Vũ Lâm Ký Sự

Chương 27:




Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ hai mươi bảy
THẦN TÂM NHẤT PHIẾN TỪ CHÂM THẠCH
CÔ VÂN PHIÊU BẠC PHỤC HÀ Y
Nguồn: Tàng Thư Viện
Lại nói, sau khi Lưu Kỳ Anh lỡ miệng gọi Giang Thừa Phong là vương gia, chàng đã nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, tỏ vẻ không hài lòng, rồi bỏ đi về phòng riêng, chẳng thèm nhìn ngó gì đến những người bị thương. Chàng rất bất mãn, bởi mới đó mà nàng ta đã bỏ ngoài tai những lời dặn bảo của chàng chỉ cách đó không lâu.
Phòng nghỉ của chàng nằm ngay sát cạnh gian phòng của viên lãnh binh chỉ huy đội chiến thuyền, và cũng chính là nơi được quan binh canh phòng cẩn mật nhất. Bên ngoài lúc nào cũng có mấy toán quân canh luân phiên tuần phòng không ngơi nghỉ, ngăn cản tất cả những ai định đến gần mà chưa được phép của chàng. Ngoài chàng ra, chỉ có duy nhất một mình Lý Nhược Hồng là có thể tự tiện xuất nhập nơi này, chỉ vì nàng cũng đang ở cùng phòng với chàng.
Gần đến nơi, thấy Lý Nhược Hồng còn đi phía sau, Giang Thừa Phong đứng lại, chờ nàng đi cùng. Cả hai cùng sánh bước về phòng. Bọn quân canh vừa nhìn thấy chàng thì đều lập tức cung kính hành lễ. Tên đội trưởng tiến đến mở cửa phòng, chờ hai người đi vào trong rồi mới nhẹ nhàng khép cửa lại. Bọn quan quân trên thuyền đều là những thuộc hạ thân tín của Tuần Giang đô đốc Trần Vũ, nên rất tận chức.
Vào trong phòng rồi, Giang Thừa Phong đưa mắt nhìn Lý Nhược Hồng, khẽ nói:
- Tiểu sinh có chuyện này muốn nói với cô nương, nhưng lại lo cô nương sẽ tức giận, rồi trách mắng tiểu sinh.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Ngươi muốn nói chuyện gì với ta vậy? Hay là trong lòng ngươi lại nghĩ ra chuyện bậy bạ gì rồi? Ta không muốn nghe.
Giang Thừa Phong cúi mặt nói khẽ:
- Trước đây tiểu sinh đã có chuyện lừa dối cô nương, dù chỉ là một sự bất đắc dĩ, nhưng tiểu sinh không muốn che giấu, định nói thật, rồi tùy cô nương muốn xử phạt tiểu sinh thế nào cũng được.
Lý Nhược Hồng trừng mắt nhìn chàng, hừ lạnh nói:
- Hay nhỉ? Ngươi cũng to gan quá đấy. Ngươi có chuyện gì lừa dối ta? Lúc nào? Mau nói thật đi?
Giang Thừa Phong nói:
- Tiểu sinh cũng đang định nói đây. Nếu không thì tiểu sinh thú nhận với cô nương chuyện đó làm gì?
Lý Nhược Hồng nói:
- Nếu như ngươi mà có nửa lời gian dối, ta sẽ không tha cho đâu.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Tiểu sinh mà muốn nói dối thì làm sao cô nương biết được?
Giang Thừa Phong chợt nhận thấy Lý Nhược Hồng đã hơi có sắc giận. Chàng khẽ thở dài, nói tiếp:
- Cô nương. Tiểu sinh … Ở thủy trại Hán Khẩu lúc trước, tiểu sinh đã ngất xỉu ngay giữa bàn tiệc, đó không phải là sự thật đâu.
Lý Nhược Hồng trừng mắt nói:
- Hừ! Ra là thế. Lúc đó ta cũng thấy lạ lắm. Người như ngươi không lẽ lại yếu đuối bạc nhược đến vậy hay sao? Thì ra là ngươi giả vờ. Hừ! Ngươi đã khiến cho ta phải lo lắng, phải chăm sóc ngươi suốt bấy lâu. Ngươi to gan lắm.
