Vũ Lâm Ký Sự

Chương 18:




Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ mười tám
KẾT HỢP LƯƠNG DUYÊN THI TIỂU KẾ
CỨU NHÂN BẢO MẠNG LỘ CÔNG PHU
Nguồn: Tàng Thư Viện
Lại nói, khi nghe Kim chấp sự nói rằng những người kia không phải là người của Trình gia, không cần phải cứu, chúng nhân giật mình kinh sợ, thầm nhủ lão này không coi nhân mạng là nhân mạng, thật là một đối tượng nguy hiểm. Trình lão trang chủ vội nói:
- Nhưng họ là đồng môn của tệ nhi, vì việc của Trình gia mà đến đây giúp đỡ, lão phu không thể bỏ mặc họ được.
Kim chấp sự ngẫm nghĩ giây lát, mới nói:
- Bản hiệu làm thương mãi, đã phải mất mấy vạn lượng bạc mới có được số giải dược đó, nên không thể chịu lỗ được. Thôi thì giờ tính thế này vậy. Nếu Trình cô nương chịu theo về bản hiệu thì giữa chúng ta xem như chẳng phải người ngoài, bản hiệu sẽ tính giá ưu đãi, mỗi người ba nghìn lượng thôi. Bên Hứa gia cũng có người bị trúng độc. Số thiệt hại kia sẽ tính với bọn họ vậy.
Trình lão trang chủ nói:
- Thanh nhi còn nhỏ dại, không biết các vị muốn nhận nó về để làm gì?
Kim chấp sự cười đáp:
- Công tử gia khi nhìn thấy cô ấy thì có vẻ rất vừa ý nên đương nhiên bản hiệu sẽ sắp xếp để cô ấy theo hầu công tử gia. Vụ giao dịch này với quý vị rất có lợi. Quý vị hãy suy nghĩ thật kỹ.
Trình lão trang chủ trầm ngâm suy nghĩ. Quả thật vụ giao dịch này đối với Trình gia là rất có lợi. Vừa có thể cứu người, vừa có thể khiến kẻ thù là bọn Hứa gia phải chịu hao tài tốn của. Và nhất là khi Trình Tiểu Thanh, tôn nữ của lão, trở thành người của Lưu Hương Viện thì Trình gia sẽ có được ngoại viện rất mạnh. Thực lực của Lưu Hương Viện thế nào lão đã được tận mắt chứng kiến rồi.
Trong lúc lão đang còn suy nghĩ thì lại nghe Kim chấp sự nói:
- Bản hiệu không muốn ép uổng ai. Nếu như Trình cô nương không thuận ý thì vụ giao dịch này không cần nhắc đến nữa.
Trình lão trang chủ đưa mắt nhìn Trình Tiểu Thanh. Nàng hỏi:
- Chẳng lẽ cứu mạng nhị thúc không thể dùng ngân lượng được ư?
Kim chấp sự nói:
- Chắc cô nương ít qua lại giang hồ nên không biết giá trị của số giải dược đó. Nếu gặp người biết giá trị của nó thì so với trân châu bảo ngọc hãy còn quý hơn nhiều. Bản hiệu chẳng sợ bán không được hàng. Chỉ vì công tử gia vừa ý cô nương mà bản hiệu đã chịu thiệt nhiều lắm rồi đấy. Chứ nếu tính đúng giá thì e rằng quý vị sẽ phá sản mất thôi. Nhưng cô nương hãy cứ suy nghĩ thật kỹ. Giờ cô nương có ba đường để chọn lựa. Muốn theo hầu công tử gia, muốn Trình gia phá sản hay muốn các vị đó chết thì tùy ý cô nương vậy. Bản hiệu không muốn ép uổng ai cả.
Trình Tiểu Thanh thở dài với giọng ai oán:
- Vậy là tiểu nữ không thể không đồng ý rồi phải không?
Kim chấp sự mỉm cười:
- Cô nương cứ yên tâm, không việc gì phải lo lắng. Theo hầu công tử gia đối với cô nương chỉ có lợi mà thôi.
