Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 113: Bí mật của Tiểu Ngũ




Tiền thính, các tân khách đợi đã lâu, không thấy bóng dáng Độc Cô Diễm, thần sắc mọi người không khỏi giật mình, trong lòng thầm nghĩ: tướng quân này chẳng lẽ nôn nóng như vậy, lúc này liền động phòng luôn rồi?
Chung Ly Tuyệt nghe mọi người nhỏ giọng nghị luận, chén rượu cầm trong tay bị hắn dùng lực bóp nát, tiếng vang đột ngột kia, làm cho tất cả mọi người có mặt đều im lặng, nhất thời, bữa tiệc an tĩnh đến có chút đáng sợ
Ám vệ mới vừa rồi rời đi giờ phút này đi tới bên cạnh Chung Ly Tuyệt, ghé vào bên tai Chung Ly Tuyệt không biết nói cái gì, sắc mặt Chung Ly Tuyệt khẽ biến, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy phần tái nhợt cùng lửa giận.
Mọi người vừa ngẩn ra, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay hoàng thượng thật giống như có chút không đúng, tâm tình cũng phồng quá lớn, cùng hoàng thượng tự tin trấn định thường ngày có chút khác biệt
Chung Ly Tuyệt nghe xong ám vệ nói, nhíu mày lạnh giọng hỏi: “Ngươi nhìn rõ ràng?”
Ám vệ kia cúi đầu, khuôn mặt lạnh như băng vẫn không có vẻ mặt.”Hoàng thượng, chuyện này không sai được.”
Chung Ly Tuyệt âm thầm cắn răng. Được, rất tốt, tên áo đen kia, Độc Cô Diễm, lần này tổng thể trẫm thua, bất quá đây chỉ là mới vừa bắt đầu thôi, các ngươi chờ đi. Ngẩng đầu hướng về phía bốn ám vệ sau lưng lạnh lùng nói: “Hồi cung.”
Mọi người nhìn bóng lưng Chung Ly Tuyệt tức giận rời đi, kinh ngạc càng sâu.
“Hoàng thượng thế nào liền vội vã đi? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?”
“Không biết được, nhìn sắc mặt hoàng thượng tựa như bị người tính toán, ta nghĩ cũng không có chuyện gì tốt.”
“Chẳng lẽ cùng tướng quân có liên quan sao?”
“Cũng... Không thể nào?”
Chung Ly Tuyệt ra khỏi tiền thính, đi ở trên hành lang chín khúc, hai mắt thầm giấu giờ khắc này tất cả đều là ngập trời sát khí, hắn đường đường vua của một nước, trên ngôi cửu ngũ, lại bị người ta biến thành khỉ chạy tới đùa bỡn, chuyện này làm sao tránh cho hắn không tức hận.
Mới vừa rồi hắn phái ám vệ đi, là liên lạc với trợ thủ của tên áo đen kia phái tới, nhưng ám vệ trở lại nói cho hắn biết, cả phủ tướng quân, căn bản cũng không có trợ thủ đồ bỏ kia, cái gọi là ám hiệu cũng dùng không dưới mười mấy lần, chính là không một người nào ra mặt tiếp ứng. Lại nói, hạ độc theo lời tên áo đen kia để cho người phủ tướng quân toàn bộ trúng độc, căn bản cũng chưa từng có sự việc như vậy. Trong thời gian ngắn ngủi ám vệ kia rời đi, chỉ thấy không dưới mười mấy trạm gác ngầm ở trong phủ tướng quân của Độc Cô Diễm, nếu như không phải là võ công của bọn họ cao, hơn nữa nhờ có phương pháp tránh né hơi thở đặc thù của họ, bằng không sớm đã bị phát hiện.
Ám vệ trong lòng thấy khác thường, liền lập tức trở lại bẩm báo Chung Ly Tuyệt.
Vốn là kế sách của Chung Ly Tuyệt cùng người áo đen là như thế này, người áo đen đáp ứng giúp một tay giải quyết tất cả thế lực trong phủ tướng quân của Độc Cô Diễm. Đối với thế lực trong phủ tướng quân, Chung Ly Tuyệt mặc dù là hoàng thượng, nhưng cả binh quyền Ngân Nguyệt vương triều cơ hồ đều ở trong tay Độc Cô Diễm. Hơn nữa sau lưng Độc Cô Diễm có một tổ chức lợi hại, khiến cho hắn mặc dù không cam lòng, cũng không dám đường đột đắc tội. Vụng trộm chơi chút âm tà thì hắn không sợ, nhưng nếu là mang lên mặt bàn, hai người trở mặt, chỉ sợ Ngân Nguyệt vương triều sẽ có một cuộc hạo kiếp, đối với điểm này, Chung Ly Tuyệt thật sâu sợ hãi, cho nên chỉ có thể nhờ người áo đen kia giúp một tay.
Mà người áo đen kia là nói sẽ ở trước lúc bái đường giúp hắn cướp đi Hướng Tiểu Vãn, không để cho nàng cùng Độc Cô Diễm bái đường, lại còn nói, hắn sẽ vừa cướp đi tân nương đồng thời hạ độc thủ, để cho tất cả mọi người trong phủ tướng quân trúng độc không thể hành động, rồi sau đó lại phái mười mấy tên thiên hạ tuyệt đỉnh cao thủ cùng tiếp ứng, nhất cử đánh chết Độc Cô Diễm.
Tất cả kế hoạch đều là thiên y vô phùng *, nhưng Chung Ly Tuyệt thế nào cũng không nghĩ đến, đến lúc hành động, người áo đen này lại bày cho hắn một trận ảo.
