Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ mười chín
CANH KHUYA CHỊU TỘI VÌ NÀNG GIẬN
ĐỊNH ĐẾN NAM XƯƠNG GỌI QUỐC HIÊN
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thành Lư Giang …
Đến tận chiều tối, đoàn xa mã hộ tống Giang Thừa Phong mới về đến nơi. Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi, mọi người được mời vào đại sảnh ăn uống. Giang Thừa Phong không ăn cùng mọi người mà cùng Công Tôn Long vào mật thất vừa ăn vừa bàn công việc.
Công Tôn Long nói:
- Chuyện xảy ra hồi đêm thuộc hạ đã nghe báo lại. Chẳng hay công tử định xử trí việc này thế nào?
Giang Thừa Phong hỏi:
- Theo ý huynh đệ thì nên thế nào?
Công Tôn Long nói:
- Bọn Thông Thiên Giáo thật là ngông cuồng tự đại, chẳng xem bản cung ra gì. Chúng ta nên cho chúng một bài học.
Giang Thừa Phong gật đầu:
- Ta cũng có ý đó nên đã truyền cho Lưu huynh đệ thống lĩnh hai trăm cao thủ đến đây. Chắc chỉ vài hôm nữa là sẽ đến nơi.
Công Tôn Long nói:
- Dạ. Để thuộc hạ lệnh cho các huynh đệ Lưu Hương Viện chuẩn bị.
Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói:
- Bọn Lưu Kỳ Anh muốn trở về Lưu gia trang. Lý cô nương ép ta phải nhận lời giúp bọn họ. Vậy huynh đệ hãy lo liệu sắp xếp. Ta cũng định sẽ đến đó.
Công Tôn Long nói:
- Dạ. Thuộc hạ sẽ lo liệu ngay.
Giang Thừa Phong lại nói:
- Còn bọn tù nhân kia ta cũng giao hết cho huynh đệ xử lý.
Công Tôn Long cung kính vâng dạ, dâng lời vấn an, rồi lui ra lo liệu mọi sự. Trang viện của Cái Mạnh Thường Lưu Thành ở tận thành Nam Xương, tỉnh Giang Tây, cách thành Lư Giang khá xa, nên cần phải chuẩn bị mọi sự thật chu đáo trước lúc khởi trình. Theo ý Giang Thừa Phong, bọn Công Tôn Long đã thu xếp để chàng cùng Lý Nhược Hồng ở chung một phòng. Hai người vừa mới vào phòng thì Lý Nhược Hồng chợt nói rằng có việc cần ra ngoài. Nàng bảo chàng phải ở yên trong phòng, không được đi đâu. Chàng rất ngạc nhiên, nhưng cũng nghe lời, ở yên đó.
Lát sau, Lý Nhược Hồng mang vào một mâm thức ăn còn nóng hổi, nói:
- Đây là do ta tự nấu, ngươi ăn thử xem sao. Suốt ngày hôm nay ngươi đã cực khổ nhiều. Xem như ta thưởng cho ngươi.
Giang Thừa Phong mỉm cười, khẽ nói:
- Cám ơn cô nương.
Chàng lộ vẻ vui mừng cảm động, không khách sáo nữa, liền ngồi ngay xuống ăn uống. Chàng ăn hết sạch tất cả số thức ăn mà Lý Nhược Hồng đã làm. Đợi chàng ăn xong, nàng mỉm cười hỏi:
- Ngươi thấy thế nào?
Giang Thừa Phong nói:
- Cũng ngon lắm
Lý Nhược Hồng lộ vẻ hờn giận:
- Chỉ là cũng ngon lắm thôi ư?
Giang Thừa Phong nói:
- Tiểu sinh không muốn nói dối. Quả thật tay nghề nấu nướng của cô nương cũng khá nhưng xem ra hãy còn kém bọn ngự trù.
