Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 132: Bỏ qua cho bốn đứa nhỏ




Thanh Thủy cư, bóng dáng yêu mị của Đệ Nhất Công Tử rơi vào bên trong phòng Sương nhi, ánh trăng sáng bạc, mờ nhạt xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa rơi vào trên giường.
Độc Cô Sương dung nhan khi ngủ an tĩnh rất là khả ái, cùng dáng vẻ tà ác thô lỗ thường ngày thật bất đồng, bé ngủ cũng không an ổn, trán rịn ra tầng mồ hôi mịn, mi tâm nhíu chặt: “Tiểu Ngũ, chừng nào đệ mới trở lại.”
Lẩm bẩm một tiếng, Độc Cô Sương bập miệng lại lật người ngủ mất.
Đệ Nhất Công Tử đi tới bên giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái kia của Độc Cô Sương, dần dần, nội tâm tự nhiên sinh ra chút nhu ý, khóe miệng, cũng gợi lên vui vẻ.
Hắn ngồi ở mép giường, ôn nhu vuốt đi tầng mồ hôi mịn trên trán Độc Cô Sương, dùng tay áo nhẹ nhàng quạt gió cho bé.
Giờ phút này, hắn nhìn dung nhan đang ngủ như thiên chân vô tà kia của đứa bé, rất tự nhiên cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tâm xao động, lần đầu tiên ý nghĩ chân chính yên tĩnh trở lại.
Ngón tay thon dài đẹp mắt, ôn nhu khẽ vuốt ve gương mặt Độc Cô Sương. “Sương nhi, nàng đã là thê tử mệnh định của ta, vậy ta... Liền làm trái với ý của sư huynh, trợ giúp cha nàng một lần đi.”
Ngón tay thu hồi làm như quyến luyến không thôi, hắn thật sâu nhìn Độc Cô Sương, sau đó liền dùng khinh công rời đi.
Trăng sáng, dần dần trốn vào tầng mây, lúc này, đêm đã là sắp qua, bên trong phủ tướng quân tất cả mọi người rơi vào mộng hương, ngay cả Độc Cô Diễm cũng ở dưới tác dụng của dược hiệu phát huy trong cơ thể, dần dần ngủ say.
Một bóng đen tiến nhập như chỗ không người, tung người nhảy vào phủ tướng quân.
Người này mặc áo đen cùng bóng đêm hòa thành một thể, tóc đen chẳng qua là tùy ý xõa trên vai, cũng có chút ý vị xuất trần, nhưng mặt nạ đeo trên mặt kia làm cho người ta cảm thấy thật đáng sợ, khiến hắn sinh ra một cỗ cảm giác âm trầm, lạnh như băng.
Người áo đen hạ xuống chỗ viện Hướng Tiểu Vãn trong phủ tướng quân, đang muốn cất bước đi vào, lại nghe được sau lưng có người gọi hắn.
Người áo đen dừng bước, cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Sư đệ, đệ thật làm sư huynh thất vọng.”
Bóng dáng kia dần dần đi ra, chính là Đệ Nhất Công Tử kia. Hắn lẳng lặng nhìn người áo đen, bình tĩnh nói: “Sư huynh, năm đó huynh đã từng đáp ứng đệ muốn giúp đệ hoàn thành một tâm nguyện, năm đó huynh hỏi đệ, đệ cũng không hiểu được tâm nguyện của mình là gì, bây giờ, đệ hiểu rồi, sư huynh, đệ muốn huynh giúp đệ thủ hộ bốn đứa nhỏ kia của phủ tướng quân, còn có Hướng Tiểu Vãn.”
Dưới mặt nạ con ngươi của người áo đen hơi lóe, xoay người lại nhìn về Đệ Nhất Công Tử, mơ hồ có thất vọng cùng bi thống tràn đầy, chẳng qua là tất cả đều không còn kịp bắt đến, liền đã biến mất, lạnh băng như thế.
