Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ năm mươi
THU PHONG NHIỄM TẬN TAM THIÊN KHOẢNH
BẠCH LỘ PHI LAI VÔ XỨ ĐÌNH
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Gió thu nhuộm biếc ba nghìn khoảnh
Cò trắng bay về biết đỗ đâu.”
Lại nói, khi Kỷ Nhất Phàm đã thất vọng đi rồi, Lý Nhược Hồng mới hỏi Giang Thừa Phong:
- Ngươi thật không giúp gã ư?
Giang Thừa Phong hỏi:
- Cô nương mủi lòng rồi ư? Cô nương đừng quên chính tiểu sinh cũng đang bị bọn họ tìm cách bắt giữ. Giúp thế nào đây?
Lý Nhược Hồng giật mình nói:
- Phải rồi. Ta lại quên mất chuyện này. Ngươi cũng phải cẩn thận giữ mình. Nếu ngươi mà bị người ta bắt mất thì phiền cho chúng ta lắm đó. Giờ chúng ta đi đâu đây?
Giang Thừa Phong nói:
- Để xem. Tình hình thế này thì chúng ta không nên ở lại Tần gia trang nữa. Nhưng trước hết chúng ta cũng cần ghé qua đó để lấy hành lý, nhân tiện xem thử tình hình ở đó thế nào. Sau đó sẽ đến tạm trú ở Thanh Dương Cung.
Quyết định của chàng cũng chính là quyết định chung của cả ba người nên hai nàng không bàn cãi gì nữa. Ăn uống xong, ba người lại lững thững đi về phía Tần gia trang ở thành đông, vừa đi vừa nói chuyện như khách nhàn du, dáng vẻ ung dung tự tại, xem như chẳng có việc gì đáng phải bận tâm.
Hành trình chậm chạp. Mãi đến khi trời đã chập choạng tối ba người mới đến trước cổng Tần gia trang. Mấy tên võ sư giữ cửa vừa thấy ba người liền tiến đến chào hỏi, rồi định chạy vào trong phi báo. Nhưng Giang Thừa Phong đã gọi lại, bảo cho biết rằng chàng chỉ đến lấy hành trang rồi đi ngay, không cần phiền đến gia chủ. Sau đó chàng cùng Vân, Lý hai nàng đi đến dãy phòng mà Tần Vũ Thanh đã thu xếp dành riêng cho ba người. Đoạn ai về phòng nấy lo thu xếp hành trang.
Giữa lúc đó, Kỷ Nhất Phàm dẫn một lão nhân ước độ ngũ tuần cùng bốn năm đại hán võ phục đến tìm Giang Thừa Phong. Lão nhân chính là Tần trang chủ, thân phụ của Tần Vũ Thanh. Còn mấy người kia đều làm giáo luyện trong Tần phủ. Sắc mặt cả bọn ai nấy đều đầy vẻ lo lắng bất an.
Tần trang chủ ngày thường chắc cũng phương phi khỏe mạnh, nhưng lúc này đôi mắt trũng sâu, trên trán có nhiều nếp nhăn, lưng khom xuống, xem có vẻ đã già đi rất nhiều. Lão vừa nhìn thấy Giang Thừa Phong đã vội chắp tay vái dài, nói:
- Lão phu gặp phải cảnh gia biến, lòng rối như tơ vò, cúi mong công tử có thể chỉ cho một con đường sáng.
Giang Thừa Phong thoáng động lòng, khẽ thở dài nói:
- Lệnh lang đã rơi vào tay Tây phương Bá chủ. Muốn cứu được y cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Tần trang chủ nói:
- Lão phu chỉ có một mình Thanh nhi nối dõi tông đường, chỉ mong sao cứu được nó về, dù có mất hết cả sản nghiệp này cũng không tiếc.
Giang Thừa Phong nói:
- Nếu như đã lỡ đắc tội với Tây phương Bá chủ, dù cho có trốn tránh vào nơi thâm sơn cùng cốc cũng chưa chắc đã có thể thoát khỏi họa sát thân, sản nghiệp của lão dù lớn đến đâu cũng có ích lợi gì. Dù lão có hy sinh cả sản nghiệp cũng chưa chắc đã có thể cứu được lệnh lang về.
