Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 141: Tại sao giành nam nhân của ta




Mộng phi vẻ mặt kích động nhào tới, hai tay nắm chặt tay Hướng Tiểu Vãn, bộ dáng dùng sức kia thật giống như người chết đi trong biển rộng bắt được tấm gỗ cứu mạng, nắm đến thân thể nhỏ của Hướng Tiểu Vãn cũng hơi hơi run rẩy.
“Cái đó, Mộng phi nương nương, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động, ngàn vạn đừng kích động.” Kích động nữa, tay của nàng có thể sẽ rớt ra luôn, nữ nhân cổ đại này, sao cả chút định lực cũng không có vậy.
Quế ma ma cũng chạy tới, vịn Mộng phi lại. “Cô nương ở Tử cung, xem Mộng phi nương nương chúng ta thành ý như thế, xin người nhất định phải giúp chúng ta.”
Ta nói vị lão ma ma này, tốc độ thay đổi sắc mặt của bà cũng quá nhanh đi, mới vừa rồi còn gọi nô tài, nô tài không ngừng, sao đảo mắt đã đổi thanh xưng hô tôn kính rồi.
“Lão... cố, vị tỷ tỷ này người hình như hiểu lầm rồi, nô tì còn có chuyện, không giúp được các vị.” Hướng Tiểu Vãn vừa thật nhanh kéo lại cánh tay bị Mộng phi siết chặt ra, vừa ngượng ngùng nói.
Mộng phi nghe xong mặt tái nhợt, sau đó lui về phía sau một bước, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn thật chặt.
Trời ạ, làm gì dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm nàng? Mộng phi này không phải là thấy mình không chịu giúp nàng ấy, muốn giết người diệt khẩu đó chứ? Mộng phi nương nương à, ngươi phải minh xét nha, không phải là ta không muốn giúp ngươi, thật sự là không thể ra sức.
Mộng phi nghiến răng nghiến lợi, cánh môi cũng sắp cắn ra máu rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn càng ngày càng hung ác.
Da đầu Hướng Tiểu Vãn tê dại, chẳng lẽ tối nay nàng thật vất vả mới từ Vô Trần điện trốn ra được, giờ lại bị Mộng phi này xử đẹp? Trời ạ, đừng ngược đãi người thế chứ, đây quả thực là gặp gỡ tàn nhẫn nhất của nhân gian.
Hai tròng mắt Mộng phi chợt lóe, nghiến lợi kiên định nói: “Quế ma ma, lên cho ta.”
“Dạ, nương nương.”
Nhìn gương mặt bất cứ giá nào của một chủ một tớ trước mắt, Hướng Tiểu Vãn hoàn toàn sợ hãi, cố giả bộ trấn định, run rẩy nói: “Ngươi, các ngươi muốn làm gì?”
Vậy mà, tất cả xảy ra kế tiếp, khiến Hướng Tiểu Vãn đang sợ kinh ngạc lại...
“Phịch ——”
Mộng phi và Quế ma ma cùng nhau quỳ gối trước mặt Hướng Tiểu Vãn.
囧, ta nói sao hai chủ tớ các ngươi có thể biến thái như vậy, ngươi lạy trực tiếp một chút không được sao, trước đó còn bày ra nhiều hành động quái lạ như vậy, hại ta còn tưởng hai ngươi muốn giết ta diệt khẩu, thật là đáng ghét.
Mộng phi buồn bã nói: “Cô nương, van ngươi nhất định phải giúp Bổn cung, chỉ cần ngươi có thể ra tay, Bổn cung có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của ngươi.”
Bất kỳ điều kiện gì? Nghe bốn chữ đó, Hướng Tiểu Vãn rất hứng thú, nếu có Mộng phi này giúp một tay, có lẽ việc chạy ra khỏi hoàng cung này không phải là không thể.
Mộng phi nhìn Hướng Tiểu Vãn thật lâu không thấy lên tiếng, nàng ấy cho là Hướng Tiểu Vãn đang cự tuyệt, trên mặt tái đi, tuyệt vọng lẩm bẩm nói: “Không có tình yêu của chàng, ta sống trên đời này còn có nghĩa gì, nếu ta phải sống tạm nhìn chàng ân ái cùng với nữ nhân khác, vậy không bằng ta đi tìm chết còn hơn.”
Nói xong, nàng ấy thế nhưng hướng về cái cây trước mắt dùng sức đập đầu vào
Quế ma ma kịp thời ngăn trở nàng ấy. “Nương nương, người không thể làm chuyện dại dột, người đi rồi, nô tỳ làm sao bây giờ? Nương nương...”
Hướng Tiểu Vãn nhìn chủ tớ hai người ôm nhau khóc, cảm thấy có phải hơi quá không?
Có chút ngượng ngùng phẫn nộ nói: “Mộng phi nương nương người đừng kích động, ta đâu có nói không giúp người, nhưng người phải để ta suy nghĩ rõ ràng mới được.”
Mộng phi vừa nghe, mỉm cười đi đến. “Cô nương, ngươi thật đáp ứng ta sao?”
“Ừ.” Hướng Tiểu Vãn cười gật đầu, sau đó liếc Quế ma ma bên cạnh một cái, hỏi: “Về người của Tử cung, các người biết được bao nhiêu?” Trước khi giúp họ, nàng nhất định phải dò la thật tốt nội tình đối phương mới được, tránh cho đến lúc đó bại lộ bí mật, chuyện kia liền hỏng.
