Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 167: Lại ăn đậu hủ của ta




“Hư ——” nhỏ giọng một chút, nơi này là địa bàn của người khác, Bạch Mộ Ngôn biến thái như vậy, nếu bị phát hiện sẽ rất thê thảm.” Sương nhi, Khuynh nhi à, phụ thân các con rất quen ta sao?”
Lời này vừa hỏi xong, Hướng Tiểu Vãn cũng muốn ngất. Trời ạ, đây không phải vấn đề ngu ngốc lắm sao, không quen còn có thể mang thai trong bụng sao.
Độc Cô Sương hừ một cái thật to như xem thường.”Nhũ mẫu, con nghĩ người không phải là mất trí nhớ, mà là đầu óc bị nước tràn vào, đây không phải là nói nhảm sao, không quen có thể trở thành nam nhân của người sao, không quen có thể lên giường sao.”
囧, Hướng Tiểu Vãn bị những lời nói của Sương nhi làm cho đứng hình.
Tốt, tốt, tốt lời nói rất kinh người.
Ngượng ngùng cười một tiếng, Hướng Tiểu Vãn ngượng ngùng che giấu sự quẫn bách.” Sương nhi à, năm nay con mấy tuổi rồi.”
Độc Cô Sương nghe vậy, hai tay chống nạnh từ trên xuống dưới quét ngang Hướng Tiểu Vãn. “Ta khinh, con nói nhũ mẫu này, thì ra là quên con thật à, làm sao người có thể đối xử với con như vậy, con khả ái này, con có tài, con nghe lời, con làm người ta phẫn nộ, con kinh thế hãi tục, nhũ mẫu, tại sao người có thể nhẫn tâm quên con, sao có thể có thể... có thể ...có thể...” Độc Cô Sương đấm ngực dậm chân một phen.
Khóe miệng Hướng Tiểu Vãn co rút, thật là 囧, có người tự hình dung mình như vậy sao, Sương nhi, thật đúng là cường đại, nhưng mà, thật là dễ thương, yêu bé chết mất.
Hướng Tiểu Vãn nhịn không được, hôn Sương nhi một cái.
Sương nhi rất vui vẻ nhếch khóe miệng, nhưng trên mặt lại giả vờ rất tức giận. “Nhũ mẫu, lại ăn đậu hủ của con, cẩn thận con đánh người.”
Độc Cô Khuynh đứng một bên thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu. Hai mẹ con này, không thể cứu chữa được rồi.
Độc Cô Hoa nhìn một màn này, bất giác mỉm cười, nhưng trong đáy lòng hoảng hốt vô cùng. Sự ấm áp đó, về sau cậu sợ mình không có cơ hội cảm thụ nữa.
“Thật cảm động.” Giọng nói lạnh như băng của Hắc Diệu, vang lên từ phía sau bọn họ.
Hướng Tiểu Vãn cùng ba tiểu quỷ giật mình, vội vàng quay đầu lại. Lại thấy Hắc Diệu xách Độc Cô Ly và Độc Cô Phi đứng ở sau lưng bọn họ, mặt nạ đã bị xé ra từ lúc nào, gương mặt tối tăm.
Độc Cô Sương nhìn chằm chằm gương mặt hoàn toàn thay đổi của Hắc Diệu, không khỏi che cái miệng nhỏ nhắn a một tiếng. “Ta khinh, ông chính là sư huynh của Thượng Quan yêu nhân sao?” 囧, sao lại kém nhiều như vậy, tên nhân yêu Thượng Quan Dạ kia không phải nói là sư huynh còn nhân yêu hơn so với hắn sao, hừ, hắn lại dám lừa gạt bé, sư huynh hắn đâu phải là nhân yêu, rõ ràng chính là một quỷ yêu mới đúng, dọa chết người ta mà.
Hắc Diệu nhìn Độc Cô sương không nói, ánh mắt nhìn Hướng Tiểu Vãn, tức giận. “Vãn nhi, bắt đầu từ bây giờ, nàng mỗi thời mỗi khắc đều phải ở bên người vi phu, có nghe hay không.”
Cái gì? Vi phu?
Độc Cô Sương nghe hai chữ đấy xong, hoàn toàn bộc phát. Bé không sợ chết chỉ vào Hắc Diệu, há mồm mắng to. “Ta khinh ngươi tên tư tưởng biến thái kia, vi phu cái gì, vi phu nhũ mẫu nhà ta là phụ thân ta có biết hay không, đừng có dùng loạn từ như thế, hừ, nếu lớn lên đẹp trai còn có thể, ông thế này, còn dám cùng phụ thân mỹ nam của ta giành nhũ mẫu, đơn giản là tìm...” Nói đến phần sau, Độc Cô Sương liếc thấy vẻ mặt muốn giết người của Hắc Diệu, miệng của bé tự động nuốt trở về, lập tức đổi mặt nịnh nọt nói: “Vị thúc thúc này rất có cá tính, thật ra thì ta phát hiện, thúc cùng nhũ mẫu cũng rất xứng đôi, hắc hắc hắc hắc...” Cho dù thế nào, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, trong lòng ta phụ thân cùng nhũ mẫu xứng đôi nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.