Tần trang chủ ngẩn người hỏi:
- Vậy là không có cách gì ư?
Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ giây lát, mới nói:
- Chuyện đã như vậy rồi, ta chỉ nghĩ ra được một cách mà thôi. Nhưng cũng chưa chắc cách này đã có hiệu quả.
Tần trang chủ vội nói:
- Xin công tử chỉ dạy.
Giang Thừa Phong nói:
- Giờ chỉ còn cách đi cầu viện một nhân vật địa vị tôn cao mà Tây phương Bá chủ phải trọng nể thôi. Lão đến cầu người đó, nhờ ra mặt nói giúp với Tây phương Bá chủ để cứu mạng lệnh lang.
Tần trang chủ trầm ngâm một lúc, lại thở dài nói:
- Chắc chỉ còn cách đó. Nhưng Tây phương Bá chủ địa vị cực kỳ tôn quý, biết nhân vật thế nào mới khiến y nể trọng?
Giang Thừa Phong nói:
- Đã từ lâu rồi ta nghe nói đất Thành Đô có Tứ đại Kỳ Nhân. Lão thử đến nhờ họ xem sao.
Không chỉ riêng Tần trang chủ mà hết thảy những người hiện diện đều nhìn nhau ngơ ngác, lẩm bẩm:
- Tứ đại Kỳ nhân ư?
Thái độ cả bọn như vậy cho thấy trong bọn họ chưa có ai từng nghe nói đến danh hiệu Tứ đại Kỳ nhân. Giang Thừa Phong nói:
- Diêm Thương Tài Thần, Tín Quốc Công, Thúy Bình tiên tử và Thanh Dương Cung chủ là Tứ đại Kỳ nhân của đất Thành Đô.
Bọn người Tần gia đưa mắt nhìn nhau hội ý. Trong khi đó, Kỷ Nhất Phàm bỗng xúc động linh cơ, hỏi:
- Giang công tử. Tam vị thu xếp hành trang định đi đâu thế?
Giang Thừa Phong nói:
- Ở đây xem ra không được an toàn. Ta định đến Thanh Dương Cung lánh nạn. Thanh Dương Cung là phân viện của Huyền Đô Bát Cảnh Cung, người thiên hạ chắc chẳng có ai dám động đến. Ở đó an toàn hơn.
Bọn người Tần gia lại đưa mắt nhìn nhau. Những người kia bọn họ chưa từng nghe nói đến hoặc địa vị quá cao cả khó thể với đến được. Riêng Thanh Dương Cung thì có vẻ dễ tiếp xúc hơn. Tần trang chủ lẩm bẩm nói:
- Có lẽ lão phu cũng nên đến Thanh Dương Cung một chuyến.
Và thế là ba người bọn Giang Thừa Phong đi đến Thanh Dương Cung, có bọn người Tần gia tháp tùng đi theo.
Thanh Dương Cung …
Một tòa đạo quán cổ kính nơi đất Thành Đô, sau trở thành một phân viện của Huyền Đô Bát Cảnh Cung, và đã trở nên nổi tiếng từ khi ấy. Thanh Dương Cung lúc nào cũng tấp nập du khách viếng thăm hay khách thập phương đến chiêm bái nên các vị đạo nhân trong cung rất bận rộn, cũng nhờ thế mà hương khói ở đây vô cùng thịnh vượng.
()
Hôm nay, Thanh Dương Cung lại được chào đón quý khách quang lâm. Khi Giang Thừa Phong cùng mọi người vừa đến trước sơn môn thì tri khách đạo nhân đã thấy chàng, vội tiến đến cung kính đón chào.
Chỉ lát sau, Nhất Minh đạo nhân được tin liền chạy ra nghênh đón, đưa tất cả vào nơi đại điện để hội kiến cùng lão cung chủ.
