Vụ Bí Ẩn: Con Mắt Lửa

Chương 13:




NHỮNG CUỘC PHIÊU LƯU CỦA OCTAVE
Bob đã chờ Hannibal và Peter rất lâu. "Bạn ma" ở đầu dây đã cho Bob biết rằng phải làm nhanh lên, nếu muốn lấy lại bức tượng bán thân Octave. Mà thời gian cứ trôi qua, còn thám tử trưởng và thám tử phó thì vẫn không về. Các bạn đã theo dấu vết nào?
Cuối cùng, Bob quyết định là không thể chờ đợi được nữa. Bob sẽ hành động một mình.
Bob xin phép thím Mathilda cho sử dụng chiếc xe tải nhỏ. Thím cũng sẵn lòng cho Bob mượn anh Hans, là người cần thiết để lái xe. Và sau cùng, Bob mượn năm đôla của thím Mathilda, sẽ chiết khấu lại trên tiền thù lao công việc tại kho bãi. Đồng thời, khi giải thích rằng có khách hàng không hài lòng về bức tượng bán thân đã mua và có thể sẽ muốn đổi, Bob được phép mang theo bức tượng bán thân Francis Bacon.
Hans mang Francis Bacon lên xe, đặt nằm trên những bao tải chất trên đó. Bob nhất định đòi mang theo một cái thùng carton chắc chắn, giấy báo cũ và giấy gói. Bob muốn bức tượng Auguste phải được gói cẩn thận khi trao lại cho Hannibal và Peter. Bob mừng trước với ý nghĩ hai bạn sẽ nóng lòng mở tháo bức tượng ra. Bob thưởng thức trước sự ngạc nhiên và vui mừng của hai bạn.
Phải mất khoảng bốn mươi lăm phút, xe tải nhỏ mới đến được địa chỉ mà cô bé điện thoại đã cung cấp. Khi đi, xe cộ lưu thông quá nhiều đến nỗi cả Bob lẫn Hans không để ý đến một chiếc xe màu xanh sẫm, trên đó có hai người đàn ông, cả hai mang cặp kính gọng dày và bộ ria đen to tướng.
Cuối cùng, Hans chạy chậm lại. Bob quan sát tìm số nhà.
- Ở đây! Đột nhiên Bob la lên. Tới rồi, anh Hans ơi!
- Cũng may! Hans lầm bầm.
Hans đậu xe tải nhỏ dọc theo lề đường. Bob nhảy xuống đất. Cách vài mét phía sau hai anh em, chiếc xe xanh cũng dừng lại. Những người trong xe theo dõi từng động tác một của Bob và Hans.
Hans đặt chân xuống đất và khiêng bức tượng Francis Bacon xuống. Rồi ôm dưới tay, Hans đi theo Bob đến cửa nhà.
Lưu Trữ và Nghiên Cứu bấm chuông. Gần như ngay tức thì, một cô bé tử tế, mặt đầy tàn nhang, mở cửa.
- Ồ! Cô bé trịnh trọng nói. Anh là một trong Ba Thám Tử Trẻ phải không? Em đang chờ các anh đây!
Bob cảm thấy khoái chí khi nghe giọng nói thán phục của cô bé. Bob mỉm cười.
- Chắc là, cô bé nói tiếp, anh muốn lấy lại bức tượng bán thân Octave, vì một lý do bí mật và kỳ lạ nào đó, phải không? Mời anh vào… Anh biết không, em đã phải rất cực khổ mới ngăn được mẹ không mang đi tặng dì hàng xóm. Em chỉ cản được bằng cách làm cho mẹ sợ. Em nói là tượng có chứa một chất độc phóng xạ và các anh là nhân viên an ninh có trách nhiệm đi thu hồi tượng để tránh điều tệ hại xảy ra!
Cô bé nói chuyện nhanh đến nỗi Bob khó theo. Đứng phía sau lưng Bob, Hans chưng hửng mở tròn mắt. Trong khi đó, cô bé vừa nói vừa dẫn hai anh em vào một tiền sảnh nhỏ xinh xắn, ngay giữa có vòi nước phun. Tim Bob đập mạnh lên. Trước mắt Bob, là bức tượng bán thân của Octave, trông hết sức buồn rầu, giữa một bụi hồng.
Một phụ nữ đang tỉa cây hồng. Bà quay lại, nhưng cô bé lại nói tiếp:
- Mẹ ơi, đây là ba thám tử… ý con nói mấy nhân viên an ninh mà con đã nói mẹ đó. Chú đây, đến cùng anh trợ lý để lấy lại bức tượng Octave và chấm dứt luôn những mối lo sợ khủng khiếp của mẹ.
Người phụ nữ trẻ mỉm cười.
