Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi 10
LƯ GIANG KHÁCH ĐIẾM PHÙNG GIAN TẶC
TÌNH SONG TẾ NHŨ HÍ PHÂN TRÀ
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Lư Giang gặp tặc nơi khách điếm,
Song thưa nhấm nháp chén trà pha.”
Lại nói, khi nghe Lý Nhược Hồng bảo rằng Giang Thừa Phong mang theo mấy chục vạn lượng bạc trong người, bọn Lưu Đức Huy đều rất kinh ngạc. Thời buối này không được bình yên. Mang theo nhiều tiền bạc trong người rất dễ mang đến họa sát thân. Giang Thừa Phong khẽ thở dài, nói:
- Cô nương sao lại nói thế? Nơi đây đông người. Tam vị đây đều là chính nhân quân tử, không có gì phải e ngại. Nhưng lỡ như những lời nói đó mà lọt vào tai bọn xấu thì sao? Nguy hiểm lắm đó.
Chàng nói thế cũng tức là đã mặc nhiên thừa nhận. Lý Nhược Hồng cười nói:
- Thế thì có sao đâu? Bất quá thì đánh bọn chúng một trận là xong chứ gì.
Nàng quả nhiên là người cương cường hiếu thắng, lại thiếu duyệt lịch giang hồ, hành sự bất kể hậu quả. Nếu như Giang Thừa Phong không có tuyệt đỉnh công phu thì hai người bọn họ gã gặp nguy từ lâu rồi. Giang Thừa Phong khẽ lắc đầu, nói:
- Sao cô nương nói nghe dễ dàng thế? Tiểu sinh không phải là người trong võ lâm, còn cô nương thì … Song thủ nan địch tứ quyền. Nếu bọn chúng đông người giáp công thì … phiền lắm đó. Chẳng lẽ cô nương có thể chống cự nổi mấy chục người cùng vây đánh?
Lý Nhược Hồng không phục nói:
- Chẳng lẽ bọn chúng ỷ đông hiếp ít, bất kể giang hồ đạo nghĩa ư?
Giang Thừa Phong phì cười nói:
- Theo cô nương nghĩ thì bọn cường sơn thảo khấu hay tiểu thâu đạo tặc cũng nói chuyện giang hồ đạo nghĩa hay sao?
Rồi không để cho Lý Nhược Hồng kịp lên tiếng, chàng lại quay sang Phương Nhân Kiệt nói:
- Khi nãy nghe thiếu hiệp thuật chuyện, Lý cô nương rất quan tâm. Chẳng hay thiếu hiệp có thể cho biết tường tận hơn được không? Trình gia, Hứa gia vì đâu mà phát sinh oán thù lâu năm như thế?
Phương Nhân Kiệt đáp:
- Nghe đâu là mười mấy năm trước, chàng trai họ Hứa cùng thiếu nữ bên nhà họ Trình đem lòng yêu nhau. Nhưng không hiểu vì một nguyên nhân gì đó mà tình yêu giữa hai người bọn họ không đi đến hôn nhân. Thiếu nữ đau buồn tự sát, còn chàng trai thì bỏ đi biệt tích. Trình gia cho rằng chàng Hứa công tử nhẫn tâm phụ bạc nên mới khiến con gái của họ tự sát. Vì thế mà bọn họ kéo đến Hứa gia chất vấn, gây sự xung đột. Sau đó bên Hứa gia thấy con trai đột nhiên mất tích, lại cho rằng Trình gia đã bắt giết để báo thù cho ái nữ của bọn họ. Thế là đôi bên kết oán thù. Và sau mỗi cuộc xung đột, số người thương vong càng tăng thêm, khiến cho mối oán thù càng ngày càng thêm sâu nặng.
Lý Nhược Hồng là người đa cảm, nghe chuyện lại thấy tội nghiệp cho cô nương họ Trình. Nàng hỏi:
- Vậy có phải tên họ Hứa kia đã phụ bạc hay không?
