Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 150: Tiểu anh đào




Độc Cô Hoa bị đánh, không chút nào không vui, ngược lại bật cười ha ha, không có ai thấy, thân thể nho nhỏ của cậu tràn đầy thần sắc cô đơn.
“Tứ tỷ, tỷ không thể ôn nhu một chút sao, cẩn thận sư thúc ta không nhớ đến tỷ nữa.” Độc Cô Hoa từ tỉnh lại không bao lâu liền biết chuyện của Thượng Quan Dạ và Độc Cô Sương, thỉnh thoảng cậu sẽ lấy chuyện này ra trêu ghẹo Độc Cô Sương.
Cậu rất muốn thấy dáng vẻ giơ chân khả ái của lão Tứ thô lỗ, khiến cho cậu cảm thấy rất thân thiết, nhớ lại cuộc sống trong phủ tướng quân, thời gian năm người bọn chúng ở chung một chỗ chỉnh người.
Từ nay về sau, sợ rằng không còn cơ hội như vậy nữa, cậu, có lẽ thật sự là con trai của sư phụ.
Nghĩ đi nghĩ lại, nội tâm Độc Cô Hoa khổ sở, nhưng vì không để cho Độc Cô Sương phát hiện, cậu lại cố giả bộ vui vẻ cười lên.
Độc Cô Sương cũng không phát hiện Độc Cô Hoa khác thường, bé hung hãn chống nạnh giống lúc bình thường, liếc mắt về phía Độc Cô Hoa. “Tiểu Ngũ đáng chết, ta nói bao nhiêu lần rồi hả, ta và cái tên trời đánh đó là trong sạch, tuyệt đối không có bất cứ quan hệ gì.”
“Ai nói nàng và ta không có bất cứ quan hệ gì?” Thượng Quan Dạ không biết từ lúc nào đi đến trước mặt hai người, mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Độc Cô Sương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sương nhi, nàng nghe cho kỹ, nàng là thê tử của ta, mà Thượng Quan Dạ ta là phu quân tương lai của nàng, người yêu thân mật nhất cả đời, nàng còn dám nói chúng ta không có quan hệ, ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng đâu.”
Độc Cô Sương dữ tợn nghiêm mặt, đưa tay hung hăng chỉ vào Thượng Quan Dạ. “Ta khinh, cái tên nhân yêu như ngươi, tiểu gia ta với ngươi có quan hệ gì, ngươi đừng ở chỗ này tình nguyện, tiểu gia ta thích chính là nam nhân lạnh lùng, lạnh lùng ngươi có hiểu hay không, cử chỉ lẳng lơ như yêu nhân ngươi, tiểu gia ta nghe thấy liền buồn nôn, ngươi... A... Này, ngươi làm cái gì, ngươi mau thả ta xuống, nhân yêu kia, ngươi là tên dâm tặc trời đánh, nếu không thả ta xuống, đừng trách tiểu gia ta không khách sáo với ngươi.” Độc Cô Sương bị Thượng Quan Dạ ôm vào dưới nách cất bước rời đi, thanh âm hùng hùng hổ hổ của nàng, vẫn vang lên suốt, cho đến khi hai người biến mất ở viện, thanh âm kia mới dần dần đi xa.
Độc Cô Hoa ngồi tại chỗ lắc đầu bật cười, cậu tin tưởng, tương lai lão Tứ nhất định sẽ rất hạnh phúc, sư thúc là một người rất chung tình, về điểm này cậu biết rất rõ, lão tứ, Tiểu Ngũ chúc phúc tỷ.
Độc Cô Hoa cô đơn đứng lên, cất bước rời đi viện, cậu tính toán đi tìm ba vị ca ca kia, muốn ở chung với bọn họ nhiều hơn.
Trong sân tạp dịch ở tiền viện, bên một giếng nước, một tiểu nữ oa hơn ba tuổi đang vất vả xách thùng nước, cố hết sức đổ vào trong một thau quần áo dơ lớn.
Dưới ánh mặt trời, mặt của nữ oa như tuyết trắng, mặc dù gió thổi nắng chiếu, nhưng da của bé vẫn rất đẹp, nhẵn nhụi đến không có một vết lỗ chân lông, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, mặt của bé hồng lên, hết sức khả ái mê người.
Hai con mắt to giống như là bảo thạch sáng chói, lông mi dày dài khẽ phe phẩy, nàng bĩu môi, đưa tay lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm nói: “Mẹ nó, hoa khôi trời đánh này, lão nương cho là đi theo nàng ta làm việc sẽ nhẹ nhõm, không nghĩ tới còn mệt hơn làm việc cho Mỹ Hương tỷ nữa, hoa khôi trời đánh, đúng là quái vật mà, mẹ nó, cởi giày rửa bàn chân có thể thối chết người, mới mặc y phục một ngày, lại có thể tắm ra một thùng dầu mỡ ra ngoài, thật không biết nàng ta làm hoa khôi như thế nào, ánh mắt những nam nhân kia đều mù hết rồi.”
Vừa bất mãn chu mỏ, vừa chấp nhận chà giặt y phục.