Giang Thừa Phong cúi mặt nói:
- Được cô nương lo lắng chăm sóc cho, tiểu sinh vô cùng cảm kích.
Lý Nhược Hồng nói:
- Hay lắm. Ngươi đã thích ngất xỉu thì ta sẽ cho ngươi được toại nguyện. Ngươi mau chuẩn bị tinh thần đi.
Giang Thừa Phong ngơ ngác hỏi:
- Ý cô nương muốn …
Lý Nhược Hồng rút ra chiếc roi da mà Giang Thừa Phong đã trao cho nàng lúc trước, cười nhạt hỏi:
- Ngươi còn nhớ vật này không?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Với vẻ mặt buồn buồn, chàng lặng lẽ quỳ ngay xuống trước mặt nàng, nhắm mắt lại chờ đợi. Và chàng cũng thả lỏng toàn thân, không hề vận khí đề kháng.
Lý Nhược Hồng vung roi da lên, dùng toàn lực quất thật mạnh vào người chàng. Mỗi khi chiếc roi quất vào người chàng nghe chát một tiếng, thân người chàng lại giật bắn lên, trên y phục lại hiện rõ một vết đỏ chạy dài do máu tươi rỉ ra, thấm vào y phục. Dù rất đau đớn, nhưng chàng vẫn cố nghiến răng chịu đựng, không một tiếng rên rỉ. Sắc diện chàng càng lúc càng thêm tái nhợt.
Nàng vẫn tận lực vung roi …
Chàng vẫn cố gắng chịu đựng …
Nhưng Lý Nhược Hồng chỉ mới đánh chàng hơn hai mươi roi mà chàng đã không còn chịu đựng nổi nữa, ngã lăn ra bất tỉnh. Nàng vội dừng tay, cúi xuống lay gọi:
- Này. Ngươi sao vậy hả? Ngươi lại giả vờ nữa phải không?
Mặc cho nàng kêu gọi, chàng vẫn nằm yên bất động, sắc diện nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Nhìn lại y phục chàng thấy đã ướt đẫm máu tươi. Nơi khóe miệng chàng cũng có máu ứa ra. “Vậy là hắn đã ngất xỉu thật rồi”, Lý Nhược Hồng nghĩ thầm. Thấy bộ dạng chàng như thế, nàng không nỡ nhẫn tâm bỏ mặc, vội vực chàng đặt nằm lên giường, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch máu nơi khóe miệng chàng, rồi ngồi xuống bên giường, chờ chàng hồi tỉnh. Nàng không phải là người tàn nhẫn, lúc này cũng thấy lòng dạ nao nao, có cảm xúc rất lạ kỳ.
Một lúc lâu sau, Giang Thừa Phong mới từ từ mở mắt ra. Nhận thấy vẻ lo âu trên nét mặt của Lý Nhược Hồng, chàng khẽ nói:
- Cô nương đừng nên quá lo lắng như thế. Tiểu sinh không sao đâu. Chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng ít lâu là sẽ khỏi thôi mà.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh, nói:
- Ngươi lại muốn ta phải chăm sóc ngươi nữa phải không?
Chàng cúi mặt nói khẽ:
- Tiểu sinh không dám. Cô nương cứ bỏ mặc tiểu sinh cũng được.
Giọng nói sắc diện chàng đều mang một vẻ buồn buồn. Lòng dạ nàng bỗng chốc nhũn ra. Nàng vừa giận vừa thương, khẽ thở dài nói:
- Ngươi cứ yên tâm. Ráng mà nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho sớm hồi phục. Ta sẽ không bỏ mặc ngươi đâu.
Chàng lộ vẻ vui mừng, lắp bắp nói:
- Tiểu sinh … rất cảm kích …
Nàng ngắt lời:
- Sao ngươi lại dễ ngất xỉu như thế hả? Lúc nãy ngươi không vận khí đề kháng phải không?
