Vũ Lâm Ký Sự

Chương 13:




Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi 13
DẠ LAN NGỌA THÍNH PHONG XUY VŨ
THẤT MÃ NAM PHƯƠNG NHẬP MỘNG LAI
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Canh tàn nằm lắng trời mưa gió,
Mơ chạy về nam tuấn mã giong.”
Lại nói, mọi người lặng yên ngồi điều tức, khôi phục nội lực, điều dưỡng tinh thần. Hồi lâu sau, bỗng lão tướng số không kìm được sự hiếu kỳ, lên tiếng:
- Công tử tính sao chứ lão phu trước giờ chưa hề nghe nói đến Lưu Hương Viện, chỉ e là bọn họ không đủ sức đối phó với Thông Thiên Giáo?
Lý Nhược Hồng nói:
- Ta không tin bọn Thông Thiên Giáo các ngươi đáng sợ đến như vậy.
Lão tướng số nói:
- Xin cô nương chớ có xem thường. Thông Thiên Giáo hiện đang tích cực chiêu nạp rất nhiều cao thủ hắc đạo, và có cả một số nhân vật bên phe chính phái cũng đã theo về dưới trướng, thực lực hùng hậu không thể xem thường. Ngay như bọn lão phu đây mà cũng chỉ là thủ hạ cấp thấp.
Lý Nhược Hồng cười nói:
- Nếu bọn họ tấn công chúng ta thì lão sẽ có cơ hội thoát thân chứ sao.
Lão tướng số nói:
- Lão phu chỉ nói vậy thôi. Lề luật của Thông Thiên Giáo rất nghiêm khắc. Bọn lão phu đã thất thủ bị bắt thì bắt buộc phải tự sát, nếu không thì sẽ bị xem là phản giáo. Dù cho có trốn thoát trở về cũng khó tránh khỏi bị trừng phạt.
Lưu Kỳ Anh lo lắng hỏi:
- Công tử. Chúng ta tính sao bây giờ?
Mọi người đều hướng về Giang Thừa Phong chờ câu trả lời. Tự nhiên chàng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Nhưng chàng vẫn cứ ngồi lặng yên, không lên tiếng. Lý Nhược Hồng bực mình gắt:
- Ngươi cũng có miệng sao không lên tiếng?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Lúc nãy cô nương không cho tiểu sinh nói chuyện mà. Tiểu sinh đâu dám khiến cho cô nương phải bực mình.
Lý Nhược Hồng tức giận nói:
- Miệng là của ngươi, muốn nói hay không là tùy ý ngươi.
Chàng không bao giờ muốn làm cho Lý Nhược Hồng tức giận. Bởi như thế chàng sẽ cảm thấy rất đau lòng. Vì thế mà hễ nàng tức giận là chàng lại xuống nước. Chàng khẽ nói:
- Cô nương cứ yên tâm. Tiểu sinh đã truyền lệnh cho Lưu huynh đệ thống lĩnh hai trăm cao thủ đến đây tiếp ứng. Hiện y đang tiễu trừ Nam đường của Thông Thiên Giáo, xong việc sẽ đến đây ngay.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Trong cung đâu phải chỉ có một mình Lưu Quốc Hiên, hiện y đang bận, sao ngươi không gọi người khác?
Giang Thừa Phong nói:
- Mỗi người đều có việc phải làm, đâu phải muốn đi là đi ngay được. Hiện giờ đang lúc nông nhàn, may ra chỉ có Hoa Tiểu Quân là rảnh rỗi. Nhưng việc này lại không thích hợp với cô ấy.
Lão tướng số kinh ngạc hỏi:
- Người của công tử đang đánh nhau với Thông Thiên Giáo hay sao? Sao lão phu chẳng nghe nói gì cả?
