Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 178: Người nào đang đánh rắm




“Là ai đang đánh rắm?
“Không phải là đệ.”
“Chẳng lẽ là lão Tứ?”
“Lão Tam huynh biến thái, tiểu gia ta đã rất lâu không có đánh rắm có được hay không, không chừng là nhị ca.”
“Không phải là đệ, đệ luôn luôn đánh rắm không biến sắc, thanh âm lớn như vậy, không phải tác phong của đệ.”
‘“Đó là Tiểu Ngũ?”
“Cũng không phải đệ, đệ đánh rắm không liều lĩnh như vậy đâu, hơn nữa, thật là thối.”
“Phải ha, thật là thối.”
“Năm chúng ta đều không có, chẳng lẽ là...”
Ánh mắt năm tiểu quỷ đều nhất trí rơi vào trên người của Hắc Diệu, nhìn Hắc Diệu đang thật xin lỗi gãi gãi đầu. “Hắc hắc, không phải là ta, ta bị nội thương rất nặng, không thể đánh rắm.”
“Mẹ kiếp, vậy là ai?” Độc Cô Sương rối rắm quát lớn lên.
“Cái đó... Là ta.” Một đạo thanh âm yếu ớt vang lên trong mật thất, mang theo hơi chút ngượng ngùng.
Năm tiểu quỷ và Hắc Diệu vừa nghe, vội vàng nhìn về phía thanh âm kia.
“Nhũ mẫu, người nha thì ra không có chết” Độc Cô Sương kêu lên.
囧, đứa nhỏ này nói chuyện kiểu gì vậy, chẳng lẽ muốn nàng chết như vậy.
Hướng Tiểu Vãn còn chưa kịp mở lời, Độc Cô Phi liền nhào tới, một tay vòng ôm lấy nàng. “Nhũ mẫu, người rốt cuộc không chết rồi, thần công của người có phải luyện thành rồi hay không, nhũ mẫu, người nhất định phải dạy tại hạ đó.”
Vừa nghĩ tới mình sẽ có cơ hội luyện thần công, lông mày Độc Cô Phi đều cùng múa.
Khụ... Khụ... Cái đó, có thể buông nàng ra rồi nói hay không, không buông ra, nàng thật sẽ chết.
“Lão Tam, đệ muốn mưu sát nhũ mẫu sao?”
“A, đệ không có.”
“Vậy huynh còn không buông tay.”
Độc Cô Phi sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra mình đang ôm chặt cổ của nhũ mẫu, cả người nhũ mẫu bị cậu ôm đến mặt hồng tai đỏ, bộ dạng hít thở không thông.
Sợ hết hồn, vội vàng buông tay. “Nhũ mẫu, con quá kích động, người không sao chứ?”
Nhìn ánh mắt lo lắng lại tự trách của Độc Cô Phi, Hướng Tiểu Vãn ho một tiếng, mỉm cười nói: “Không sao, nhũ mẫu làm sao có thể có chuyện được, hắc hắc...”
Hắc Diệu thấy Hướng Tiểu Vãn tỉnh lại, đứng dậy đi tới. “Ngươi không sao chứ?” Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn, có chút không giống bình thường.
Hướng Tiểu Vãn bị ánh mắt phức tạp của Hắc Diệu nhìn đến sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười một tiếng. “Hắc, ta không sao.”
Hắc Diệu muốn nói thêm gì nữa, đúng lúc này, cửa đá đột nhiên phát ra một tiếng vang khổng lồ.
Mọi người sửng sốt, rối rít đến gần cửa đá.
Bên ngoài cửa đá, Tiểu Xuân Tử cầm đầu, Bạch Bàn Bàn và Kim công công chia ra đứng ở hai bên ông ta.
“Một đám nhóc con đáng chết, Xuân ca ca của các ngươi lại tới đây, ha ha ha ha, lần này, Xuân ca ta muốn đánh vỡ cái cửa đáng ghét này, Xuân ca muốn cho các ngươi vui mừng nha.” Nói xong, Tiểu Xuân Tử quay đầu vỗ tay ra tiếng với Bạch Bàn Bàn và Kim công công. “Lên.”
Bạch Bàn Bàn và Kim công công đều sửng sốt. Lên cái gì hả?
Tiểu Xuân Tử thấy hai người này không có phản ứng, không khỏi la lối om sòm: “Mẹ nó, hai người các ngươi chẳng lẽ không thấy ám hiệu của Xuân ca ta sao?”
“Ám hiệu? Ám hiệu gì?” Bạch Bàn Bàn và Kim công công nhìn thẳng vào mắt nhau, vẻ mặt khó hiểu.
Tiểu Xuân Tử tức giận đến nhảy dựng lên. “Ngươi, hai người các ngươi quả thực là tức chết ta rồi, thấy không, ta vỗ tay phát ra tiếng, ám hiệu có hiểu hay không, nghe ám hiệu, các ngươi phải hành động.” Thật là hai lão già ngu hơn heo.
Bạch Bàn Bàn và Kim công công còn chưa sáng tỏ. “Cái đó, Xuân ca, hành động gì?”