Chàng khẽ gật đầu. Nàng cau mày hỏi:
- Tội gì ngươi phải làm vậy?
Chàng chỉ khẽ thở dài, cúi mặt không đáp. Nàng khẽ trách:
- Ngươi thật là … Thôi được rồi. Ngươi hãy nằm yên mà nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Ta đi lấy thuốc cho ngươi.
Chàng cảm động nói:
- Cám ơn cô nương.
Nàng kéo tấm chăn gấm đắp lên người chàng, dặn thêm:
- Ngươi còn đang mệt, phải nằm yên, không được ngồi dậy nghe chưa.
Chàng khẽ gật đầu. Nàng mỉm cười với vẻ hài lòng, đoạn đi ra khỏi phòng, định tìm đại phu nhờ bốc thuốc.
Vừa rời khỏi phòng bước ra bên ngoài, nàng chợt trông thấy Lưu Kỳ Anh đang đứng ngay chỗ tên quân canh, có vẻ đang năn nỉ khẩn cầu chuyện gì đấy, nhưng tên quân canh kiên quyết lắc đầu, nói thế nào cũng một mực lắc đầu. Nàng liền rảo bước đi lại, lên tiếng hỏi:
- Ở đây có chuyện gì thế?
Tên quân canh vừa nhìn thấy Lý Nhược Hồng đã vội chắp tay cung kính vấn an. Đoạn hắn mới nói:
- Thưa tiểu thư. Vị cô nương này muốn được vương gia tiếp kiến. Nhưng tiểu nhân đã được lệnh của thượng cấp là không cho một ai vào trong nếu như chưa được sự cho phép của vương gia.
Lý Nhược Hồng quay sang Lưu Kỳ Anh hỏi:
- Lưu cô nương muốn gặp hắn có việc gì thế?
Lưu Kỳ Anh ngập ngừng đáp:
- Dạ. Gia phụ … gia phụ … xin được bái kiến vương gia.
Lý Nhược Hồng cau mày nói:
- Hắn lại vừa mới ngất xỉu, giờ này ngồi dậy còn chưa nổi, đang còn phải nằm yên một chỗ, không thể tiếp ai được đâu.
Lưu Kỳ Anh lo lắng hỏi:
- Vương gia có sao không ạ?
Lý Nhược Hồng đáp:
- Chuyện đó ta cũng không biết nữa. Hy vọng rằng cũng như lần trước, hắn nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài ngày là sẽ bình phục. Cô nương cứ về nghỉ đi. Ta sẽ chuyển lời của cô nương cho hắn biết.
Lưu Kỳ Anh chắp tay nói:
- Xin đa tạ cô nương. Và cũng xin cô nương nói giúp với vương gia vài câu.
Lý Nhược Hồng gật đầu:
- Được rồi. Ta sẽ nói với hắn. Nhưng xem ra cũng không có mấy hy vọng đâu. Ta nhớ là hắn đã dặn cô nương không được tiết lộ lai lịch của hắn với người ngoài mà?
Lưu Kỳ Anh nói:
- Nhưng … gia phụ đâu phải là người ngoài.
Lý Nhược Hồng nói:
- Hắn nói người ngoài ở đây là đối với hắn kia. Chứ hắn làm sao biết với cô nương ai là người ngoài, còn ai lại không phải người ngoài. Lệnh tôn tuy đối với cô nương không phải là người ngoài, nhưng với hắn thì vẫn là người ngoài đấy. Hành động lần này của cô nương, ta xem hắn có vẻ bực mình lắm.
Lưu Kỳ Anh kinh hãi ấp úng nói:
- Việc này … việc này …
Lý Nhược Hồng lại nói:
- Hiện giờ ta đang đi lấy thuốc cho hắn. Cô nương cứ về nghỉ đi. Ta sẽ chuyển lời của cô nương cho hắn biết. Nhưng yêu cầu của cô nương có được hắn chấp nhận hay không thì ta không biết chắc.
