Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ ba mươi bảy
SƠN TRÙNG THỦY PHÚC NGHI VÔ LỘ
LIỄU ÁM HOA MINH HỰU NHẤT LÂU
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Núi trùm khe bọc ngờ không lối,
Liễu rậm hoa thưa lại có nhà.”
Lại nói, khi nghe Giang Thừa Phong bảo rằng chỉ cần cứu được hai người thì dù chàng có chịu thiệt thòi một chút cũng không sao, Lý Nhược Hồng hết sức ngượng ngùng, trong khi Vân Tuyết Nghi tuy đang đau đớn nhưng trong lòng lại mừng vui khôn xiết. Điều đó chứng tỏ ân tình của chàng đối với hai nàng rất là sâu nặng. Nhưng rồi Lý Nhược Hồng lại ngập ngừng nói:
- Nhưng mà … ả … ả bắt ngươi phải theo ả.
Thông qua Vân Tuyết Nghi, Lý Nhược Hồng đã biết Vương Bội Ngọc tiếng tăm không tốt, thật sự là một “yêu nữ”, làm hại tuấn nam vô số. Giang Thừa Phong rơi vào tay nàng ta e là lành ít dữ nhiều. Bởi vậy, nàng rất lo lắng.
Thế nhưng, Vương Bội Ngọc không muốn để nàng nói thêm nữa, vội vàng ngắt lời nàng:
- Công tử. Chẳng hay công tử định lẽ nào?
Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ giây lát, chợt nói:
- Ta còn rất nhiều việc phải làm, không thể đi theo cô nương mãi được. Nhưng nếu cô nương định ra một thời hạn thì có thể được.
Vương Bội Ngọc ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
- Thời hạn một tháng có được không? Đi theo thiếp nhất định công tử sẽ luôn cảm thấy vui vẻ.
Giang Thừa Phong lắc đầu nói:
- Một tháng lâu quá.
Vương Bội Ngọc lại suy nghĩ thêm một lúc nữa, rồi mới nói:
- Hay là nửa tháng vậy. Nhưng công tử phải hứa với thiếp là sẽ để mặc thiếp tùy ý đối xử, công tử không được phản kháng mà cũng không được tìm cách trốn đi. Công tử có đồng ý với điều kiện này không?
Nàng tự tin chỉ cần nửa tháng là đã đủ sức mê hoặc Giang Thừa Phong rồi, nếu không, nàng vẫn còn nhiều cách khác buộc chàng phải phục tùng, không thể rời xa nàng. Từ trước đến giờ, chưa hề có một tuấn nam nào lọt vào tay nàng mà an nhiên vô dạng được cả.
Giang Thừa Phong gật đầu:
- Được rồi. Cô nương mau giải độc cho hai người họ đi.
Vương Bội Ngọc nói:
- Thiếp tin lời công tử.
Đoạn nàng lấy ra hai hoàn thuốc màu đen óng ánh đưa cho Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng uống vào. Giang Thừa Phong chăm chú nhìn hai người chờ đợi kết quả. Sau một lúc, sắc mặt hai người dần dần hồng hào trở lại. Lý Nhược Hồng có vẻ rất tức giận. Còn Vân Tuyết Nghi chẳng nói chẳng rằng, vung chưởng tấn công Vương Bội Ngọc. Nhưng Giang Thừa Phong đã đưa tay cản lại, nói:
- Hiền muội đừng nên động thủ. Tiểu huynh đã hứa rồi thì không nên sai lời.
Vân Tuyết Nghi đôi mắt nhòa lệ, ấp úng hỏi:
- Ca ca định đi theo ả thật sao?
Giang Thừa Phong thở dài nói:
- Biết làm sao được. Tiểu huynh đã hứa rồi mà.
Chàng lấy từ trong người ra một tấm ngọc bội, đưa cho nàng, nói:
- Hiền muội hãy cùng Lý cô nương mang vật này đến ra mắt Diêm Thương Tài Thần Đường đại nhân, ở nhờ tại nhà ông ấy ít ngày, chờ tiểu huynh. Khi tiểu huynh chưa trở về thì nhất định không được ra ngoài. Hiểu không?
