Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ bốn mươi ba
TRÁNH NẮNG DỪNG CHÂN NƠI TỬU QUÁN
VÔ TÌNH GẶP PHẢI KẺ THÔ HÀO
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thời gian thấm thoát trôi nhanh.
Giang Thừa Phong đã ở lại Phiêu Hương Tiểu Trúc khoảng hơn nửa tháng. Mỗi ngày chàng đều lên tiểu thạch động luyện công trong sáu canh giờ. Môn công phu chúa thượng truyền cho chàng bác đại tinh kỳ, không dễ tu luyện, nhưng chàng vốn thông minh đĩnh ngộ nên việc tu tập cũng chẳng gặp khó khăn gì.
Lúc này, các luồng khí âm hàn trong người chàng đã được hóa giải hết, hòa hợp cùng chân lực dương cương của chàng mà tạo thành Âm Dương Hòa Hợp Thần Công, đủ bảo vệ chàng trước các loại kỳ độc. Không chỉ có thế, nội lực của bản thân chàng giờ đây cũng đã tăng gia gấp bội. Và cũng như những người thuộc Thiên giới khác, vũ công của chàng càng tinh tiến thì dung mạo chàng càng trẻ hơn, anh tuấn hơn.
Quả đúng là chàng nhân họa được phúc.
Đến khi công phu thành tựu, chàng quyết định cùng Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng rời nơi đây.
Sau khi chia tay Thúy Bình tiên tử, rời khỏi Phiêu Hương Tiểu Trúc, chàng cùng Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng vào thành, ghé qua Đường gia trang xin được bái yết Diêm Thương Tài Thần. Chàng định đến cảm tạ lão vì lão đã giúp đỡ Vân, Lý hai người suốt thời gian qua. Đường Tài Thần là bậc trưởng bối, chàng không thể thất lễ.
Nhưng khi đến nơi, chàng mới hay Đường Tài Thần đã đi lo chuyện làm ăn ở xa, mấy hôm sau mới hồi trang. Lão là một đại thương gia nên những chuyến đi xa thế này là rất thường xuyên. Viên Nội sự Tổng quản mời ba người vào trong trang tạm nghỉ ngơi, chờ Tài Thần trở về.
Giang Thừa Phong cũng không muốn lại làm phiền Đường gia, nên đã từ tạ, gửi lời tạ ơn Đường Tài Thần đã giúp đỡ, rồi đưa Vân, Lý hai người đi tìm khách điếm thuê phòng trọ. Chàng thuê bao cả gian hậu viện của Phúc Lai Hiên, tòa khách điếm sang trọng nhất thành, một nơi mà chỉ có hàng đại phú gia mới dám ghé qua.
Vì đây là lần đầu tiên Lý Nhược Hồng đến Thành Đô nên chàng muốn dành chút ít thời gian để đưa nàng đi tham quan du ngoạn các danh thắng trong vùng. Vân Tuyết Nghi giành phần làm hướng đạo.
Mấy ngày liền, ba người cùng đi viếng mấy chỗ hữu danh: miếu Vũ Hầu, chùa Chiếu Giác, chùa Thảo Đường … Dáng vẻ thư sinh thanh tú hào hoa của chàng đã hấp dẫn nhãn quang của du khách không ít. Dĩ nhiên, trong số đó phải có nhiều thiếu nữ đang ấp ủ mộng tình. Bọn họ nhìn hai thiếu nữ đi cùng chàng bằng ánh mắt ghen tị, và mong sao có cơ may như hai nàng, được cùng chàng sánh bước nhàn du …
Một hôm, ba người đến Thanh Dương Cung.