Lưu Kỳ Anh không biết nói sao, đành phải chắp tay vái tạ, rồi cáo từ lui về. Nàng rất lo âu vì quan hệ với Giang Thừa Phong trở nên xấu đi như vậy. Nàng lo chàng sẽ bỏ mặc sự việc ở Nam Xương, không cứu giúp cha con nàng nữa. Lý Nhược Hồng nhìn theo bóng dáng nàng, khẽ lắc đầu ái ngại. Nàng ta gặp cơn gia biến, hoàn cảnh kể cũng thật đáng thương. Nhưng … Chẳng lẽ bản thân Lý Nhược Hồng không gặp cơn gia biến hay sao? Ít ra nàng ta vẫn còn có phụ thân.
Sau đó, Lý Nhược Hồng tiếp tục đi đến dược phòng trên thuyền, tìm đại phu lấy thuốc trị thương cùng thuốc bổ về cho Giang Thừa Phong. Vì sức khỏe của Giang Thừa Phong, trên thuyền không thiếu những thứ ấy.
Trên mặt sông, gió đêm nhè nhẹ thổi.
Lý Nhược Hồng bâng khuâng nhìn dòng nước soi bóng trăng lấp lánh. Nàng trầm tư ngẫm nghĩ về những chuyện đã qua.
Bấy lâu nay, nàng gặp phải biết bao nhiêu là chuyện, có chuyện tự nó đến, cũng có chuyện do nàng đi tìm nó. Mỗi khi thấy chuyện bất bình là nàng lại nhúng tay vào can thiệp. Nàng rất thích giúp đỡ người khác, nhất là những người đang gặp cảnh hoạn nạn. Nhưng còn chuyện mà nàng cần phải làm thì lại chưa đi đến đâu cả. Có lẽ Giang Thừa Phong đã nói đúng rồi chăng …
Mỗi khi nghĩ đến Giang Thừa Phong, nàng lại có cảm giác ấm áp bình yên. Chẳng lẽ nàng có cảm tình với chàng rồi chăng …
Nàng chợt khẽ thở dài …
()
Bỗng nhiên, nàng chợt nhận thấy có người đang đứng phía sau nhìn nàng. Đây quả là một điều bất thường. Bởi nơi đây vốn được xem là cấm địa, ngoài Giang Thừa Phong, chỉ có nàng là được tự do xuất nhập. Mà Giang Thừa Phong lại đang còn nằm tịnh dưỡng trong phòng. Vậy người kia là ai.
Nàng chợt quay phắt lại, nhận ra người kia chẳng ai xa lạ, chính là Lưu Quốc Hiên, Đại Tổng quản của Thái Chính Cung. Trên tay lão đang phe phẩy chiếc quạt xếp cố hữu, đang đứng tựa mạn thuyền, lặng lẽ nhìn nàng mỉm cười.
Nàng liền gật đầu chào:
- Lưu tiên sinh đã làm xong việc rồi à?
Lưu Quốc Hiên mỉm cười đáp:
- Vâng. Nhờ phúc của công tử gia, mọi việc đều suôn sẻ cả. Giờ lão phu đến đây để báo cáo với công tử gia kết quả công việc và thỉnh thị ý kiến.
Lý Nhược Hồng cau mày nói:
- Hiện giờ sức khỏe của hắn đang lúc không được tốt cho lắm, vẫn còn phải nằm yên trên giường nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Tiên sinh không nên đến làm phiền hắn. Việc báo cáo có thể chờ đến lúc hắn bình phục được không?
Lưu Quốc Hiên lo lắng hỏi:
- Chẳng hay công tử gia bị sao thế?
Lý Nhược Hồng nói:
- Ta đánh hắn đấy. Hắn yếu đuối quá, chịu không nổi nên ngất xỉu.
Lưu Quốc Hiên trố mắt nhìn nàng, hỏi:
- Sao cô nương lại làm vậy? Lão phu nhận thấy công tử gia đối với cô nương tốt lắm kia mà?
Lý Nhược Hồng nói:
- Ai bảo hắn chọc giận ta làm chi? Đó là do hắn tự chuốc lấy. Hắn làm hắn chịu, không thể trách ta được.
