Vũ Lâm Ký Sự

Chương 38:




Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ ba mươi tám
CHU MÔN TRẦM TRẦM ÁN CA VŨ
ĐỊCH LÝ THÙY TRI TRÁNG SĨ TÂM
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Cửa son thăm thẳm vui ca múa,
Sáo đưa lòng tráng sĩ ai hay.”
Lại nói, khi nhìn thấy thanh tiểu kiếm chỉ cần cứa nhẹ một cái là đã có thể cắt đứt sợi xích, Vương Bội Ngọc tròn mắt kinh hãi, ngẩn người nhìn Giang Thừa Phong một lúc lâu. Nàng không ngờ thanh tiểu kiếm trông như một vật trang sức mà lại sắc bén đến thế. Nàng đương nhiên biết rõ sợi xích kia cứng rắn đến mức nào, cho nên càng cảm thấy kinh kỳ. Hồi lâu, nàng mới định thần lại, hỏi:
- Sao lạ thế? Chẳng lẽ phải có bí quyết mới sử dụng được nó?
Giang Thừa Phong nói:
- Không phải đâu. Nhưng ta quên mất một điều là phải có ít nhất một giáp tử tu vi mới có thể sử dụng được nó. Công lực càng cao nó lại càng sắc bén.
Vương Bội Ngọc tròn mắt nhìn chàng, nói:
- Vậy … vậy … võ công của chàng cao siêu lắm phải không?
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười nói:
- Chỉ tạm đủ dùng thôi.
Vương Bội Ngọc không dằn lòng được, hỏi:
- Chàng có thể nói cho thiếp biết trong người chàng hiện có bao nhiêu năm công lực hay không?
Giang Thừa Phong nói:
- Ta cũng không rõ nữa. Ta chỉ luyện võ để cường thân kiện thể chứ cũng không chú ý đến chuyện đó.
Vương Bội Ngọc nói:
- Nhưng chàng phải ước lượng được chứ?
Giang Thừa Phong không đáp, mỉm cười nói:
- Trong vòng nửa tháng này, ta sẽ hoàn toàn để cô nương tùy ý xử trí. Cô nương xem ta là một vật thuộc sở hữu của cô nương cũng được. Ta sẽ là nô lệ của cô nương đó nha.
Không giống như đất Trung Nguyên, ở Tây Vực chế độ nô lệ vẫn còn tồn tại. Những người chiến bại bị bắt, không thể chuộc thân thì bị biến thành nô lệ cũng là chuyện bình thường. Chủ nhân có thể tùy ý xử trí nô lệ, sử dụng hoặc đem bán cũng được. Trường Thanh Cung quản lý một bộ phận Tây Vực, tiếp xúc thường xuyên với các quốc gia phương tây, nên Giang Thừa Phong đối chế độ nô lệ không lạ gì. Ngừng lời một lát, chàng cất thanh tiểu kiếm vào trong tay áo, rồi lại nói tiếp:
- Nếu cô nương không định giam ta ở đây cùng bọn họ thì chúng ta lên phía trên rồi hãy nói chuyện.
Vương Bội Ngọc nói:
- Thiếp nỡ nào đối xử với chàng như thế.
Giang Thừa Phong nói:
- Cô nương hãy cứ xử sự tự nhiên như lúc trước. Cứ xem như lúc này ta là một người không biết võ công đi.
Vương Bội Ngọc nghe chàng nói vậy, biết chàng thật lòng với mình, bật cười vui sướng. Sau đó, hai người lại dắt tay nhau đi trở ra. Vương Bội Ngọc đóng cửa hầm lại, rồi hai người lại đi ra phía trước, nơi cả hai đã ngồi uống rượu khi nãy.
Giang Thừa Phong cầm bình rượu rót đầy một chung, đưa lên miệng uống cạn. Đoạn chàng nhìn thẳng vào mắt Vương Bội Ngọc, nói:
- Nếu cô nương định đối xử với ta giống như đã đối xử với bọn họ thì ta cũng sẵn lòng chấp nhận, không một chút oán thán.