Vừa mới đến trước cửa cung, chàng chợt trông thấy hai hàng đạo nhân nghiêm trang tề chỉnh đứng dàn hai bên lối đi. Những người xung quanh nhìn các đạo nhân với vẻ ngạc nhiên pha lẫn hiếu kỳ. Chuyện này suốt mấy chục năm nay chưa từng xảy ra. Vân Tuyết Nghi cũng xuýt xoa:
- Bọn họ đón tiếp ai mà long trọng quá vậy. Trước giờ tiểu muội chưa từng nghe nói bọn họ dàn hàng trước cửa cung đón khách bao giờ. Chẳng hiểu ai mà lại được bọn họ kính trọng đến mức này? Tiểu muội muốn được gặp người đó quá đi.
Giang Thừa Phong cười hỏi:
- Hiền muội muốn gặp người đó là vì ngưỡng mộ hay hiếu kỳ?
Vân Tuyết Nghi nói:
- Chỉ vì hiếu kỳ thôi. Còn về ngưỡng mộ thì … Tiểu muội chỉ ngưỡng mộ duy nhất một mình ca ca mà thôi.
Giang Thừa Phong bật cười. Lý Nhược Hồng nói:
- Chúng ta đứng đây một lát, ắt sẽ gặp được người đó thôi.
Giang Thừa Phong cười nói:
- Nếu chúng ta cứ đứng ở đây mãi thì hai người sẽ chẳng bao giờ gặp được người đó đâu.
Vân Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi:
- Ca ca. Sao vậy ạ?
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, tiến lên mấy bước. Ngay lúc ấy, một vị đạo nhân ước độ lục tuần tiến đến chỗ hai người. Đạo nhân bước đến trước Giang Thừa Phong, liền vòng tay vái chào, cung kính nói:
- Bần đạo xin tham kiến vương gia, cầu ngọc thể kim an vạn phúc. Kính mừng vương gia quang lâm Thanh Dương Cung.
Lão đạo nhân kia chính là Nhất Minh Tử, người đã nghênh đón Giang Thừa Phong lúc trước. Vân Tuyết Nghi cùng Lý Nhược Hồng đều giật mình sửng sốt, không ngờ nhân vật được Thanh Dương Cung nghênh đón long trọng như vậy lại chính là Giang Thừa Phong. Bọn họ cũng biết chàng thân phận tôn quý. Nhưng không ngờ lại tôn quý đến mức cả Thanh Dương Cung cũng tôn kính. Chàng khẽ mỉm cười nói:
- Đạo trưởng không nên quá đa lễ.
Lão đạo nhân cung kính nói:
- Dạ. Cung chủ sư tôn hiện đang chờ đón ngọc giá ở đại điện. Thỉnh vương gia di giá vào trong.
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu:
- Chúng ta hãy mau vào trong kẻo lão đạo trưởng trông đợi.
Lão đạo nhân cung kính vâng dạ, đi trước dẫn đường. Giang Thừa Phong dẫn Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng đi theo lão đạo vào Thanh Dương Cung. Vân Tuyết Nghi đi sát chàng, hỏi nhỏ:
- Ca ca. Sao bọn họ tôn kính chàng thế?
Giang Thừa Phong khẽ nói:
- Ta nào có tài đức chi đâu. Các vị đạo trưởng tôn kính ta cũng chỉ vì kính nể gia phụ đấy thôi.
Vân Tuyết Nghi nói:
- Tiểu muội nghe nói địa vị của lão cung chủ ở đây rất cao trọng. Người ta tôn vinh lão như là bậc thần tiên. Cho dù là hoàng thân quốc thích, hay cả Hoàng đế cũng còn chưa được tôn kính như ca ca vậy.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Vì gia phụ địa vị còn cao hơn Minh đế, thế lực còn mạnh hơn Minh triều. Hơn nữa, giữa gia phụ và Huyền Đô Quan chủ quan hệ rất thân mật. Mà lão cung chủ ở đây lại là một trong hai mươi bốn đại đệ tử của Huyền Đô Bát Cảnh Cung.
Vân Tuyết Nghi nói:
- Nhưng mà … Huyền Đô Bát Cảnh Cung địa vị rất cao cả. Lão cung chủ lại là một trong hai mươi bốn đại đệ tử thì địa vị không thấp rồi.