“Sư đệ, đệ cũng hiểu rõ hận ý ta đối với phủ tướng quân có bao nhiêu sâu, yêu cầu của đệ, sư huynh không có biện pháp giúp đệ hoàn thành.” Hắn sống chính là vì ngày này, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng làm cho hắn buông tha báo thù.
Đệ Nhất Công Tử nghe xong, bùm một tiếng quỳ gối trước mặt người áo đen. “Sư huynh, ở trong lòng Thượng Quan Dạ đệ, huynh vẫn luôn tồn tại như một người cha, người mà trong cuộc đời của Thượng Quan Dạ đệ kính yêu nhất chính là sư huynh. Từ nhỏ đến lớn, sư huynh rất quan tâm chăm sóc đệ, cho tới bây giờ cũng sẽ không để cho đệ chịu một chút uất ức nào, sư huynh cũng không lãnh huyết vô tình như lời người bên ngoài nói, chẳng qua là sư huynh bị cừu hận che mắt nội tâm mà thôi. Sư huynh, huynh muốn giết Độc Cô Diễm đệ không ngăn cản, nhưng những đứa nhỏ kia cùng Hướng Tiểu Vãn đều là vô tội, xin sư huynh bỏ qua cho bọn họ đi.”
Người áo đen không nhúc nhích nhìn Đệ Nhất Công Tử Thượng Quan Dạ, trong con ngươi, đau lòng càng sâu hơn. Thật lâu, hắn ngửa mặt lên trời than nhỏ một tiếng, lạnh như băng trả lời: “Vô tội? Vậy Hắc gia ta ba trăm bảy mươi hai nhân mạng không vô tội sao? Dạ nhi, trên thế gian này không có vô tội, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn. Năm đó, nếu Hắc Diệu ta có một phần mười bản lãnh hôm nay, tuyệt đối sẽ không rơi vào kết quả thê thảm như thế. Cỗ cừu hận này đã ăn thật sâu vào xương tủy ta, in dấu vào linh hồn ta, cuộc đời này nếu không giết Độc Cô Diễm, không giết Chung Ly Tuyệt, lòng ta khó có thể bình ổn.”
“Sư huynh, dù huynh không nghĩ cho Dạ nhi, cũng nên nghĩ đến Độc Cô Hoa, bỏ qua cho những người này đi. Sư huynh, nếu Độc Cô Hoa biết huynh giết mọi người trong phủ tướng quân, huynh nghĩ nó sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ huynh muốn Độc Cô Hoa đi theo con đường năm đó của huynh, lại giống như huynh thống khổ sao? Sư huynh, nó là con của huynh.” Thượng Quan Dạ kích động, liền mồm không che đậy nói ra.
“Câm miệng.” Hắc Diệu dưới mặt nạ mặt một trận lạnh như băng, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người Thượng Quan Dạ. “Dạ nhi, xem ra sư huynh ta bình thường quá dung túng đệ, mới để cho đệ trở nên bảo trì không sợ hãi như vậy. Chuyện tối nay, đừng để ta nghe được lần thứ hai, nếu không sư huynh sẽ không lại dung túng đệ đâu.”
Nói xong, ánh mắt như có điều suy nghĩ liếc Thượng Quan Dạ trên đất một cái, xoay người rời đi.
Ngay lúc đó, Thượng Quan Dạ chậm rãi đứng lên, hướng về phía Hắc Diệu nhẹ nhàng nói: “Sư huynh, huynh còn nhớ rõ năm đó sư phụ xem quẻ cho đệ không? Quẻ đó chỉ ra thê tử mệnh định của đệ, đệ tìm được rồi.”
Thân hình Hắc Diệu vốn đang rời đi liền dừng lại, lạnh lùng quay đầu lại, hỏi: “Nàng ta chính là nữ nhi của Độc Cô Diễm, đúng không?”