Vân Tuyết Nghi nói:
- Ca ca …
Giang Thừa Phong ngắt lời:
- Tiểu huynh tự biết cách lo liệu. Hiền muội hãy cứ làm theo lời tiểu huynh. Đừng khiến cho tiểu huynh phải phân tâm lo lắng.
Vân Tuyết Nghi cúi đầu khẽ nói:
- Dạ. Tiểu muội xin nghe lời ca ca.
Giang Thừa Phong lại quay sang Lý Nhược Hồng khẽ nói:
- Lý cô nương. Cô nương hãy đi cùng với Vân muội nhé.
Lý Nhược Hồng ngần ngừ một lúc, rồi nói:
- Được rồi. Nhưng ngươi cũng phải tự bảo trọng.
Cả hai lặng người nhìn Giang Thừa Phong một lúc rồi thẫn thờ đi xuống lầu, tìm đường đến trang viện của Diêm Thương Tài Thần Đường Thái Bạch. Giang Thừa Phong ngồi trên lầu, dõi mắt nhìn theo bóng dáng hai người cho đến khi khuất hẳn. Rồi đột nhiên, chàng quay sang Vương Bội Ngọc, nói:
- Cô nương. Ta muốn nhờ cô nương giúp ta một việc. Có được không?
Vương Bội Ngọc cười nói:
- Là việc gì thế? Xin chàng cứ nói. Nếu thiếp có thể giúp được thì thiếp sẵn sàng giúp chàng.
Sau khi Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng đã đi khỏi rồi, nàng không còn ngần ngại gì nữa, liền đổi sang gọi ngay Giang Thừa Phong bằng một danh từ thân mật hơn: chàng. Giang Thừa Phong nói:
- Vân muội cùng Lý cô nương đi một mình ta không yên tâm chút nào cả. Ta muốn nhờ cô nương phái người chiếu cố giúp để hai người họ đến được Đường gia trang bình an. Không biết …
Vương Bội Ngọc tươi cười đỡ lời:
- Chuyện đó dễ lắm. Thiếp sẽ giúp chàng ngay.
Đoạn nàng hướng ra cửa sổ, cất tiếng hú dài. Gần như ngay tức khắc, lại thấy ba hắc y tráng hán khi nãy xuất hiện trở lại, cùng đi lên lầu, đến trước nàng cung kính chờ lệnh. Nàng nghiêm giọng hỏi:
- Hai vị cô nương đi cùng Giang công tử khi nãy vừa mới xuống lầu, các ngươi có trông thấy không?
Cả ba tên đều gật đầu. Nàng lại nói:
- Các ngươi hãy bí mật đi theo phía sau, chú ý bảo vệ bọn họ đến được Đường gia trang an toàn.
Cả ba cung kính tuân lệnh, ngay tức khắc phóng vút xuống lầu. Nàng lại quay sang Giang Thừa Phong tươi cười nói:
- Như thế có được không?
Giang Thừa Phong gật đầu nói:
- Cám ơn cô nương.
Nàng lại hỏi:
- Chàng đồng ý đi theo thiếp. Không hối hận chứ?
Giang Thừa Phong khẽ lắc đầu. Hai người ngồi uống rượu thêm một lúc nữa rồi cùng nhau xuống lầu. Vương Bội Ngọc nắm chặt tay Giang Thừa Phong, tựa sát vào người chàng, vai kề vai sánh bước như một cặp tình nhân. Chàng không có phản ứng gì, để mặc nàng muốn làm sao thì làm.
Rời Phù Dung Xuân tửu lâu, Giang Thừa Phong đi theo Vương Bội Ngọc ra ngoại thành, rồi lại tiếp tục đi về phía Tây. Chàng đi theo nàng mà không hỏi là sẽ đi đến đâu, mà nàng cũng không nói cho chàng biết. Thấy chàng nhu thuận như vậy, nàng có vẻ rất hài lòng, nên cũng rất vui, tíu tít hỏi han trò chuyện.