Đột nhiên, ở sau lưng tiểu oa nhi vang lên thanh âm cười ngây ngô của Độc Cô Phi. “Ha ha ha, rốt cục để tại hạ tìm được ngươi, này, sao ngươi đáng thương như vậy, ở chỗ này giặt nhiều y phục đến thế, có muốn ta giúp ngươi một tay hay không?” Đối với tiểu nữ oa khả ái trước mặt này, Độc Cô Phi nhìn thấy cô bé lần nữa cảm thấy rất vui vẻ, cho nên trong lòng đã bất kể hiềm khích lúc trước, muốn giúp cô bé.
Tiểu nữ oa ngẩng đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Độc Cô Phi một cái. “Tiểu tử, ai cho ngươi tới nơi này, nhà này là lão nương ta chuyên dụng, không có lệnh của ta, ngươi cút ra ngoài cho ta.”
Phi, muốn giúp bé giặt quần áo? Lời như thế bé nghe nhiều rồi, vừa nhìn bộ dạng công tử có tiền của tiểu tử kia, chắc hẳn không phải là thứ gì tốt, chính là một tiểu nhân lỗ mãng, bé mới không cần cậu ta giúp, bé từ nhỏ lớn lên trong thanh lâu này, ghét nhất là loại người có tiền đó, trước kia có một Chu công tử coi trọng bề ngoài của bé, muốn mua bé về làm loan đồng, sau đó bé dựa vào thông minh của mình, hù dọa Chu công tử chạy mất, cũng từ đó, những người có tiền lỗ mãng đó không dám chú ý đến bé nữa, bởi vì bé nói với bọn họ, bé toàn thân cao thấp đều có bệnh lây lan.
Tiểu nữ oa mắng xong lại cúi đầu, rất nghiêm túc giặt y phục cần giặt. Đừng xem người bé nhỏ, nhưng duy trì cuộc sống vẫn rất mẫu mực, không chút lười biếng, quần áo bé giặt, cũng rất sạch sẽ.
Độc Cô Phi vốn bị tiểu nữ oa mắng, muốn rời đi, nhưng giờ phút này bị bộ dáng nghiêm túc giặt quần áo của tiểu nữ oa hấp dẫn, cậu mới tám tuổi vẫn không rõ loại cảm giác này gọi là hấp dẫn, cậu chỉ là cảm thấy bộ dạng tiểu nữ oa nghiêm túc giặt quần áo rất đẹp mắt, muốn nhìn lâu thêm vài lần.
Cảm giác được có người đang nhìn mình chằm chằm, tiểu nữ oa cau mày ngẩng đầu, liếc thấy bộ dạng ngây ngô mơ hồ của Độc Cô Phi, bé không khỏi cả giận nói: “Tên ngốc này, còn không biến đi cho lão nương, ngươi muốn tìm chết phải không?”
Tiểu nữ oa dừng giặt quần áo, xách eo nhỏ đứng lên, cất bước chuẩn bị đi về phía Độc Cô Phi.
Lúc này, một mạt bóng dáng đỏ thẫm lắc lắc mông đi tới, nhìn thấy tiểu nữ oa kia không giặt y phục, nàng kết luận con bé đang lười biếng, không khỏi lớn tiếng mắng: “Ta nói quần áo của ta sao luôn giặt không sạch sẽ, thì ra là Tiểu Anh Đào ngươi đang lười biếng, xem ra hôm nay ta không lột da của ngươi ra không được mà. Dám lười biếng.”
“Hoa khôi tỷ tỷ, Tiểu Anh Đào không có lười biếng đâu Tiểu Anh Đào nhớ hoa khôi tỷ tỷ thích mùi thơm đậm tới mức hun người, hơn nữa căn nhà này vừa lúc có thật nhiều ruồi, muội thấy những con ruồi kia bay loạn không ngừng, vì vậy muốn mượn mùi thơm trên y phục hoa khôi tỷ tỷ xông chết bọn chúng, thấy không, hoa khôi tỷ tỷ người xem, trên đất có xác chết thật to của con ruồi.”
Tiểu nữ oa thông minh khẽ đảo mắt, cơ trí bịa ra một lý do, len lén liếc hoa khôi kia một cái, phát hiện ánh mắt của nàng ta quả nhiên chậm lại, bé không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trước kia làm việc cho hoa khôi này, bị đánh cho gần chết, cho nên một năm qua, bé thông minh hơn nhiều, hơn nữa cũng không còn bị đánh lần nào, ở thanh lâu cuộc sống thấp bé này, một cô bé hơn ba tuổi như bé đã hiểu ở trong hoàn cảnh khó khăn vậy, nhất định phải cẩn thận bảo vệ chính mình, cho nên bé trở nên thật thô lỗ, cũng biến thành dễ gạt người, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện hoang đường, chỉ có như vậy mới không bị đánh, mới có thể sinh tồn được.
Độc Cô Phi vẫn lẳng lặng nhìn tiểu nữ oa. Khóe miệng lẩm bẩm nói: “Thì ra muội ấy gọi Tiểu Anh Đào, tên thật đáng yêu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.