Thượng Quan Dạ nhìn con ngươi lạnh như băng của Hắc Diệu, kiên định gật đầu. “Không sai, chính là nàng. Sư huynh, năm đó huynh đã từng thề, sẽ không đả thương bất kỳ người nào trong đồng môn. Sư huynh, nàng là vị hôn thê của Thượng Quan Dạ đệ, mà ba đứa nhỏ khác, đều là đồ đệ của Thượng Quan Dạ, xin sư huynh bỏ qua cho bọn họ.”
Thượng Quan Dạ biết Hắc Diệu lợi hại, nếu Hắc Diệu quyết ý muốn giết bốn đứa nhỏ này, coi như là hắn có liều mạng giữ tính mạng họ cũng tuyệt đối không ngăn cản được, chỉ có dùng ân tình sư phụ năm đó đối với Hắc Diệu, mới có thể làm Hắc Diệu động dung, có lẽ, huynh ấy sẽ thả cho bọn họ một con ngựa.
Hắc Diệu thật lâu không nói, ánh mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
“Sư huynh...” Thượng Quan Dạ trong lòng lo sợ, không khỏi khẽ gọi lên tiếng lần nữa.
“Được, sư huynh không thương tổn bọn họ. Nhưng... Hướng Tiểu Vãn, huynh nhất định phải mang đi, đây là nhượng bộ cuối cùng của huynh.” Thanh âm Hắc Diệu lạnh như băng rơi xuống, bóng dáng cũng liền biến mất ở trước mắt Thượng Quan Dạ.
Thượng Quan Dạ nhìn phương hướng Hắc Diệu rời đi, lẩm bẩm tự nói. “Sương nhi, ta có thể giúp, cũng chỉ có như vậy.”
Thượng Quan Dạ rất nhanh, hướng chỗ viện Độc Cô Diễm đạp khinh công đi.
Bên trong phòng, Hướng Tiểu Vãn lăn qua lộn lại, trong lòng suy nghĩ về chuyện của Độc Cô Diễm, một chút buồn ngủ cũng không có, nàng ngồi dậy, tính đi tới trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn sao trời suy ngẫm.
Liền tại lúc này, một mạt bóng đen giống như tia chớp xẹt qua, Hướng Tiểu Vãn chỉ cảm thấy gió lạnh đảo qua thân thể, liền bị một ngón tay điểm lên huyệt đạo, nàng duy trì tư thế quay lại, nháy mắt nhìn người tới.
Một người áo đen thần bí đứng bên cạnh nàng, ánh mắt lạnh như băng, không chút biểu tình.
Không phải là Hắc Diệu, người áo đen này là ai?
Hướng Tiểu Vãn bị điểm huyệt đạo không thể động, không thể nói, chỉ có đôi mắt kia còn có thể hoạt động, thăm dò mình muốn biết được hết thảy.
Người áo đen không nói gì, đưa tay ôm chầm Hướng Tiểu Vãn đem nàng khiêng trên vai, tung người rời đi phủ tướng quân.
Trước cửa phòng Độc Cô Diễm, Thượng Quan Dạ mới vừa bước vào nơi đó, liền bị ám vệ ngăn lại.
Thượng Quan Dạ nhíu mày, không muốn cùng những người này động thủ, lạnh lùng nói: “Ta là Đệ Nhất Công Tử, có việc gấp tìm Độc Cô tướng quân, các ngươi cản trở ta, nếu là bỏ lỡ thì giờ, các ngươi đảm đương được sao.”
Ám vệ cũng là bất vi sở động. “Đêm đã khuya, tướng quân đã ngủ rồi, bất luận kẻ nào cũng không nên quấy nhiễu, xin Đệ Nhất Công Tử trở về đi thôi, có chuyện gì, ngày mai hãy nói.”
Những ám vệ này đều là tâm phúc của Độc Cô Diễm, ngay từ lúc Độc Cô Diễm kéo thân thể suy yếu đi vào, liền ra lệnh những ám vệ này canh giữ ở trước cửa, không được để mặc cho người nào đi vào, bao gồm cả phu nhân.
Chính vì vậy, những ám vệ này mới có thể ngăn lại Thượng Quan Dạ.