Quế ma ma sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tới Hướng Tiểu Vãn hỏi như thế, thật lâu bà mới mềm giọng nói: “Hồi cô nương, Tử cung tại ở phía xa giang hồ, gần chốn thiên nhai, bọn ta dù sao cũng là sống ở nơi thâm cung, làm sao biết được người của Tử cung, hôm nay gặp được cô nương, quả thật nô tỳ là nhờ phúc khí của nương nương thôi.”
Ngất, nói nửa ngày, thì ra Tử cung này không phải ở trong hoàng cung, nghe được vậy nàng liền yên tâm rất nhiều. Quế ma ma nói như vậy, Tử cung này rất ư thần bí, nếu họ muốn tra rõ Tử cung có người như nàng không, vậy nhất định rất khó rồi.
Băn khoăn của Hướng Tiểu Vãn được loại bỏ, nàng cười bí hiểm với Mộng phi, nói: “Nương nương người đã bao lâu không được hoàng thượng sủng ái rồi?” Trong lòng, nàng cực độ khi dễ Chung Ly Tuyệt, mẹ nó, vợ lớn vợ nhỏ cũng một đống rồi, lại vẫn không buông tha nàng, đồ ngựa đực trời đánh, tiểu nhân đê tiện, xem ta làm sao hại chết ngươi.
Mộng phi có chút ngượng ngùng trả lời: “Hoàng thượng đã ba tháng rồi chưa tới Triêu Mộng điện của Bổn cung, cô nương, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp để cho hoàng thượng sủng ái Bổn cung lần nữa, van cầu cô nương.”
“Yên tâm, có Đông Phương Bất Bại ta ở đây, tuyệt đối sẽ không thất bại.” Hướng Tiểu Vãn nháy mắt với Mộng phi, bất quá bởi vì nàng đứng phía sau bóng cây, nên không nhìn ra mặt của nàng lúc này, nháy mắt của nàng Mộng phi tự nhiên cũng không thấy được.
“Đông Phương Bất Bại? Cô nương ngài chính là Đông Phương Bất Bại?” Hai tay Mộng phi đè lại tim, vui mừng vạn phần hét ầm lên.
囧, gọi Đông Phương Bất Bại có thể khiến ngươi kích động như thế sao? Chẳng lẽ ngươi biết lai lịch của Đông Phương Bất Bại hay sao? Chẳng lẽ ngươi cũng là một hủ nữ hay?
Quế ma ma nhìn thấu chỗ nghi ngờ của Hướng Tiểu Vãn, vẻ mặt bà sùng bái giải thích cho Hướng Tiểu Vãn: “Bất Bại tiền bối, ngài có thể còn chưa biết danh tiếng của mình bất tri bất giác đã truyền khắp cả Ngân Nguyệt vương triều rồi, đặc biệt là mỹ nam dưới ngòi bút của ngài, đều được các tiểu nữ tử trong thâm cung như chúng ta thích nhất.” Quế ma ma vừa nói, đôi mắt vừa tràn đầy ảo tưởng lóe ra.
Nhìn Quế ma ma một đống tuổi còn có bộ dạng hoa si như thế, Hướng Tiểu Vãn không khỏi chà xát da gà nổi lên hai tay.
Bất quá trong bụng cũng nghi ngờ, nàng chưa từng để lộ sách vẽ mỹ nam ra ngoài, bọn họ làm sao biết? Chẳng lẽ... Bản 《 hủ nữ thiên hạ 》 của nàng bị Độc Cô Sương làm lộ ra rồi?
Càng nghĩ, càng cảm thấy đúng.
Mộng phi cũng chen miệng vào nói: “Mỹ nam tử cô nương vẽ ra đúng là cực phẩm trong nhân gian, bất quá so với hoàng thượng của ta, còn kém một chút.”
Ác, ngươi ít ghê tởm đi, Chung Ly Tuyệt đó còn chưa sánh qua Độc Cô Diễm nhà ta đâu.
Trong lòng khi dễ một phen, Hướng Tiểu Vãn chen vào mở đề hỏi: “Đúng rồi Mộng phi nương nương, hiện giờ đã trễ thế này, sao người còn xuất hiện ở chỗ này?”
Mộng phi vừa nghe, oán niệm vô cùng níu khăn tay. “Hừ, còn không phải là do tiện nhân mới tới Vô Trần điện đó sao, nàng ta vừa đến, hoàng thượng thế nhưng cung nào cũng không đi, nghe nói dáng dấp tiện nhân kia đẹp như thiên tiên hạ phàm, hiện tại ta vốn là muốn qua đó một chút xem xem nàng ta có phải thật đẹp như vậy hay không, ta cũng muốn thăm dò lai lịch của nàng ta, nếu là người thông minh, vậy bỏ qua cho nàng ta, nếu nàng ta chỉ là nhân vật thấp hèn, ta liền đùa chết nàng ta, haiz, không nghĩ tới đi một chuyến đến Vô Trần điện, tiện nhân kia lại được thánh chỉ đi hành cung của hoàng thượng rồi, làm sao có thể, tiện nhân kia tại sao, tại sao có thể lấy được tất cả lực chú ý của hoàng thượng như thế, tại sao đoạt hoàng thượng của ta, tại sao...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.