Vương Bội Ngọc lắc đầu nói:
- Lúc đầu thiếp cũng định như thế. Nhưng rồi trong lòng lại không nỡ. Nếu để cho chàng chịu khổ thì thiếp cảm thấy đau lòng lắm. Thú thật với chàng, từ trước đến nay thiếp chưa từng có cảm giác như thế bao giờ.
Giang Thừa Phong khe khẽ lắc đầu, buông nhẹ một tiếng thở dài. Chàng hỏi sang chuyện khác:
- Ta thấy tâm thần bọn họ không được sáng suốt, dường như cả bọn đều đã bị trúng độc. Phải chăng là do cô nương hạ thủ?
Vương Bội Ngọc gật đầu nói:
- Phải như vậy mới khiến bọn chúng ngoan ngoãn tuân phục thiếp. Nhưng chàng đừng nên trách thiếp. Bọn chúng đều là phường tham dâm hiếu sắc chứ chẳng tử tế gì đâu. Thiếp giam giữ bọn chúng ở đây, tuy là để thỏa mãn nhu cầu bản thân, nhưng cũng đã giúp cho không ít thiếu nữ khỏi bị bọn chúng bức hại.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Ta có trách gì cô nương đâu. Nếu không thì lúc nãy ta đã yêu cầu cô nương thả bọn họ ra rồi.
Vương Bội Ngọc buồn rầu nói:
- Chàng cứ mãi gọi thiếp là cô nương, nghe sao xa lạ quá. Chàng không thể dùng cách xưng hô thân mật hơn sao?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Nàng đã muốn thế thì ta cũng xin chiều ý.
Vương Bội Ngọc lộ vẻ mừng rỡ, sắc mặt hớn hở tươi cười. Nàng cúi xuống hôn nhẹ vào má chàng. Lần đầu tiên chàng được một thiếu nữ ôm hôn nên không khỏi ngượng ngùng. Làn hương thơm bay vào mũi khiến chàng ngây người.
Đột nhiên, sắc mặt nàng trở nên tái nhợt, thân người run lên bần bật, đứng không vững, lảo đảo muốn ngã. Chàng vội đưa tay ôm ngang người nàng, đỡ nàng đứng vững trở lại. Chàng lo lắng hỏi:
- Nàng sao thế?
Vương Bội Ngọc hé miệng định trả lời, nhưng lại nói không thành tiếng. Hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền. Chàng không biết làm sao, đành dìu nàng vào nội thất, đặt nàng nằm lên giường, rồi đứng bên cạnh nhìn nàng với vẻ lo lắng.
Thấy hơi thở của nàng càng lúc càng thêm yếu ớt, thân thể lạnh dần đi, xem tình thế có phần nguy kịch, nếu không cứu chữa kịp thời, tính mạng có thể lâm nguy. Không thể chần chờ được nữa, chàng đành ngồi xuống bên cạnh giường, khẽ vận chân khí, dùng đôi bàn tay xoa bóp những kinh mạch bị bế tắc trong nội thể nàng. Việc này tuy nhẹ nhàng, nhưng lại hao tổn rất nhiều tâm lực và nội lực, đặc biệt là khi phải đối diện một mỹ nhân như hoa tự ngọc thế này.
Phải hơn nửa canh giờ sau, sắc diện nàng đã dần dần bớt đi vẻ nhợt nhạt. Nhưng chàng không dám phân tâm, vẫn tiếp tục truyền chân khí sang. Đến khi thấy mi mắt nàng đã khẽ động đậy, thân thể ấm áp dần, hơi thở cũng đã bình hòa trở lại, chàng mới ngừng vận khí, không tiếp tục xoa bóp nữa nhưng vẫn ngồi yên bên giường chờ nàng hồi tỉnh.