Phương Nhân Kiệt đáp:
- Chuyện ấy tại hạ cũng không rõ lắm. Dường như bên trong chuyện này có gì đó bí ẩn mà hai bên đều không muốn tiết lộ. Chàng trai họ Hứa đến lúc này vẫn còn biệt dạng, không ai biết sinh tử thế nào.
Lý Nhược Hồng nói:
- Chắc chắc tên họ Hứa đã phụ bạc vị Trình cô nương đó rồi. Vị cô nương đó kém quá. Đúng ra phải cho tên bạc tình lang kia một bài học mới đáng. Bọn nam nhân con đại phú gia chẳng có tên nào là tốt cả, đều đáng trừng trị cho chừa thói trăng hoa phụ bạc.
Phương Nhân Kiệt còn chưa đáp lời thì Giang Thừa Phong bỗng nói:
- Việc này không liên can gì đến tiểu sinh à nghe.
Lý Nhược Hồng lườm chàng, khẽ hừ một tiếng, nói:
- Ta thấy ngươi cũng vậy, chẳng có chỗ nào là tốt cả.
Giang Thừa Phong mỉm cười:
- Tiểu sinh ít nhất cũng được một điểm là dù cô nương có trách mắng thế nào cũng phải chịu mà không dám cãi lại. Đó cũng là ưu điểm rất đáng kể đó nghe.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói:
- Mặt ngươi dày quá. Ta mắng có mấy câu thì ăn nhằm gì đâu chứ!
Giang Thừa Phong vẫn mỉm cười:
- Cô nương bảo tiểu sinh là người thế nào cũng được. Nhưng chuyện của hai nhà Trình, Hứa không liên quan gì đến tiểu sinh à nghe.
Lý Nhược Hồng trừng mắt nói:
- Sao lại không liên quan? Trình cô nương bị tên bạc tình lang kia phụ bạc. Ngươi phải giúp cô ấy đòi lại công bằng để cô ấy có thể ngậm cười nơi chín suối chứ.
Giang Thừa Phong nói:
- Tiểu sinh dù sao cũng là nam nhân kia mà.
Lý Nhược Hồng lạnh lùng nói:
- Chuyện đó ta không cần biết. Hừ! Dù cho ngươi có thật là nam nhân đi nữa thì khi ta bảo ngươi là nữ nhân, ngươi cũng phải nhận mình là nữ nhân. Chẳng phải ngươi vừa mới nói là không dám cãi lời ta đó sao?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Nếu cô nương bảo tiểu sinh là nữ nhân thì tiểu sinh đành chịu vậy. Nhưng cũng không có nghĩa là tiểu sinh phải nghe lời cô nương mà nhúng tay vào chuyện này. Sự việc rắc rối như thế. Tiểu sinh chẳng muốn rước lấy phiền phức vào mình.
Lý Nhược Hồng tức giận nói:
- Ngươi đã nói vậy thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa. Từ nay ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi.
Giang Thừa Phong khẽ thở dài hỏi:
- Vậy là tiểu sinh không thể không can thiệp vào chuyện này ư?
Lý Nhược Hồng nói:
- Tùy ý ngươi thôi. Ta đã nói là không miễn cưỡng ngươi nữa.
Giang Thừa Phong cúi mặt trầm ngâm, vẻ mặt buồn buồn thoáng chút phân vân. Nghe nàng nói vậy, chàng tưởng như hụt hẫng, buồn lòng vô hạn. Nhưng bảo chàng đi giúp phe này đánh phe kia thì chàng không muốn. Chàng cố suy nghĩ, mong tìm ra phương sách lưỡng toàn. Nhưng rồi chàng thấy mình chẳng có cách nào đứng ngoài cuộc được, nên đành phải nói:
- Tiểu sinh chỉ hứa là sẽ đứng ra điều giải cho đôi bên chứ không muốn giúp bên này đánh bên kia đâu.