Lý Nhược Hồng xụ mặt nói:
- Ta thì làm sao mà bằng được bọn ngự trù kia chứ. Ngươi chỉ nói nhảm thôi. Mà ngươi đã từng được thưởng thức những thức ăn do bọn họ nấu rồi à?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu:
- Gia phụ địa vị rất mực tôn cao, hơn cả vương đế. Tiểu sinh đã quen sống trong cảnh sung sướng, muốn gì được nấy. Trong Trường Thanh Cung nơi tiểu sinh sống cũng có một ban ngự trù chuyên lo ngự thiện.
Lý Nhược Hồng nói:
- Ngươi đã quen với cuộc sống sung sướng, chỉ từ khi đi cùng ta mới phải chịu cực khổ thế này.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Đó là do tiểu sinh nguyện ý. Quãng thời gian này tiểu sinh thấy rất vui vẻ.
Lý Nhược Hồng nói:
- Ngươi đã sống sung sướng quen rồi, hay là tối nay hãy ngủ trên giường đi.
Giang Thừa Phong vội nói:
- Cám ơn cô nương. Nhưng không cần đâu. Chiếc giường này là dành cho cô nương. Tiểu sinh ngủ dưới đất cũng được rồi.
Lý Nhược Hồng nói:
- Ngươi đâu cần phải chịu khổ như thế? Sao không bảo bọn họ dọn thêm một chiếc giường nữa.
Giang Thừa Phong nói:
- Không cần phải thế đâu. Xin cô nương cứ đối xử với tiểu sinh một cách tự nhiên như trước giờ. Như vậy tiểu sinh lại thấy vui vẻ thân thiết hơn.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh, hỏi sang chuyện khác:
- Hồi đêm ngươi dùng thủ pháp nào mà hạ bọn gian phi nhanh vậy?
Giang Thừa Phong hỏi:
- Cô nương cũng không nhận ra sao?
Lý Nhược Hồng nói:
- Nếu ta nhận ra thì còn hỏi ngươi làm gì.
Giang Thừa Phong nói:
- Không dám giấu cô nương. Thật ra ngay từ lúc chiều hôm qua, khi đứng gần nhau, tiểu sinh đã động thủ vào người bọn chúng rồi. Đến tối chỉ cần giở chút công phu là có thể khống chế được bọn chúng.
Lý Nhược Hồng khẽ hừ một tiếng, nói:
- Không ngờ ngươi đã sớm an bày từ trước. Vậy mà đêm qua ngươi chờ đến khi ta năn nỉ mới chịu ra tay.
Giang Thừa Phong nói:
- Đó là tiểu sinh đề phòng bọn chúng gây bất lợi cho chúng ta chứ có phải định xen vào chuyện thiên hạ đâu.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Còn bây giờ thì sao? Bọn Thông Thiên Giáo đang mưu đồ làm chuyện bất lợi với gia đình Lưu cô nương. Trông cô ấy tội nghiệp lắm. Ngươi đã giúp thì cũng nên giúp cho đến nơi đến chốn.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Tiểu sinh vẫn trả lời như lúc trước. Tiểu sinh không phải là người hiệp nghĩa. Việc nào có lợi thì mới làm.
Lý Nhược Hồng nổi giận nói:
- Ngươi thì lúc nào cũng vậy. Mở miệng ra là nói toàn chuyện khó nghe.
Giang Thừa Phong nói:
- Tiểu sinh chỉ nói thật lòng mình thôi mà.
Lý Nhược Hồng lạnh lùng nói:
- Hứ! Trong lòng ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những chuyện tồi bại mà thôi. Hừ! Nếu như ngươi không chịu giúp bọn họ thì tự một mình ta giúp cũng được. Không cần phải năn nỉ ngươi nữa.
Giang Thừa Phong hỏi:
- Cô nương cứ mãi lo việc thiên hạ thì việc của chúng ta bao giờ mới làm xong?
Lý Nhược Hồng tức giận gắt:
- Đó là việc của ta, không cần ngươi lo.
Giang Thừa Phong vội nói:
- Không. Nếu cô nương muốn giúp bọn họ thì tiểu sinh cũng xin nghe theo.