Lão ngạc nhiên như thế cũng phải. Trong mắt lão, Thông Thiên Giáo cực kỳ thần bí, cũng cực kỳ hùng mạnh. Vậy mà lúc này lại đang phải đánh nhau với một thế lực nào đó. Như thế xem ra Thông Thiên Giáo cũng không phải là vô địch. Lòng tin của lão đối với thực lực của Thông Thiên Giáo cũng có phần nào lung lay. Giang Thừa Phong đương nhiên đã nhìn thấu tâm trạng lão, lại còn bồi thêm:
- Không phải đánh nhau mà là tiễu trừ. Thông Thiên Giáo không đáng cho bản cung phải cử đại đội nhân mã đi đánh dẹp. Ta chỉ truyền cho Nội đường Tổng quản thống lĩnh bộ thuộc dưới trướng chinh tiễu Thông Thiên Giáo. Nhưng đó là chuyện của bên Nam đường. Trong Thông Thiên Giáo, người của đường nào chỉ biết việc của đường đó, ngay cả trong bản đường mà bộ thuộc còn không biết mặt đường chủ. Lão chỉ là bộ hạ cấp thấp của Đông đường thì làm sao mà biết được chuyện bên Nam đường.
Lão tướng số kinh ngạc nói:
- Chuyện trong Thông Thiên Giáo dường như công tử hiểu biết rất cặn kẽ?
Giang Thừa Phong mỉm cười:
- Bản cung đã gần dẹp tan Nam đường. Ngay cả phó đường chủ Nam đường cũng đã bị bắt. Hiện chỉ còn lại tên đường chủ và bọn dư đảng đang ở Nam Xương là lọt lưới mà thôi. Nhưng một khi bản cung đã nhắm đến rồi thì bọn chúng dù có trốn đến đâu cũng không thể nào thoát được.
Lão tướng số thảng thốt hỏi:
- Sao … đến cả … đến cả phó đường chủ Nam đường cũng đã bị bắt rồi ư?
Giang Thừa Phong gật đầu nói:
- Chỉ tại bọn chúng không biết điều, ngông cuồng ngạo mạn chẳng xem bản cung ra gì. Chủ trương của bản cung là phát triển kinh thương, việc trong võ lâm càng ít liên can đến càng tốt. Nhưng hễ có kẻ nào dám xâm phạm đến lợi ích của bản cung thì bản cung nhất định không nhân nhượng.
Lão tướng số hỏi:
- Chẳng hay công tử thuộc bang phái nào?
Giang Thừa Phong mỉm cười hỏi lại:
- Lão hỏi làm chi?
Lão tướng số lắc đầu:
- Lão phu chỉ hỏi vậy thôi.
Lão nói rồi đến một góc phòng ngồi xuống. Càng biết nhiều thì càng thêm bị đả kích, thôi thì không biết gì cả là hơn. Ba người bọn Lưu Kỳ Anh cùng bọn Phương Nhân Kiệt nãy giờ nghe nói cũng rất hiếu kỳ muốn biết. Nhưng với tình hình trước mắt, bọn họ không tiện mở miệng, đành chờ dịp khác thuận tiện hơn sẽ hỏi lại.
Giang Thừa Phong đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Lúc này gà đã gáy đầu canh. Trời cũng đã sắp sáng. Sương sớm đẫm ướt cỏ cây.
Vậy là mọi người đã thức gần trọn đêm.
Tuy vậy, tất cả bọn họ đều là cao thủ võ lâm nên không ai cảm thấy mệt mỏi, chỉ riêng có một mình Giang Thừa Phong là khác hẳn. Chàng có một thân võ học cao siêu tuyệt đỉnh, vượt ngoài sự tưởng tượng của mọi người, nhưng lúc này lại tỏ vẻ mệt mỏi uể oải, khí sắc xem chừng không được tốt lắm. Xem ra sức chịu đựng của chàng rất kém. Đối với một tuyệt đại cao thủ như chàng mà lại có tình trạng như thế, đã khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng khó hiểu. Chỉ riêng có Lý Nhược Hồng là nghĩ khác. Nàng cho rằng chàng đã quen sống trong cảnh nhung lụa giàu sang nên kém sức chịu đựng là chuyện bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Giang Thừa Phong nhìn bên ngoài một lúc rồi quay vào, ngồi tựa lưng vào vách nhắm mắt mà ngủ, để mặc mọi sự xung quanh. Chàng vừa nhắm mắt là ngủ ngay, mà lại còn ngủ rất ngon. Những người còn lại ai cũng mang trong lòng tâm trạng lo lắng, bất an nên không sao ngủ được.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, cẩm y lão nhân từ bên ngoài đi vào, mang đến một mâm rượu thịt cũng khá là thịnh soạn. Lão cười hể hả nói:
- Lúc này còn sớm chưa kịp đi mua thức ăn. Trong nhà chỉ còn lại những thứ này mà thôi. Mời các vị dùng tạm để lát nữa còn lên đường. Suốt đêm rồi mệt nhọc nên chắc là mọi người cũng đã đói rồi.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Bộ lát nữa chúng ta phải đi tiếp ư? Ở đây không được an toàn hay sao mà lại phải lên đường gấp thế?