Phương Nhân Kiệt thấy vậy cũng nói xen vào:
- Công tử nói phải đó. Hai dòng họ đó đã kết oán thù với nhau mười mấy năm rồi, đã làm biết bao người thương vong. Chúng ta nên giúp đôi bên hòa giải chứ không nên đổ thêm dầu vào lửa. Thế mới đúng đạo nghĩa giang hồ.
Lý Nhược Hồng nghe y nói đến mấy chữ đạo nghĩa giang hồ, cũng không muốn mang tiếng bất nghĩa, nên đành phải nói:
- Thế cũng được. Nhưng ngươi phải hứa là sẽ hoàn toàn nghe theo lệnh ta đấy nhé.
Giang Thừa Phong gật đầu nói:
- Đương nhiên rồi. Tiểu sinh có khi nào dám trái lệnh cô nương đâu.
Lý Nhược Hồng bật cười:
- Ta cũng tin ngươi không có gan làm việc đó đâu.
Mọi người cười xòa, rồi cùng ăn uống trò chuyện vui vẻ. Lát sau, khi đã ăn uống no nê, Giang Thừa Phong mới nói với bọn Phương Nhân Kiệt:
- Tam vị. Chúng ta tạm chia tay vậy.
Phương Nhân Kiệt ngạc nhiên hỏi:
- Công tử không định cùng đi xem náo nhiệt với bọn tại hạ ư?
Lý Nhược Hồng cũng hỏi:
- Ngươi sao vậy? Chẳng phải ngươi đã hứa với ta rồi ư?
Giang Thừa Phong nói:
- Cuộc náo nhiệt đó đến sáng mai mới diễn ra. Chúng ta còn có việc phải đến thành Lư Giang. Đợi đến sáng mai quay lại xem cũng được mà.
Phương Nhân Kiệt cười nói:
- Thì ra là thế. Bọn tại hạ hiện cũng không có việc gì. Chúng ta hãy cùng đi với nhau cho vui.
Giang Thừa Phong ngần ngừ:
- Thế có tiện không?
Lý Nhược Hồng nói:
- Sao lại không tiện? Đi càng đông càng vui chứ sao? Hay là ngươi muốn đi riêng với ta vì có ý gì bất lương?
Giang Thừa Phong mỉm cười:
- Ý tứ của tiểu sinh thế nào chẳng lẽ cô nương còn chưa hiểu?
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói:
- Ta chẳng hiểu gì cả. Ta chỉ nghi ngươi có ý đồ bất lương đối với ta.
Lưu Đức Huy bật cười:
- Cô nương không hiểu nhưng bọn tại hạ đều hiểu cả đấy. Bọn tại hạ phải chúc mừng cô nương mới phải.
Lý Nhược Hồng ngơ ngác:
- Có chuyện chi mà chúc mừng?
Lưu Đức Huy chỉ cười cười. Giang Thừa Phong liền vội đỡ lời:
- Có gì đâu. Lưu thiếu hiệp chúc mừng cô nương có được một tùy tùng biết nghe lời như tiểu sinh đây.
Lý Nhược Hồng trừng mắt nhìn chàng, nhưng sắc diện thoáng ửng hồng. Chàng khẽ mỉm cười, lại quay sang bọn Lưu Đức Huy nói:
- Chúng ta đi cùng với nhau cũng được. Tam vị đều là thiếu niên anh hùng nên cũng không có gì phải e ngại. Nhưng việc lần này thuộc về tư sự, mong tam vị thấy rồi thì đừng kể lại với ai khác.
Lưu Đức Huy gật đầu:
- Công tử cứ yên tâm. Bọn tại hạ đâu phải là hạng người thích ba hoa.
Lý Nhược Hồng nghĩ đến việc Phương Nhân Kiệt khoe khoang kiến văn khi nãy, bất giác mỉm cười. Giang Thừa Phong nói:
- Thế thì hay lắm. Giờ cũng đã muộn rồi. Chúng ta lên đường thôi.