Thượng Quan Dạ lạnh lùng hừ một tiếng, bọn khốn kiếp đáng chết, lại dám cản hắn.
Thượng Quan Dạ vốn là tức giận, lúc này càng thêm nổi giận, vừa ra tay đã đánh bất tỉnh một ám vệ võ công cao thâm.
“Thật to gan, lại dám động thủ ở phủ tướng quân, người đâu, đem hắn bắt lại.”
“Chỉ bằng các ngươi, còn không xứng.”
Hơn mười người ám vệ rối rít vây quanh Thượng Quan Dạ, triển khai công kích bén nhọn.
Lúc này, bên trong phòng vang lên một đạo thanh âm uy nghiêm. “Để hắn vào đi.”
Ám vệ dừng lại, sau đó trả lời: “Dạ, tướng quân.” Trợn mắt nhìn Thượng Quan Dạ vô lễ một cái, nhóm ám vệ lui xuống.
Thượng Quan Dạ vẩy ra tay áo, bước vào phòng Độc Cô Diễm.
Vào bên trong, Độc Cô Diễm mặt tái nhợt ngồi ở trên giường, ánh mắt lại lãnh lệ không giảm như cũ. “Đệ Nhất Công Tử, cố ý tới quấy nhiễu, có chuyện gì?” Đối với Đệ Nhất Công Tử, Độc Cô Diễm thái độ cũng đã khá rất nhiều, Đệ Nhất Công Tử đối với hắn có ân, nếu như không phải là hắn ta cho một viên Giải Độc Hoàn kia, chỉ sợ độc Hồng Nhan Lệ hiện tại căn bản không có biện pháp khắc chế.
Đệ Nhất Công Tử nhìn Độc Cô Diễm ngày xưa hăng hái, hôm nay nhìn lại Độc Cô Diễm sắc mặt tái nhợt suy yếu, hắn nói không ra cảm giác trong lòng là gì. Chuyện này hết thảy cũng không thể toàn bộ trách sư huynh, đều là mệnh số thôi.
“Độc Cô Diễm, ta tới là muốn từ giã với ngài, còn có, ta muốn dẫn đi bốn đứa nhỏ của ngài.” Mang theo bốn đứa nhỏ này, chính là lưu lại một con đường sống cho bọn chúng, nếu ở lại phủ tướng quân, nhất định sẽ bị vạ lây.
Độc Cô Diễm không trực tiếp trả lời Đệ Nhất Công Tử Thượng Quan Dạ vấn đề này, mà là lạnh lùng nhìn chằm chằm Đệ Nhất Công Tử, làm như đang suy đoán thân phận của hắn ta.
Đệ Nhất Công Tử dưới ánh mắt bén nhọn của Độc Cô Diễm, ánh mắt không khỏi lóe lên, trong lòng thầm mắng một câu. Mẹ nó, người này trúng độc còn có thể giữ vững ánh mắt đáng sợ như vậy, bổn công tử ta coi như là sợ ngươi.
“Độc Cô Diễm, ngài không cần dùng ánh mắt biến thái như vậy nhìn chằm chằm ta, ta Đệ Nhất Công Tử, Thượng Quan Dạ, cũng không phải là loại người như ngài nghĩ. Được rồi, thân phận của ta có chút đáng giá để cho ngài hoài nghi, bất quá có trời đất chứng giám, Thượng Quan Dạ ta tuyệt không hại ngài. Ta mang bốn đứa nhỏ của ngài đi, cũng là muốn giúp ngài thôi. Độc Cô Diễm, những chuyện khác ta không thể nhiều lời, ta chỉ có thể nói cho ngài biết, Hắc Diệu, là sư huynh của ta.”
Độc Cô Diễm nghe xong lời của Thượng Quan Dạ, hai tròng mắt chợt lóe không thể phát hiện. Lại là Hắc Diệu.
Hai tay, chặt chẽ nắm lại, Hắc Diệu có thể đả thương hắn, nhưng tuyệt không cho phép hắn ta hại đến người nhà của hắn.