Giang Thừa Phong nói:
- Đúng thế. Nhưng tiểu huynh … may mà cũng không tệ lắm. Xét về bối phận, tiểu huynh ngang hàng với lão cung chủ. Vị Nhất Minh đạo nhân kia còn phải gọi tiểu huynh là sư thúc đấy.
Vân Tuyết Nghi kinh ngạc nói:
- Thế ư?
Đi qua chính điện, quanh qua nhiều đình viện, đạo xá, cuối cùng mọi người đã đến trước tòa đại điện nguy nga đồ sộ. Lão cung chủ hiện đang đứng tại cửa đại điện chờ đợi. Vừa thấy Giang Thừa Phong, lão tươi cười nói:
- Vương gia lại quang lâm, thật hân hạnh cho bần đạo.
Giang Thừa Phong mỉm cười đáp lễ, nói:
- Đạo trưởng khách sáo quá. Bản vương lại đến làm phiền đạo trưởng, thật ngại quá đi.
Lão cung chủ cười nói:
- Vương gia khách sáo quá rồi.
Đoạn lão mời chàng cùng Vân, Lý hai nàng vào bên trong. Cũng như Vương Bội Ngọc lúc trước, hai nàng đều cảm thấy chấn kinh. Chính điện nguy nga đồ sộ, tứ bề khảm châu dát ngọc, trang hoàng lộng lẫy có lẽ hơn hẳn chốn vương cung hầu phủ. Khi bước vào chính điện, cả Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng đều cảm thấy choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy tráng lệ của nơi này. Vân Tuyết Nghi bản tính hồn nhiên, nên nghĩ gì nói nấy. Nàng ngắm nhìn cảnh trí xung quanh một lúc, rồi xuýt xoa:
- Rực rỡ lộng lẫy quá đi. Chắc cả hoàng cung đại điện cũng không hơn thế này đâu nhỉ?
So với nơi này, Bách Hoa Cung của Vân Tuyết Nghi thật không thể xem là cung điện. Lão cung chủ nghe nói, liền mỉm cười bảo:
- Thế này đã là gì đâu. Cung thất của vương gia chắc chắn phải còn hơn thế này nữa ấy chứ.
Vân Tuyết Nghi nắm tay Giang Thừa Phong, thỏ thẻ hỏi:
- Ca ca. Có thật vậy không ạ?
Chàng chỉ khẽ mỉm cười. Trường Thanh Cung có quy mô, khí thế không hề thua kém Huyền Đô Bát Cảnh Cung, nơi này đương nhiên không thể sánh bằng. Sau khi phân ngôi chủ khách, trà nước chuyện vãn một lát, lão cung chủ bỗng nhìn Vân, Lý hai nàng hỏi:
- Nhị vị có định đi du ngoạn nơi đây hay không? Để bần đạo phái người hướng dẫn nhị vị tham quan các nơi.
Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng đưa mắt nhìn nhau, rồi Vân Tuyết Nghi nhanh nhảu nói:
- Đi chứ. Đi chứ. Đã đến đây rồi thì cũng nên đi một vòng tham quan mới phải. Chúng ta lên Nhân Duyên Phong cầu duyên đi.
Nhân Duyên Phong của Thanh Dương Cung rất nổi danh, cả Vân Tuyết Nghi cũng rất tin tưởng. Nàng nói xong liền đứng dậy, nắm tay Giang Thừa Phong, định kéo chàng cùng đi. Nhưng chàng đã nói:
- Tiểu huynh có chút chuyện cần bàn với đạo trưởng đây. Không đi được. Hai người cứ đi đi thôi.
Vân Tuyết Nghi xụ mặt nói:
- Tiểu muội định rủ ca ca lên Nhân Duyên Phong cầu duyên mà ca ca không đi ư? Tiểu muội với Hồng tỷ tỷ đi một mình mà không có ca ca thì đâu còn vui nữa.