Chàng gọi tửu bảo đến trả tiền rồi mọi người rời tửu quán, tiếp tục lên đường, hướng đến là thành Lư Giang.
Suốt cuộc hành trình không gặp phải chuyện gì. Năm người vừa vào thành thì trời cũng vừa sụp tối. Trong thành Lư Giang vốn có một vị bằng hữu thân thiết của phụ thân Lý Nhược Hồng nên nàng định đến đó để dò la tin tức. Mọi người hỏi thăm đường đến đó, nhưng chẳng may ông ta đã đi vắng. Cả bọn đành tìm khách điếm nghỉ ngơi. Giang Thừa Phong chợt đi sát bên Lý Nhược Hồng hỏi khẽ:
- Lần này chúng ta thuê hai phòng riêng hay chỉ một phòng thôi?
Lý Nhược Hồng cười nhạt hỏi lại:
- Ý ngươi thế nào khỏi nói cũng biết. Chắc ta khỏi cần phải nói ra hả?
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười:
- Lần này cô nương đã chịu hiểu ý tứ của tiểu sinh rồi đấy.
Lý Nhược Hồng nói:
- Lúc nãy ngươi chịu nghe theo lời ta nên ta cũng chiều ý ngươi một lần. Nhưng nếu ngươi muốn ở chung một phòng với ta thì ban đêm phải chịu để ta trói lại.
Giang Thừa Phong gật đầu nói ngay:
- Vậy thì thuê một phòng thôi.
Lý Nhược Hồng khẽ hừ, nói:
- Là do tự ngươi muốn thế đó nghe.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười gật đầu. Chàng dẫn mọi người đến trước Lư Giang đại lữ điếm, một tòa khách điếm lớn nhất thành.
Bọn tiểu nhị thấy quý khách đến thì xum xoe ra đón. Cả lão chưởng quầy cũng chạy ra chào hỏi. Giang Thừa Phong hỏi thuê bao cả khu hậu viện. Lão chưởng quầy hoan hỉ lệnh cho bọn tiểu nhị dẫn năm người đi vào một khu vực cũng khá rộng rãi. Nơi đây có một dãy gồm sáu phòng, cửa phòng đều hướng ra một khoảng sân có trồng vài khóm hoa. Bọn Lưu Đức Huy mỗi người một phòng, còn Giang Thừa Phong với Lý Nhược Hồng vào phòng cuối cùng nằm tận góc trong cùng. Nơi này kín đáo ít người lui tới.
Sau khi hai người đã vào phòng rồi, chợt nghĩ đến chuyện xảy ra mấy hôm trước, Lý Nhược Hồng hỏi nhỏ:
- Ngươi hãy xem thử nơi đây có phải là hắc điếm hay không?
Giang Thừa Phong lắc đầu nói:
- Bản thân khách điếm này vốn không phải là hắc điếm. Nhưng cũng không thể đảm bảo là không có kẻ gian trà trộn vào.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Nãy giờ ngươi có nhận thấy tên nào khả nghi hay không?
Giang Thừa Phong đáp:
- Có. Nhưng không phải với chúng ta.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Vậy là sao?
Giang Thừa Phong nói:
- Tức là chúng có tà ý với kẻ khác chứ không phải chúng ta.
Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi, Giang Thừa Phong đưa Lý Nhược Hồng cùng bọn Lưu Đức Huy, Phương Nhân Kiệt sang tòa tửu lâu đối diện khách điếm dùng cơm. Chàng chọn một chiếc bàn gần cửa sổ, mời mọi người ngồi, rồi bảo tiểu nhị dọn lên mấy món ăn thịnh soạn. Chàng không gọi rượu mà chỉ bảo tiểu nhị mang đến một bình trà thượng hạng. Lý Nhược Hồng ngạc nhiên hỏi:
- Hôm nay thần thánh nào nhập vào ngươi vậy?
Giang Thừa Phong ngơ ngác hỏi lại:
- Cô nương nói vậy là sao?