Lão nhân đáp:
- Công tử gia có truyền cho lão phu sửa soạn xa mã sẵn sàng để lát nữa lên đường sớm, dường như là để đi xem cuộc quyết đấu nào đó. Cả viện chủ bản viện cũng đã được lệnh thống lĩnh nhân mã đến đó. Riêng Lưu cô nương cùng Lưu, Trần nhị vị sẽ tạm nghỉ ở đây để dưỡng thương.
Lý Nhược Hồng ồ lên nói:
- Thì ra chuyện đó hắn vẫn còn nhớ. Nhưng ta xem hắn mệt mỏi như thế thì có lên đường được không đấy?
Lão nhân thở dài nói:
- Lão phu cũng không biết nữa. Mọi việc chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của công tử gia mà thôi. Hy vọng là công tử gia không sao.
Lý Nhược Hồng lại hỏi:
- Lão tiên sinh xưng hô thế nào?
Lão nhân cười nói:
- Lão phu họ Vương, lĩnh chức chấp sự, phụ trách sự vụ trong thành Lư Giang này. Mọi người vẫn gọi lão phu là Vương chấp sự.
Lão vừa nói vừa bước đến bên cạnh Giang Thừa Phong. Thấy chàng đang nhắm mắt ngủ say, lão không dám kinh động, liền chắp tay vái lạy rồi nhẹ nhàng lui bước. Sau đó lão quay sang mọi người tươi cười nói:
- Thức ăn đạm bạc mong mọi người không chê. Mời các vị dùng tự nhiên.
Mọi người lúc này cũng đã cảm thấy đói bụng, liền lên tiếng cảm tạ, rồi ngồi vào bàn. Trong khi đó thì lão Vương chấp sự lặng lẽ lui ra.
Lý Nhược Hồng thấy Giang Thừa Phong vẫn còn đang ngủ, liền bước tới gọi:
- Này. Mau dậy ăn sáng.
Nàng gọi luôn mấy tiếng nữa mà vẫn không thấy chàng lên tiếng đáp lại. Có lẽ chàng ngủ say quá nên không nghe tiếng nàng gọi. Bực mình, nàng giơ chân đạp mạnh vào người chàng mấy cái. Chàng mở mắt ra nhìn nàng rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Nàng tức mình bỏ mặc không gọi nữa, đến dùng cơm với mọi người. Lưu Kỳ Anh thấy bất nhẫn, định đến gọi, nhưng lại ngại ngùng không dám.
Khi mọi người đã ăn uống no nê thì trời cũng đã rạng bình minh. Ánh dương quang le lói nơi phía chân trời.
Cẩm y lão nhân, tức Vương chấp sự, lại tiến vào cùng hai thanh y hán tử. Lão ra lệnh cho hai thanh y hán tử thu dọn chén đĩa mọi thứ trên bàn mang đi, rồi lão đến bên Giang Thừa Phong. Thấy chàng vẫn đang say ngủ, lão không dám kinh động, liền kính cẩn chắp tay đứng hầu bên cạnh.
Giang Thừa Phong bỗng mở mắt ra hỏi:
- Trời sáng rồi ư? Mọi việc chuẩn bị đến đâu rồi?
Lão Vương chấp sự cung kính nói:
- Trình công tử. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ lệnh công tử. Nhưng sức khỏe công tử thế này thì …?