Thu lại suy nghĩ cừu hận thống khổ, Độc Cô Diễm nhìn Thượng Quan Dạ, nhàn nhạt nói: “Ngươi tại sao muốn giúp ta?” Mặc dù Thượng Quan Dạ biểu hiện tất cả đều rất chân thành, nhưng sống chết trước mắt, hắn tuyệt đối không thể khinh thường, nếu như tin sai người, kia đúng là vạn kiếp bất phục, hắn không cho phép mình có chút sai lầm.
Thượng Quan Dạ nghe Độc Cô Diễm hỏi ngược lại như vậy, hiểu chỗ Độc Cô Diễm băn khoăn. Chính mình trước đó mặc dù nói Độc Cô Sương là thê tử mệnh định của mình, nhưng chuyện này đối với Độc Cô Diễm mà nói, sợ rằng chỉ tin được ba phần, lúc này mình lại bằng mọi cách trợ giúp Độc Cô Diễm, nếu là người bình thường xem ra, đều là có mưu đồ khác.
Bất quá Thượng Quan Dạ hắn là ai, cho tới bây giờ đều là nói một không hai, mặc dù không tính là quân tử, nhưng cũng là nam tử đỉnh thiên lập địa, loại chuyện ám toán thế này, hắn mới khinh thường, nếu hắn muốn hại Độc Cô Diễm, đã sớm nhân lúc Độc Cô Diễm độc phát liền ra tay.
“Độc Cô Diễm, ta bất kể ngài tin hay không tin giải thích của ta, nhưng Sương nhi thật sự là thê tử mệnh định của ta, đối với điểm này, ta tuyệt đối không nói dối. Còn có, Thượng Quan Dạ ta giúp không phải là ngài, mà là Sương nhi, ta mang đi ba tiểu quỷ kia, chẳng qua là không muốn để cho Sương nhi một người quá cô độc mà thôi, Độc Cô Diễm, ngài có hiểu hay không.”
Lời cần nói đã nói, bất kể Độc Cô Diễm có đồng ý hay không, hắn cũng sẽ mang theo bốn đứa nhỏ này đi, lúc này hắn tới, chẳng qua là cùng Độc Cô Diễm lên tiếng chào hỏi mà thôi.
“Được, ta đáp ứng ngươi, ngươi mang Sương nhi bốn đứa bọn chúng đi đi, ở đây có một khối lệnh bài có thể liên lạc với bản tướng, nếu bản tướng không chết, nhất định sẽ đi tìm ngươi. Hãy đối đãi với bọn chúng thật tốt, cám ơn.” Độc Cô Diễm ân oán rõ ràng, mang theo kính ý hướng về phía hắn ta nặng nề gật đầu.
Thượng Quan Dạ hơi kinh ngạc, hắn vốn cho là Độc Cô Diễm là một vũ phu cứng nhắc mà thôi, không ngờ tới hắn ta sẽ đáp ứng, cũng không nghĩ tới Độc Cô Diễm không chỉ đáp ứng, còn đối với hắn nói lời cám ơn?
Giật giật khóe miệng, Thượng Quan Dạ có chút mất tự nhiên phất tay. “Không cần cám ơn ta, được rồi, ta đi đây.” Ai ui, Độc Cô Diễm đáng chết này sao lại tỏ ra nghiêm chỉnh như vậy làm gì, một tiếng cám ơn này khiến hắn giống như là đại ân nhân của người ta, làm cho hắn rất khó chịu.
Nhìn bóng lưng Thượng Quan Dạ chậm rãi biến mất, Độc Cô Diễm bi thương thở dài một tiếng.
Hoàng cung, Vô Trần điện.
Gian phòng ở cung điện này, ngày thường đều phong tỏa nghiêm mật, trừ cung nhân quét dọn, bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào.
Mà giờ khắc này, bóng đen kia cũng là bắt Hướng Tiểu Vãn nhảy vào Vô Trần điện.