Hồi lâu Vương Bội Ngọc từ từ mở mắt. Thấy Giang Thừa Phong đang ngồi bên cạnh với vẻ lo lắng, sắc diện chàng hơi ửng hồng, nàng biết chàng vừa dùng công lực bản thân để giúp nàng hồi tỉnh. Nàng vô cùng cảm động, lắp bắp nói:
- Chàng … chàng thật tốt. Thiếp … thiếp vô cùng cảm kích chàng.
Giang Thừa Phong hỏi:
- Vừa rồi nàng bị sao thế?
Vương Bội Ngọc cúi mặt đáp khẽ:
- Đó là bệnh cũ của thiếp. Cứ cách một thời gian là lại tái phát.
Giang Thừa Phong lại hỏi:
- Sao nàng không tìm cách chữa dứt căn bệnh này đi?
Vương Bội Ngọc ấp úng nói:
- Bệnh này … không chữa khỏi được đâu, chỉ vì … chỉ vì …
Thấy nàng có vẻ ngại ngùng, chàng hỏi:
- Sao thế? Nếu nàng cần loại dược liệu nào, ta sẽ cho người đi tìm giúp nàng.
Vương Bội Ngọc lắc đầu, nói với giọng buồn rầu:
- Thú thật với chàng, từ hơn hai năm nay, thiếp đang luyện một môn công phu tuyệt độc rất lợi hại, nhưng cũng vì thế mà làm cho nguyên âm tích tụ trong người thiếp quá mạnh, cứ khoảng mỗi mười ngày thì âm khí lại cực thịnh, nổi lên công phạt dữ dội, buộc thiếp phải … phải gần gũi nam nhân để hấp thụ nguyên dương, điều hòa nội thể. Do vậy mà thiếp mới bị mang danh là dâm nữ, chứ thiếp đâu có …
Nói đến đây, nàng nghẹn ngào ứa lệ. Giang Thừa Phong đưa tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc nàng, lộ vẻ thương cảm. Nàng đưa tay nắm chặt lấy bàn tay chàng, áp sát vào mặt, nghẹn ngào nói tiếp:
- Thiếp … nhiều lần thiếp cũng đã muốn dừng lại, không tu tập loại tà công đó nữa. Nhưng thiếp không làm sao mà bỏ nó được. Cứ đến kỳ là âm khí lại nổi lên công phạt, thiếp chịu đựng không nổi, lại phải hấp thụ nguyên dương để điều hòa. Bọn nam nhân dưới hầm chính là để thiếp dùng luyện công đó.
Giang Thừa Phong hỏi:
- Hôm nay là đã đến kỳ hạn rồi phải không?
Vương Bội Ngọc khẽ gật đầu. Chàng cau mày hỏi:
- Vừa rồi ta đã dùng chân lực tạm thời trấn áp âm khí trong nội thể nàng, giúp nàng hồi tỉnh. Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn mà thôi. Chỉ sợ lát nữa đây âm khí sẽ lại nổi lên dữ dội hơn nữa. Nàng có cách gì không?
Vương Bội Ngọc lắc đầu nói:
- Ngoài cách Hấp Dương Đạo Âm ra thì thiếp thật tình không nghĩ ra được là còn có cách nào khác.
Giang Thừa Phong nói:
- Nhìn thấy nàng đau đớn khổ sở ta thật đau lòng. Hay là để ta đưa nàng xuống địa huyệt luyện công?
Vương Bội Ngọc lại lắc đầu:
- Nguyên dương của bọn chúng đã bị thiếp hấp thụ gần hết rồi, không thể dùng được nữa. Nhưng … Được nghe chàng nói câu đó, dù có chết thiếp cũng mãn nguyện rồi. Thiếp rất cảm kích ân tình của chàng.
Giang Thừa Phong hỏi:
- Vậy còn bọn thủ hạ của nàng? Ta xem bọn chúng tinh lực cũng đã suy kiệt, chắc cũng không thể dùng được phải không?
Vương Bội Ngọc khẽ gật đầu. Chàng thở dài nói:
- Vậy … vậy chỉ còn mình ta là thích hợp mà thôi.
Vương Bội Ngọc vội nói:
- Không … không được đâu.
