Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 137: Dám chiếm tiện nghi của lão nương




Thượng Quan Dạ nhìn ánh mắt bi thương của Độc Cô Hoa, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Tiểu Hoa nhi, nơi này tạm thời sẽ là nhà của con, bây giờ phủ tướng quân chưa phải là chỗ con có thể trở về, con mới vừa giải hết độc, thân thể rất yếu, ngủ một giấc đi.”
Nói xong, Thượng Quan Dạ đang muốn xoay người rời đi, ống tay áo lại bị một bàn tay nhỏ gắt gao nắm lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang theo chờ đợi và ưu thương, đôi mắt lóe lên, phức tạp và kiên định nhìn chằm chằm Thượng Quan Dạ, thanh âm chậm chậm nói: “Sư thúc, người dẫn con về nhà có được hay không, sư thúc, van cầu người dẫn con về nhà.”
Thượng Quan Dạ liếc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy mong đợi, có chút không đành lòng nói cho cậu biết chân tướng, hắn chỉ dụ dỗ nói: “Hoa nhi, con xem bây giờ con bị thương nặng như vậy, con bảo sư thúc làm sao dám dẫn con về phủ tướng quân đây, nếu bị phụ thân tướng quân hung mãnh của con thấy được, còn tưởng lầm là sư thúc ta khi dễ con. Còn nữa, bộ dáng con yếu ớt như vậy, nếu để cho nhũ mẫu của con thấy, con không sợ nàng ấy khổ sở sao?”
Độc Cô Hoa nghe xong, lẳng lặng cúi đầu, không nói gì thêm.
Cậu biết sư thúc nhất định là đang dụ dỗ cậu, cũng biết sư thúc vì sao làm như vậy, với thực lực của phụ thân mà nói, chỉ e từ sớm đã tra ra quan hệ của cậu và sư phụ rồi, nếu như cậu thật không phải là con trai của phụ thân, phụ thân cũng không muốn đối mặt cậu đâu.
Độc Cô Hoa nghĩ đi nghĩ lại, ngẩng đầu lãnh đạm nói với Thượng Quan Dạ: “Ừ, sư thúc nói không sai, con không thể để cho mọi người lo lắng, con nhất định sẽ dưỡng thương thật tốt, sư thúc, mời người trở về đi thôi, con muốn ngủ.”
Thượng Quan Dạ nhìn cậu một cái, sau đó gật đầu rời đi.
Ngoài cửa, bốn người vừa thấy Thượng Quan Dạ ra ngoài, cũng rối rít nhào tới.
“Này, Thượng Quan sư phụ, Tiểu Ngũ nhà chúng ta như thế nào?”
“Đúng vậy, Tiểu Ngũ tỉnh chưa?”
“Tiểu Ngũ ngừng chảy máu chưa, sẽ không vì mất máu quá nhiều mà chết chứ?”
“Lão Tam đáng chết, huynh nói bậy gì đó, Tiểu Ngũ mới sẽ không chết. Thượng Quan Dạ ngươi tên nhân yêu (gay) này, chỉ biết khi dễ tiểu hài tử chúng ta, không phải nam nhân, ngươi là nhân yêu.”
Thượng Quan Dạ hướng về phía ba tiểu tử kia nói: “Tiểu Hoa nhi không sao cả, hiện giờ đã ngủ rồi, các con cũng mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi đi, tối nay ta sẽ để cho các con đi thăm Tiểu Hoa.”
“Cám ơn Thượng Quan sư phụ, Tiểu Ngũ liền nhờ người, chúng ta về phòng trước.” Ba tiểu quỷ lưu luyến không rời nhìn thoáng qua phòng của Độc Cô Hoa, sau đó xoay người rời đi.
Độc Cô Sương âm thầm liếc Thượng Quan Dạ, cũng theo ba người kia rời đi.
Đi chưa được mấy bước, liền bị Thượng Quan Dạ ôm lấy. “Tiểu Sương nhi, vi phu có để cho nàng rời đi sao?”
Ba đứa nhìn thấy một màn này, hơi sững sờ, ngay sau đó cười trộm ở đáy lòng. Xem ra lão Tứ thô lỗ, lúc này gặp phải khắc tinh rồi.
Ba đứa không có ý dừng lại, chân ngắn bước dài, nhanh chóng rời đi.
Độc Cô Sương hung hăng trừng mắt liếc Thượng Quan Dạ, nhìn đến bóng dáng ba tiểu tử kia rời đi, bé không khỏi lớn tiếng kêu la. “Ai ai ai, ta nói các huynh sao có thể như vậy, tiểu gia ta nói gì cũng là muội muội của các huynh đó, các huynh chẳng lẽ đành lòng nhìn muội muội mình rơi vào tay người, a không, tay nhân yêu, bị hắn hung hăng tàn phá sao, ô, ba người các huynh, coi chừng sấm sét trên trời đó.”
Ầm ——
Ngay lúc này, bầu trời đột nhiên sinh dị biến, lại nổi lên một đạo tiếng sấm.
Độc Cô Sương bị dọa cho sợ đến ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Phía sau của nàng, Thượng Quan Dạ cười như đóa hoa đầu cành, run rẩy từng trận.
“Cười, cười, cười cái gì. Sao không cười chết nhân yêu như ngươi đi. Ngay cả đứa trẻ bốn tuổi cũng không bỏ qua, ngươi quả thật là yêu nhân một đời.” Còn nhân yêu hơn cả mẹ nhân yêu của bé nữa.