Trên giường lớn trong Đại điện, Chung Ly Tuyệt như đang có điều suy nghĩ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về hướng cửa điện, giống như đang đợi người nào.
Lúc người áo đen tiến vào, Chung Ly Tuyệt vui mừng từ trên tháp nhảy dựng lên, ánh mắt mong đợi nhìn ra cửa.
Người áo đen đem Hướng Tiểu Vãn đặt trên đất, hướng về phía Chung Ly Tuyệt bình tĩnh nói: “Hoàng thượng, nữ nhân này đã mang đến, cáo từ.”
Thái độ ngạo mạn lạnh như băng của người áo đen, lúc đối mặt với Chung Ly Tuyệt khóe mắt còn có nhàn nhạt giễu cợt tràn đầy
Đối với hoàng đế trước mắt, ông căn bản là không để ở trong mắt, nếu không phải là chủ nhân có lệnh, ông cũng sẽ không đáp ứng vị hoàng đế này ra tay đi bắt nữ nhân cho hắn. Ông -Thiên Tử - đường đường cao nhân một đời ẩn thế, nếu để cho người đời biết được ông làm loại chuyện mất mặt táng tận lương tâm này, chỉ sợ là một chút mặt mũi cũng không còn. Lúc này, Thiên Tử đối với cách làm của hoàng đế thật cảm thấy hổ thẹn, mặc dù gương mặt không chút biểu tình, nhưng trong lòng rất khinh bỉ hắn ta.
Chung Ly Tuyệt thu lại ánh mắt vui mừng, nhìn thái độ phách lối của Thiên Tử nọ, trong lòng hắn khó chịu cực kỳ. Thiên Tử, Thiên Tử, danh xưng này rõ ràng là ngầm chỉ ông ta là một đời thiên chi kiêu tử, ngạo mạn như vậy, trong tương lai hắn sẽ sớm ngày trừ đi ông ta thôi, cho dù võ công có cao hơn đi nữa, hắn cũng không cho phép có người thân phận thấp kém dẫm đạp lên hoàng uy của hắn.
Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng Chung Ly Tuyệt cũng không dám biểu hiện ra. Hắn thu lại hận ý, đối với Thiên Tử đó mỉm cười nói: “Tiền bối quả nhiên thần công phi phàm, trẫm rất kính nể, không bằng tiền bối ở lại trong cung vài ngày, để trẫm có thể cám ơn tiền bối.”
Hừ, ở lại trong cung vài ngày. Tiểu hoàng đế kia, chỉ sợ ngươi muốn mượn cơ hội ám sát lão phu thôi. Tiểu hoàng đế à, mọi cử động của ngươi lão phu quan sát rất rõ, bằng không ngươi cho rằng lão phu một đời cao nhân làm sao có thể vô cớ xuất hiện trong hoàng cung của ngươi, ‘triều đình đền đáp’, đó bất quá chỉ là phía quan phương giải thích, Lão Tử tới đây chẳng qua là vì phụng lệnh của chủ nhân, sắp xếp cho các ngươi một trò hay đấy thôi.
Người áo đen lão giả Thiên Tử kia cũng là nhân vật xảo quyệt, lúc này trong lòng mặc dù vô cùng khinh bỉ Chung Ly Tuyệt, trên mặt cũng không lộ ra nửa điểm. “Hắc hắc hắc, nếu hoàng thượng có lòng, lão phu thế nào lại cự tuyệt, vậy liền ở lại đây đi.”
Chung Ly Tuyệt cười nói: “Như thế, trẫm cho an bài chỗ ở cho tiền bối. Kim công công, mang vị cao nhân này đến Tây điện nghỉ ngơi đi.”
“Dạ, hoàng thượng.” Kim công công sau lưng Chung Ly Tuyệt đứng dậy, mỉm cười với Thiên Tử dẫn đường. “Vị cao nhân này, xin mời.” Không ai chú ý tới, ánh mắt nô tài a dua của Kim công công kia, đang có một đạo tinh quang hài hước nhanh chóng thoáng qua.
