ra.
Vết thương trên cổ đã lành, Ninh Vu đưa tay đặt lên cổ nàng ở chỗ vừa rồi bị nàng rạch qua, thanh âm khàn khàn nói: "Mạng của nàng, ta vốn dĩ không thèm quan tâm, vì vậy so với chết, nàng chi bằng nghĩ cách làm cho ta vui vẻ đi, nếu như ta vui vẻ, có lẽ sẽ thả đại ca của nàng, nếu không cho dù nàng có chết, thì hắn ta cũng không thoát được đâu."
Ngọc Yên đương nhiên hiểu ý của hắn, "Sao nhất định phải là thiếp, ngoài kia có biết bao mỹ nhân mà."
Ninh Vu vẫn là lãnh đạm nói: "Bởi vì bọn họ cái gì cũng không nợ ta, nàng đã chiếm hết toàn bộ của ta, chẳng lẽ không cần phải trả giá sao?"
Ngọc Yên không nói gì thêm, câu nói của hắn khiến nàng không còn lý do gì nữa, dù cố gắng hết sức để bù đắp nhưng nàng chẳng còn gì ngoài tấm thân này.
"Nếu làm cho chàng vui vẻ, chàng thật sự sẽ tha cho đại ca của ta sao." Nàng run rẩy hỏi.
Ninh Vu ghé sát mặt nàng, hơi thở phả lên gương mặt nàng: "Nếu như ta vui vẻ, chẳng những có thể thả đại ca của nàng đi, nàng cũng có thể được quay về gặp muội muội của nàng."
"Ta có thể gặp được Ngọc Ánh sao?" Nàng không thể tin nhìn hắn.
"Đúng vậy, chỉ cần ta vui vẻ, nàng muốn gì thì cũng sẽ được." Ngón tay hắn áp lên môi nàng, ám chỉ rất rõ ràng.
Nhưng câu nói này cũng vạch trần ra một điều mà ngay chính hắn cũng không nhận ra rằng, hắn có thể vì nàng mà hiến dâng tất cả.
* * *
Ngày hôm sau, đại ca của nàng đã được thả ra, và hắn có nói với nàng rằng qua vài ngày nữa nàng có thể đến thăm. Nhưng không lâu sau đó Mộ Thiền lại truyền lệnh kêu nàng đến.
Bà rất hiểu rõ Ninh Vu, từ nhỏ hắn đã được cưng chiều, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nếu như cưỡng chế hắn, rất có thể sẽ phản tác dụng.
Đối với Ngọc Yên, tất cả những gì bà có thể làm là an ủi.
"Ngọc Yên, Ninh Vu có một chút lỗ mãng, nhưng tính khí của nó không xấu, mặc dù bây giờ nó có chút ngoan cố, là bởi vì hiện tại nó chưa cảm thấy trách nhiệm của nó đối với con, đợi khi nào hai người có con, sẽ tốkhác hơn."
"Con sao?" Nàng có chút sửng sốt.
Lúc trước, nàng cũng từng mong được gả cho một nam nhân yêu thương mình, sau đó sinh vài đứa con xinh xắn, gia đình họ sẽ sống thật hạnh phúc.
Nhưng hiện tại, nàng lại sợ hãi nếu thật sự sinh con, đứa bé đó nhất định sẽ bị cự tuyệt, dù sao từ sau đêm tân hôn, hắn đều cho nàng uống thuốc tránh thai, hắn vốn dĩ hận nàng, thì làm sao có thể yêu thương đứa bé được.
Trong hàng trăm năm sau, như Ngọc Yên nghĩ, Ninh Vu vốn không dễ thay đổi, và cô không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng.
Sau này, khi cha và đại ca của nàng tử chiến tại chiến trường, khoảng thời gian đó nàng như dùng nước mắt để rửa mặt, trong suốt thời gian đó hắn không thường xuyên trở về cung điện, có lẽ vì hắn không muốn nhìn thấy nàng khóc. Nhưng khi nàng bình tĩnh lại, thì hắn lại quay về.
Không ngờ sau đó, nàng phát hiện mình có thai.
Nhưng mỗi lần sau khi cùng hắn thì nàng đều uống thuốc, tại sao lại có thai.
Nhưng thời gian không cho phép nàng nghĩ đến điều đó, nàng muốn phá thai khi chưa ai biết, nhưng thuốc phá thai lại khó tìm, và chắc chắn sẽ bị phát hiện, nên nàng phải nghĩ cách khác.
Thực tế thì ngày mà đứa bé mất đi, Ninh Vu cũng ý thức được điều đó.
Sáng sớm thức dậy, hắn đột nhiên nghe thấy giọng nói của một cậu bé vang lên bên tai, gọi hắn là cha.
Hắn sững người một lúc, nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác, vì vậy đã không nghĩ thêm nhiều.
Vì bị sẩy thai, nàng đã trở về Ngọc gia để hồi phục sức khỏe, Đào tam nương đã làm nhiều loại thuốc bổ cho con gái mình bằng nhiều cách khác nhau, phải mất hai tháng mới có thể khiến cho da mặt của nàng hồng hào lên được một ít.