* thiên y vô phùng: không chê vào đâu được
Chung Ly Tuyệt càng nghĩ càng giận, đưa tay hung hăng đánh vào trên lan can hành lang dài, oanh một tiếng, lan can kia vỡ thành nhiều đoạn.
Bốn ám vệ sau lưng thần sắc lạnh như băng không thay đổi, nhưng đôi mắt đã thoáng qua sợ hãi.
Chung Ly Tuyệt thu hồi tay, cất bước tính toán rời đi phủ tướng quân thì đột nhiên, trong không khí bay tới nhàn nhạt mùi thơm, loại mùi thơm này rất dễ ngửi, Chung Ly Tuyệt đại lực hít một hơi mùi thơm kia, hỏa khí tức giận cuối cùng ép xuống, hắn ngẩng đầu, nhìn phương hướng tân phòng một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, sải bước rời đi.
Bốn ám vệ bên cạnh cũng theo sát rời đi.
Ngay khi bóng dáng của bọn họ hoàn toàn biến mất nơi cuối hành lang dài, một mạt bóng đen giống như U Linh từ phía sau bóng cây đi ra, dưới ánh mặt trời, người này mang diện cụ đồng bên ngoài tản ra kim quang quỷ dị, khóe môi thật mỏng, lạnh lùng cong lên, giương lên một nụ cười giễu cợt hình cung.
Chung Ly Tuyệt, ngươi thật cho là bổn tôn sẽ giúp ngươi sao? Nói cho ngươi biết, kế liên hoàn vừa ra này, bất quá là trò chơi vui đùa một chút bổn tôn bồi các ngươi mà thôi. Bổn tôn không ưa cái gọi là tình nghĩa huynh đệ trong mắt các ngươi, bổn tôn muốn phá hư nó, vốn tưởng rằng tình nghĩa các ngươi thật sự thâm sâu, hôm nay xem ra, cũng bất quá chỉ có thế.
Kế tiếp, bổn tôn muốn xem các ngươi càng đấu chết đi sống lại, đến khi hai người các ngươi lưỡng bại câu thương, bổn tôn sẽ tái xuất hiện, cướp đi nữ nhân khiến cho các ngươi tranh đoạt. Trong cơ thể các ngươi đều đã bị bổn tôn hạ độc, nói vậy tất cả chuyện này sẽ rất thú vị.
Môi mỏng cười dừng xuống, ánh mắt lạnh như băng tựa như quét về phía tân phòng kia một cái.
Cửu Anh, ngươi thật đã quên chuyện trước kia sao? Hay là...
Người áo đen muốn xoay người rời đi, cũng tại lúc này một đạo giọng trẻ con lạnh lùng vang lên.
“Người nói người sẽ không hại phụ thân, người gạt con.” Độc Cô Hoa đứng ở trên hành lang dài, khuôn mặt yêu nghiệt là tức giận cùng áy náy, ánh mắt của cậu không nhúc nhích nhìn người áo đen thần bí, có uất ức cùng với ẩn nhẫn ưu thương.
Người áo đen dừng bước lại, chậm rãi quay đầu nhìn Độc Cô Hoa, lúc bốn mắt nhìn nhau, con ngươi người áo đen lại trở nên nhu hòa.
Hắn mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Hoa nhi, con không phải là hận ông ta sao?”
Thân thể Độc Cô Hoa cứng đờ, nắm tay nhỏ bé quay đầu đi, không trả lời.
Cậu hận sao? Thật ra thì... Cậu vẫn không có hận quá, chẳng qua là muốn tranh thủ phụ thân yêu mến, cậu mới có thể biến thành như vậy, nhưng bây giờ phụ thân rất thương bọn chúng, trong ngày thường luôn là dành thời gian bồi bọn chúng. Từ lần trước nhũ mẫu cùng phụ thân tranh chấp cậu đã hiểu, thật ra thì phụ thân cũng không phải là oán hận cậu, mà là không biết nên dùng phương thức gì đối mặt cậu thôi, cho nên mới phải lạnh lùng như vậy. Nhưng hôm nay, phụ thân đối với cậu không hề lạnh lùng nữa, phụ thân hết thảy đều là thương yêu, đối mặt yêu thương như vậy, cậu tuyệt không cho phép người khác tổn thương phụ thân, coi như là ông ta cũng không được.
Người áo đen thấy Độc Cô Hoa trầm mặc không dứt, hắn cất bước đi tới, một tay ôm Độc Cô Hoa vào trong ngực, ôn nhu nói: “Hoa nhi, con tại sao có thể không hận ông ta? Nếu như không phải là ông ta, con sẽ không mất mẹ, lại càng không bị khí độc kia giết hại, Hoa nhi, mặc dù con chỉ có gần ba tuổi, nhưng sư phụ biết con rất thông minh, tất cả chuyện này, chẳng lẽ con còn nhìn không hiểu sao. Trong mắt Độc Cô Diễm, trọng yếu vẫn là nhũ mẫu đó thôi, ông ta từng đáp ứng con cả đời không lập gia đình, nhưng hôm nay ông ta lại phong phong quang quang lấy vợ, Hoa nhi, con có thể nào không hận ông ta?”
Người áo đen nói xong, tâm tình không còn là lạnh như băng không thay đổi nữa, mà là kịch liệt phập phồng.
Độc Cô Hoa sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu thật lâu không nói, sau một hồi, cậu ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn người áo đen “Sư phụ, con không hận ông ấy, sư phụ, người đã từng đáp ứng Hoa nhi, chỉ cần chuyện Hoa nhi không thích, sư phụ cũng sẽ không làm, sư phụ, bây giờ còn giữ lời sao?”
Đôi mắt đen nhánh kia, lúc này cũng là kiên cường như vậy nhìn người áo đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.