Giang Thừa Phong nói:
- Không sao. Ta không trách nàng đâu.
Vương Bội Ngọc cúi mặt nói:
- Thiếp không thể làm hại chàng.
Giang Thừa Phong lo lắng:
- Vậy biết tính sao đây?
Vương Bội Ngọc nói:
- Chàng hãy đưa thiếp vào tịnh thất ở ngay phía trái gian phòng này. Thiếp sẽ cố vận công chịu đựng thử xem.
Giang Thừa Phong gật đầu, đỡ nàng dậy, dìu nàng đi sang phía trái. Khác hẳn gian phòng bên kia được bày biện trang nhã quý phái, nơi này chỉ có bốn bức vách gỗ thô sơ với một cánh cửa khép hờ.
Chàng khẽ đẩy cửa tịnh thất, tiến vào trong. Gian phòng này vuông vắn mỗi bề chừng hai trượng, bốn phía đều là tường gỗ, ngoài cửa ra vào và một vài lỗ thông hơi nhỏ xíu chỉ bằng miệng chén thì không hề có cửa sổ. Trong phòng chỉ có một tấm bồ đoàn, ngoài ra không có một thứ vật dụng nào khác. Cả gian phòng được chiếu sáng bởi một viên minh châu đính trên trần nhà.
Chàng đặt nàng ngồi lên tấm bồ đoàn, để lưng nàng tựa vào vách. Chàng lại đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, khẽ nói:
- Ta vẫn ở đây. Khi nào nàng cần thì cứ gọi ta. Đừng nên cố gắng quá. Nàng có làm gì ta, ta cũng không trách nàng đâu.
Đoạn chàng lùi lại, đến một góc vách ngồi xuống, vận khí điều tức. Cả ngày hôm nay, chàng chưa hề được nghỉ ngơi.
Mới vừa chuyển vận chân khí được mấy vòng nội thể, Giang Thừa Phong chợt nghe như có tiếng Vương Bội Ngọc rên khe khẽ. Chàng ngẩng nhìn lên, thấy cả người nàng đang run bần bật, nét mặt nhăn nhó ra chiều rất đau khổ. Âm khí tích tụ trong người nàng giờ lại nổi lên công phạt, có lẽ còn dữ dội hơn cả lần trước nữa. Đôi môi hồng mím chặt, nàng đang cố cắn răng chịu đựng.
Chợt thấy Giang Thừa Phong đang chăm chú nhìn, nàng nghiến răng không rên rỉ nữa vì sợ khiến cho chàng phải lo lắng. Chàng cảm thấy thương tâm, đôi mày lưỡi kiếm cau lại, cố tìm ra cách nào đó có thể giúp được nàng.
Chỉ chừng độ chưa cạn tuần trà, sắc mặt của nàng đã trở nên vô cùng tím tái nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiên, trái rịn mồ hôi. Nàng vẫn còn cố gắng chịu đựng, nhưng có lẽ đã gần hết sức rồi. Chàng chăm chú nhìn nàng, vô cùng lo lắng.
Đột nhiên, nghe nàng hự lên một tiếng, rồi ngã lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Giang Thừa Phong vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy, chợt nhận thấy toàn thân nàng đã lạnh như một khối băng. Tình hình đã vô cùng nguy kịch. Nếu không kịp thời cứu chữa sợ rằng nàng sẽ khó qua khỏi.
Nhưng cứu chữa bằng cách nào. Chàng vốn không tinh thâm y đạo, dù cũng có nghiên cứu qua chút ít.
Trong lúc cấp bách, nghĩ rằng chân nguyên của chàng có Hỏa tính cực mạnh, chắc đủ sức trấn áp những luồng âm khí cực hàn kia, chàng đành dùng đến hạ sách, hút bớt âm khí sang người chàng, rồi sẽ từ từ tìm cách hóa giải. Đây là một phương pháp nguy hiểm, nhưng nhất thời chàng không nghĩ ra được cách nào khác. Để cứu được Vương Bội Ngọc, chàng có phải mạo hiểm cũng không sao.