Đi mãi rồi cũng đến một vùng núi non hoang vắng, Vương Bội Ngọc đi đến một bờ đá dốc dựng đứng có dây leo rủ xuống um tùm, đưa tay nhẹ vạch dây leo. Một thạch động lộ ra, do bị dây leo che phủ nên từ ngoài không nhìn thấy được.
Vương Bội Ngọc cười nói:
- Đây là lối vào chỗ ở của thiếp. Ngoài bọn thủ hạ của thiếp, chàng là người đầu tiên biết lối đi này đấy.
Giang Thừa Phong nói:
- Đa tạ cô nương đã đối đãi với ta một cách đặc biệt.
Vương Bội Ngọc hỏi:
- Chàng có hiểu chủ ý của thiếp không?
Giang Thừa Phong gật đầu nói:
- Cô nương nghĩ rằng ta không còn cơ hội rời khỏi đây phải không?
Vương Bội Ngọc cười nói:
- Chàng thật thông minh. Đúng thế đấy. Thiếp tin rằng chỉ sau nửa tháng vui vẻ chàng sẽ không còn muốn rời khỏi đây nữa.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Chưa chắc đâu.
Vương Bội Ngọc nói:
- Rồi chàng sẽ thấy.
Rồi nàng nắm tay chàng, kéo chàng đi sâu vào bên trong hang động. Trải qua mấy cung đường quanh co khúc khuỷu, đầu kia của thông đạo dẫn vào một sơn cốc cây cối xanh rì, trồng rất nhiều loại cúc, bốn mùa đua nở.
Trong sơn cốc, giữa ngàn hoa khoe sắc đã dựng nên mấy tòa đình viện, máy ngói lưu ly ẩn hiện đây đó, lấp lánh dưới ánh dương quang. Ngay giữa vườn cúc, một tòa lầu các to lớn nguy nga nổi bật hơn tất cả, chắc hẳn chính là nơi được gọi là Hoàng Cúc Lâu.
Vương Bội Ngọc hướng dẫn Giang Thừa Phong tham quan một vòng khắp cả sơn cốc. Sau đó, nàng đưa chàng về tòa lầu lớn ở giữa. Có hai hắc y hán tử túc trực ngay cửa lầu, thấy nàng đi đến liền cung kính vái chào. Nàng khẽ dặn dò cả hai mấy câu rồi dẫn Giang Thừa Phong đi vào bên trong.
Bên trong bài trí rất sang trọng, mọi vật dụng đều là loại quý giá, có nhiều thứ không phải là sản vật của đất Trung Nguyên. Vương Bội Ngọc kéo ghế mời Giang Thừa Phong ngồi, đoạn tươi cười nói:
- Nơi đây chính là Hoàng Cúc Lâu. Chàng thấy thế nào?
Giang Thừa Phong nói:
- Tên đẹp, cảnh đẹp, mà người cũng đẹp.
Vương Bội Ngọc cười nói:
- Thiếp xin cảm tạ lời khen của chàng.
Giang Thừa Phong lại nói:
- Nhưng ta không hiểu tại sao nơi đây lại nổi danh trong khi cô nương vừa bảo ta là người đầu tiên biết lối vào.
Vương Bội Ngọc cười nói:
- Có gì đâu mà chàng không hiểu. Chỉ vì có rất nhiều nam nhân bị thiếp bắt mang vào đây nên mới khiến thiên hạ bàn tán. Nhưng bọn chúng đều bị điểm vào mê huyệt trước khi nhập cốc. Còn chàng là người được thiếp mời, là thượng khách của thiếp, bọn chúng sánh với chàng sao được.
Lúc này, bọn hắc y hán tử đã bày tiệc lên. Ở đây đặc biệt không có tỳ nữ, người hầu kẻ hạ toàn là nam nhân. Giang Thừa Phong thoáng cau mày, nhưng không tỏ ý gì khác. Nàng rót rượu mời chàng. Chàng mỉm cười nói:
- Khi nãy chúng ta đã ăn uống no say rồi. Giờ cô nương lại mời ta lần nữa. Chẳng biết có còn uống nổi nữa không?