Tiểu Thanh đưa ánh mắt buồn rầu nhìn Trình lão trang chủ. Lão thở dài nói:
- Cháu hãy vì Trình gia mà hy sinh vậy. Chứ chẳng lẽ để nhị thúc của cháu và những người kia chết?
Kim chấp sự hỏi:
- Cô nương có thuận ý hay không? Nếu cô nương đã thuận ý thì tiểu lão bản sẽ bẩm báo với viện chủ để thu xếp cho cô nương.
Tiểu Thanh nói:
- Tiểu nữ chỉ thuận ý theo hầu công tử gia thôi chứ không có ý định bán thân đâu đấy nhé?
Kim chấp sự không nói gì mà chỉ cười cười. Tiểu Thanh lại nói:
- Tiểu nữ đã quyết định như thế rồi. Nếu bị ép uổng thì tiểu nữ sẽ tự sát để bảo toàn danh tiết.
Kim chấp sự bật cười nói:
- Giờ cô nương mạnh miệng thế thôi chứ không chừng sau này lại tiếc rằng gặp công tử gia quá muộn ấy chứ.
Gã vừa nói vừa hấp háy mắt. Tiểu Thanh không hiểu gã định giở trò gì, vẫn cương quyết nói:
- Không có chuyện đó đâu.
Kim chấp sự cười nói:
- Thôi được rồi. Cô nương cứ chuẩn bị sẵn sàng đi. Để tiểu lão bản đi bẩm báo với viện chủ đã.
Nói đoạn lão quay lưng đi về phía ngọn đồi, đến bẩm báo công việc với Công Tôn Long. Công Tôn Long lệnh cho lão tiếp tục sang thương lượng việc làm ăn với Hứa gia, rồi mới đích thân đi đến chỗ Trình gia. Xuống đến nơi, lão nhìn mọi người nói:
- Bản nhân là Lưu Hương Viện chủ. Bản nhân nghe Kim chấp sự báo là quý vị đã chấp thuận vụ giao dịch?
Trình lão trang chủ gật đầu nói:
- Vâng. Xin viện chủ cứu giùm bọn họ.
Công Tôn Long nhìn sang Tiểu Thanh cười hỏi:
- Cô nương nguyện ý chứ?
Tiểu Thanh nghiêm mặt nói:
- Lúc nãy tiểu nữ đã nói với vị Kim chấp sự đó rồi. Tiểu nữ chỉ chấp thuận theo hầu công tử gia chứ không đồng ý bán thân.
Công Tôn Long mỉm cười nói:
- Chỉ cần cô nương thuận ý là được. Bản nhân sẽ có sắp xếp. Nhất định không để cô nương phải chịu thiệt thòi đâu. Nhưng bản viện đã nói trước rồi, chỉ trừ lệnh thúc, những người còn lại phải chịu chi phí ba nghìn lượng mỗi người đấy nhé.
Ngoài Kinh Nam Kiếm Khách, còn có ba môn hạ phái Kinh Môn cũng bị trúng độc. Công Tôn Long lấy lọ sứ trút ra bốn viên đan dược đen bóng, nhỏ bằng hạt đậu, trao cho Tiểu Thanh để nàng cho bốn người kia uống. Bốn người kia phục dược xong, gượng ngồi dậy vận công điều tức, sắc diện nhợt nhạt đã dần dần hồng hào trở lại. Khi đã tạm hồi phục, Kinh Nam Kiếm Khách nhìn Tiểu Thanh với vẻ ái ngại. Nhưng Tiểu Thanh đã nói:
- Tiểu điệt không sao đâu. Nhị thúc nên lo cho sức khỏe của mình mới là điều quan trọng.
Công Tôn Long nói:
- Nơi này không nên ở lâu. Quý vị nên hồi trang để tiện việc điều dưỡng. Còn số bạc đó, bản nhân sẽ cho người đến quý trang thu sau.
Lão lại cười cười nói thêm:
- Hy vọng sau này quý vị biết tự kìm chế, để khỏi phải một phen hao tài tốn của như hôm nay.
Bọn người Trình gia lúc này vẫn còn yếu, liền nghe theo lời khuyên của lão, dắt dìu nhau hồi trang. Riêng Trình Tiểu Thanh thì ở lại. Nàng đứng bên Công Tôn Long, dường như vẫn còn ấm ức nên nói mỉa:
- Xem ra hôm nay các vị được một phen phát tài ấy nhỉ?