Giang Thừa Phong từ từ đứng lên, hơi loạng choạng, có vẻ đứng không vững. Lão Vương chấp sự vội đưa tay đỡ lấy người chàng. Chàng khẽ nói:
- Ta đã hứa với Lý cô nương rồi thì không nên sai lời. Huynh đệ hãy giúp đưa ta ra xe vậy. Lên xe rồi ta ngủ tiếp một lúc nữa là không sao cả.
Lão Vương chấp sự nói:
- Nhưng công tử còn chưa ăn sáng.
Giang Thừa Phong nói:
- Không sao. Lát nữa trên đường đi mua chút gì ăn cũng được.
Lý Nhược Hồng đi đến bên chàng, nói:
- Ngươi đã không khỏe thì không cần phải đi nữa.
Chàng lắc đầu:
- Tiểu sinh chỉ còn hơi buồn ngủ chút thôi, chứ không việc gì đâu. Vả lại, đã thông tri cho Công Tôn huynh đệ, mọi việc đều đã sắp xếp đâu vào đó cả, các lộ nhân mã cũng đã xuất phát rồi, không thể đình lại được nữa. Tiểu sinh chỉ hy vọng khi đến đó cô nương không bắt tiểu sinh phải đích thân ra mặt xử lý nội vụ.
Lý Nhược Hồng gật đầu nói:
- Được rồi. Được rồi. Ta biết ngươi trước nay quen sống sung sướng, không chịu được cực khổ. Ngươi không cần cố gắng quá.
Bọn Lưu Kỳ Anh, Phương Nhân Kiệt nãy giờ thấy dáng vẻ mệt mỏi của Giang Thừa Phong đều lộ sắc ngạc nhiên. Đến khi nghe Lý Nhược Hồng nói vậy thì mới chợt vỡ lẽ ra. Giờ bọn họ mới hiểu là Giang Thừa Phong sinh trưởng trong gia đình quyền quý nên không quen chịu đựng cực khổ. Ngay cả việc thức trắng một đêm, đối với người võ lâm chỉ là chuyện bình thường mà đối với chàng cũng đã là quá sức, mặc dù võ công của chàng cao thâm tuyệt đỉnh, thiên hạ ít ai bì kịp.
Lão Vương chấp sự lại nói:
- Mọi người cần phải thay y phục đã. Thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn cả rồi.
Lúc này, một thanh y hán tử mang vào ba bộ hoàng y, lục y, lam y bằng gấm thượng hạng, cùng với gói hành trang của Giang Thừa Phong và Lý Nhược Hồng. Lão Vương chấp sự đưa Giang Thừa Phong sang phòng bên, giúp chàng thay đổi y phục. Lý Nhược Hồng cùng bọn Phương Nhân Kiệt cũng lo đi thay y phục, bởi y phục mọi người sau trận giao tranh hồi đêm đã không còn sạch sẽ nữa.
Lát sau, mọi người trở về đại sảnh. Y phục của ai nấy cũng đều rất sang trọng, hoa lệ. Phương Nhân Kiệt vận hoàng y, Lưu Đức Huy vận lục y, Phạm Kinh Quốc vận lam y. Trên giải lụa buộc tóc của mỗi người đều có đính một viên minh châu. Ba người vận y phục hoa lệ trông lại càng tuấn tú. Đặc biệt là Lưu Đức Huy, hào xưng Phấn Diện Lang Quân, nên rất chú trọng nghi biểu, giờ đây hưng phấn không sao kể siết. Y không xuất thân từ nhà hào phú, nên chưa từng vận y phục sang trọng đến thế này. Người ta nói “người đẹp vì lụa” âu cũng không hẳn là vô lý. Ba người bọn họ thay đổi y trang rồi, phong thái trở nên khác hẳn, không những thêm tuấn tú mà còn uy nghi hơn nhiều, quả là trang tuấn kiệt phong lưu tiêu sái, phong độ phiên phiên.
