Vũ Lâm Ký Sự

Chương 11:




Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi 11
TÙNG KIM NHƯỢC HỨA NHÀN THỪA NGUYỆT
GIAN PHI VÔ THÌ DẠ KHẤU MÔN
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Từ nay ví gặp đêm trăng rỗi,
Phải phòng kẻ xấu đến hành hung.”
Lại nói, sau khi ăn uống no nê, bọn Giang Thừa Phong rời tửu lâu, trở về khách điếm. Khi đi ngang qua chỗ hai chiếc xe ngựa đang đậu bên cạnh tửu lâu, chàng dừng lại, bảo tên phu xe đang ngồi bó gối nhìn khách qua đường:
- Này! Chúng ta cần đi qua phía thành Tây, muốn thuê xe của ngươi.
Tên phu xe chắp tay nói:
- Xin khách quan thứ lỗi cho! Cỗ xe này đã có người bao rồi ạ!
Chàng lại nhìn tên phu xe còn lại, hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
Gã cúi đầu đáp:
- Bẩm khách quan. Xe của tiểu nhân cũng có người bao rồi ạ!
Giang Thừa Phong nói:
- Bọn họ trả cho ngươi bao nhiêu? Ta có thể trả gấp đôi số đó.
Một tên nói:
- Dạ. Xin lỗi khách quan. Bọn tiểu nhân làm ăn phải giữ uy tín ạ.
Giang Thừa Phong đưa mắt nhìn Lý Nhược Hồng. Hai người tiếp tục đi tới quán trà cạnh đó. Chàng nhìn lão chủ quán bảo:
- Pha cho ta hai chén trà loại ngon nhất.
Lão chủ quán cúi đầu vâng dạ, lập tức pha ngay hai chén trà. Trong lúc chờ đợi, chàng đi qua đi lại, vô tình va phải cặp vợ chồng nhà quê, bước chân loạng choạng, suýt chút nữa là đụng cả vào bốn gã hán tử giang hồ. Chàng vội chắp tay nói:
- Xin lỗi chư vị. Tiểu sinh vô ý quá.
Trước thái độ hòa nhã của chàng, lại giữa chốn đông người, bọn họ dù có tức giận cũng không tiện phát tác, đành cười nói:
- Không sao. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
Lúc này, lão chủ quán đã pha xong hai chén trà. Giang Thừa Phong lấy ra một đỉnh bạc đưa cho lão, hỏi:
- Bao nhiêu đã đủ chưa?
Lão chủ quán nói:
- Quá nhiều rồi ạ. Số bạc này đủ mua được cả trăm chén trà luôn.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Nếu vậy thì ta mua luôn cả hai cái chén. Chắc đủ chứ hả?
Lão chủ quán vội nói:
- Đương nhiên là đủ. Đương nhiên là đủ.
Thật ra thì hai cái chén cũng chẳng đáng giá là bao. Đây là quán trà bên lề đường kia mà, đâu phải là trà lâu dành cho bậc cao nhân nhã sĩ. Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Thế thì tốt!
Nói đoạn chàng cầm hai chén trà, rồi đưa lại cho Lý Nhược Hồng. Hai người lại rời quán trà, đi tới gian hàng của lão già xem bói ở cạnh đó. Thấy lão ta đang gục xuống bàn ngủ gật, Giang Thừa Phong lớn tiếng gọi:
- Này. Lão hãy mau thức dậy. Ta muốn nhờ lão bói cho một quẻ. Mau thức dậy đi.
Lão già ấy vốn đang giả vờ ngủ chứ không phải ngủ thật, nghe tiếng chàng gọi liền vội ngước mặt lên nhìn, lại còn đưa tay lên dụi mắt, cố làm ra vẻ như mới vừa tỉnh giấc. Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Ta bỗng thấy trong lòng bất an, nên muốn nhờ lão bói cho một quẻ xem tối nay hung cát thế nào? Có gặp chuyện nguy hiểm gì hay không?