Vương Bội Ngọc nói:
- Rượu ở đó sao bằng được nơi đây? Chàng hãy uống thử xem.
Giang Thừa Phong nói:
- Được rồi. Để ta thử xem sao. Nhưng sợ rằng ta không thể uống nhiều được.
Vương Bội Ngọc cười nói:
- Chẳng lẽ tửu lượng của chàng kém đến thế sao?
Giang Thừa Phong khẽ nhếch môi cười, nâng chung rượu lên nhấp một chút, thưởng thức hương vị. Vương Bội Ngọc chăm chú quan sát phản ứng của chàng, nhưng vẻ mặt chàng vẫn bình thường, tựa hồ chẳng thích thú gì. Chàng tiếp tục uống cạn rồi đặt chung rượu xuống bàn. Vương Bội Ngọc ngạc nhiên hỏi:
- Chàng thấy hương vị thế nào? Thiếp trông chàng có vẻ không thích.
Giang Thừa Phong nói:
- Ta không quen nói dối. Thứ rượu này cũng có thể xem là giai tửu, nhưng vẫn không bằng thứ rượu mà ta vẫn thường uống.
Vương Bội Ngọc hỏi:
- Đó là loại nào? Phải chăng là Ngự tửu?
Giang Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Cô nương đưa ta đến đây chỉ là để thưởng thức giai tửu thôi sao?
Vương Bội Ngọc nói:
- Việc gì chàng phải nôn nóng? Chúng ta cùng ăn uống một lúc nữa đã. Mà chàng không sợ thiếp hạ độc trong rượu hay sao?
Giang Thừa Phong nói:
- Nếu cô nương muốn hạ độc ta thì đâu cần phải chờ đến lúc này. Hơn nữa, ta đã hứa là sẽ để cho cô nương tùy ý đối xử, nếu như cô nương muốn hạ độc ta thì ta cũng đành phải chịu thôi.
Vương Bội Ngọc tươi cười nói:
- Chàng tốt lắm. Thiếp quả không nhìn lầm người.
Đoạn nàng nắm tay chàng nói:
- Đi đi. Thiếp sẽ đưa chàng đi tham quan Hoàng Cúc Lâu một lượt. Thiếp có thứ này muốn cho chàng xem.
Chàng chưa kịp nói gì thì nàng đã kéo chàng đi vào nội thất. Chàng thoáng biến sắc, nhưng cũng không nói gì, lẳng lặng rảo bước đi theo nàng. Gian nội thất bày trí rất đơn giản, chỉ kê một chiếc giường và một cái bàn nhỏ cùng hai chiếc ghế. Cách trần thiết tuy đơn giản nhưng giường và bàn ghế đều được chế tác rất tinh xảo bằng gỗ quý. Trên giường có buông một tấm rèm the mỏng màu vàng. Trên bàn đặt một cây cổ cầm đen láy, dường như được chế tác bằng sắt.
Chàng còn đang ngắm nghía mọi thứ thì chợt thấy nàng vén tấm rèm lên. Chàng giật mình, vội hỏi:
- Cô nương định làm gì thế?
Vương Bội Ngọc cười nói:
- Chàng đã hứa là sẽ để thiếp tùy ý đối xử mà.
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu, buông nhẹ một tiếng thở dài. Vương Bội Ngọc mỉm cười nói:
- Chàng yên tâm. Thiếp chỉ định đưa chàng đến tham quan một nơi rất đặc biệt. Bảo đảm chàng sẽ rất ngạc nhiên cho mà xem.
Phía trong vách có một chiếc vòng đồng sáng loáng. Nàng đưa tay kéo chiếc vòng một cái thật mạnh. Đột nhiên, trong phòng chợt phát sinh biến hóa.