Giang Thừa Phong nói:
- Tiểu huynh có công việc thật mà. Hiền muội cầu nguyện xong rồi thì cầu dùm tiểu huynh luôn nhé.
Vân Tuyết Nghi phụng phịu:
- Tiểu muội biết cầu gì chứ?
Giang Thừa Phong bật cười nói:
- Hiền muội muốn cầu gì cũng được. Nếu hiền muội giận tiểu huynh thì hiền muội cứ cầu cho tiểu huynh phải chịu khổ sở suốt đời vậy.
Vân Tuyết Nghi phụng phịu:
- Tiểu muội sao dám giận ca ca chứ? Ca ca là ca ca của tiểu muội mà. Ư … ư … Ca ca cứ trêu tiểu muội không hà.
Giang Thừa Phong bật cười, và lão cung chủ cũng mỉm cười. Đoạn lão bảo Nhất Minh đạo nhân đưa hướng dẫn hai nàng đi tham quan. Sau đó, lão lại bảo các đạo nhân đang túc trực lui ra hết. Giang Thừa Phong cười nói:
- Sự việc xem chừng nghiêm trọng à nghe?
Lão cung chủ không cười mà lại lộ vẻ nghiêm trọng, nói:
- Sắp tới dường như ở vùng này có sự gì nghiêm trọng sắp xảy ra? Vương gia có thể tiết lộ cho bần đạo biết hay không?
Giang Thừa Phong hỏi:
- Sao đạo trưởng lại nói thế?
Lão cung chủ nói:
- Vì bần đạo thấy Tứ hải quân chủ đến, vương gia đến, rồi cả thiếu công tử của Tây phương Bá chủ cũng đến. Hơn nữa, Giang lão Bá chủ cũng phái đại đội nhân mã đến đây bảo vệ vương gia. Vậy thì chắc phải xảy ra sự gì nghiêm trọng lắm?
Giang Thừa Phong ngạc nhiên hỏi:
- Cả thiếu công tử của Lỗ huynh cũng đến đây ư?
Lão cung chủ cũng ngạc nhiên hỏi lại:
- Vương gia không biết ư?
Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ giây lát, mới nói:
- Bản vương lần này vào Xuyên là có chút việc riêng. Bấy lâu nay vì những việc riêng tư mà bản vương bận rộn quá, cũng không có thời gian theo dõi động tĩnh trên giang hồ. Nhưng mấy hôm trước, bản vương có nghe chúa thượng nói võ lâm sắp đại loạn đến nơi. Có phải là chuyện này chăng?
Lão cung chủ thở phào nói:
- Nếu chỉ là chuyện của giới võ lâm thì không có việc gì đáng lo. Vậy mà … Mấy hôm nay bần đạo lo lắng quá.
Nhưng rồi lão lại nói:
- Bần đạo nghe đâu dường như lần này còn có cả mấy vị Bá chủ cũng đến nữa đấy.
Giang Thừa Phong hỏi:
- Thật thế ư? Những ai thế?
Lão cung chủ nói:
- Bần đạo cũng không rõ mà chỉ nghe nói thế thôi. Hành tung của các vị Bá chủ người ngoài sao biết được.
Giang Thừa Phong cau mày nói:
- Nếu quả như thế thì tình hình nghiêm trọng rồi đa. Dù là việc trong võ lâm, nhưng một khi các vị Bá chủ nhúng tay vào thì … không còn là việc của võ lâm nữa rồi.
Lão cung chủ gật đầu nói:
- Bần đạo cũng lo ngại chuyện ấy đấy.
Giang Thừa Phong hỏi:
- Đạo trưởng có cao kiến gì chăng?
Lão cung chủ nói:
- Bần đạo muốn cùng vương gia hợp tác. Trước nay Huyền Đô Quan vốn không can thiệp vào chuyện giang hồ. Nhưng lần này thì … Bần đạo chỉ mong nơi đây được yên ổn, nhưng thực lực của Thanh Dương Cung yếu quá, sợ sẽ không đối phó nổi nếu như có chuyện bất trắc xảy ra.