Lão già chăm chú nhìn chàng một lúc, rồi nói:
- Xin công tử cho lão phu xem qua chỉ tay, rồi lão phu mới có thể bàn chuyện cát hung được.
Giang Thừa Phong đưa bàn tay tả cho lão xem. Lão nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của chàng, ngấm ngầm thi triển nội lực để dò xét công phu. Rồi lão chợt thở phào nhẹ nhõm, buông tay chàng ra. Vì chàng có thể phong bế nội lực nên lão già tưởng chàng không biết võ công. Lão tươi cười nói:
- Công tử tướng mạo thanh kỳ, phúc khí lộ rõ, tất sẽ luôn gặp chuyện đại cát đại lợi. Chỉ cần công tử đừng bao giờ đi xen vào những việc riêng của thiên hạ thì sẽ chẳng gặp nguy hiểm gì đâu.
Chàng gật đầu nói:
- Được thế thì hay lắm. Có ai lại muốn gặp nguy hiểm đâu chứ?
Chàng lấy một lượng bạc trả cho lão tướng số. Lão càng tin chắc chàng là một thiếu gia công tử, nên hớn hở tươi cười, luôn miệng cám ơn, lại còn chúc hai người câu chúc tụng bình an, bách niên giai lão. Sau đó chàng cùng Lý Nhược Hồng đi lại chỗ bọn Phương Nhân Kiệt đang chờ, rồi mọi người trở về khách điếm.
Khi đã vào bên trong, Giang Thừa Phong lại chỉ vào một gian phòng nằm ở góc khuất mé ngoài, khẽ nói:
- Bọn họ ở trong gian phòng này. Cửa phòng lúc nào cũng đóng kín. Bọn họ ở trong phòng suốt, không hề ló mặt ra ngoài. Còn gian phòng kế bên cũng vậy, chắc có lẽ là của bọn kia dùng để giám sát động tĩnh đối phương.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Bọn họ có bao nhiêu người?
Vẫn không dừng bước, nhưng Giang Thừa Phong chú ý lắng nghe một lát, rồi mới nói:
- Ba người. Hai nam một nữ. Còn phòng kế bên có hai người, đều là nam nhân. Vậy là một bên ba người phải đương cự với bên kia ít nhất mười hai người.
Lý Nhược Hồng nói:
- Ngươi nói sai rồi. Tám người chứ không phải ba người.
Giang Thừa Phong hơi thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi dường như chàng đã nghĩ ra, nên lại mỉm cười nói:
- Không nên tính tiểu sinh trong đó. Và nếu như có tính thì cũng chỉ có thể tính được nửa người mà thôi.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Sao lại chỉ tính có nửa người?
Chàng chỉ khẽ cười. Phương Nhân Kiệt bỗng hỏi:
- Công tử nghe hơi thở mà nhận biết được số người ư?
Chàng lại khẽ gật đầu. Phương Nhân Kiệt lại nói:
- Công tử có thể nghe hơi thở mà nhận biết được số người, tại hạ không thể tin là công tử không biết võ công.
Chàng mỉm cười, nói sang chuyện khác:
- Lúc nãy lão tướng số bảo đêm nay chúng ta sẽ chẳng gặp chuyện gì nguy hiểm, vậy là có thể yên tâm đi ngủ được rồi.
Lý Nhược Hồng chợt nói:
- Lúc nãy ngươi làm ta lo quá trời! Khi lão ta nắm lấy uyển mạch của ngươi, ta đã tưởng là nguy đến nơi rồi!
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Cảm ơn cô nương.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Việc gì mà ngươi lại cảm ơn ta?
Giang Thừa Phong nói:
- Được cô nương quan tâm lo lắng, tiểu sinh rất cảm kích.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh một tiếng, bỏ đi về phòng. Chàng liền vội từ biệt bọn Phương Nhân Kiệt rồi hối hả chạy theo nàng. Khi đã vào phòng, đóng cửa lại rồi, chàng liền lấy ra một sợi lụa dài màu trắng đưa cho nàng. Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi đưa ta sợi dây này làm gì?
