Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 144: Tâm hữu linh tê




Đêm khuya, Hướng Tiểu Vãn bởi vì nhớ Độc Cô Diễm, nhớ đến năm đứa trẻ kia, một chút buồn ngủ cũng không có, nàng không khỏi lật người xuống giường, khoác áo khoác, mở cửa đi ra ngoài.
Mới vừa rồi nàng và Mộng phi nói rất nhiều kế sách, lúc này người của cả Triêu Mộng điện đều rất khách sáo với nàng, cho nên một đường đi ra Triêu Mộng điện, cũng không ai dám cản nàng.
Hướng Tiểu Vãn vừa nhìn trăng, vừa mờ mịt đi không căn cứ, bất tri bất giác, nàng phát hiện mình đi tới một viện yên tĩnh, tòa cung điện này xem ra mặc dù cũ rách, nhưng từ kiến trúc cao lớn kia có thể nhìn ra được, cung điện này trước kia nhất định rất náo nhiệt, không biết nguyên nhân gì bị mai một trong thâm cung này.
Lòng của Hướng Tiểu Vãn vốn là có chút thẫn thờ, nhìn cảnh trí bị bỏ quên, tâm tình càng trở nên thương cảm.
Nàng ôm hai chân, ngồi một chỗ trên đá. Lẩm bẩm nói: “Độc Cô Diễm, bây giờ chàng đang làm gì? Có nhớ tới ta không?”
Cùng thời khắc này, bên trong phủ tướng quân Độc Cô Diễm cũng không buồn ngủ, hắn mặc áo trắng đứng trong sân Thanh Thủy cư, ánh mắt lẳng lặng nhìn trăng.
“Vãn nhi, không biết bây giờ nàng đang làm gì? Có nhớ vi phu không?”
Bên trong hoàng cung, Hướng Tiểu Vãn hắt hơi một cái.
Nàng chà chà lỗ mũi, trên mặt có biểu tình đau khổ. “Độc Cô Diễm, có phải chàng đang gọi ta không?” Không biết vì sao, lúc này nhìn trăng sáng, nàng lại cảm thấy trong lòng ấm áp, giống như xuyên thấu qua trăng sáng này, nàng nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Độc Cô Diễm.
Bên trong phủ tướng quân, Độc Cô Diễm lắc đầu cười một tiếng.
“Vãn nhi nhất định sẽ nhớ tới ta, Vãn nhi, ngay lúc này không biết nàng có phải cũng nhìn trăng tưởng niệm hay không.” Độc Cô Diễm khẽ cúi đầu, một lát sau nâng lên, đó là ánh sáng lạnh kiên định. “Vãn nhi nàng yên tâm, vi phu ta rất nhanh sẽ cứu nàng ra.”
Bên trong hoàng cung Hướng Tiểu Vãn nhìn trăng sáng giương môi cười một tiếng, hai tròng mắt lấp lánh sáng sáng, ngôi sao đẹp mắt cũng đều thua sắc. “Độc Cô Diễm, ta nhất định sẽ rời khỏi hoàng cung này, sau đó, ta sẽ không còn là Hướng Tiểu Vãn cái gì cũng không biết, ta muốn lấy thân phận một cao thủ, đi tới bên cạnh chàng, kề vai chiến đấu với chàng.”
Một đêm này, hai người cũng không biết, giữa hai người thật không ngờ tâm ý tương thông.
Hồi lâu sau, Độc Cô Diễm rời đi Thanh Thủy cư. Mà tại hoàng cung phía xa, Hướng Tiểu Vãn cũng đứng lên, tính toán về Triêu Mộng điện, vậy mà trong khoảnh khắc đứng lên, nàng nhìn thấy phía sau tảng đá lớn dường như có một bóng người.
Sẽ không có người nào nằm ở nơi đó mới phải, trừ phi... Người chết.
Vừa nghĩ tới người chết, khuôn mặt dưới ánh trăng của Hướng Tiểu Vãn cũng tái nhợt. Nàng chuyển bước, rất muốn nhanh chóng rời đi, nhưng quay đi lại quyết định mình không thể làm như vậy, nếu người nằm đó không chết, chẳng qua là bị thương, hoặc giả nàng có thể cứu hắn một mạng.
Nàng không thể bỏ mặc, đã gặp được rồi cũng không thể thấy chết mà không cứu! Đây không phải tác phong của Hướng Tiểu Vãn nàng.
Vì vậy, Hướng Tiểu Vãn lấy can đảm, chuyển bước nhỏ đi tới.
Bởi vì học tập quyển bí kíp kia, lúc này mặc dù Hướng Tiểu Vãn còn chưa có nội lực, nhưng thị lực của nàng đã tốt hơn trước nhiều lắm, dưới trăng lạnh, nàng rõ ràng thấy một nam nhân trẻ tuổi toàn thân đầy máu nằm đó.
“A di đà Phật, không cần sợ hãi, ta là đang cứu người, đúng, cứu người...” Hướng Tiểu Vãn vừa lẩm bẩm, vừa đánh bạo tiến đến bên cạnh nam nhân áo đen kia, run rẩy vươn tay dò hơi thở của nam nhân đó, phát hiện còn có hơi thở, Hướng Tiểu Vãn thở ra một hơi thật dài.
“May quá không có chết, tối nay ngươi gặp được ta, coi như ngươi mạng lớn.”
Ngày thứ hai, trong Triêu Mộng điện.
