Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 175: Cái mông to




Cái gì ——
Thiên sát bọn trẻ nít này dám mắng ông già không biết thẹn? Tức chết ông mà, đơn giản là tức chết ông.
Tiểu Xuân Tử nhìn chằm chằm cái cửa đá dày cộm nặng nề kia, điên cuồng. Liên tiếp phát ra chưởng lực hùng hậu, làm như muốn đem cửa đá này đánh vỡ ra.
Liên tiếp mấy tiếng nổ, làm cho Độc Cô Sương càng thêm khó chịu. Lời mắng càng thêm uy mãnh lên.
“Mẹ nó, nói ông là già không biết thẹn chính là già không biết thẹn, đã già như vậy rồi, còn khoe sức mạnh gì, ông tưởng mình là đại lực sĩ à, còn muốn đập cửa không ngừng, đồ già không biết thẹn, già không biết thẹn, già không biết thẹn.” Mắng chết ông cái lão không biết thẹn này, ông dám vây chúng ta ở đây, đánh không lại ông, chúng ta sẽ phải tươi sống tức chết ông.
Bên ngoài cửa đá, Tiểu Xuân Tử thiếu chút nữa hộc máu, ông ghét nhất người khác gọi ông là già không biết thẹn, kêu nhiều tiếng trẻ nít như vậy, đơn giản là khinh người quá đáng.
“Đám nhóc chết tiệt, dám kêu gia gia già không biết thẹn, ngươi nhất định chết chắc, xem vô thượng thần công của ta đây, hanh cáp.” Một phen tức giận mắng xong, Tiểu Xuân Tử nhảy lên, phách chưởng hướng về phía cửa đá phát ra một chưởng hết sức lực.
Một chưởng kia, thế như trường hồng, lăng lợi như sấm, hạ xuống trên cửa đá, cả mật thất cũng hơi bị chấn động.
“Oa mẹ nó, lão Tứ muội đừng chọc lão biến thái kia nữa, lại chọc nữa, chúng ta sẽ bị chôn sống ở trong mật thất luôn.” Lão Đại ôm đầu né tránh hòn đá rơi trên nóc, bất mãn trợn mắt nhìn lão Tứ một cái.
“Đúng vậy, lão Tứ muội cần gì phải cùng lão già không biết thẹn kia so đo, đây không phải là tự hạ thân phận sao.” Thanh âm Lão Nhị mặc dù không lớn, cũng là rất rõ ràng rơi vào bên ngoài thạch thất vào thẳng lỗ tai Tiểu Xuân Tử thính tai.
Cái gì? Bọn nhãi oa chết tiệt dám mắng ông già không biết thẹn, thật quá đáng, xem ta Tiểu Xuân Tử liều mạng với các ngươi.
Tiểu Xuân Tử giống như hóa điên, không muốn sống cả người hướng cửa đá đánh tới.
Oanh ——
Cửa đá bị ông ta đụng phải lung lay một cái, cái trán Tiểu Xuân Tử bị đụng mạnh bể đầu chảy máu.
“Đất sao ngược lại thế kia, ai nha, đừng xoay, xoay đến đầu Tiểu Xuân Tử ta thật choáng váng. Thật choáng váng...” Oanh một tiếng, Tiểu Xuân Tử kia bị đụng ngất ngã trên mặt đất.
Bên trong mật thất, Độc Cô Sương cách cửa đá gần nhất, hoàn toàn đem lời nói thầm trước khi té xỉu của Tiểu Xuân Tử nghe được.
Bé mặt không giải thích được quay đầu hướng Hướng Tiểu Vãn, Hắc Diệu cùng bốn tiểu quỷ nhún nhún vai nói: “Ai, lão già không biết thẹn đó hình như đụng đến bất tỉnh rồi.”
“A? Lão Tứ, muội xác định.”
“Xác định.”
“Không thể nào, ông ta làm sao sẽ đụng đến ngất?”
“Ông ta mới vừa rồi giống như lấy đầu tông vào cửa đá.”
“Lão Tứ, làm sao muội biết.”
“Muội thấy.”
“A...”
Nhìn mọi người vẻ mặt không tin, Độc Cô Sương tức giận ấn vào trên cửa đá lộ ra cái động, bất mãn nói: “Các huynh không tin, tự mình nhìn xem.”
Mọi người nhìn cái động đó, thần sắc chấn động. Lấy Hắc Diệu cầm đầu, rối rít đi tới.
Một đôi mắt liếc nhìn qua, quả nhiên, Tiểu Xuân Tử kia giống như tử thi nằm trên mặt đất, trên trán bị đụng đến máu chảy đầm đìa.
“Hắc Diệu đại thúc, xem xong chưa, cho chúng con cũng nhìn một chút.”
Hắc Diệu nhìn chằm chằm Tiểu Xuân Tử té xỉu bên ngoài, chau mày. Hắn phát hiện, Tiểu Xuân Tử mặc dù vẫn là người sư phụ trước kia, nhưng tính tình khác nhau một trời một vực, Tiểu Xuân Tử mới vừa rồi kia, thấy thế nào cũng giống như người điên, mà không phải sư phụ vô tình lạnh như băng trước kia.
Hắc Diệu không nói gì, né người ra cho bốn tiểu quỷ sau lưng nhìn cái động này.