Lý Nhược Hồng gắt:
- Đã nói đó là việc của ta, không cần ngươi phải lo. Ngươi cứ việc đi về nhà mà hưởng phúc ấm của ngươi.
Giang Thừa Phong hạ giọng:
- Tiểu sinh chỉ nói thế thôi. Cô nương đừng giận nữa mà. Nếu cô nương còn bực mình thì cứ mang tiểu sinh ra hành hạ để trút giận.
Lý Nhược Hồng nói:
- Giờ ta muốn đánh ngươi một trăm roi, không, hai trăm roi.
Giang Thừa Phong cúi mặt nói:
- Xin cô nương cứ động thủ.
Lý Nhược Hồng lạnh lùng nói:
- Hứ. Đánh ngươi chỉ thêm mỏi tay ta.
Giang Thừa Phong hỏi:
- Vậy cô nương muốn sao mới hết giận?
Lý Nhược Hồng ngắm nhìn Giang Thừa Phong một lúc, rồi nói:
- Ta muốn viết lên mặt ngươi hai chữ “dâm tặc” rồi dẫn đi khắp thành cho mọi người cùng xem.
Giang Thừa Phong nói:
- Vậy xin cô nương cứ động thủ đi.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Ta làm thế mà ngươi cũng chịu?
Giang Thừa Phong thở dài nói:
- Cô nương muốn hành xử tiểu sinh thế nào tiểu sinh cũng xin chịu hết. Chỉ xin cô nương đừng giận nữa. Trông thấy cô nương không vui, tiểu sinh buồn lắm.
Lý Nhược Hồng nói:
- Giờ ta không muốn đánh ngươi, cũng chẳng muốn hạ nhục ngươi. Nhưng tối nay ngươi cứ quỳ ở đây. Chừng nào ta hết giận sẽ tha cho.
Giang Thừa Phong liền quỳ ngay xuống. Chàng lại hỏi:
- Tối nay cô nương có trói tiểu sinh lại không?
Lý Nhược Hồng nói:
- Thôi khỏi cần. Ta đã hứa là không trói ngươi nữa mà.
Giang Thừa Phong nói:
- Tuy là nói vậy. Nhưng tiểu sinh thấy cô nương cứ nên trói tiểu sinh lại thì tốt hơn. Vả chăng, tiểu sinh đang phải chịu tội mà.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Ngươi thật sự muốn vậy?
Giang Thừa Phong gật đầu:
- Đây là tiểu sinh nguyện ý.
Lý Nhược Hồng liền lấy dây lụa trói tay chân chàng lại. Lần này nàng trói rất chặt, cẩn thận. Nàng bẻ quặt hai tay chàng ra phía sau, rồi cột dính cả tay chân chàng lại với nhau rất chắc chắn. Sau đó nàng ngắm nhìn chàng, nói:
- Giờ thì trông ngươi cũng khá giống con heo, chỉ còn thiếu cái lồng nữa thôi.
Giang Thừa Phong nói:
- Vậy thì để tiểu sinh bảo bọn họ mang vào đây một cái lồng heo.
Lý Nhược Hồng bật cười nói:
- Thôi. Bây giờ hãy cứ tạm như vậy đi. Sau này ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một cái lồng thật đẹp.
Nói rồi nàng bỏ lên giường nằm ngủ, để mặc Giang Thừa Phong quỳ dưới đất.
Trời tờ mờ sáng …
Ngọn thu phong lạnh lùng thổi vào phòng. Ngoài vườn cây lá khẽ khua động xào xạc. Tiếng oanh ca ríu rít.
Lý Nhược Hồng vừa thức dậy. Nàng khẽ vươn vai, rồi bước xuống giường. Giang Thừa Phong vẫn đang quỳ bên giường, mắt đăm đăm nhìn nàng, dường như suốt đêm qua chàng không hề chợp mắt. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của chàng, nàng chợt thấy động lòng. Một người đã quen sống trong cảnh nhung lụa vàng son mà nay lại cam tâm chịu khổ thế này khiến nàng cũng cảm thấy thương thương. Nàng cúi xuống mở dây trói, khẽ hỏi:
- Suốt đêm qua ngươi vẫn nhìn ta như thế hay sao?