- Các anh đừng chú ý đến những gì Liz nói - bà nói. Con bé sống trong một thế giới của riêng mình, đầy rẫy những tên gián điệp bí ẩn và những tên tội phạm ghê rợn. Tất nhiên là tôi không tin một lời nào về câu chuyện bức tượng bán thân bị phóng xạ. Sự thật là tượng nằm không đúng chỗ trong tiền sảnh kiểu này và tôi dự định mang đi cho. Tôi chưa tống khứ nó đi, là vì Liz xin tôi chờ các anh đến. Liz giải thích rằng các anh rất muốn lấy lại.
- Cháu rất cám ơn cô, thưa cô, Bob lễ phép trả lời. Cô biết không… bức tượng bán thân Octave bị bán đi do… có thể nói là do nhầm lẫn. Nếu cô muốn lấy tượng khác để thay thế, thì cháu có mang sẵn đây, đẹp hơn...
Bob chỉ tượng Francis Bacon, trong tay anh Hans.
- Thôi, cám ơn, mẹ của Liz đáp. Lúc đầu tôi nghĩ chưng một bức tượng ngoài tiền sảnh rất đẹp, nhưng tôi đổi ý rồi.
- Nếu vậy, Bob nói, thì cháu sẽ hoàn lại tiền cho cô.
Bob lấy năm đôla ra khỏi túi trao cho mẹ của Liz.
- Cám ơn cháu, bà vừa nói vừa nhận. Cháu có thể mang Octave đi. Có lẽ thay vào chỗ đó, cô sẽ chưng một cái bình bông kiểu Ý.
- Anh Hans ơi, anh có thể mang hai bức tượng cùng một lúc không? Lưu Trữ và Nghiên Cứu hỏi.
- Anh có hai cánh tay, nên anh mang hai bức tượng dễ dàng thôi! Hans trả lời.
Anh chàng khổng lồ tóc vàng cầm lấy Octave quý báu và nhét dưới cánh tay trái.
- Bob ơi, còn bây giờ, anh phải làm gì nữa? Hans hỏi thêm.
- Anh gói giúp em bức tượng này lại thật cẩn thận nhé? Rồi sau đó…
- Các anh có phải đi ngay không? Liz hỏi. Ý em nói… đây là lần đầu tiên em có dịp nói chuyện với thám tử và em có hàng tá câu hỏi muốn hỏi anh.
- Thì… Bob do dự định nói.
Bob thấy nghe cô bé Liz nói chuyện huyên thuyên cũng vui tai. Ngoài ra, cô bé hết sức quan tâm đến những cuộc điều tra…
- Thôi, được! Bob quay sang Hans nói. Trong khi anh gói Octave lại, em sẽ nói chuyện với cô bé này một chút. Không lâu đâu.
- Được thôi, Bob à. Anh sẽ chăm lo cho vị hoàng đế của em!
Nói xong, Hans ra đi, mỗi tay ôm một bức tượng bán thân, còn Bob đứng lại nói chuyện… hay đúng hơn là nghe, bởi vì Liz đặt ra một loạt câu hỏi và không thèm chờ câu trả lời.
Ra đến xe tải nhỏ, Hans đặt hai bức tượng ở phía sau. Sau đó. anh thực hiện yêu cầu của Bob. Bob muốn một món đóng gói cẩn thận: Hans tập trung làm để cho Bob hài lòng. Trong khi Hans loay hoay với hộp carton, giấy báo và giấy gói, có hai cặp mắt đang theo dõi anh. Thật vậy, những người trong xe xanh không rời mắt khỏi anh.
Kẻ tên Victor đang vừa theo dõi vừa thông tin cho bọn đồng lõa những sự kiện nhờ bộ đàm.
- Chắc là thằng nhóc lấy lại được tượng Octave rồi, hắn nói. Nó không thể nào đi đến tận đây để lấy một bức tượng khác. Tên giúp việc của nó đang gói cục thạch cao. Còn thằng nhóc vẫn còn trong nhà. À… rồi! Gói xong. Đẹp lắm… Bây giờ tên lái xe chờ thằng nhóc trở ra…
Trong nhà của ông Horatio August quá cố, Hannibal vẫn bị trói trên ghế và nghe không sót lời nào của Victor trong máy. Đồng thời Hannibal cũng nghe Joe trả lời và ra lệnh:
- Các anh phải xoay xở lấy cho bằng được bức tượng! Nghe này, tôi có sáng kiến. Các anh hãy dựng một vụ tai nạn giả. Victor, anh nói Frank chạy cùng lúc với xe tải. Rồi Frank sẽ vừa vượt lên và rẽ ngoặt ngay, rồi nói xe bị trầy. Sẽ có cãi cọ, giằng co. Dĩ nhiên là tài xế xe tải và thằng nhóc sẽ xuống coi xe bị hư như thế nào… Khi đó anh sẽ lợi dụng để…
- Khoan đã! Khoan đã! Giọng nói của Vicctor trong máy ngắt lời, khá kích động. Không cần dàn dựng gì hết. Tên lái xe vừa mới bước vào nhà, chắc là để hối thằng nhóc. Không có ai coi xe hết. Frank và tôi sẽ chăm lo cho Octavte ngay!