Xong đâu đấy, lão Vương chấp sự lại nói với Lý Nhược Hồng:
- Lý cô nương. Lão phu có chuẩn bị sẵn thức ăn để công tử gia dùng khi đi đường. Để lão phu đi lấy. Mong cô nương đỡ giúp công tử gia ra xe.
Lý Nhược Hồng ngại ngùng không chịu đưa tay đỡ lấy người Giang Thừa Phong. Chàng thấy vậy, thầm than trong lòng, thở dài nói khẽ:
- Không cần đâu. Ta có thể tự đi được mà.
Đoạn chàng gắng gượng bước đi ra xe. Lão Vương chấp sự không yên tâm, vội quát bảo thuộc hạ đi lấy thức ăn, rồi chạy vội theo dìu chàng đi. Lý Nhược Hồng cùng Lưu Đức Huy, Phạm Kinh Quốc, Phương Nhân Kiệt cũng ra theo. Còn bọn Lưu Kỳ Anh thì phải ở lại nghỉ ngơi dưỡng thương.
Giữa khoảng sân rộng trước nhà hiện đã có một cỗ xe sang trọng cùng bảy con ngựa cao lớn đứng thành một hàng. Cỗ xe chính là chiến lợi phẩm thu được hồi đêm rồi, và đã được trang hoàng lại. Nguyên lão Vương chấp sự nhận thấy cỗ xe này được thiết kế rất đặc biệt, thích hợp để chạy đường dài, di chuyển nhanh chóng mà lại rất nhẹ nhàng êm ái, liền trưng dụng luôn. Nhưng muốn để cho công tử gia sử dụng thì cỗ xe cần phải được trang hoàng lại cho thật sang trọng, để xứng đáng với địa vị của công tử gia. Và công việc này đã được tiến hành gấp rút suốt cả đêm qua.
Lão Vương chấp sự đưa Giang Thừa Phong lên xe xong, liền nói với mọi người:
- Lý cô nương hãy đi xe cùng với công tử gia nhé. Còn tam vị thiếu hiệp cảm phiền cưỡi ngựa vậy.
Phương Nhân Kiệt cười nói:
- Chúng ta là người võ lâm, không cưỡi ngựa mà ngồi xe coi sao được.
Bảy con ngựa đều cao lớn khỏe mạnh, đầu ngẩng cao, đích thực là giống danh câu. Trong số đó có ba con móng vàng yên bạc sang trọng cầu kỳ. Lưu Đức Huy tiến đến gần vuốt ve một con tuấn mã, nói:
- Con ngựa này thật đẹp quá.
Y vốn tự hào mình diện mạo xinh đẹp tuấn tú. Tuy hiện giờ chính y cũng tự nhận dung mạo có kém hơn Giang Thừa Phong đôi phần, nhưng so với những người khác thì quả mười phần anh tuấn. Vì thế nên y mới tự đặt cho mình ngoại hiệu là Phấn Diện Lang Quân. Nay nhìn thấy tuấn mã sang trọng đẹp đẽ làm cho y vô cùng thích thú. Y tự nhủ nếu mình mà cưỡi con ngựa này đi ngoài đường thì chắc hẳn các thiếu nữ sẽ thích mê. Thấy Lưu Đức Huy tỏ ra rất thích con tuấn mã móng vàng yên bạc đó, lão Vương chấp sự cười nói:
- Ba con tuấn mã này là lão phu phụng ý công tử gia chuẩn bị cho tam vị đấy. Tam vị đều là thiếu niên hiệp khách, phải cưỡi những danh câu tuấn mã như thế này thì mới tương xứng với thân phận của mình. Đây là chút quà công tử gia muốn tặng cho tam vị. Tam vị nhận chứ?
Lưu Đức Huy nghe lão nói đúng như sở nguyện của mình thì khấp khởi mừng thầm, nhưng cũng hỏi lại cho chắc:
- Những con ngựa này là để tặng bọn tại hạ thật ư?
Lão Vương chấp sự gật đầu:
- Phải rồi. Hy vọng tam vị không chê quà mọn.