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Ta thấy ngươi có hơi khác thường, lại gọi trà mà không gọi rượu. Bình thường ngươi uống một lúc mấy chục cân cũng đâu có hề hấn gì. Hôm nay ngươi định tu hay sao vậy? Mà nếu ngươi có muốn tu thì cứ việc tu một mình ngươi. Sao lại bắt chúng ta nhịn uống rượu cùng ngươi thế hả?
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười:
- Chúng ta uống trà cho tỉnh táo, để tối nay còn xem chuyện náo nhiệt.
Lý Nhược Hồng ngẩn người giây lát rồi mới chợt ồ lên, hỏi:
- Ngươi nói bọn gian phi đó phải không? Mà chúng thuộc phe nào vậy?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Thiên cơ bất khả tiết lộ. Việc gì đến thì sẽ đến thôi.
Bọn Phương Nhân Kiệt nãy giờ nghe hai người nói chuyện mà không hiểu gì cả. Phương Nhân Kiệt liền hỏi:
- Công tử. Tối nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra hay sao? Bọn gian phi nào thế?
Lúc này, tiểu nhị đã dọn thức ăn lên, Giang Thừa Phong chỉ mấy dĩa thức ăn còn nghi ngút khói, cười nói:
- Thức ăn có vẻ ngon đấy. Mọi người ăn đi. Không cần phải khách sáo. Để lát nữa sẽ nguội hết, mất ngon.
Lý Nhược Hồng trừng mắt nói:
- Ta không ăn. Chừng nào ngươi chưa chịu nói cho ta biết thì ta sẽ không ăn không uống thứ gì của ngươi hết.
Giang Thừa Phong cười nói:
- Thức ăn ngon lắm. Trà cũng ngon lắm đó.
Lý Nhược Hồng giận dỗi:
- Ta không thèm.
Giang Thừa Phong mỉm cười, cầm đôi đũa đặt vào tay nàng, khẽ nói:
- Cô nương hãy ăn đi. Xong rồi tiểu sinh sẽ chỉ cho cô nương xem bọn đó cũng không muộn mà.
Nghe chàng nói sẽ chỉ cho xem bọn gian phi, nàng đổi giận làm vui, liền bắt đầu ăn uống. Bọn Phương Nhân Kiệt thấy vậy cũng không khỏi mỉm miệng cười cười. Và Giang Thừa Phong cũng mỉm cười.
Mọi người cùng ăn uống nói cười vui vẻ. Nhưng chỉ một lúc sau, Lý Nhược Hồng đã buông đũa, nói:
- Ta no rồi. Ngươi hãy mau dẫn ta đi xem bọn gian phi.
Giang Thừa Phong nói:
- Nhưng tiểu sinh còn chưa ăn xong mà.
Lý Nhược Hồng trừng mắt nói:
- Ta không cần biết. Hãy mau dẫn ta đi xem bọn gian phi. Dù ngươi chưa ăn xong cũng không được ăn nữa.
Giang Thừa Phong thở dài nói:
- Nhưng cũng phải để tam vị đây ăn xong đã chứ.
Bọn Phương Nhân Kiệt cũng đang muốn biết chân diện mục bọn gian phi để xem thử bọn chúng là người thế nào, liền nói:
- Bọn tại hạ thì sao cũng được. Công tử bất tất phải bận tâm.
Lý Nhược Hồng lại thêm mấy phen giục giã, chàng mới khẽ gật đầu, nhìn ra cửa sổ, đưa tay chỉ xuống phía dưới đường nói:
- Cô nương nhìn thử xem.
Không chỉ mình Lý Nhược Hồng mà cả bọn Phương Nhân Kiệt cũng đều nhìn theo hướng tay chỉ, thì thấy đó là một lão già đang ngồi xem bói ở góc đường. Giữa gian hàng của lão ta có một chiêu bài bằng vải trắng vẽ hình Thái Cực Đồ, bên dưới có đề bốn chữ đại tự: Toán mệnh như thần. Gian hàng của lão xem chừng ế ẩm. Lão đang nằm phục trên bàn ngủ ngon lành. Giang Thừa Phong nói:
- Cô nương đừng tưởng lão đang ngủ say mà lầm. Lão giả bộ đấy. Thỉnh thoảng lão lại liếc mắt nhìn vào trong khách điếm, nhất là mỗi khi có người ra vào.