Lưu Quốc Hiên khẽ thở dài, nói:
- Lão phu cũng không hiểu ý công tử gia thế nào nữa. Ôi …
Lão lại buông nhẹ tiếng thở dài. Ánh mắt lão dõi nhìn về phía trời xa, lặng lẽ trầm tư ngắm nhìn cảnh vật lấp lánh dưới đêm trăng phản chiếu ánh nguyệt quang bàng bạc. Hai người yên lặng hồi lâu.
Hồi lâu sau, lão bỗng ngẩng mặt lên, nói:
- Công việc lần này thật sự rất là quan trọng, không thể diên trì, lão phu phải vào báo cáo với công tử gia ngay mới được.
Lý Nhược Hồng nói:
- Nếu vậy thì tiên sinh cứ vào gặp hắn. Nhưng nhớ là đừng nói chuyện với hắn lâu quá đó. Đến giờ hắn cũng hãy còn yếu lắm.
Lưu Quốc Hiên gật đầu nói:
- Lão phu biết phải làm thế nào mà. Cô nương cứ yên tâm đi.
Nói đoạn, lão quay mình đi vào phòng, nơi Giang Thừa Phong đang nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Lý Nhược Hồng cũng vội theo vào. Giang Thừa Phong vẫn đang nằm yên trên giường, bởi Lý Nhược Hồng vẫn chưa cho phép chàng được ngồi dậy. Thấy Lưu Quốc Hiên đi vào, chàng khẽ lên tiếng hỏi:
- Lưu huynh đệ đã đến rồi đấy ư?
Lưu Quốc Hiên vội tiến đến hành lễ bái kiến. Lý Nhược Hồng đến bên giường, ngắm nhìn sắc diện Giang Thừa Phong một lúc, rồi hỏi:
- Ngươi thấy trong ngươi hiện giờ thế nào?
Giang Thừa Phong đáp khẽ:
- Cám ơn cô nương. Tiểu sinh cảm thấy đã đỡ nhiều. Chắc cũng đã có thể ngồi dậy được rồi.
Lý Nhược Hồng trừng mắt nói:
- Không được. Ngươi vẫn còn yếu lắm. Phải nằm yên ở đó nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Nếu chưa được phép của ta thì ngươi không được ngồi dậy đó.
Giang Thừa Phong khẽ thở dài:
- Nhưng tiểu sinh đã đỡ nhiều rồi mà?
Lý Nhược Hồng gật đầu nói:
- Thế thì hay lắm. Ta cũng đỡ lo rồi. Nhưng ngươi cũng vẫn không được ngồi dậy. Nếu như ngươi không chịu xem là đang nghỉ ngơi tịnh dưỡng thì hãy cứ xem như ta đang phạt ngươi vậy, vì cái tội ngươi đã dám lừa gạt ta.
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu, thở dài nói:
- Tiểu sinh hiểu rồi.
Lý Nhược Hồng lại nói:
- Lưu tiên sinh có chuyện muốn nói với ngươi. Nhưng ngươi vẫn còn đang mệt, phải tránh làm việc quá sức, nên không được nói chuyện nhiều kẻo ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe đấy. Biết chưa?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu nói:
- Tiểu sinh hiểu mà. Cô nương cứ yên tâm.
Lý Nhược Hồng nói:
- Nhớ nhé. Giờ ta ra ngoài để hai người được tự nhiên nói chuyện.
Nói xong là nàng liền quay lưng rảo bước đi ra bên ngoài. Giang Thừa Phong biết Lưu Quốc Hiên quả có chuyện muốn nói với chàng nên cũng không giữ nàng ở lại. Nhưng khi nàng đã ra khỏi phòng rồi, chàng vẫn còn dõi mắt trông theo hình bóng nàng. Và chàng còn khẽ cất tiếng ngâm nga:
“Dưới trăng nàng dạo bước,
Bên song ta ngắm nhìn.
Bỗng nghe lòng xao xuyến,
Tâm tình ai biết chăng.”
Lưu Quốc Hiên cau mày nói:
- Công tử. Thuộc hạ cũng hiểu là công tử thích Lý cô nương. Nhưng công tử cũng đâu cần phải tự làm khổ mình như thế?