Giang Thừa Phong ngần ngừ:
- Bản vương cũng như đạo trưởng thôi chứ có hơn gì đâux?
Lão cung chủ nói:
- Nếu chúng ta hợp tác hành động, may ra có thể ứng phó được.
Giang Thừa Phong gật đầu:
- Được rồi. Chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Nhưng … Bản vương chỉ mong được yên ổn. Nếu như người ta không động chạm đến chúng ta thì thôi. Bọn họ làm gì thì cứ mặc kệ bọn họ.
Lão cung chủ gật gù nói:
- Bần đạo nghĩ đó là cách tốt nhất trong lúc này.
Thế là cuộc hợp tác đã được quyết định. Bề ngoài đó chỉ là cuộc hợp tác tạm thời giữa Giang Thừa Phong và Thanh Dương Cung, nhưng cũng có thể xem đó là cuộc hợp tác của Trường Thanh Cung và Huyền Đô Quan, hai thế lực được xem là có uy thế nhất mà cũng cầu an nhất trong giang hồ.
Thành Đô …
Trung tuần tháng tư.
Trời đã vào hạ nên không khí có phần oi bức. Lúc này đang độ giữa trưa. Ánh thái dương chói chang như muốn thiêu đốt mọi vật nơi hạ giới.
Trên đường phố, người qua kẻ lại vẫn đông đúc nhộn nhịp, ngoài những người mua bán còn có khách nhàn du. Trong số những người này có Giang Thừa Phong, Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng. Sau khi rời Thanh Dương Cung, ba người đang trên đường trở về nơi nghỉ trọ trong thành.
Cái nắng như thiêu đã làm chậm bước chân lữ khách.
Nhìn thấy Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng cứ thỉnh thoảng đưa tay quệt mồ hôi, Giang Thừa Phong nói:
- Chúng ta tìm nơi nào đó nghỉ chân vậy.
Hai nàng lập tức ủng hộ ngay. Xa xa phía trước có một tửu lâu. Ba người liền ghé vào nơi đó.
Trong tửu lâu lúc này có rất đông người, đa phần cũng là du khách ghé vào tránh nắng. Thực khách chiếm gần như hầu hết các bàn, không khí ồn ào náo nhiệt vô cùng. Những tiếng cười tiếng nói thoát ra, sau khi rượu vào, cùng với những tiếng gọi tiểu nhị ơi ới vang lên khắp bốn phía.
Giang Thừa Phong cùng hai nàng vừa ghé vào, tiểu nhị đã đon đả chạy ra đón tiếp, thu xếp cho ba người một chiếc bàn còn trống trong góc khuất, tuy vị trí không được tốt lắm, nhưng có vẫn còn hơn không.
Sau khi gọi món ăn, vốn tính cẩn thận, Giang Thừa Phong kín đáo quan sát các thực khách trong quán để lượng định tình hình. Ở đây hiện diện đủ mọi hạng người, từ bình dân bách tính cho đến khách võ lâm đều có cả. Trong số họ cũng có vài người vận y phục sang trọng hoa lệ chẳng kém gì chàng.
Thấy không có đối tượng nào đặc biệt khả nghi, chàng cũng không để ý đến nữa. Tiểu nhị đã dọn thức ăn lên. Chàng liền cùng Vân, Lý hai nàng dùng bữa. Vân Tuyết Nghi đang lúc vui vẻ, tíu tít kể lại chuyến đi cầu duyên của nàng và Lý Nhược Hồng trên Nhân Duyên Phong khi nãy.
Nghe nàng kể, Giang Thừa Phong cười hỏi:
- Vậy hiền muội đã cầu giúp tiểu huynh điều chi thế? Có phải là cầu cho tiểu huynh phải chịu khổ cả đời hay không?
Vân Tuyết Nghi đáp:
- Có đâu. Tiểu muội cầu cho ca ca luôn được hạnh phúc, đường tình duyên không trắc trở mà gặp toàn điều như ý.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Mong sao được như thế.