Chiếc bàn đặt giữa phòng từ từ dịch sang một bên, để lộ một miệng hầm vuông vắn, dài rộng mỗi bề khoảng một trượng, có bậc thang dẫn xuống phía dưới. Nàng đưa mắt nhìn chàng, cười nói:
- Chỗ này rất đặt biệt. Chàng hãy theo thiếp vào xem thử.
Nàng đến bên chàng, một tay nắm chặt tay chàng, tay kia vòng qua ôm ngang hông chàng, dìu chàng đi. Chàng hoàn toàn nhu thuận, để nàng muốn làm sao thì làm. Hai người kề vai sánh bước cùng đi xuống dưới.
Đường hầm cũng khá rộng rãi. Xuống sâu chừng hơn trượng là đến một thông đạo. Nhờ những viên minh châu gắn cách quãng trên trần, đường hầm cũng tương đối sáng sủa. Chàng lặng lẽ đi theo nàng tiến về phía trước.
Hết một khúc quanh, đột nhiên phía trước mở rộng ra, tạo thành một thạch thất ngầm dưới đất. Trên trần ngay chính giữa có đính một viên minh châu rất lớn, chiếu sáng cả gian phòng. Nàng ung dung sánh vai chàng bước vào trong.
Vừa nhìn thấy quang cảnh trong thạch thất, Giang Thừa Phong tuy ngày thường rất là bình tĩnh, nhưng lúc này cũng không khỏi giật mình ngạc nhiên.
Thạch thất không bài trí bất cứ vật gì, nhưng nơi góc trong cùng có khoảng mười người đang ngồi yên lặng. Tất cả đều trong độ tuổi thiếu niên trên dưới đôi mươi, vận y phục bằng gấm rất quý giá, dung mạo cũng khá anh tuấn nhưng khí sắc nhợt nhạt thiếu hẳn sinh khí. Điểm đặc biệt là trên cổ mỗi người đều đeo một chiếc vòng thép nối liền với một sợi xích. Sợi xích chỉ dài khoảng một sải tay, đầu kia được đính chặt vào vách. Hiện trên vách vẫn còn một vài sợi xích chưa sử dụng.
Bọn nam nhân kia thấy hai người bước vào liền ngước mặt nhìn lên. Đôi mắt bọn họ sáng rực, nhìn chằm chằm vào thân hình Vương Bội Ngọc lộ vẻ thèm thuồng. Nàng chẳng những không ngại ngùng mà còn lấy làm thích thú.
Trong lúc Giang Thừa Phong quan sát bọn họ, nàng đi vào nhặt lấy một chiếc vòng thép chưa sử dụng, đưa cho chàng xem, cười hỏi:
- Chàng thấy nó thế nào?
Giang Thừa Phong cầm chiếc vòng trong tay, xem xét một lúc, mới nói:
- Trông có vẻ chắc chắn đấy. Đao kiếm thường chắc không thể nào chém gảy được đâu nhỉ? Mà nó cũng nhỏ quá. Có lẽ chỉ vừa bằng với cổ ta thôi. Khi đeo vào chắc nó sẽ áp sát vào da thịt, khó chịu lắm đấy.
Vương Bội Ngọc cười nói:
- Nếu thiếp bắt chàng đeo nó thì chàng nghĩ sao?
Giang Thừa Phong thở dài nói:
- Giờ ta đâu còn quyền chọn lựa nữa. Cô nương muốn sao thì ta cũng đành phải chịu vậy thôi.
Vương Bội Ngọc bật cười nói:
- Thiếp vốn không muốn bắt chàng phải đeo nó. Nhưng chàng đã nói vậy thì thiếp sẽ để chàng đeo nó thử xem sao?
Giang Thừa Phong không nói gì, đứng yên để cho nàng đeo chiếc vòng vào cổ. Chiếc vòng quả thật quá nhỏ, chỉ vừa khít cổ chàng. Mỗi khi chàng xoay đầu hay cử động mạnh thì chiếc vòng lại thít chặt vào da thịt khiến chàng cảm thấy rất khó thở, vừa khó chịu lại vừa đau đớn. Nhưng chàng vẫn lẳng lặng chịu đựng.