Công Tôn Long mỉm cười nói:
- Công tử gia không muốn cuộc hỗn chiến hôm nay tái diễn một lần nữa nên mới cho làm như vậy. Hai nhà bị một phen hao tài tốn của, chắc cũng chẳng còn lòng dạ nào mà tổ chức một cuộc hỗn chiến tương tự.
Tiểu Thanh hỏi:
- Vậy hóa ra các vị làm vậy là vì ý tốt ư?
Công Tôn Long cười nói:
- Ý tốt hay không thì chưa biết. Nhưng chắc chắn không phải là ý xấu rồi. Nếu bản viện mà như các bang phái trong võ lâm thì đã nhân cơ hội này hốt một mẻ lưới rồi. Ngoài hai phú gia trong vùng còn có thêm cao thủ của năm bang phái đấy nhé.
Tiểu Thanh thoáng rùng mình, hỏi sang chuyện khác:
- Công tử gia là người thế nào?
Công Tôn Long cười đáp:
- Biết nói thế nào nhỉ. Ai ai cũng công nhận công tử gia là một nhân vật phi thường, nhưng không sao nói chính xác được công tử gia thật sự là người thế nào. Lát nữa cô nương đến bái yết công tử gia thì sẽ biết ngay thôi.
Lại nói, Kim chấp sự đi đến chỗ Hứa gia đang tụ tập. Lão khẽ gõ bàn tính mấy cái, tươi cười hỏi:
- Quý vị có muốn cùng bản hiệu làm vài vụ giao dịch hay không?
Hứa lão trang chủ vì lúc đầu bị gã đàn ông đứng tuổi không mời mà đến bắt giữ, nên không có cơ hội tham gia cuộc chiến. Vì vậy mà trong Hứa gia chỉ duy nhất có lão là không bị thương. Lão đang xem xét thương thế của Thanh Phương đạo nhân, con trai lão, nghe hỏi vậy liền ngẩng lên hỏi:
- Giao dịch gì?
Kim chấp sự nói:
- Mấy vị này xem ra chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nhất là vị đạo nhân này, kinh mạch tán loạn, nội thương trầm trọng, nếu không được một người tinh thông y đạo và có công lực trên giáp tử chữa trị cho thì e khó qua khỏi hôm nay.
Những người hiện diện cũng công nhận lời lão nói rất có lý. Thanh Trí đạo nhân, sư đệ của Thanh Phương đạo nhân lo lắng nói:
- Vậy bần đạo phải đưa tệ sư huynh hồi sơn nhờ chưởng môn sư huynh chữa trị cho mới được.
Kim chấp sự hỏi:
- Đạo trưởng có chắc là lệnh sư huynh có còn cầm cự được cho đến lúc về đến quý môn hay không?
Thanh Trí đạo nhân khẽ thở dài, công nhận lời nói của Kim chấp sự lại vẫn có lý. Hứa lão trang chủ lo lắng cho ái tử, liền nhìn Kim chấp sự hỏi:
- Tôn giá có cao kiến gì chăng?
Kim chấp sự cười nói:
- Tiền tài có thể tiêu tai giải họa. Nếu quý vị không sợ hao tài tốn của thì tính mạng bọn họ vẫn còn có thể vãn hồi được.
Hứa lão trang chủ lúc này đã biết những người ở Lưu Hương Viện rất coi trọng tiền tài. Bọn họ nói một là một, nói hai là hai, không thể nói đạo nghĩa với họ được. Lão ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói:
- Điều kiện của các vị thế nào? Nếu như có thể chấp nhận được thì bọn lão phu xin nghe theo.
Kim chấp sự khẽ gảy bàn tính với vẻ trầm ngâm, như đang thầm tính toán. Lát sau, lão mới nói:
- Mấy vị đây trúng phải hoạt độc của Miêu Cương, không dùng đúng giải dược độc môn của bọn họ thì không sao giải trừ độc tính được, mà giải dược loại này lại không phải là thứ dễ tìm. May mà khi nãy bản hiệu có thương lượng với mấy người Miêu kia, chịu mất mấy vạn lượng để bọn họ nhượng lại cho một ít giải dược. Nay bản hiệu tính giá ưu đãi với quý vị. Mỗi viên năm nghìn lượng. Nếu quý vị hiện không có đủ bạc thì bản hiệu sẽ cho trả góp. Nhưng phải tính năm phân lời đấy nhé.
