“Cái gì ——” Độc Cô Khuynh
kêu lên.
Biểu tình khoa trương của Độc Cô Khuynh, khiến tất cả mọi người ở đây bị sợ giật
mình.
Độc Cô Sương vỗ vỗ lồng ngực bị dọa đến run lên liếc mắt. “Ta khinh, muội nói
nhị ca huynh muốn chết à, không có chuyện gì sao kêu bậy, muốn hù chết chúng ta
sao.”
Độc Cô Ly: “Đúng là, chúng ta không phải chỉ dùng một chút độc dược à, có cần gọi
lớn tiếng như vậy không.”
Độc Cô Phi. “Đúng vậy, nhị ca huynh cũng phản ứng quá khích đi.”
Độc Cô Hoa không có nói gì, nhưng con mắt không ngừng liếc về Độc Cô Khuynh sắc
mặt ngưng trọng, cậu biết sự việc nhất định rất nghiêm trọng mới có thể khiến
cho nhị ca nho nhã biến thành như vậy.
Hướng Tiểu Vãn cũng bị tiếng kêu đột nhiên của Độc Cô Khuynh dọa cho sợ hết
hồn, nàng đè xuống trái tim nhảy vọt mạnh mẽ nhỏ giọng hỏi: “Khuynh nhi, rốt
cuộc thế nào?” Dọa người như vậy.
Độc Cô Khuynh đè xuống ngưng trọng của mình, cố gắng dùng thanh âm bình tĩnh
nhất nói: “Độc các người sử dụng là độc đáng sợ nhất trên đời, người trúng độc
này sẽ thay đổi bạo ngược vô đạo, mỗi một lần độc phát cũng sẽ tự tàn phá chính
mình, cho đến cuối cùng tự tàn phá mà chết.”
Thanh âm của Độc Cô Khuynh vừa rơi xuống, tất cả mọi người trầm mặc, chỉ có Độc
Cô Hoa lên tiếng. “Nhị ca, độc này không có thuốc giải sao?”
Độc Cô Khuynh liếc Độc Cô Hoa một cái, lắc đầu.
Nhìn Độc Cô Khuynh lắc đầu, sắc mặt Độc Cô Hoa trắng nhợt, cong hai chân, vội
vàng chạy ra ngoài.
“Tiểu Ngũ, đệ đi đâu vậy?” Lão Tứ vội vàng kêu thành tiếng ở phía sau.
“Lão Tứ, Tiểu Ngũ đi tìm Hắc Diệu rồi.” Thanh âm Độc Cô Khuynh rất nhạt, mang
theo một mạt đau đớn.
Tâm tình của Tiểu Ngũ cậu có thể hiểu, cho nên cậu phát ra tiếng la hoảng sợ
như vậy, đều là bởi vì nghĩ tới quan hệ của Hắc Diệu và Tiểu Ngũ, Hắc Diệu mặc
dù đáng chết, nhưng bọn chúng không thể giết ông ta, bởi vì ông ta là cha ruột
của Tiểu Ngũ, nếu như giết Hắc Diệu, Tiểu Ngũ làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Bên ngoài, Độc Cô Hoa vội vàng chạy đến mật thất Hắc Diệu ở, mới vừa tới nơi,
liền bị Thiên Tử ngăn lại.
“Thiếu cốc chủ, chủ tử nói rồi, bất luận kẻ nào cũng không cho phép vào quấy
rầy.”
Độc Cô Hoa đỏ mắt nhìn chằm chằm Thiên Tử. “Cho ta vào đi.”
Thiên Tử không động đậy, lạnh lùng nói: “Thiếu cốc chủ, xin đừng làm khó thuộc
hạ.” Nếu như không phải nhìn ở thân phận đặc biệt của Độc Cô Hoa, Thiên Tử làm
sao khách sáo với cậu như vậy.
Con ngươi Độc Cô Hoa lạnh như băng nhìn chằm chằm Thiên Tử, trong đó phát ra
ánh lạnh, ngay cả Thiên Tử chém giết vô hạn cũng có chút run lên.
Thật là ánh mắt đáng sợ, thật là sát khí đáng sợ. Thiếu cốc chủ này, quả nhiên
không phải người bình thường.
Vẻ mặt của Thiên Tử, có mấy phần động dung, nhưng vẫn không để Độc Cô Hoa vào.
Độc Cô Hoa rút chủy thủ trên tay ra, ánh mắt khắc nghiệt, thanh âm lạnh lùng.
“Để —— ta —— vào “
Thiên Tử nhìn chủy thủ của Độc Cô Hoa, rút đi tán thưởng vừa rồi, đổi lấy là
gương mặt cười trào phúng. Hừ, đứa bé ngu ngốc, mới vừa rồi hắn còn nghĩ cậu ta
có sự kiên quyết, lại không nghĩ hiện tại cậu ta lại dùng một thanh dao găm cùn
muốn uy hiếp mình, thật là không biết lượng sức.
Vậy mà một giây kế tiếp, cười giễu của Thiên Tử bị hành động của Độc Cô Hoa chấn
kinh đến cứng ở trên mặt, trong lúc nhất thời kinh ngạc và giễu cợt lần lượt
thay đổi chung một chỗ, rất là đặc sắc.
Trời ạ, quá biến thái, sao lại là đứa trẻ ba tuổi được, đây rõ ràng là sát tinh
chuyển thế, mới ba tuổi thôi, thậm chí có sát khí đáng sợ như vậy, thế nhưng có
thể tự đâm chủy thủ vào chính mình.