Chàng mỉm cười nói:
- Đương nhiên là để trói tiểu sinh lại. Chúng ta đã giao ước rồi kia mà.
Nói rồi chàng liền ngồi tựa lưng vào vách, để cho nàng trói cả hai tay hai chân lại. Sau đó nàng tắt đèn, lên giường nằm, để mặc chàng ngồi đó. Hai người cùng ở chung trong một phòng, chàng đành chịu vậy. Có như thế Lý Nhược Hồng mới yên tâm được.
Đêm trường mù mịt …
Bốn bề im lìm tĩnh lặng, chỉ nghe thấy những tiếng côn trùng rả rích, cùng tiếng gió thổi xạc xào. Thỉnh thoảng lại nghe giọng rao “đề phòng hỏa hoạn” của người tuần đêm. Còn mọi người hầu như đều đã chìm vào giấc ngủ.
Vào khoảng nửa đêm …
Giang Thừa Phong đang mơ màng thì đột nhiên nghe thấy những tiếng động lạ khiến chàng choàng tỉnh giấc. Chàng nhận ra đó là tiếng bước chân rất khẽ của một toán người đang từ bên ngoài âm thầm tiến vào khách điếm, chắc chắn là bọn gian phi mà hồi chiều chàng đã phát hiện. Nhưng chàng biết chắc bọn chúng chẳng định gây bất lợi cho chàng nên chỉ yên lặng lắng nghe chứ không báo cho Lý Nhược Hồng biết, sợ nàng sẽ xen vào rồi gây ra lắm chuyện phiền phức.
Liền đó, bên ngoài lại có tiếng la hét, rồi tiếng vũ khí va chạm nhau chan chát. Lý Nhược Hồng đang ngủ bỗng bật ngồi dậy, mở hé cửa phòng nhìn ra ngoài. Giang Thừa Phong biết sắp có sự phiền phức, nhưng không sao được, chỉ còn biết lắc đầu thở dài. Đương nhiên là chàng vẫn ngồi yên ở đó vì tay chân đều bị trói chặt cả rồi. Lý Nhược Hồng vì muốn trừng trị chàng nên đã trói chàng rất chặt, chỉ khẽ nhúc nhích là dây trói lại siết vào da thịt khiến chàng rất đau đớn.
Lúc này, trong sân có hai phe đang giao chiến với nhau rất là kịch liệt. Đúng như Giang Thừa Phong đã dự đoán, một phe mười hai người đang vây đánh ba người gồm hai hán tử trung niên và một thiếu nữ cũng trạc tuổi Lý Nhược Hồng, trông cũng khá xinh đẹp. Lý Nhược Hồng nhận ra lão tướng số, hai tên phu xe, cặp vợ chồng nhà quê, tên chủ quán trà và bốn hán tử mà Giang Thừa Phong đã chỉ cho nàng thấy lúc trước. Ngoài ra còn hai người nữa có lẽ là hai tên trú trong phòng sát cạnh phòng của ba người kia.
Cả bọn võ công cũng khá cao, giao chiến rất kịch liệt. Tiếng vũ khí va chạm nhau chan chát. Có điều lạ là dường như phạm vi cuộc chiến đang dần dần di chuyển vào khu hậu viện. Phe thiếu nữ ít người bị số đông vây đánh nên kém thế thấy rõ. Cả ba đều đã thọ thương khá trầm trọng, máu tuôn lai láng, chỉ còn chống cự một cách miễn cưỡng. Bọn kia xúm lại quần công, bốn người đánh một, bất kể lề luật giang hồ, đã khiến Lý Nhược Hồng phẫn nộ, bừng bừng nổi giận.