Vương Bội Ngọc lùi ra xa, ngắm nghía chàng một lúc, rồi cười nói:
- Chiếc vòng này vừa vặn với chàng lắm đó, giống như là đã dành sẵn cho chàng vậy. Chàng đeo nó vào trông hợp lắm.
Giang Thừa Phong khẽ nhếch môi cười. Nàng lại hỏi:
- Chàng cảm thấy thế nào?
Giang Thừa Phong nói:
- Có hơi khó chịu, nhưng không sao. Nếu cô nương đã bảo ta đeo nó rất hợp thì có lẽ ta cũng nên đeo nó vậy.
Vừa nói chàng vừa chậm rãi bước đi vào góc phòng đến chỗ mấy thiếu niên đang bị xích, định ngồi xuống cùng bọn họ. Nhưng Vương Bội Ngọc đã vội nắm tay kéo chàng trở lại, cười nói:
- Thiếp chỉ nói đùa thôi chứ thiếp đâu có ý định giam chàng ở đây. Gần chàng một khắc đáng nghìn vàng. Xa chàng làm sao thiếp chịu nổi chứ.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, hỏi:
- Chiếc vòng này có thể tháo rời khỏi sợi xích được không?
Vương Bội Ngọc lắc đầu:
- Không. Nhưng nếu có thần binh lợi khí thì có thể chém gảy nó. Mà thiếp thì không có thần binh lợi khí.
Giang Thừa Phong nói:
- Cô nương không có, nhưng ta thì có đấy.
Vương Bội Ngọc ngạc nhiên hỏi:
- Chàng có thần binh lợi khí ư. Đâu. Cho thiếp xem.
Giang Thừa Phong mỉm cười, trút tay áo, lấy ra một thanh tiểu kiếm dài khoảng hơn một thước, toàn thân tuyền một màu trắng bạc, chuôi nạm ngọc, rõ là một bảo vật quý giá. Chàng đưa thanh tiểu kiếm cho Vương Bội Ngọc.
Nàng cầm lấy thanh tiểu kiếm, thấy nó tuy là một bảo vật vô giá nhưng chẳng có vẻ gì là sắc bén cả. Nàng liền thử chém vào sợi xích. Thế nhưng sợi xích lại chẳng có chút suy suyển nào. Nàng cả cười nói:
- Nó cùn thế này mà chàng lại bảo là thần binh lợi khí ư? E rằng chém gỗ còn không đứt chứ nói gì đến chém sắt.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Phải phổ công lực vào nó cơ. Nó có thể chém gảy cả những thanh bảo kiếm như Can Tương, Ngư Trường kia đấy.
Vương Bội Ngọc liền vận công, phổ vào thanh kiếm, chém thử một lần nữa. Nhưng sợi xích vẫn chẳng hể suy suyển. Nàng có vẻ không vui, nói:
- Chàng gạt thiếp rồi.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, hỏi:
- Cô nương muốn chém đứt sợi xích này thật chứ?
Vương Bội Ngọc gật đầu nói:
- Đúng thế. Chàng chém thử xem. Thiếp muốn xem thử nó sắc bén đến mức nào? Có đúng như lời chàng nói hay không?
Giang Thừa Phong nhận lấy thanh tiểu kiếm từ tay nàng, tay kia cầm đầu sợi xích chỗ nối với chiếc vòng thép, rồi khẽ cứa nhẹ một cái. Lập tức sợi xích đứt lìa ngay. Chỗ bị cắt đứt phẳng lỳ giống như người ta dùng dao cắt một miếng đậu hủ vậy. Thanh tiểu kiếm này quả thật vô cùng sắc bén.
Vương Bội Ngọc tròn mắt kinh hãi, ngẩn người nhìn chàng một lúc lâu. Nàng không ngờ thanh tiểu kiếm trông như một vật trang sức mà lại sắc bén đến thế. Nàng đương nhiên biết rõ sợi xích kia cứng rắn đến mức nào, cho nên càng cảm thấy kinh kỳ.