Giang Thừa Phong gật đầu nói:
- Lúc ngủ trông cô nương thật dễ thương.
Lý Nhược Hồng cười hỏi:
- Còn khi thức trông ta dễ ghét lắm phải không?
Giang Thừa Phong lắc đầu nói:
- Không phải đâu.
Lý Nhược Hồng nói:
- Sao ngươi còn quỳ ở đó. Mau đứng dậy đi.
Giang Thừa Phong trên môi khẽ nở nụ cười:
- Cám ơn cô nương.
Chàng uể oải đứng dậy, xem chừng khá mệt mỏi, khí sắc nhợt nhạt. Lý Nhược Hồng thấy tình cảnh như vậy, dù muốn giận cũng không nỡ. Nàng đỡ chàng lại giường, đặt chàng nằm xuống, khẽ nói:
- Ngươi hãy nằm nghỉ một lát.
Giang Thừa Phong nói:
- Cám ơn cô nương.
Quả thật chàng đã rất mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường là đã nhắm mắt ngủ ngay. Cũng như đêm vừa qua, việc thức trắng một đêm là quá sức đối với chàng. Lý Nhược Hồng ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh giường, chăm chú ngắm nhìn dáng điệu đang say ngủ của chàng. Nàng không hiểu chàng khen nàng khi ngủ trông dễ thương thế nào. Nhưng hiện tại, dáng vẻ khi say ngủ của chàng trông thật anh tuấn.
Vẻ mặt chàng thanh tú dễ nhìn, không rắn rỏi phong sương, nhưng cũng chẳng yếu đuối bạc nhược. Làn da trắng trẻo mịn màng, đôi môi hồng hơi mím lại trông như đang mỉm cười, một nụ cười trìu mến dịu hiền. Hai bàn tay chàng đặt trước ngực, các ngón tay thon dài, đeo nhẫn ngọc. Thân hình vừa phải, không mập cũng không gầy. Y phục hoa lệ, được cắt may rất khéo léo vừa vặn bằng loại gấm thượng hạng. Tóc chàng được cột bằng sợi dây lụa đồng loại với y phục, đính một viên minh châu rất quý giá, tỏa minh quang lấp lánh. Tất cả toát lên một phong thái cao sang tôn quý phi phàm.
Đây là lần đầu tiên nàng để ý ngắm nhìn dung mạo của chàng. Và cũng là lần đầu tiên nàng cảm thấy chàng rất đáng mến. “Thế mà không có một bóng giai nhân nào xem hắn là ý trung nhân, kể cũng lạ”, nàng nghĩ vậy.
Chàng vẫn ngủ say, và nàng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua …
Mãi đến hơn một canh giờ sau, Giang Thừa Phong mới thức giấc. Chàng mở mắt ra, thấy Lý Nhược Hồng đang ngồi bên giường, liền nói khẽ:
- Bây giờ chắc muộn lắm rồi. Xin lỗi. Tiểu sinh ngủ say quá.
Lý Nhược Hồng nói:
- Không sao. Nếu ngươi còn thấy mệt thì hãy ngủ tiếp, đừng cố sức quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe.
Giang Thừa Phong khẽ nói:
- Cám ơn cô nương. Tiểu sinh không sao đâu.
Vừa nói chàng vừa chống tay ngồi dậy, bước xuống giường. Lý Nhược Hồng giúp chàng sửa sang y phục, chải lại mái tóc. Đây là lần đầu tiên nàng tỏ ra thân mật như thế nên chàng vô cùng cảm động.
Đang chải tóc cho chàng, nàng chợt bật cười nói:
- Ta xem ngươi cũng đâu có đến nỗi nào đâu. Sao lại chẳng có bóng giai nhân nào thầm tương tư ngươi nhỉ? Hay là tại số ngươi vô duyên.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Người ta thầm tương tư thì làm sao cô nương biết được?