Nhưng nàng còn chưa kịp can thiệp thì đột nhiên nghe có tiếng quát lớn, rồi từ ba gian phòng bên cạnh cửa phòng bỗng bật mở, bọn Phương Nhân Kiệt đã múa kiếm xông ra. Nàng cũng vội rút kiếm tiến ra nhập vào vòng chiến.
Nhờ sự can thiệp đột ngột của bốn người nên tình hình tạm có chuyển biến, vòng vây tạm thời bị phá vỡ. Vì trong lúc bất ngờ, tên chủ quán trà bị trúng kiếm của Phạm Kinh Quốc, gục ngay xuống. Trường kiếm của Lý Nhược Hồng và Phương Nhân Kiệt cũng đồng thời đả thương một tên khác.
Vòng vây được mở ra.
Nhưng võ công của bốn người không hơn được đối phương, thêm ba người bị thương nữa mà lại phải đương cự với địch nhân đông gần gấp bội nên rồi cũng chẳng thể vãn hồi được thế kém.
Thấy thiếu nữ kia đầy mình thương tích, máu chảy ướt đẫm cả y phục, Lý Nhược Hồng không dám ham chiến, vội chém mạnh một kiếm đẩy lùi đối phương lại, rồi dìu nàng chạy vào trong phòng. Những người còn lại cũng nhanh chân chạy theo sau. Phạm Kinh Quốc kiếm thuật khá nhất, đi sau đoạn hậu.
Vào trong phòng rồi, mọi người lập tức đóng cửa lại, rồi nhanh chóng chia nhau canh giữ các nơi cửa sổ, cửa chính, chuẩn bị cự chiến. Nhưng địch nhân chỉ vây ở bên ngoài chứ cũng chưa dám đường đột xông vào.
Lý Nhược Hồng nhìn Giang Thừa Phong hơ hãi nói:
- Tình thế đã nguy cấp lắm rồi, sao ngươi vẫn còn ngồi đó hả?
Trong phòng lúc này tối đen. Một trong hai hán tử trung niên lấy mồi lửa đốt đèn, định băng bó thương tích. Và cả bọn đều giật mình kinh ngạc khi thấy Giang Thừa Phong đang ngồi dưới đất, tay chân đều bị trói. Lý Nhược Hồng dù trong lòng lo lắng, nhưng cũng phải bật cười nói:
- Ta quên mất.
Nàng lập tức mở dây trói. Giang Thừa Phong chậm rãi đứng dậy, hai tay xoa xoa vào chỗ vết hằn do dây trói, thở dài nói:
- Ai bảo cô nương xen vào chuyện thiên hạ làm chi? Cô nương không nhớ lời lão tướng số nói khi nãy hay sao?
Lý Nhược Hồng nói:
- Lão ta đang ở bên ngoài kia kìa. Ngươi mau nghĩ cách gì đi. Nếu chậm trễ thì chúng ta sẽ nguy mất.
Giang Thừa Phong nói:
- Cách tốt nhất để thoát khỏi nguy hiểm lúc này là không làm gì cả. Chúng ta chưa đủ công việc hay sao mà cô nương vẫn cứ ôm thêm vào?
Lý Nhược Hồng tức giận gắt:
- Ngươi không chịu giúp hay sao?
Giang Thừa Phong nói:
- Tiểu sinh không muốn giúp phe nọ đánh phe kia. Hơn nữa chúng ta còn chưa biết ai phải ai trái kia mà.
Lý Nhược Hồng nói:
- Bọn kia ỷ đông người xúm lại quần công, bất kể lề luật giang hồ, rõ ràng là phường tồi bại.
Một trong hai hán tử trung niên nói:
- Bọn tại hạ đang trên đường hồi gia thì bị bọn kia theo dõi, chẳng hiểu nguyên nhân tại sao cả. Đến tối nay thì bọn chúng đột nhiên ra tay. Nếu không nhờ có các vị trượng nghĩa giúp đỡ thì bọn tại hạ đã nguy mất rồi.
Lý Nhược Hồng gằn giọng nói:
- Đó! Ngươi nghe chưa?