Không phải bọn họ đần, mà là Tiểu Xuân Tử này quả thực là kẻ điên, người bình thường làm sao có thể đoán ra hành vi của người điên chứ.
“Các ngươi, các ngươi thật tức chết ta rồi, thậm chí ngay cả hành động cũng không biết.” Tiểu Xuân Tử thống khổ nắm tóc của mình, một nhúm tóc bị ông kéo xuống.
Bạch Bàn Bàn và Kim công công nhìn một màn này, khó khăn nuốt nước miếng một cái.
Thì ra đầu hói của Tiểu Xuân Tử này có là vì thế.
Tiểu Xuân Tử dừng lại động tác phát điên, nhìn chằm chằm Bạch Bàn Bàn và Kim công công ra lệnh. “Hai người các ngươi, mau dùng đầu đụng vỡ cánh cửa đá này cho ta.”
“Cái gì ——” muốn họ dùng đầu đụng cửa đá nặng ngàn cân này, đây không phải là muốn bọn họ tìm cứt sao, không làm.
Tiểu Xuân Tử hơi hí mắt, một ánh mắt sắc nhọn từ trong khóe mắt bắn ra. “Thế nào, hai người các ngươi dám không nghe mệnh lệnh của ta? Hả?”
“Không có, không thể nào.”
Tiểu Xuân Tử nổi điên rống lớn. “Vậy còn không nhanh...”
“... Vâng”
Nhắm mắt, Bạch Bàn Bàn và Kim công công không thể làm gì khác hơn là đi tới cửa đá.
Kim công công cẩn thận nói thầm “Bàn Tử, ông đụng thật sao?”
Bạch Bàn Bàn: “Ngu à, ông cho rằng ông là đầu sắt sao, chúng ta đụng một cái liền giả bộ bất tỉnh, hiểu chưa?”
“Kế hay.”
Vì vậy, hai người Bạch Bàn Bàn và Kim công công làm ra va chạm liều mạng với cửa đá trước mắt Tiểu Xuân Tử.
Rầm ——
Bị đụng ra thanh âm rất lớn, bất quá thanh âm này cũng không phải là do đầu của bọn họ đụng ra, mà là dùng lực đánh trúng, bởi vì thân thể của hai người chặn lại, cho nên Tiểu Xuân Tử cũng không thấy.
Bạch Bàn Bàn: “A, đầu của ta, muốn bể rồi.” Nói xong, thân thể hắn lảo đảo một cái, lắc mấy cái, té xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Kim công công thấy thế, động tác rất nhanh lau một vật màu đỏ không biết tên lên đầu, giống như máu tươi chảy đầm đìa xuống, hắn xoay người, hướng về phía Tiểu Xuân Tử suy yếu nói: “Xuân ca, lão huynh nhất định phải đụng vỡ cửa đá, báo thù cho chúng ta.”
Phịch ——
Kim công công nặng nề ngã trên mặt đất, hiện lên vẻ xác chết.
Tiểu Xuân Tử nhìn thấy hình ảnh như vậy, cũng bị cảm động, ánh mắt của ông ửng đỏ, nội tâm dâng lên một đoàn lửa giận. Chỉ vào cửa đá kia, lớn tiếng mắng: “Cửa đá trời đánh, ngươi dám giết hai lão bất tử này, ta không tha cho ngươi đâu, ta muốn đập bể ngươi báo thù cho bọn họ, xem chiêu.”
Trong mật thất Hướng Tiểu Vãn và năm tiểu quỷ thay phiên nhau nhìn qua động đá thấy được một màn này.
Lão Đại: “Người này không phải muốn đụng thật chứ?”
Lão Nhị: “Ta cảm thấy rất có thể.”
Lão Tam: “Các ngươi xem, ông ta thật xông lại rồi.”
Lão Tứ: “Hi vọng ông ta không đụng vỡ.”
Rầm ——
“Đã đụng.”
Cửa đá dao động một hồi, Hướng Tiểu Vãn ngăn ở trước mặt năm tiểu tử, vận công đối kháng lực chấn động của cửa đá.
Tiểu Xuân Tử bị đụng đến bể đầu chảy máu, nhưng nhìn thấy cửa đá kia chẳng qua là bị đụng ra vết nứt, cũng không bị vỡ, ông giận đến phát điên, vỗ ngực liên tục rồi, liền dùng khí lực lớn hơn đụng tới.
“Ôi mẹ nó, ông ta luyện Thiết Đầu Công (công phu đầu sắt) sao?”
“Ta đụng, ta đụng, ta dùng sức đụng, Xuân ca ta cũng không tin, cửa đá này có thể thông thiên, ha ha ha ha, hôm nay ta không đánh vỡ ngươi là không được mà, cửa đá trời đánh, xem sự lợi hại của Xuân ca ta a a a a a...”
Tiểu Xuân Tử đụng gần mười cái rồi, phát ra một tiếng gào thét đáng sợ, ông vận dụng lực lượng toàn thân, liều mạng đụng tới cửa đá.
Rầm ——
Cửa đá bị lực lượng cường đại của ông đụng nát rồi, cả mật thất đều có chút rung động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.