Hứa lão trang chủ thấy lão không đả động gì đến việc chữa trị nội thương cho ái tử, sốt ruột hỏi:
- Vậy còn tệ nhi thì sao? Y thọ thương rất nặng, sợ rằng …
Lão ngập ngừng không dám nói đến chữ “chết”. Kim chấp sự nói:
- Hiện ở đây cũng có người cứu được vị đạo trưởng đó. Nhưng ngoài năm nghìn lượng chi phí còn phải có thêm điều kiện khác.
Hứa lão trang chủ sốt ruột hỏi:
- Điều kiện gì thế?
Kim chấp sự nói:
- Muốn chữa trị cho vị đạo trưởng này thì phải nhờ đến một vị cao thủ có nội lực trên giáp tử. Vị đó cũng đã chấp nhận chữa trị cho, nhưng phải có thêm điều kiện là thiếu hiệp đây chịu theo làm môn hạ.
Vừa nói lão vừa đưa tay chỉ vào chàng thiếu niên mà vừa rồi đã lánh đi cùng Trình Tiểu Thanh. Đoạn lão lại nói tiếp:
- Vị đó rất vừa ý tư chất của thiếu hiệp đây, muốn truyền cho thiếu hiệp đây một ít công phu tuyệt học. Nếu thiếu hiệp đây chịu khó rèn luyện, chỉ sau vài năm bảo đảm không kém vị đạo nhân kia đâu. Và nếu thiếu hiệp đây có nguyện vọng, bản hiệu cũng có thể cho được vào làm việc trong Lưu Hương Viện.
Hứa lão trang chủ nghe nói cả mừng, vội nói ngay:
- Vâng. Vâng. Thế thì còn gì bằng.
Thế là cuộc giao dịch xem như đã xong. Công Tôn Long đến giải độc cho hai đạo nhân phái Thanh Chân, cùng Điểm Thương Song Tuyệt Kiếm, khuyên Hứa gia nên hồi trang trước, sau đó bảo thiếu niên họ Hứa đưa Thanh Phương đạo nhân đi theo lên đồi. Khi lên đến nơi, y chợt nhìn thấy Trình Tiểu Thanh đang đứng bên cạnh cỗ xe, ngạc nhiên hỏi:
- Sao Thanh muội cũng ở đây thế?
Tiểu Thanh cúi đầu nói với vẻ buồn rầu:
- Tiểu muội buộc phải nhận lời theo hầu công tử gia để cứu mạng nhị thúc.
Chàng thiếu niên họ Hứa nghe đáp tức thì choáng váng, vẻ mặt ngơ ngác buồn thiu. Công Tôn Long thấy vậy cả cười, nói:
- Hai ngươi không cần phải buồn. Những gì hai ngươi vừa làm trong bụi rậm khi nãy công tử gia đều thấy rõ, nên Người muốn tác hợp cho hai ngươi ấy mà. Chỉ có điều nếu hai ngươi còn ở tại gia thì không thể nào kết hợp được, nên công tử gia mới bắt hai ngươi cùng theo hầu công tử gia để có điều kiện gần gũi nhau.
Cả hai nghe lão nói vậy đồng đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đỏ bừng. Hồi lâu, Tiểu Thanh mới ngập ngừng hỏi:
- Thật … thật vậy chăng?
Công Tôn Long cười nói:
- Bản nhân lừa bọn trẻ các ngươi thì được lợi lộc gì chứ?
Vẫn ngồi yên trong xe, Giang Thừa Phong nói:
- Giờ cũng không còn sớm nữa. Mau lo xong việc rồi về. Đem lão đạo kia đến gần đây để ta trị thương cho.