Thấy Giang Thừa Phong vẫn còn đang suy nghĩ, nàng nói thêm:
- Nếu như ngươi chịu giúp họ thì sau này ta sẽ không trói ngươi lại nữa.
Giang Thừa Phong gật đầu:
- Để tiểu sinh thử xem sao!
Vừa nói chàng vừa phẩy nhẹ bàn tay một cái. Ánh đèn lập tức tắt phụt. Cũng đồng lúc ấy, thân ảnh chàng chợt nhoáng lên, phút chốc là đã theo đường cửa sổ lướt ra bên ngoài nhanh như tia chớp. Nhưng cũng rất nhanh sau đó, chàng lại lướt trở vào, hai tay đang xách hai người.
Vừa hạ thân xuống, chàng đã ném hai người nọ xuống đất đánh phịch một tiếng. Xem lại thì ra đó là cặp vợ chồng nhà quê. Trừ Lý Nhược Hồng, ai nấy đều khiếp hãi trước công phu tuyệt thế của chàng.
Đưa mắt nhìn cả bọn đang sửng sốt, chàng nói:
- Mọi người mau ra ngoài khiêng hết bọn chúng vào trong này.
Mọi người đều rất ngạc nhiên trước mệnh lệnh của chàng, nhưng cũng vội theo lời mà kéo nhau ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phòng, ai nấy đều hết sức kinh hãi khi nhìn thấy lão tướng số cùng bọn kia đều đang nằm thẳng cẳng dưới đất, hết thảy đều hôn mê bất tỉnh. Thế là mọi người họp lực cùng khiêng bọn chúng vào trong phòng.
Sau khi tất cả đã khiêng hết bọn địch vào trong phòng, và đóng cửa lại rồi, Giang Thừa Phong mới lại phẩy nhẹ bàn tay một cái, ngọn đèn liền sáng rực lên. Hai hán tử trung niên hết lời tán tụng:
- Công tử tài hoa tuyệt thế, công phu tuyệt đỉnh. Bọn tại hạ trước giờ chưa từng thấy ai có công phu cao siêu dường ấy.
Bọn Phương Nhân Kiệt cũng hết lời khen ngợi, và thiếu nữ kia cũng nhìn chàng bằng con mắt thán phục. Nhưng chàng chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế, không nói tiếng nào. Trong phòng chợt im phăng phắc. Mọi người hết nhìn nhau lại nhìn Giang Thừa Phong. Nhưng chàng vẫn cứ ngồi lặng yên như thế mãi.
Để phá tan sự im lặng ấy, Lý Nhược Hồng liền lên tiếng:
- Ta họ Lý, hắn họ Giang. Còn đây là Lưu thiếu hiệp, Phương thiếu hiệp và Phạm thiếu hiệp. Chẳng hay tam vị xưng hô thế nào?
Thiếu nữ vội chắp tay nói:
- Tiểu nữ họ Lưu, gia phụ là Lưu Thành, còn đây là Lưu Minh thúc thúc và Trần Chính Đường thúc thúc.
Mọi người cùng chào hỏi nhau, nói vài câu khách sáo. Khách giang hồ xưa nay vẫn ưa khách sáo như vậy, bọn họ vẫn không thoát khỏi tục lệ ấy. Trong khi đó, Giang Thừa Phong vẫn cứ ngồi yên lặng lẽ, không nói một tiếng nào. Thiếu nữ họ Lưu chợt đưa mắt nhìn chàng, khẽ hỏi:
- Sao lúc nãy Giang công tử lại bị trói vậy ạ?
Lý Nhược Hồng cười nói:
- Hắn là một tên dâm tặc. Ta phải trói lại để hắn khỏi làm bậy.
Giang Thừa Phong chợt thở dài nói:
- Tiểu sinh mà là dâm tặc ư?
Lý Nhược Hồng nói:
- Chứ còn gì nữa. Ngươi với tên họ Hoa đều cùng một bọn với nhau. Không phải là dâm tặc thì là gì?