Chàng lại chỉ tay sang hướng khác, nói:
- Còn kia nữa.
Mọi người nhìn theo hướng tay chàng chỉ thì thấy một cặp vợ chồng quê mùa đang ngồi trong quán trà ven đường. Cả hai vừa uống trà vừa nói chuyện trông có vẻ thân mật lắm. Ở chiếc bàn bên cạnh cũng có bốn hán tử võ lâm đang thì thầm trò chuyện. Bọn họ đều mang đao kiếm bên người, sắc diện lạnh lùng tàn khốc khiến những người xung quanh chẳng ai dám nhìn thẳng vào mặt. Chàng lại nói:
- Bọn họ ngồi tại đó đã lâu lắm rồi đấy. Ngay khi vừa vào thành tiểu sinh đã trông thấy bọn họ ngồi đấy rồi. Đâu có ai uống trà suốt cả buổi như thế. Cả lão chủ quán cũng rất đáng nghi. Xem chừng bọn họ là đồng đảng.
Đoạn chàng lại chỉ xuống phía dưới tửu lâu, nơi có hai chiếc xe ngựa đang đậu chờ khách. Một tên phu xe đang cắm cúi lau chùi cỗ xe. Tên còn lại thì ngồi bó gối nhìn khách qua đường. Chàng cười nói:
- Hai tên này cũng rất khả nghi. Bọn chúng đậu xe ở đây nãy giờ mà không chịu chở khách. Ngay cả khi có người hỏi thuê chúng cũng từ chối.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Ngươi có nhận ra bọn chúng thuộc phe phái nào không?
Giang Thừa Phong trầm ngâm một lúc, mới nói:
- Tiểu sinh đã nhìn ra được chút manh mối, nhưng cũng chưa dám chắc.
Phương Nhân Kiệt nói:
- Công tử nhãn quan thật tinh tường. Bọn tại hạ là người võ lâm vậy mà trước đây chẳng nhận thấy gì cả. Đến khi công tử nói ra thì mới biết. Thật đáng hổ thẹn.
Giang Thừa Phong chỉ khẽ mỉm cười. Lý Nhược Hồng lại hỏi:
- Ngươi định đối phó thế nào?
Giang Thừa Phong nói:
- Nếu như bọn chúng không động chạm gì đến chúng ta thì thôi. Cứ để mặc bọn chúng. Việc của chúng ta còn chưa đủ mệt hay sao mà cô nương còn định gánh thêm việc của thiên hạ.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Chẳng lẽ thấy việc bất bình mà lại trơ mắt ra nhìn không can thiệp?
Giang Thừa Phong cười nói:
- Ngộ kiến bất bình bật đao tương trợ đúng là trách nhiệm của người võ sĩ. Nhưng chúng ta đã không phải võ sĩ mà cũng chẳng dùng đao, nên chẳng cần phải để ý đến chuyện đó làm gì. Tránh được phiền phức là hay hơn hết.
Lý Nhược Hồng nhìn chàng hừ lạnh một tiếng, có vẻ không hài lòng. Còn ba người bọn Phương Nhân Kiệt thì lại đưa mắt nhìn nhau. Trong bọn có Phạm Kinh Quốc là người ít lời, giờ này mới lên tiếng:
- Bọn tại hạ đều là người võ lâm. Xem ra chẳng thể trơ mắt đứng nhìn được rồi.
Giang Thừa Phong nói:
- Cần nên xem tình hình thế nào đã, rồi hãy quyết định.
Lúc này mọi người đã ăn uống xong rồi. Chàng gọi tiểu nhị đến tính tiền, sau đó tất cả cùng trở về khách điếm.