Chàng thiếu niên họ Hứa đưa Thanh Phương đạo nhân đến gần cỗ xe, ngay sát cửa sổ. Đoạn y ngập ngừng hỏi:
- Công tử. Lời của lão Viện chủ vừa rồi có đúng không ạ?
Giang Thừa Phong hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Thiếu niên đáp:
- Tại hạ là Hứa Thanh Bình.
Giang Thừa Phong lại hỏi tiếp:
- Hai ngươi yêu nhau thật lòng chứ?
Thiếu niên cúi đầu đáp khẽ:
- Vâng ạ.
Giang Thừa Phong nói:
- Chuyện đó để rồi xem sao. Thường khi xa nhau thì mong nhớ, nhưng gần nhau rồi thì tình cảm lại phai nhạt dần. Cần phải có một thời gian thử thách mới được.
Hứa Thanh Bình cúi đầu nói:
- Không có chuyện ấy đâu ạ.
Lý Nhược Hồng không nhịn được, liền nói:
- Ai bảo ngươi cái luận điệu tệ hại ấy thế hả? Ta xem hai người họ yêu nhau thật lòng đấy. Còn thử thách gì nữa chứ?
Khi nàng lên tiếng thì bọn Hứa Thanh Bình, Trình Tiểu Thanh mới biết trong xe ngoài Giang Thừa Phong ra còn có người thứ hai. Giang Thừa Phong nói:
- Đó là tiểu sinh theo kinh nghiệm bản thân mà luận thôi. Tiểu sinh thấy chúng ta đã cùng đi bấy lâu mà cô nương trước sau vẫn xem tiểu sinh là một kẻ đáng ghét. Thế có đáng buồn không chứ?
Lý Nhược Hồng nói:
- Ta xem ngươi là một kẻ đáng ghét hồi nào?
Giang Thừa Phong có vẻ vui mừng hỏi:
- Thật thế chăng?
Lý Nhược Hồng hừ lạnh:
- Ngươi đừng vội hý hửng. Nói thế không có nghĩa là ta xem ngươi là một kẻ đáng yêu. Hừ! Cái bản mặt ngươi nhìn là đã thấy khó ưa rồi. Dù ở gần hay xa, chỉ cần nghĩ tới thôi là ta đã muốn nện cho ngươi một trận nên thân.
Giang Thừa Phong mỉm cười:
- Vậy ư? Tiểu sinh thấy mình cũng đâu đến nỗi nào đâu. Nhưng nếu thế thật thì cô nương cứ việc động thủ.
Lý Nhược Hồng lạnh lùng nói:
- Chuyện đó để khi trở về sẽ tính sau. Nếu giờ ta cho ngươi một trận thì ai sẽ chữa trị cho lão mũi trâu kia? Ngươi hãy mau chữa trị cho lão để chúng ta còn về nữa.
Giang Thừa Phong nói:
- Được rồi. Chuyện hôn sự giữa hay người họ để sau sẽ bàn. Hãy tạm ra thời hạn nửa năm đi. Này. Thanh Bình. Nếu sau nửa năm nữa tình cảm của hai ngươi vẫn không thay đổi thì ta sẽ tác hợp cho.
Hứa Thanh Bình kính cẩn tạ ơn. Giang Thừa Phong cầm bàn tay Thanh Phương đạo nhân kéo qua cửa sổ vào trong xe. Chàng đặt hai ngón tay án lên chỗ kinh mạch nơi cổ tay lão, từ từ thúc chân khí vào. Hồi lâu, chàng lại đưa bàn tay còn lại ra ngoài, giáng mạnh một chưởng xuống huyệt bách hội trên đỉnh đầu đạo nhân. Mọi người bật lên tiếng “úi chao”, nhưng lại thấy đạo nhân thổ ra một búng máu tươi, rồi khẽ thở phào một cái, liền biết là lão đã qua khỏi cơn nguy hiểm, sắp hồi tỉnh.
Giang Thừa Phong thu tay lại, đẩy bàn tay lão đạo ra khỏi xe, rồi nói:
- Công Tôn huynh đệ. Hãy bảo Cơ lão sắc một thang thuốc bổ để giúp bệnh nhân hồi phục khí lực.
