Vũ Cơ Đông Cung

Chương 10:




19.
Ba tháng sau, thái y bắt mạch cho ta, nói ta có thai rồi.
Chu Mục vui vẻ ôm ta vào lòng, một màn này đúng lúc bị Cố Khanh Tuyết bắt gặp.
Trong ba tháng này, Cố Khanh Tuyết muốn g.i.ế.t Hứa Hòa vô số lần nhưng đều không thành công. Dù Chu Mục còn yêu nàng ta nhưng mà hắn đã nắm đủ chứng cứ trong sự kiện đó nên hắn không thể thoải mái đồng ý lời thỉnh cầu của Cố Khanh Tuyết.
Đau khổ vô cùng, nàng nhốt mình ở trong cung điện, mãi cho tới khi tin tức ta có thai truyền ra, nàng mới bước ra khỏi tẩm cung lần đầu tiên.
Cố Khanh Tuyết đặt bàn tay trái lên mu bàn tay phải của mình, hai tay siết chặt tới mức thấy cả m.ạ.c.h m.á.u:
"Dung phi đúng là có phúc thật."
Đúng rồi, trong ba tháng này ta từ Tần trở thành Phi, cũng trở thành nữ nhân được sủng ái nhất trong hậu cung này.
Ta cố ý vỗ về bụng dưới trước mặt nàng ta, sau đó mở miệng: "Nếu quý phi nương nương điều trị thân thể tốt thì sau này cũng có thể có thai mà."
Có sao?
Dễ gì mà có chứ.
Ta nhìn thoáng qua bát canh thuốc mà Chu Mục vừa uống xong.
Gần đây ta có thay đổi phương thuốc một chút, dược bên trong có chút khác biệt.
Từ này về sau.
Hoàng cung to lớn như vậy sẽ không hề có bất cứ hài tử nào được sinh ra.
Hứa Hòa bị phương thuốc cổ truyền kia làm tổn thương gốc rễ cơ thể nên sau này cũng không còn khả năng mang thai, nàng ấy đau thương cực hạn, trở nên điên điên khùng khùng, cả ngày cứ ở trong tẩm cung, ôm một cái gối trong ngực tự tưởng tượng đó là hài tử của mình.
Ta đã từng đi gặp nàng ấy, nàng ấy vừa thấy ta đến đã bắt đầu thét chói tai.
Nói là phương thuốc bí truyền của ta hại nàng thành cái dạng này.
Ta nở nụ cười: "Lúc trước ngươi dùng hộp son kia tính kế ta, ta còn cho ngươi một phương thuốc."
Quá công bằng rồi.
Nếu nàng ấy chưa từng muốn tính kế ta thì sao ta lại lôi nàng ấy vào vũng nước đục này chứ.
Là nàng ấy muốn mạng của ta trước.
Cho nên hiện giờ là gieo gió gặt bão.
Nhưng Cố Khanh Tuyết sinh non lần đó, thái y nói chỉ cần dưỡng thân thể thật tốt thì ngày sau vẫn có thể có thai.
Cũng chỉ là...Có thể.
Cho nên khi nghe ta nói như vậy, Cố Khanh Tuyết đã hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên, bản cung nhất định sẽ có hài tử của chính mình!"
Đại khái rằng nàng cũng ý thức được, giữa hậu cung to lớn như vậy mà không có ân sủng của đế vương thì toàn bộ đều là tạm thời mà thôi.
Nhất là lúc này, ta đã có hài tử.
Nếu nàng ta còn bướng bỉnh nữa thì có lẽ không có gì cả nữa rồi/
Dù sao thì nếu Chu Mục muốn có người kế thừa ngôi vị hoàng đế thì không thể không muốn có hài tử, hắn chỉ nhất thời say mê cái gọi là tình yêu nam nữ mà thôi.
Cho nên Cố Khanh Tuyết chủ động nhận sai, nàng bắt đầu nói lời xin lỗi với Chu Mục ở trước mặt ta: "Lúc trước là do ta không tốt, là do ta quá đau lòng vì mất con. Chu Mục, chúng ta có thể trở lại như lúc trước không?"
Ta cúi đầu cười, không nói.
Gương đã vỡ vụn thì làm sao có thể dán cho nó trở về nguyên vẹn được đây?
20.
Bảy tháng sau, rốt cuộc ta cũng hạ sinh hài tử.
Lúc nằm ở trên giường sinh, ta đau tới mức muốn c.ắ.n l.ư.ỡ.i t.ự s.á.t, tay ta siết chặt chăn đệm, miệng không ngừng kêu hô ra tiếng.
Lúc trước, thời điểm mẫu thân sinh muội muội, có phải cũng đau đớn, tuyệt vọng m.u.ố.n c.h.ế.t như này không?
Nhưng mà rõ ràng bà ấy có thể sống mà.
G.i.ế.t người phải đền mạng.
"Dung Nhi, nàng đã hạ sinh một hoàng tử cho trẫm rồi."
Chu Mục ôm hài tử còn trong tã lót, tuôn hai hàng lệ nóng, hắn có cảm giác vô cùng đặc biệt khi lên chức phụ thân, ánh mắt nhìn về ta cũng mang theo vẻ cảm kích.
Ta nhìn về phía đứa bé kia.
Dáng vẻ không giống ta, có chút giống phụ thân nó, lúc mở miệng khóc thành tiếng thì lại càng giống hơn nữa.
Thật tốt quá.
Hài tử của ta, con sẽ giúp nương báo thù cho ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của con, đúng không?
Hài tử nở nụ cười với ta.
Lại còn vươn tay ra muốn...nắm ngón tay của ta.
Uhm...
Hình như con ta đang nói: "A nương, con nguyện ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.