Lão cung chủ đã nhận được tin hồi báo nên đã ra tận trước cửa đại điện chào đón. Vừa trông thấy Giang Thừa Phong, lão đã tiến lại chắp tay tươi cười nói:
- Vương gia lại quang lâm, thật vinh hạnh cho bọn bần đạo.
Bọn người Tần gia nghe lão cung chủ gọi Giang Thừa Phong là vương gia đều giật mình thất sắc. Cả bọn thầm lo lắng, không biết có phải vì mấy hôm nay bọn họ cư xử với chàng có phần thất lễ nên chàng đã bất mãn mà có vẻ lạnh nhạt như thế chăng. Kỷ Nhất Phàm len lén quan sát thái độ của chàng.
Trong khi đó, Giang Thừa Phong mỉm cười vòng tay đáp lễ, cùng lão cung chủ chào hỏi nhau, nói vài câu khách sáo, rồi lão cung chủ mời mọi người vào trong. Chợt lão trông thấy bọn người Tần gia, ngạc nhiên hỏi:
- Những người này là bộ thuộc của vương gia?
Giang Thừa Phong lắc đầu nói:
- Không phải. Bọn họ đến đây là có việc nhờ cậy đạo trưởng, chỉ vì đi chung một đường nên mới đi cùng nhau như thế.
Lão cung chủ đưa mắt nhìn bọn người Tần gia. Và bọn họ nãy giờ cũng đang chăm chú ngắm nhìn lão cung chủ.
Những người ở Tần gia trước giờ chỉ mới nghe danh lão cung chủ của Thanh Dương Cung, một nhân vật được người thiên hạ tôn sùng vào hàng tiên thánh, chứ chưa từng có cơ hội được diện kiến. Nay được gặp mới thấy lão uy nghi quắc thước, râu tóc bạc phơ nhưng sắc diện hồng hào đầy vẻ tiên phong đạo cốt, quả là tiếng đồn chẳng sai. Lão cung chủ địa vị cực kỳ cao trọng, người thường ít khi nào được gặp. Nhờ có Giang Thừa Phong mà bọn họ mới có cơ hội được gặp lão hôm nay.
Cả bọn thấy lão cung chủ nhìn lại liền vội tiến đến hành lễ:
- Bọn tại hạ xin tham kiến lão thần tiên.
Lão cung chủ gật đầu, quay sang Nhất Minh đạo nhân nói:
- Ta còn phải bồi tiếp vương gia. Con hãy thay ta tiếp đãi các vị thí chủ đây cho thật chu đáo nhé.
Nhất Minh đạo nhân cung kính vâng dạ. Đoạn lão cung chủ hướng dẫn Giang Thừa Phong cùng hai nàng vào trong.
Nhất Minh đạo nhân lại mời bọn người Tần gia cùng đi ra ngoài tiền điện, bởi đại điện là chỗ tịnh tu của lão cung chủ, là nơi thâm nghiêm nhất Thanh Dương Cung, không tiện cho người phàm tục tiến vào. Tần trang chủ muốn được trực tiếp thưa chuyện với lão cung chủ, nhưng thấy lão đã đi vào trong rồi, đành phải vâng lời mà đi theo Nhất Minh đạo nhân trở ra phía ngoài.
Còn Giang Thừa Phong cùng Vân Tuyết Nghi, Lý Nhược Hồng theo lão cung chủ vào trong. Hai nàng đã không còn vẻ bỡ ngỡ trước vẻ tráng lệ của đại điện như lần trước. Lão cung chủ mời ba người ngồi, quát bảo đạo đồng hầu cận dâng trà nước, hàn huyên đôi câu, rồi mới cười hỏi:
- Vương gia lại đến đây chắc có điều chi hệ trọng?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Cũng chẳng có chi. Bản vương đến đây chủ yếu là muốn nhờ uy đạo trưởng để lánh nạn đây.
Lão cung chủ cả cười nói:
- Bần đạo làm gì có được cái uy như thế. Với lại địa vị và gia thế của vương gia, đến các vị Bá chủ còn ngại động chạm, thế mà có kẻ nào lại khiến vương gia phải đi lánh nạn, chắc chỉ là giai nhân thôi.