Công Tôn Long vâng dạ, lệnh cho Kim chấp sự đi lo việc này. Thanh Phương đạo nhân tuy chưa hồi tỉnh, nhưng sắc diện giờ đã bớt nhợt nhạt, hơi thở đã bình hòa trở lại. Hứa Thanh Bình đỡ lão nằm xuống bãi cỏ, rồi ngồi xuống bên cạnh. Tiểu Thanh ánh mắt lúc nào cũng chăm chú nhìn y, nhưng ngại ngùng không dám tỏ ra quá thân mật, chỉ khép nép đứng bên cạnh cỗ xe.
Độ chừng nửa khắc sau, Kim chấp sự cùng Cơ lão đại phu hối hả lên đồi. Trên tay Cơ lão là một siêu thuốc hãy còn bốc khói nghi ngút, tay kia cầm một cái bát sứ. Lão tiến đến trước cỗ xe hành lễ bái kiến. Giang Thừa Phong bảo:
- Lão hãy cho bệnh nhân phục dược đi.
Cơ lão vâng dạ. Đi sang chỗ Thanh Phương đạo nhân. Giang Thừa Phong lại nói:
- Công Tôn huynh đệ. Tìm hai con tuấn mã cho Thanh Bình và Tiểu Thanh cưỡi, rồi chúng ta về thôi.
Công Tôn Long vâng dạ, đích thân đi thu xếp. Lát sau, lão trở lại với ba con ngựa, một con cho lão, còn hai con kia cho Trình Tiểu Thanh và Hứa Thanh Bình. Cả ba con trông cũng đều cao lớn lực lưỡng, nhưng chưa thể sánh được với ba con tuấn mã của bọn Lưu Đức Huy. Điều đó càng làm cho họ Lưu thêm đắc ý, cũng như càng biết ơn sự hào phóng của Giang Thừa Phong.
Nhưng mọi người cũng chưa lên đường ngay mà còn chờ cho đến lúc Thanh Phương đạo nhân hồi tỉnh.
Sau khi được phục dược, sắc diện lão đạo đã dần dần tươi nhuận hơn lên. Lát sau, lão khẽ thở phào một cái, từ từ mở mắt ra. Lão đưa mắt nhìn xung quanh, rồi quay sang Hứa Thanh Bình, thì thào:
- Hiền điệt. Có chuyện gì thế?
Vừa nói lão vừa cố gượng ngồi dậy. Hứa Thanh Bình lộ vẻ mừng rỡ, vội nói:
- Thúc thúc đã tỉnh rồi. May quá.
Cơ lão chợt nói:
- Lão chỉ mới hồi tỉnh, hãy còn yếu lắm, cứ nằm yên đó, đừng cử động nhiều.
Hứa Thanh Bình nói:
- Phải đó. Thúc thúc hãy nằm xuống nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì thì để sau này hãy nói cũng không muộn mà.
Vừa nói y vừa đỡ lão đạo nằm xuống. Lão đạo gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần. Thấy lão đã tỉnh lại, Giang Thừa Phong nói:
- Việc ở đây đã xong rồi. Những việc còn lại sẽ giao cho Kim chấp sự giải quyết. Chúng ta về thôi.
Mọi người vâng dạ. Công Tôn Long cùng Trình Tiểu Thanh vội lên ngựa. Hứa Thanh Bình lưỡng lự giây lát, chưa chịu lên ngựa ngay, ngần ngừ đứng bên cạnh Thanh Phương đạo nhân một lúc rồi mới quay sang nói với Kim chấp sự:
- Nhờ tiên sinh giúp đưa thúc thúc của tại hạ hồi trang.
Kim chấp sự gật đầu nói:
- Ngươi cứ yên tâm. Ta biết phải làm thế nào rồi.
Hứa Thanh Bình chắp tay tạ ơn, rồi mới lên ngựa. Đoàn xa mã lập tức khởi hành. Lần này, Công Tôn Long cùng Trình, Hứa hai người giục ngựa đi trước. Ba người bọn Lưu Đức Huy đi kèm bên cỗ xe, còn bốn thanh y hán tử đoạn hậu. Lão Vương chấp sự vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ điều khiển xe.
Đoàn xa mã lại trực chỉ thành Lư Giang thẳng tiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.