Bộ đàm im lặng. Hannibal bất lực nén lại một tiếng rên. Bob và Hans vừa mới lấy được bức tượng bán thân quý báu, thì lại sắp bị người ta ăn cắp mất!
Đúng vậy, Hans đã quay trở vào nhà. Bob và Liz vẫn còn đang nói chuyện. Liz nói chuyện, còn Bob trả lời khi Liz ngừng nói để thở.
- Anh này, cô bé nói, một đứa con gái có thể giúp đỡ được gì các anh trong mấy cuộc điều tra không? Đôi khi có nữ hợp tác là rất cần thiết. Các anh có thể nhận em vào nhóm. Anh biết không, không ai giỏi bằng em để đóng kịch. Em cũng biết hóa trang, thay đổi giọng nói…
- Xin lỗi Bob, Hans cắt ngang. Nhưng xin nhắc em là bà Jones có dặn là phải về nhanh.
- Anh nói đúng, anh Hans ơi! Bob đứng lên kêu. Xin lỗi Liz, nhưng anh phải đi. Anh sẽ nghĩ đến chuyện tuyển em, nếu cần.
- Số điện thoại em đây, Liz nguyệch ngoạc hai hàng trên một mẩu giấy. Anh chỉ cần gọi điện thoại cho em. Họ em là Logan, anh nhớ nhé! Liz Logan. Em sẽ chờ anh điện thoại.
Bob bỏ tờ giấy vào túi rồi chào. Hans và Bob ra xe, không để ý đến một chiếc xe xanh vượt qua, rồi chạy nhanh mất. Bob nghĩ đến cô bé Liz tử tế, có thể giúp đỡ ba thám tử khi cần. Thường thì Hannibal không cần đến trợ lý nữ, nhưng làm sao mà biết trước được!... Một ngày nào đó, có thể sẽ cần đến cô bé Liz dễ thương.
Liz đã tiễn Bob ra đến cổng. Cô bé vẫy tay chào Bob. Bob cũng chào lại. Cả Hans lẫn Bob đều không nghĩ đến việc nhìn sau xe. Hai anh em lên đường về, không hề ngờ rằng Octave đã bị mất.
Còn Hannibal thì biết. Bởi vì bộ đàm đã bắt đầu kêu khọt khẹt lại, bên cạnh Hannibal.
- Xong rồi! Giọng của Victor thông báo. Hoàn tất nhiệm vụ! Trong khi tên to cao tóc vàng vào trong nhà, tôi và Frank đã lấy món hàng đóng gói cẩn thận. Không ai biết gì hết.
- Giỏi quá! Làm việc vậy là tốt! Xin chúc mừng. Joe trả lời. Các anh hãy chở bức tượng về sào huyệt, nhưng đừng có đụng đến nó. Khi tôi về tới, ta sẽ mở ra xem. Hết.
- Hết!
Bộ đàm im luôn. Joe mỉm cười tươi tắn với Hannibal.
- Thấy không, chàng trai trẻ! Mọi chuyện diễn ra một cách tuyệt vời. Chúng tao đã có được Octave! Như vậy, không cần hỏi cung gì mày nữa. Chúng tao không cần đến mày nữa. Nhưng trước khi thả mày ra, chúng tao phải chừa khoảng thời gian cho chắc ăn. Chúng tao sẽ bỏ mày và bạn bè mày ở lại đây cho đến khi lấy được viên rubi và xóa mọi dấu vết phía sau. Nhưng mày đừng lo. Tao sẽ gọi điện thoại sau để cho người ta đến giải thoát mày… trễ hơn một chút… thậm chí có thể là tối nay!
Nói xong, Joe, Charlie và Jackson ra cửa. Hannibal nghe tiếng rồ máy, rồi tiếng xe chạy. Bọn cướp đã đi.
Khi đó thám tử trưởng hét lớn tiếng:
- Peter ơi! Gus ơi! Nghe không?
Giọng Peter vang đến, rất nhỏ:
- Cậu đó hả Babal? Cận đến giải thoát cho bọn mình nhanh lên đi! Đèn sắp hết pin rồi.
- Rất tiếc, Peter à. Mình cũng bị quấn dây chặt như cái xác ướp. Mình không thể làm gì được hết. Chúng ta là tù nhân và chúng ta đã thua. Băng Ria Đen lấy được Octave rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.