Giang Thừa Phong khẽ thở dài, nói:
- Ừ! Là dâm tặc cũng được. Dù gì thì cũng đỡ hơn phải làm nữ nhân. Tiểu sinh mà phải làm nữ nhân chắc là sẽ khó coi lắm.
Lý Nhược Hồng bật cười nói:
- Ngươi đừng có vội mừng. Hôm nay ngươi hãy tạm làm dâm tặc đi. Vài hôm nữa ta sẽ bắt ngươi làm nữ nhân cho coi.
Làm dâm tặc mà có chuyện tạm thời nữa ư? Giang Thừa Phong thầm cười khổ, nói:
- Chuyện đó cứ để sau này hãy tính. Nhưng còn chuyện trước mắt thì phải giải quyết thế nào đây?
Vừa nói chàng vừa đưa mắt nhìn bọn tù nhân dưới thềm. Chàng không muốn chuốc lấy sự phiền phức mà vẫn không tránh được nên có vẻ không vui. Dù vậy, đối với Lý Nhược Hồng, lúc nào chàng cũng luôn nhã nhặn tươi cười, cố chiều theo mọi ý muốn của nàng, cố tránh làm nàng phật ý.
Mọi người nghe chàng hỏi thế thì ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ đã không biết nguyên nhân của sự việc thì làm sao tìm ra được biện pháp thỏa đáng. Lý Nhược Hồng nhìn Giang Thừa Phong nói:
- Đã giúp thì phải giúp cho trót. Ngươi có phương sách gì không?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Phương sách tốt nhất cho chúng ta là tiểu sinh sẽ tiếp tục đi ngủ. Hành sự mà không mang lại lợi ích gì thì tiểu sinh chẳng thấy hứng thú chút nào.
Thiếu nữ họ Lưu nói:
- Gia phụ cũng có chút tài sản. Nếu được công tử giúp đỡ, khi về đến gia trang, tiểu nữ xin hậu tạ xứng đáng.
Giang Thừa Phong nói:
- Hiện giờ quý trang lành dữ chưa rõ. Lệnh tôn cũng chưa chắc đã có thể thoát khỏi kiếp nạn lần này.
Thiếu nữ họ Lưu run giọng hỏi:
- Công tử bảo sao ạ?
Cả Lưu Minh và Trần Chính Đường hai người cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh, sắc diện hiện rõ vẻ lo lắng bất an. Thấy vậy, Lý Nhược Hồng liền trợn mắt nhìn Giang Thừa Phong nói:
- Ngươi đừng có hù dọa bọn họ chứ.
Giang Thừa Phong nói:
- Tiểu sinh không hề hù dọa đâu. Cô nương có biết bọn kia là ai không?
Vừa nói chàng vừa đưa tay chỉ vào mấy tên bị bắt đang nằm lăn lóc dưới thềm. Lý Nhược Hồng cau mày hỏi:
- Bọn chúng là ai chứ?
Giang Thừa Phong mỉm cười không đáp. Chàng nhìn qua bọn tù nhân một lượt, đoạn lặng lẽ đứng dậy, đi đến bên bọn chúng. Trước mặt chàng là mụ già nhà quê. Chàng cúi xuống, bóp miệng mụ ta rồi thò ngón tay vào trong miệng mụ mò mẫm một lúc, sau đó lấy ra một viên sáp nhỏ. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lòng thầm kinh hãi. Bọn họ là người từng qua lại giang hồ nên thừa biết viên sáp kia bên trong có chứa chất độc cực mạnh, được gắn vào răng, dùng để tự sát khi bị bắt để khỏi tiết lộ những điều bí mật của tổ chức. Chỉ cần cắn nhẹ vào viên sáp, chất độc sẽ tiết ra và hắn sẽ tử vong lập tức. Vậy là Giang Thừa Phong đã biết lai lịch bọn này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.