Độc Cô Hoa không đếm xỉa đến máu tươi giàn giụa không ngừng trên người, cậu cắn
răng rút chủy thủ ra, lạnh như băng nói với Thiên Tử: “Ta nói lại lần nữa, để
ta vào, nếu không ngươi chờ nhặt xác thay ta đi.”
Đối với Thiên Tử mà nói, Độc Cô Hoa cậu chết sống không liên quan nặng nhẹ,
nhưng mà đối với Hắc Diệu mà nói, cũng là vô cùng quan trọng, cho nên Độc Cô
Hoa kết luận, Thiên Tử nhất định không dám cản cậu, nhất định sẽ để cậu tiến
vào mật thất.
Cả miệng Thiên Tử mở rộng, biểu tình kinh hãi. “Cái đó, Thiếu cốc chủ, người
ngàn vạn đừng tự làm bị thương chính mình, ta sẽ để người vào.”
Một tiểu tổ tông biến thái vậy, hắn thật sự là sợ. Tiểu tử này có chết cũng
không cần gấp gáp, quan trọng hơn chính là cậu ta là con của chủ tử, nếu cậu ta
chết, chủ tử biết được, sẽ không để cho mình chôn theo mới là lạ.
Sau khi Độc Cô Hoa tiến vào mật thất, máu ở ngực tự động ngừng lại.
Cậu tự tay lấy bịch vải bố đựng thuốc nhuộm trong ngực xuống, mặt tái nhợt cũng
khôi phục như cũ, khóe miệng không khỏi lạnh lùng cười một tiếng.
Đấu với cậu à, vẫn còn non lắm. Cậu mới sẽ không ngu đến tự tàn phá chính mình.
Mới vừa rồi cậu rút kiếm đâm, bất quá là xuyên qua bịch vải bố chứa thuốc nhuộm
mà thôi, Thiên Tử đó thật là đầu óc ngu si, hoàn toàn tin là thật rồi.
Độc Cô Hoa phúc hắc cười một tiếng, cất bước đi tới mật thất Hắc Diệu ở.
Mới vừa đi tới cửa mật thất, liền nghe đến một hồi thanh âm thống khổ gào thét.
Độc Cô Hoa cả kinh, vội vàng khởi động cơ quan chạy vội đi vào.
Vào bên trong, Hắc Diệu thống khổ nằm trên mặt đất co quắp không dứt, môi tái
nhợt cùng với đôi mắt không hề có thần thái, Độc Cô Hoa nhìn đến trái tim căng
thẳng.
Cậu ngồi chồm hổm xuống, vội vàng ôm lấy Hắc Diệu. “Người... Người không sao
chứ?” Cho dù là tình huống khẩn cấp như thế, cậu vẫn không kêu ra một tiếng cha
được, không biết tại sao, ở trong lòng nho nhỏ của Độc Cô Hoa, đã cho rằng Độc
Cô Diễm là cha mình rồi, đối với những người khác, cậu thật không thể gọi ra
miệng.
Hắc Diệu thống khổ mở đôi mắt tan rã, liếc thấy Độc Cô Hoa khổ sở vì mình, trên
mặt tái nhợt thống khổ của hắn không khỏi thoáng qua nụ cười thản nhiên.
“Hoa nhi, con tới thăm ta sao?” Nếu có thể ở trước khi chết, có thể để Hoa nhi
nhận mình là cha, có lẽ, hắn chết cũng nhắm mắt.
Độc Cô Hoa không nói gì, chẳng qua là đau đớn gật đầu, lệ trên mặt rơi xuống,
từng giọt nước mắt rơi vào trên gương mặt bị phá hủy.
Hắc Diệu chịu đựng thống khổ trong cơ thể, cười nói với Độc Cô Hoa: “Hoa nhi,
đến bây giờ con vẫn không thể gọi ta một tiếng phụ thân sao?”
Độc Cô Hoa dời mắt, không dám nhìn đôi mắt tràn đầy mong đợi của Hắc Diệu. Cậu
dời đi đề tài. “Sư phụ, bây giờ người không nên nói nhiều, con đỡ người qua bên
kia nằm xuống nghỉ ngơi.”
Hắc Diệu nghe một tiếng sư phụ, mặt tái nhợt càng thêm trắng như giấy mỏng. “Sư
phụ, Hoa nhi, con đến bây giờ cũng không cách nào tha thứ cho ta sao, Hoa nhi,
gọi ta một tiếng cha, thật sự khó như vậy sao?”
“Con...” Độc Cô Hoa cúi thấp đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bi thống.
Sư phụ, thật ra thì con từ đầu đến cuối cũng không có chân chính trách người,
con không thể gọi người là cha, bởi vì... Bởi vì ở trong lòng cậu đã kiên định
Độc Cô Diễm mới là cha của cậu, cho nên cậu mới không gọi ra miệng được.
Những lời này, cậu không dám nói với Hắc Diệu, sợ như vậy càng thêm tổn thương
Hắc Diệu.
Hắc Diệu nhìn Độc Cô Hoa cúi đầu không nói, trong lòng cứng lại, hắn thê lương
cười một tiếng, hồi lâu, khoát tay với Độc Cô Hoa. “Hoa nhi, con đi đi, vi sư
muốn yên tĩnh một chút.”
Độc Cô Hoa ngẩng đầu, mặt vội vàng và quan tâm. “Sư phụ người...”
“Đi đi, ta không sao.” Lúc này Hắc Diệu, lại khôi phục trong trẻo lạnh lùng và
vô tình thường ngày, tất cả vừa rồi, giống như chẳng qua là do một mình Độc Cô
Hoa cảm giác sai thôi.