Vừa nói chàng vừa đưa mắt nhìn Lý Nhược Hồng cười cười. Nàng thoáng đỏ mặt, ra vẻ tức giận hừ lạnh một tiếng. Nhưng chàng vẫn cứ mỉm cười nhìn nàng. Còn Vân Tuyết Nghi thì lại nhìn chàng với vẻ âu yếm thân thương.
Vừa lúc đó, trên con đường nhộn nhịp có tiếng ngâm nga vang lên, giọng ngâm nghe ồ ồ như trâu rống:
“Mỗi tháng ta say độ mấy hồi,
Gặp nhau thì cứ chén mềm môi,
Mặc cho thời khắc qua theo gió,
Vàng cứ tay vung mãi chẳng thôi!”
Bài ca đó không theo cái ý của cổ nhân diễn tả cái hào sảng của trang hiệp khách giang hồ, lời ca cũng không được thanh cao lắm, song nó có phong độ của hạng người vung vàng qua cửa sổ để mong một cuộc tao phùng.
Lời ca vừa dứt, một đại hán trẻ tuổi có dáng dấp ngang tàng từ vệ đường bước vào tửu lâu, đi thẳng lên lầu.
Đại hán cao hơn tám thước, mày rậm mắt to, mặt tím sạm, lưng giắt nhuyễn tiên, tóc rối bồng thòng đến ngực, chân vận giày bố, mặc áo vải thô, trông có vẻ phiêu linh lạc phác, sớm đói chiều no, đêm rừng ngày núi. Vì thế mà nãy giờ chưa thấy tiểu nhị ra đón tiếp như đối với những thực khách khác.
Tuy nhiên, đại hán cũng chẳng thèm để tâm đến thái độ của bọn tiểu nhị, cứ rảo bước đi thẳng lên lầu. Gã lại có cái khí độ hào sảng bừng bừng, thần thái cao ngạo như xem trước mắt không người.
Gã lên tới trên lầu, đảo mắt nhìn quanh các thực khách một vòng, thấy không còn bàn nào trống, liền cất giọng oang oang:
- Tiểu nhị đâu. Mau kiếm cho ta một chỗ ngồi coi.
Thái độ kẻ cả ăn to nói lớn cùng với thanh nhuyễn tiên giắt sau lưng đại hán chứng tỏ thân phận giang hồ hào khách của gã, đã làm cho bọn tiểu nhị sợ hãi, chẳng dám chậm trễ, vội chạy đến cung kính nói:
- Xin đại gia lượng thứ cho. Tệ quán hôm nay đông khách quá, các bàn đều đã đầy hết người rồi. Hay là đại gia lát sau ghé lại?
Đại hán hừ một tiếng, nói:
- Ta đến đây là để ăn uống, còn chờ sao được. Các ngươi hãy mau thu xếp cho ta một bàn.
Vừa nói gã vừa quẳng cho tiểu nhị một đĩnh bạc trông chừng khá nặng. Hơi bạc đã làm cho tiểu nhị đối với gã cung kính hơn. Nhưng trên lầu đều là những thực khách sang trọng, hay ít ra thì cũng không kém gì đại hán. Yêu cầu của gã ta làm cho tiểu nhị cảm thấy lúng túng khó xử.
Cử động của gã hết sức thô bạo. Lời nói của gã cũng hết sức thô bạo. Trong số thực khách đã có nhiều người nhìn gã với vẻ bất mãn. Song gã chẳng ngại ngùng gì, ngang nhiên nhìn trả lại mọi người. Quả là kẻ thô hào có khác. Lý Nhược Hồng thấy không thuận mắt, khẽ hừ một tiếng. Cả Vân Tuyết Nghi cũng có vẻ bất mãn. Chỉ riêng Giang Thừa Phong là không lộ vẻ gì. Chàng nhìn đại hán, trên môi điểm nhẹ một nụ cười.