Lý Nhược Hồng nói:
- Ta cảm nhận thấy là không có. Trực giác của nữ nhân rất chính xác.
Giang Thừa Phong lại mỉm cười:
- Không phải là không có đâu. Chỉ vì bọn họ không dám vọng tưởng đó thôi. Vả chăng tiểu sinh lại cố hết sức tránh để rơi vào lưới tình. Tiểu sinh không thích đa mang. Trái tim tiểu sinh chỉ dành riêng cho một người mà thôi.
Lý Nhược Hồng nguýt chàng, nói:
- Ghê dữ ta. Người nào mà bất hạnh vậy?
Giang Thừa Phong ngẩn người hỏi:
- Bất hạnh ư?
Lý Nhược Hồng nói:
- Bị một kẻ phong lưu như ngươi yêu thì chính là một điều đại bất hạnh chứ còn gì nữa. Thật tội nghiệp cho nàng ta.
Giang Thừa Phong thở dài:
- Chắc là vậy rồi. Nên mãi mà tiểu sinh vẫn không dám thố lộ. Nhưng … Chúng ta đi cùng nhau bấy lâu, chẳng lẽ tấm lòng của tiểu sinh cô nương vẫn không hiểu?
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói lảng đi:
- Ngươi thử nói xem những ai đang thầm tương tư ngươi, để ta xem lại có đúng như vậy không?
Giang Thừa Phong nói:
- Tiểu sinh biết ít nhất có hai người.
Lý Nhược Hồng hỏi ngay:
- Hai người nào? Ta có biết bọn họ hay không?
Giang Thừa Phong đáp:
- Chẳng những biết mà còn rất biết nữa là khác. Chính là Hoa Tiểu Quân và Lưu Kỳ Anh đấy. Cô nương có để ý thấy ánh mắt ai oán của hai người họ mỗi khi nhìn tiểu sinh hay không?
Lý Nhược Hồng hừ lạnh, nói:
- Ngươi tinh mắt quá nhỉ. Mà cũng phải thôi. Một tên dâm tặc như ngươi đương nhiên là phải vậy rồi.
Giang Thừa Phong bật cười:
- Cô nương còn chưa viết lên mặt tiểu sinh hai chữ “dâm tặc” rồi dẫn đi khắp thành cho thiên hạ xem.
Lý Nhược Hồng cũng bật cười nói:
- Làm thế chỉ làm bẩn mắt thiên hạ. Hạng người như ngươi chỉ đáng để đem đi câu sấu mà thôi.
Giang Thừa Phong hỏi:
- Tệ đến thế ư?
Lý Nhược Hồng cười nói:
- Chứ còn gì nữa.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Cô nương có cần tiểu sinh bảo bọn Công Tôn huynh đệ chuẩn bị trước hay không? Chứ mồi câu lớn như tiểu sinh đây thì cần câu bình thường không chịu nổi đâu.
Lý Nhược Hồng bật cười nói:
- Thôi. Tạm thời không cần. Nếu đem ngươi đi câu sấu thì lấy ai giúp đỡ Lưu cô nương đây. Ngươi hãy cố gắng chu toàn việc này. Nếu làm tốt thì có thể ta sẽ tha cho ngươi. Còn làm không xong thì … khỏi nói chắc ngươi cũng biết hậu quả.
Giang Thừa Phong làm ra vẻ lo lắng, nhưng ánh mắt lại hơi cười cười. Lý Nhược Hồng bực mình nói:
- Một kẻ tệ hại như ngươi mà được hai mỹ nhân kia thầm tương tư là may mắn lắm đấy. Ta thấy ngươi cưới quách hai người họ cho rồi.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Không được đâu. Tiểu sinh đâu có yêu bọn họ. Mà gia phụ cũng sẽ không bao giờ đồng ý cho hai người họ tiến cung đâu.
Lý Nhược Hồng nói:
- Sao thế? Ta xem hai người họ cũng được lắm đấy chứ. Nhất là Lưu cô nương ấy. Lưu cô nương là con nhà danh giá, lại xinh đẹp nữa, với ngươi xứng đôi lắm đấy.