Giang Thừa Phong khẽ lắc đầu, thở dài. Ánh mắt chàng vẫn nhìn đăm đăm ra ngoài khuôn cửa sổ. Hồi lâu, chàng mới hỏi:
- Ta không sao đâu. Còn công việc huynh đệ đã lo liệu tới đâu rồi?
Lưu Quốc Hiên đáp:
- Trình công tử. Thuộc hạ đã điều tra được bọn Thông Thiên Giáo ở thành Nam Xương hiện giờ độ khoảng ba trăm tên, mà hầu hết đều là những phần tử tinh anh của Nam đường. Ở Nam đường có mười hai tên Hộ pháp thì đã có tám tên có mặt tại đây. Thống lĩnh bọn chúng chính là tên Nam đường đường chủ.
Giang Thừa Phong hỏi:
- Hiện giờ bọn chúng đang trú đóng tại đâu?
Lưu Quốc Hiên đáp:
- Trình công tử. Sau khi chiếm được Lưu gia trang, bọn chúng đã dời trú sở đến đóng tại đấy. Ngoài một số nhân thủ có nhiệm vụ còn đang hành sự bên ngoài, còn lại tất cả đều tập trung tại đó.
Giang Thừa Phong cau mày nói:
- Bọn chúng có đến ba trăm tên, mà hầu hết đều là phần tử tinh anh, lại tập trung về cả một nơi. Trong khi chúng ta chỉ có hơn hai trăm huynh đệ. Như vậy thì chúng ta không thể thẳng thắn tiến đánh bọn chúng được rồi. Tuy chúng ta không sợ gì bọn chúng, nhưng cũng không nên để cho các huynh đệ phải chịu nhiều thương vong tổn thất vô ích. Tốt nhất là nên dụng kế để trừ diệt bọn chúng.
Lưu Quốc Hiên gật đầu nói:
- Thuộc hạ cũng có ý ấy.
Đến đây, lão ngừng lời một lúc, khẽ nhếch mép cười, nói tiếp:
- Điều đáng buồn cười nhất là hiện giờ bọn chúng vẫn chưa hay tin cứ địa và các cơ sở của bọn chúng, cũng như các toán tiếp viện từ Đông đường phái đến đều đã bị chúng ta tiêu diệt, nên vẫn còn ra vẻ nghênh ngang tự đắc, hoành hành tác tệ, bức hiếp bách tính trong thành, chẳng coi ai ra gì, khiến cho ai nấy đều rất phẫn nộ, chỉ vì sợ thế bọn chúng mà không dám lên tiếng.
Giang Thừa Phong gật đầu nói:
- Điều này rất có lợi cho chúng ta.
Lưu Quốc Hiên cung kính vâng dạ. Chàng lại nói:
- Lưu Thành xin được tiếp kiến. Nhưng ta không tiện gặp y nên mới lấy cớ không được khỏe mà lần lữa cho đến hôm nay. Ta đoán chắc thế nào Lưu Kỳ Anh cũng đã tiết lộ lai lịch của ta cho y biết, và y muốn nhờ ta giúp y đánh đuổi bọn Thông Thiên Giáo. Việc này ta định chờ huynh đệ đến để bàn bạc thêm.
Lưu Quốc Hiên hỏi:
- Công tử vẫn còn có ý chiêu dụ y chứ ạ?
Giang Thừa Phong nói:
- Nếu y đồng ý gia nhập bản cung cũng tốt. Mà y không muốn gia nhập thì cũng không sao. Đối với bản cung chẳng có hại chi cả.
Lưu Quốc Hiên suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Xin công tử hãy để thuộc hạ tiếp y xem sao đã. Rồi tùy tình hình mà sẽ quyết định có nên chiêu dụ y hay không.
Giang Thừa Phong gật đầu nói:
- Thế cũng được. Việc này ta giao cho huynh đệ toàn quyền liệu lý.
Lưu Quốc Hiên cung kính vâng dạ, xin được cáo lui, lập tức hành sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.