Phương Nhân Kiệt nãy giờ cũng đang ngắm nghía mấy con tuấn mã, nghe lão nói vậy liền vội nói:
- Không dám. Món quà này quá hậu. Vô công bất thụ lộc. Bọn tại hạ quả thật không dám nhận đâu.
Lưu Đức Huy nghe họ Phương nói vậy, khẽ thở dài, đưa mắt nhìn lão Vương chấp sự, thái độ tiếc rẻ vô cùng. Tuy vậy, y cũng không phản đối ý kiến của Phương Nhân Kiệt. Thiên lý mã giá trị liên thành. Món quà này quý giá quá. Lão Vương chấp sự thấy vậy, mỉm cười nói:
- Thiếu hiệp không nên quá khách sáo. Tam vị đi theo công tử gia, không có công cũng có sức. Xin hãy nhận đi.
Giang Thừa Phong đang ngồi trong xe nói vọng ra:
- Chỉ là chút quà nhỏ, tam vị hãy cứ nhận đi. Giờ cũng đã muộn rồi. Hãy mau lên đường cho kịp.
Lão Vương chấp sự vội vâng dạ, nhảy ngay lên yên trước cỗ xe. Lão sẽ đích thân đánh xe. Bọn Phương Nhân Kiệt cũng vội lên ngựa. Còn bốn thanh y hán tử sẽ cưỡi bốn con ngựa còn lại.
Ba người bọn Phương Nhân Kiệt đều là những thiếu niên anh tuấn, khi cưỡi tuấn mã xinh đẹp thế này thì trở nên thật là phong lưu tuấn tú, khí thế bất phàm. Bọn họ đã cất vũ khí đi rồi, lại vận y phục sang trọng hoa lệ, trông chẳng khác những người xuất thân từ dòng dõi thế gia quyền quý, thân phận tôn quý cao sang.
Ba người họ giục ngựa đi trước. Cỗ xe từ từ lăn bánh, chạy theo sau. Còn bốn thanh y hán tử đi phía sau hộ tống.
Cỗ xe chạy trên đường thật nhẹ nhàng êm ái, không dằn xóc mà cũng chẳng gây ra tiếng động, ngoài tiếng bánh xe lăn trên đường. Giang Thừa Phong ngồi tựa vào thành xe, nhắm mắt ngủ say. Thật ra chàng có thật sự mệt mỏi như vẻ bề ngoài của mình hay không thì chỉ có mình chàng biết. Nhưng với tình trạng thế này, chàng có thể tránh được những rắc rối không đáng có. Với vẻ mệt mỏi như thế, Lý Nhược Hồng cũng không tiện buộc chàng phải làm những chuyện quá sức, nhất là việc động thủ đánh nhau. Trong lúc chàng ngủ, Lý Nhược Hồng ngồi bên cạnh chàng, cố giữ yên lặng để khỏi làm mất giấc ngủ của chàng.
Trên đường quan đạo sáng nay người qua kẻ lại tấp nập. Ai nấy đều có vẻ hối hả. Cỗ xe lướt chạy băng băng, vượt qua rất nhiều người. Vẻ sang trọng của cỗ xe cùng phong độ của bọn Phương Nhân Kiệt đã khiến cho lắm nữ nhân ái mộ, và cũng làm cho nhiều nam nhân phải ghen tỵ. Trong bọn ba người, riêng có Lưu Đức Huy là anh tuấn hơn cả. Y lại vận bộ nho phục màu lục, nên trông càng có vẻ phong lưu tuấn mỹ. Y thấy nhiều thiếu nữ nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nên trong lòng không khỏi đắc ý. Chỉ tiếc là vì đi quá nhanh nên không kịp nhìn lại các nàng với ánh mắt đa tình. Nhưng y tự nhủ sau này hãy còn nhiều cơ hội, không cần phải gấp. Phương Nhân Kiệt, Phạm Kinh Quốc đang đi bên cạnh, đâu hiểu những ý nghĩ trong lòng người bạn đồng hành, nên vẫn cứ nghiêm trang giục tuấn mã lướt nhanh, chẳng hề chú ý đến thái độ của những người trên đường.
Đoàn xa mã lướt đi thật nhanh trên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.