Thượng Quan Dạ không chút nào để ý tới Độc Cô Sương tức giận, ngón tay thon dài, đưa đến mặt của Độc Cô Sương, nhẹ nhàng ngắt nhéo bé một cái. “Sương nhi, vi phu dẫn nàng đến một địa phương rất tốt, bảo đảm nàng sẽ thích.”
“Đi chết đi, đừng có đưa ra bộ dạng như rất hiểu tiểu gia ta, tiểu gia mới sẽ không thích, ngươi câm miệng cho tiểu gia.”
“Sương nhi nàng thật là khả ái.”
“Khả ái cọng lông, đồ nhân yêu.”
“Sương nhi...”
“Gọi cái rắm, gọi nữa tiểu gia ta bạo lỗ hậu của ngươi.”
“Tiểu Sương nhi...
“Ta khinh, ngươi là điểu nhân (lời mắng, ý chỉ như người chim) còn háo sắc, được, tốt lắm, tốt vô cùng, tiểu gia ta hoàn toàn không nhìn ngươi, làm ơn đừng nói chuyện với ta, cám ơn.”
“Thật là một tiểu oa nhi khả ái, chụt ~~”
“Thượng Quan Dạ ngươi thật rất biến thái, ta OOXX cúc hoa của ngươi, ngươi lại dám hôn miệng của tiểu gia ta, ta nhổ̉ vào phi phi phi...”
Bóng dáng của hai người dần dần đi xa rồi, ba cái đầu nho nhỏ của Độc Cô Ly, Độc Cô Khuynh, Độc Cô Phi mới từ hành lang chui ra.
Lão Đại: “Ta phát hiện lão Tứ và Thượng Quan Dạ rất xứng đôi.”
Lão Nhị: “Không tệ, thô lỗ cộng biến thái, đích xác là tuyệt phối.”
Lão tam: “Lão... Nhị ca huynh sai lầm rồi, là biến thái công nhân yêu, lão Tứ thật ra biến thái không kém bao nhiêu so với Thượng Quan Dạ đâu, bất quá lão Tứ gọi Thượng Quan Dạ là nhân yêu, tại hạ quả thật rất đồng ý, thiên hạ này làm gì có nam nhân nào dáng dấp đẹp như vậy, không phải là nhân yêu thì là cái gì.”
Lão Tam vẫn còn ở trong bụi hoa lẩm bẩm: “Không biết biến thái và nhân yêu ở chung một chỗ, đời sau sẽ là cái giống gì đây? Rất có thể sẽ là một nhân yêu biến thái siêu cấp, các huynh nói đệ đoán đúng không?”
Nghiêng mặt sang bên cạnh, bên cạnh làm gì còn có bóng dáng của Độc Cô Ly và Độc Cô Khuynh.
“Ta khinh, hai gã gia hỏa này cũng thiệt là, đi cũng không nói một tiếng, quá không đạo đức rồi, ban đầu phụ thân nên để cho bọn họ đọc Đạo Đức Kinh một ngàn lần mới phải.” Nói xong, lão Tam đang xoay người tính rời đi, nhưng không ngờ đúng lúc này, một chậu nước đen ào ào dội xuống người cậu.
Độc Cô Phi bị xối đến toàn thân mát mẻ, mơ hồ còn có thể ngửi được mùi hôi.
“Ta khinh, ai liều mạng dám dội nước rửa chân vào tại hạ, có ngon bước ra đây, tại hạ một mình đấu với ngươi, đánh cho ngươi răng rơi đầy đất.”
Một vị tiểu nữ đồng chừng ba tuổi bước ra sau khi Độc Cô Phi hô xong, hướng về phía cậu giả làm mặt quỷ. “Đó không phải là nước rửa chân, mà là nước rửa mặt của hoa khôi tỷ tỷ ở tiền viện.”
Độc Cô Phi nhìn thần sắc của nữ oa xa lạ trước mắt sửng sốt. “Ngươi là ai?”
Nói xong, cậu cẩn thận quan sát tiểu nữ oa áo cũ rách trước mắt, nữ oa thoạt nhìn lớn chừng bằng Độc Cô Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn rất khả ái, đôi mắt to long lanh giảo hoạt đang chớp mắt với Độc Cô Phi, trong đó mang theo nụ cười nồng đậm, càng khiến người ta yêu thích, cái miệng nhỏ nhắn vểnh vểnh, khả ái đến khiến người muốn nhào qua hôn một cái.
Độc Cô Phi nghĩ đi nghĩ lại, lại không phát hiện ra mình đang đi tới, đần độn nhìn chằm chằm tiểu nữ oa nhà người ta, ở trong nháy mắt tiểu nữ oa cau mày, Độc Cô Phi lại đưa miệng tiến tới, nặng nề tiến đến trên miệng nhỏ màu đỏ khả ái của tiểu nữ oa kia.
“Chụt ——”
Tiểu nữ oa nâng tay nhỏ bé lên, dùng sức đánh vào trên mặt tuấn tú của Độc Cô Phi, khinh bỉ liếc mắt nói: “Dám chiếm tiện nghi của lão nương, quả thật là muốn ăn đòn mà, tiểu tử, ta xem mặt của ngươi, nhất định là gã sai vặt mới tới, nghe đây, về sau nhìn thấy lão nương, phải biết thông minh lanh lợi một chút, đừng tưởng rằng lão nương dáng dấp đáng yêu là rất dễ lừa gạt, hừ.”
Nói xong, tiểu nữ oa không để ý tới Độc Cô Phi mặt ngốc trệ, ngâm nga sôi nổi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.