Nghĩ gì là làm ngay …
Chàng liền đỡ nàng ngồi ngay ngắn trở lại, để cho lưng nàng tựa vào vách, rồi sau đó chàng ngồi xuống đối diện nàng, tay tả của chàng áp chặt vào tay hữu của nàng, truyền chân khí sang, đồng thời tay hữu của chàng cũng áp chặt vào tay tả của nàng, thu hút chân khí trở về. Một luồng chân khí cực kỳ hùng hậu từ nội thể chàng đi theo tay hữu, ồ ạt tràn qua các đường kinh mạch trong người nàng, lôi cuốn theo hàn khí tích tụ tại đó, và cuối cùng thoát ra tay tả, trở về bên người chàng.
Hàn khí từ cơ thể Vương Bội Ngọc chuyển sang người Giang Thừa Phong mỗi lúc một nhiều. Theo đó, sắc mặt của Vương Bội Ngọc mỗi lúc một thêm hồng hào, trong khi sắc diện Giang Thừa Phong thì tái nhợt hẳn đi. Nhưng để cứu Vương Bội Ngọc, chàng vẫn đang hết sức cố gắng.
Hồi lâu, nhận thấy nội thể Vương Bội Ngọc đã dần dần trở lại điều hòa, âm dương dần dần cân bằng trở lại, chàng khẽ thở phào, ngừng việc vận công, nhẹ nhàng đặt hai tay nàng xuống, rồi lui về chỗ cũ, ngồi phệt xuống đất nhắm mắt điều tức. Lúc này, chàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Lát sau, Vương Bội Ngọc hồi tỉnh lại, từ từ mở mắt ra. Nhận thấy nội thể đã được điều hòa, nàng cả mừng, nhưng cũng hết sức ngạc nhiên. Nhưng việc trước hết cần phải làm lúc này là nàng phải vận khí điều tức.
Nàng vận chân khí, chuyển vận chu thiên. Đến lúc này, nàng mới hay toàn thân kinh mạch đã được thông suốt, nhờ đó mà môn công phu kia tự nhiên luyện thành. Từ nay nàng không còn phải sử dụng đến phương pháp Hấp Dương Đạo Âm nữa, nàng sẽ không còn là một dâm nữ, và nàng có thể mơ tưởng đến Giang Thừa Phong. Điều sau cùng này đã khiến cho nàng vui mừng hơn hết.
Biết rằng vừa được Giang Thừa Phong giúp cho, nàng định lên tiếng cám ơn chàng. Nào ngờ, mới vừa nhìn lên, nàng vô cùng kinh hãi khi chợt nhận thấy sắc diện chàng nhợt nhạt như người đang mang trọng bệnh.
Chàng đang ngồi tựa lưng vào vách, đôi mắt nhắm nghiền, lặng yên không cử động. Tình trạng này đối với nàng vốn dĩ rất quen thuộc. Đó chính là biểu hiện của tình trạng hàn khí công tâm.
Nàng đã nhiều lần chịu đựng sự đau khổ bởi tình trạng này, liền hiểu ngay là Giang Thừa Phong vừa hút các luồng âm khí cực hàn từ trong cơ thể nàng chuyển sang cơ thể chàng, để chịu đựng sự đau khổ thay nàng. Nàng vừa cảm động vừa đau lòng, vội chạy đến bên chàng, ôm chàng vào lòng, nghẹn ngào khóc:
- Chàng … sao chàng lại phải làm vậy?
Giang Thừa Phong hơi mỉm miệng cười, khẽ nói:
- Ta không sao đâu. Nàng đừng khóc nữa mà.
Vương Bội Ngọc cả mừng, gục đầu vào vai chàng, thỏ thẻ hỏi:
- Chàng không sao thật chứ?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Ta không sao. Ít nhất là cũng không phải chịu sự đau đớn hành hạ như nàng. Ta là nam nhân, nguyên dương đã rất thịnh, mà nội công của ta lại có Hỏa tính cực mạnh, đủ sức trấn áp hàn khí. Chỉ có điều …
Vương Bội Ngọc lo lắng hỏi:
- Làm sao? Chàng bị làm sao?