Giang Thừa Phong nói:
- Lưu Thành tuy có chút gia sản, những vẫn là thảo dân bách tính, gia thế tầm thường, không môn đăng hộ đối, gia phụ sẽ không chấp nhận đâu. Vả chăng tiểu sinh không yêu Lưu cô nương, nên cũng chẳng thể vì cô ấy mà trái mệnh gia phụ. Duy chỉ có một người mới có thể khiến cho tiểu sinh vì nàng mà trái mệnh gia phụ. Người ấy là ai chắc cô nương cũng đã hiểu rồi.
Lý Nhược Hồng đỏ mặt, khẽ hừ lạnh nói:
- Ta không biết. Ta không hiểu gì cả.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Tiểu sinh biết cô nương đã hiểu rồi. Chỉ không chịu nhìn nhận đó thôi.
Lý Nhược Hồng đang cầm búi tóc chàng, tay kia cầm mảnh lụa buộc tóc vừa định giúp chàng cột lại, nghe chàng nói thế tức thì giật một cái thật mạnh khiến chàng nhăn mặt vì đau. Nàng lạnh lùng nói:
- Thôi đừng nói nhảm nữa. Đã muộn quá rồi. Chúng ta hãy mau ra ngoài kia kẻo mọi người trông đợi.
Lúc này đã cuối giờ Thìn. Sửa soạn xong, hai người cùng ra khỏi phòng. Nhưng vừa bước chân ra khỏi phòng thì đã thấy một thanh y hán tử đứng chờ sẵn. Gã nghiêm cẩn chắp tay vái chào Giang Thừa Phong, cung kính nói:
- Trình công tử. Thức ăn bọn thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn. Xin mời công tử cùng Lý cô nương dùng bữa.
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu, rồi hai người đi theo gã đến phòng ăn. Đương nhiên là chỉ có hai người cùng ăn bữa ăn sáng muộn này. Lý Nhược Hồng vẫn còn tức giận vì câu nói khi nãy của chàng nên cứ lẳng lặng ăn uống, không thèm nhìn mặt chàng lấy một lần. Chàng biết nàng vui giận thất thường, không dám nói gì, cũng cắm cúi ăn, cố nuốt cho trôi chứ trong lòng chẳng thấy mùi vị gì cả.
Sau khi hai người đã ăn xong, Công Tôn Long đến tìm Giang Thừa Phong. Chàng nhìn lão, nói:
- Ta ngủ say quá. Để mọi người phải chờ đợi, thật là không phải.
Công Tôn Long nói:
- Dạ. Không có gì đâu ạ. Công tử ngọc thể khiếm an, cần phải nghỉ ngơi cho lại sức. Vả lại, sáng nay cũng không có chuyện gì đáng để công tử bận tâm.
Lão sai người dọn dẹp thức ăn, bày ra bánh mứt trà nước, rồi cùng chàng bàn bạc những việc cần phải làm sắp tới.
Khi hai người bàn luận, Lý Nhược Hồng lặng lẽ ngồi một bên dự thính. Việc bàn bạc công việc, thảo luận kế hoạch nàng không mấy rành nên mọi việc đều để mặc cho Giang Thừa Phong sắp đặt.
Ngay chiều tối hôm đó, trời vừa chập choạng tối, một chiếc thuyền lặng lẽ rời thành Lư Giang, giương buồm theo dòng Trường Giang hướng thẳng về phía Tây. Trên thuyền có Giang Thừa Phong, Lý Nhược Hồng. Bọn Công Tôn Long, Lưu Đức Huy, Phạm Kinh Quốc, Phương Nhân Kiệt, Hứa Thanh Bình, Trình Tiểu Thanh đều theo bảo giá. Ngoài ra đương nhiên còn có ba người bọn Lưu Kỳ Anh. Và lão tướng số, nguyên tên lão là Cổ Cự Đồng, cũng được cho đi theo.