“Đông Phương cao nhân, người áo đen kia thân phận không rõ, cũng không biết lai lịch, ở lại Triêu Mộng điện của Bổn cung... Có phải không tốt lắm hay không? Ngộ nhỡ hoàng thượng thấy nam nhân tuấn mỹ này, hiểu lầm thì làm sao bây giờ?” Nàng ấy đối với hoàng thượng đúng là tâm không dời, biển cạn đá mòn, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ nam nhân nào phá hư hảo cảm của hoàng thượng đối với sự chung thủy của nàng ấy được.
Hướng Tiểu Vãn nhìn mặt Mộng phi sợ hãi, không khỏi vỗ ngực một cái nói: “Mộng phi nương nương người yên tâm, hắn sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ tình cảm của người và hoàng thượng đâu, đúng rồi, Mộng phi nương nương sao người vẫn còn ở đây, hoàng thượng cũng đã sớm hạ triều rồi, người mau đi hấp dẫn ngài ấy đi, đừng để muộn kẻo có phi tử khác đoạt tiên cơ.”
Mộng phi vừa nghe, như ở trong mộng mới tỉnh lại a một tiếng. “Đúng đúng đúng, lúc này hoàng thượng đã hạ triều rồi, ta phải lập tức lên đường.”
Sau khi Mộng phi rời đi, nam tử áo đen tuấn mỹ trên giường cũng tỉnh.
Mở mắt ra, khi hắn nhìn tới Hướng Tiểu Vãn không khỏi sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Ta... Tại sao lại ở chỗ này?” Hắn không phải là đã chết sao, công chúa cho đến thời khắc hắn chết cũng thật chán ghét hắn.
Nghĩ tới ánh mắt của Chung Ly Yến và những lời nói ác độc kia, hai tròng mắt Hắc Kỳ lại đau đớn một hồi.
“Ngươi... Không sao chứ?” Người áo đen kia vừa tỉnh lại nhưng thần sắc xem ra rất thống khổ chán nản, chẳng lẽ hắn thất tình? Hay bị bạn bè bán đứng?
Người áo đen ngẩng đầu nhìn Hướng Tiểu Vãn quan tâm mình, nội tâm có chút cảm động xa lạ. Nữ nhân này vốn là người hắn muốn giết, không nghĩ tới giờ đây nữ nhân này lại cứu hắn, còn có thể quan tâm hắn như vậy, trước không nói dung mạo đẹp hơn công chúa, nhưng chỉ với trái tim thiện lương kia, cũng mạnh hơn công chúa rất nhiều, khó trách Độc Cô Diễm chung tình một lòng với nàng như thế.
Thu lại tình cảm, Hắc Kỳ nhàn nhạt nói: “Tạ ơn cô nương, ta không sao.” Bất kể công chúa đối với hắn như thế nào, Hắc Kỳ hắn cũng sẽ không phản bội công chúa, biết rõ chính mình rất ngu, công chúa đã không thèm để ý chút nào, nhưng hắn không muốn nhìn thấy công chúa bị thương tổn, cho nên, hắn nhất định phải tìm cơ hội hạ thủ với Hướng Tiểu Vãn.
Hướng Tiểu Vãn thấy người áo đen kia vừa tỉnh lại liền có dáng vẻ lạnh như băng chết đi, nàng không khỏi nhíu mày. “Này, ta nói vị tiểu ca này, thất tình có gì đặc biệt hơn người, ngươi phải dùng tới bộ dạng này bày ra dáng vẻ sao, còn nữa, nghe cung y nói vết thương kia của ngươi là tự tử mà ra, ta nói ngươi đó, đã lớn như vậy rồi, sao lại không biết thương tiếc thân thể của chính mình, nữ nhân kia hay là nam nhân kia đã từ bỏ ngươi, ngươi cũng có thể tìm người tốt hơn để tức chết nàng ta hay hắn ta, chết không thể giải quyết vấn đề đâu, ngươi suy nghĩ chút đi, nếu ngươi chết người nhà của ngươi sẽ làm sao bây giờ, cụ ông làm sao có thể chịu được đả kích như vậy.”
Không có biện pháp, thấy một mỹ nam phí phạm bản thân mình, tinh thần trượng nghĩa của Hướng Tiểu Vãn bị kích phát ra, đối với người này, nàng cảm thấy nhất định phải giảng đạo lý với hắn, tránh cho cứu về rồi lần sau lại tiếp tục phí phạm bản thân mình nữa.
Hắc Kỳ nghe lời Hướng Tiểu Vãn nói, hai tròng mắt nhanh chóng mỉm cười, bất quá bị hắn che giấu, nhàn nhạt liếc qua Hướng Tiểu Vãn nói: “Ta không có người thân, sống chết của ta không người nào quan tâm, cám ơn ngươi đã cứu ta, ân tình hôm nay, Hắc Kỳ ta xin ghi nhớ, cáo từ.”
Tay Hắc Kỳ che vết thương, kéo thân thể vẫn suy yếu đi xuống giường.
Hướng Tiểu Vãn nóng nảy. “Này, ta nói ngươi sao lại bướng bỉnh vậy hả, nơi này là hoàng cung, ngươi cho rằng ngươi mang thương thế như vậy còn có thể ra ngoài được sao?”
Hắc Kỳ không để ý đến Hướng Tiểu Vãn, ôm vết thương không muốn sống vận dụng khinh công rời đi.
Vốn là hắn muốn thừa dịp lúc này không có ai giết chết Hướng Tiểu Vãn, nhưng quan tâm dài dòng vừa rồi của Hướng Tiểu Vãn đối với hắn, khiến hắn cảm thấy rất ấm áp, hắn không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng từ trên người của Hướng Tiểu Vãn, hắn cảm thấy một cỗ ôn nhu như người thân, điều này làm cho hắn bỏ qua việc giết Hướng Tiểu Vãn, hắn thật sự không xuống tay được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.