Cao nhân, ta khinh, trước mặt Thiên Diện Quan Âm lão phu, cũng dám tự xưng lão nhân, xem lão phu không đùa chết ngươi thì thôi.
Thiên Tử theo sau lưng Kim công công, hắn nhìn thế nào cũng cảm thấy Kim công công này cho hắn cảm giác rất quỷ dị, hắn cảm thấy, Kim công công này thật không đơn giản.
Sau khi hai người rời đi, ánh mắt Chung Ly Tuyệt rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn trên mặt đất, đáy mắt nóng cháy, như ý có được, có mong đợi, hắn đi tới trước mặt Hướng Tiểu Vãn, đưa tay giải huyệt đạo cho nàng.
Hướng Tiểu Vãn được giải huyệt đạo, bắt đầu vội vàng lên tiếng: “Mẹ nó, ta nói ngài dù gì cũng là hoàng đế, thế nhưng lại làm loại chuyện đê tiện như vậy, ngài cướp ta tới đây, rốt cuộc là muốn gì.” Ngàn vạn lần đừng nói cho nàng biết, hoàng đế này thật cùng chủ nhân thân thể trước kia có tư tình nha, nàng sẽ bị thương không dậy nổi đâu.
Chung Ly Tuyệt nghe Hướng Tiểu Vãn hùng hùng hổ hổ, hơi sững sờ, ngay sau đó là cười ha ha.
Hướng Tiểu Vãn bị cười đến da đầu tê dại, mẹ nó, hoàng đế biến thái này cười cũng quá phong tao đi. Hắn cho là hắn rất tuấn tú sao, cho là cười lên rất mê người sao, ta khinh, bộ dáng âm hiểm nhu nhu kia, thế nào cùng không thể so sánh với Độc Cô Diễm nhà ta, ban đầu ánh mắt của nàng bị hỏng rồi, mới có thể cảm thấy hoàng đế này đẹp trai, người này rõ ràng chính là loại người chuyên làm chuyện cướp thê tử nhà người ta.
“Vãn nhi, nàng thật thú vị, trẫm thích.” Chung Ly Tuyệt dừng cười, ánh mắt nóng cháy, nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn.
Vãn nhi? Ta với ngươi rất quen sao, thật là một người da mặt cực kỳ dày.
Nhưng lúc này người đơn thế bạc, Hướng Tiểu Vãn cũng không dám làm gì, nàng bất động thanh sắc lùi thân thể về phía sau, sau đó mặt a dua hướng hoàng đế kia nói: “Hoàng thượng ngài thật vĩ đại, ngày đó hôn lễ của thần phụ cùng tướng quân, thần phụ nhớ hoàng thượng có tặng một rương vàng rất lớn, thần phụ lúc đó còn nói với phu quân, hoàng thượng đối với hôn nhân này rất coi trong đây.”
Nàng cũng không tin, mang Độc Cô Diễm ra, người nầy còn có thể mặt dày mày dạn, phải biết ngày đại hôn của nàng cùng Độc Cô Diễm, cả Ngân Nguyệt vương triều đều biết, vị hoàng đế này dám cướp nàng tới hoàng cung, chuyện này nếu truyền đi, nàng không tin hoàng đế này có thể bình ổn được lời đồn đầy trời này, nàng cũng không tin, vị hoàng đế này thật như vậy không biết xấu hổ.
Quả nhiên, Chung Ly Tuyệt vừa nghe Hướng Tiểu Vãn nhắc đến chuyện tình ngày đó, thần sắc lập tức trở nên lãnh lệ, đặc biệt là một tiếng phu quân kia của Hướng Tiểu Vãn, càng làm cho hắn giận dữ.
Phất tay áo, tức giận đứng lên, Chung Ly Tuyệt trên cao nhìn xuống Hướng Tiểu Vãn, lạnh như băng nói: “Hướng Tiểu Vãn, bắt đầu từ hôm nay, nàng chính là thiếp thân thị nữ của trẫm, ban tên Tầm Hoan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.