Giang Thừa Phong nói:
- Ngày nào mà ta chưa hóa giải được các luồng hàn khí trong nội thể thì ta vẫn chưa thể sử dụng võ công được. Nội lực của ta tuy đủ sức áp chế hàn khí, nhưng cũng chỉ là trong lúc bình thường mà thôi. Nếu ta động thủ, chân khí hao tổn tất sẽ bị hàn khí lấn áp, gây ra hiện tượng loạn khí. Do vậy mà ta không thể sử dụng chân lực, để giữ cho hai lực lượng này luôn ở thế quân bình. Nhưng ta không sao đâu. Nàng không nên quá lo lắng. Để rồi từ từ ta sẽ tìm cách hóa giải hàn khí.
Vương Bội Ngọc lo lắng hỏi:
- Chàng có chắc là sẽ có thể hóa giải được hàn khí trong người chàng hay không? Và phải mất thời gian bao lâu?
Giang Thừa Phong ngập ngừng đáp:
- Ta … ta cũng không rõ nữa. Nhưng rồi cũng sẽ ổn thôi mà.
Vương Bội Ngọc nói:
- Vậy là chàng cũng không chắc rằng chàng có thể hóa giải được hàn khí?
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Nàng nghẹn ngào ứa lệ, nói:
- Sao chàng lại làm vậy? Chàng cứu thiếp nhưng lại tự hại mình rồi. Thiếp … thiếp đã làm hại chàng rồi.
Giang Thừa Phong nói:
- Thấy nàng đau đớn ta thật không nỡ. Và giờ thì ta cũng có sao đâu. Bất quá không dùng đến võ công thì đâu xảy ra chuyện gì.
Vương Bội Ngọc nói:
- Chàng … chàng không thể sử dụng được võ công. Vậy thì chàng chẳng khác gì một thường nhân rồi.
Giang Thừa Phong đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, cử chỉ âu yếm duy nhất mà chàng có thể làm được, khẽ an ủi:
- Ta không sử dụng được võ công chứ có chết đâu. Chẳng lẽ vì thế mà nàng không còn thích ta nữa sao?
Vương Bội Ngọc vội nói:
- Không. Không. Thiếp mãi mãi yêu chàng. Dù cho chàng có trở nên thế nào đi nữa thì thiếp cũng vẫn mãi mãi yêu chàng.
Ngừng lời giây lát, nàng cúi mặt buồn rầu nói:
- Thiếp biết phận mình, không dám đòi hỏi tình yêu của chàng. Thiếp chỉ hy vọng sau này chàng có thể đôi lúc nhớ đến thiếp là thiếp mãn nguyện lắm rồi.
Giang Thừa Phong khẽ thở dài, vòng tay ôm nàng vào lòng. Nàng gục đầu vào ngực chàng, nghẹn ngào sa lệ.
Hồi lâu, nàng bỗng bật ngồi dậy, nói:
- Chàng đang mệt, không nên cố quá sức. Để thiếp đưa chàng đi nghỉ ngơi.
Nói rồi nàng đứng lên, đỡ chàng đứng dậy, dìu chàng rời khỏi tịnh thất, đi sang mé hữu, vào gian nội thất ở giữa. Đến đây, nàng lại mở một cánh cửa thông sang gian phòng phía bên phải, rồi dìu chàng đi vào đó. Nơi đây tứ bề màn the trướng gấm, rõ là phòng ngủ của một vị thiên kim tiểu thư. Nàng đưa chàng đến nằm xuống chiếc giường trải nệm dày êm ái, rồi khẽ nói:
- Chàng hãy nghỉ ngơi đi. Thiếp không làm phiền chàng nữa.
Nói đoạn, nàng lại cúi xuống hôn nhẹ vào má chàng, nhẹ nhàng kéo tấm chăn gấm đắp lên người chàng, rồi đi ra ngoài, để chàng được yên tĩnh nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.