Đầu tiên là lão Đại dò mắt nhìn tới. “Oa mẹ nó, thật là nhiều máu.”
Lão Nhị vừa nghe, vỗ bả vai Lão Đại, cũng chen lên một con mắt đi xem. “Hả,, hay thật, giống như là triệu chứng trúng độc.” Độc này, sao cậu thấy quen thuộc vậy?
Lão Nhị dời đi, bắt đầu suy tư.
Lão Tam thấy thế, vội vàng nhào qua, đóng chặt một con mắt, một con mắt khác mở to thật chặt nhìn chằm chằm thạch động, xuyên thấu qua thạch động, cậu giật mình thấy thân thể Tiểu Xuân Tử kia hoàn toàn như tử thi.
Đang lúc lão Tam tính toán muốn lui bước, trên đất Tiểu Xuân Tử kia cũng đúng lúc này cực nhanh nhảy lên, cả người tiến tới trước thạch động kia, hướng về phía Độc Cô Phi giả trang một mặt quỷ.
“A...” Độc Cô Phi bị dọa sợ đến thét chói tai.
“Mẹ nó, lão Tam huynh gặp quỷ à, kêu cái lông gì.” Độc Cô Sương mắt trợn trắng.
“Đúng vậy, lão Tam đệ dọa chết người.” Lão Đại cũng bất mãn quở trách cậu.
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Lão Nhị từ trong suy tư quay đầu lại, hướng Độc Cô Phi kia nói liên tục hai câu bình tĩnh sau lại suy tư lần nữa.
“Lão Tam, đừng giật mình, đệ cũng làm cho chúng ta bị dọa rồi.”
Độc Cô Phi chỉ cảm thấy da tóc tê dại, cắn răng chỉ vào thạch động nói : “Nổ, nổ thi rồi.”
“Nổ thi?”
“Đúng, đúng, chính là nổ thi, mọi người không tin đi xem một chút đi.”
Độc Cô Sương trước tiên thò đầu ra liếc về thạch động kia, hai con mắt liếc qua, đúng lúc gặp phải một ngụm răng vàng khè. “Ai ui mẹ ơi, thật nặng mùi.”
Lão Tam liếc thấy vẻ mặt bị dọa đến của Độc Cô Sương, rất là đắc ý. “Thế nào, tại hạ không có lừa các người chứ, lão Tứ muội xem một chút thôi mà chính muội cũng bị dọa đến nhé.”
Lão Tứ hồi hồn, trợn mắt nhìn Độc Cô Phi một cái.”Tiểu gia mới không bị hù được, tiểu gia là bị thối đến thôi.”
Lão Đại thấy thế, cũng tò mò dò mắt nhìn tới. “Hả, đây là vật gì?”
“Ta là cái mông. Cái mông to thật là trắng lại nộn.” Tiểu Xuân Tử nhào tới, mặt cười gian hướng về phía Độc Cô Ly lộ ra ánh mắt nhấp nháy nói.
Nói xong, ông lại di chuyển tới, cái mông lộ ra hướng về phía thạch động phịch thả một cái rắm.
“Mẹ nó, thật là thối.” Độc Cô Ly nắm lỗ mũi, thiếu chút nữa bị hun chết. Cậu thề, không bao giờ nhìn cái thạch động này nữa, lão bất tử này, quá biến thái.
Độc Cô Hoa thấy phản ứng của Độc Cô Ly, cậu cũng không có đến gần xem thạch động kia. Cậu mới không ngu như vậy, biết rõ rất thối, còn phải để sát vào ngửi.
Bên ngoài thạch thất, Tiểu Xuân Tử thấy không có ánh mắt nào theo dõi ông nữa, nhất thời không dễ chơi, ông không khỏi lại kêu la.
“Mẹ nó. một đám nhóc con, nhanh tới đây bồi Xuân gia gia chơi, nếu không Xuân gia gia thành quỷ cũng không tha cho các ngươi, mau tới đây, ta thối lắm cho các ngươi ngửi này, nếu không, ta múa cái mông cho các ngươi xem. Cái mông to, quay là quay, trái ba vòng, phải ba vòng, ta quay lên, ta quay xuống, thật thích nha.”
Bên trong mật thất mọi người nghe lời của Tiểu Xuân Tử, cũng phải ra một định luận. Tiểu Xuân Tử này, hoàn toàn là người điên.
Độc Cô Khuynh ở một khắc kia, hai tròng mắt sáng lên. Đúng rồi, cậu đã nhớ ra, Tiểu Xuân Tử này trúng đúng là độc dược mật chế độc môn của cậu, gọi là “mỉm cười chín bước điên”, người trúng loại độc này, thần chí sẽ thỉnh thoảng thanh tĩnh, thỉnh thoảng hóa điên đáng yêu, hóa ra Tiểu Xuân Tử lão già không biết thẹn này, lúc này chính là lúc phát tác mỉm cười chín bước điên.
Nhưng, rốt cuộc là người nào đem mỉm cười chín bước điên này hạ vào trên người Tiểu Xuân Tử này đây?
Độc Cô Khuynh xoay người, nhất nhất nhìn chằm chằm ba tiểu quỷ kia, nhìn đến mặt ba tiểu quỷ kinh hãi, cậu lên tiếng. “Lão Đại, lão Tam, lão Tứ, các người, người nào đem bình dược màu đỏ trên người dùng đến?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.