Giang Thừa Phong bật cười:
- Đạo trưởng cũng biết nói đùa. Nếu là giai nhân thì bản vương hãy còn vui mừng nữa cơ, việc gì phải đi lánh nạn. Nếu đạo trưởng không thích dùng chữ “lánh nạn” thì xem như là tránh mặt cũng thế.
Lão cung chủ hỏi:
- Chắc vương gia đã phát hiện ra điều gì trọng đại rồi chăng?
Giang Thừa Phong nói:
- Mới trưa nay bản vương có gặp Miêu Cương Bá chủ ở Từ Minh Cổ Sát. Hai bên hội đàm cũng khá lâu.
Lão cung chủ ồ lên nói:
- Chắc là vương gia đã biết được manh mối gì rồi?
Giang Thừa Phong nói:
- Theo Triển huynh cho biết, lần này các vị Bá chủ hội nhau tại đây là để mưu việc đối phó với bản vương đấy.
Lão cung chủ sửng sốt hỏi:
- Có việc ấy ư?
Giang Thừa Phong nói:
- Đã ít nhất một lần, Tây phương Bá chủ định bắt giữ bản vương làm con tin nhằm uy hiếp gia phụ.
Lão cung chủ kinh hãi hỏi:
- Sao lại có việc ấy được? Chẳng lẽ các vị ấy không sợ Giang lão Bá chủ nổi cơn thịnh nộ mà động binh đao ư? Trước nay quan hệ giữa các bên vẫn tốt đẹp kia mà? Chắc phải có hiểu lầm gì rồi?
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Thật ra Lỗ huynh hành động như thế cũng không phải hoàn toàn vô lý. Chỉ có điều dùng cách bá đạo quá mà thôi. Sở dĩ có chuyện này là do gần đây gia phụ đã phái những đội thiết kỵ tinh nhuệ nhất tiến vào Trung Nguyên, làm kinh động các giới giang hồ nên mới gây ra cớ sự.
Lão cung chủ càng thêm kinh hãi:
- Có chuyện ấy ư? Sao Giang lão Bá chủ lại cho thiết kỵ tiến vào Trung Nguyên? Chẳng lẽ giang hồ sắp nổi phong ba?
Giang Thừa Phong nói:
- Có lẽ thế. Chính chúa thượng cũng từng nói vũ lâm sắp đến hồi náo loạn. Nhưng Trường Thanh Cung vẫn giữ chủ trương cầu an như từ trước đến giờ. Việc khiến bản cung quan tâm hơn hết vẫn là các việc kinh thương.
Lão cung chủ ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
- Trường Thanh Cung là nơi cung cấp chủ yếu các loại hỏa khí, hỏa dược cho toàn thể giang hồ. Nếu như bần đạo đoán không lầm thì gần đây nhu cầu về các thứ đó tăng cao. Giang lão Bá chủ phải phái thiết kỵ tiến vào Trung Nguyên để bảo vệ con đường vận chuyển hàng hóa.
Giang Thừa Phong nói:
- Đạo trưởng thật sáng suốt. Đúng là như vậy đấy. Nhưng không chỉ có thế. Vì tình hình không được yên ổn cho lắm nên mỗi chuyến hàng phải có một vị trong số Ngũ lộ Pháp vương theo hộ tống cơ đấy.
Trầm ngâm giây lát, rồi chàng thở dài nói:
- Nhưng bọn Lỗ huynh lại không nghĩ ra được như đạo trưởng, mà có lẽ đã cho rằng gia phụ mưu toan thống nhất giang hồ nên mới ra cớ sự thế này.
Lão cung chủ hỏi:
- Vương gia định đối phó thế nào?
Giang Thừa Phong nói:
- Tùy ngộ nhi an. Mọi việc đều do ở nơi thiên mệnh an bày. Và chăng, chúa thượng từng bảo bản vương phúc trạch thâm hậu, còn giao cho trọng nhiệm, chắc là cũng không có việc gì đáng ngại đâu.
Lão cung chủ nói:
- Tuy vậy vương gia cũng cần nên cẩn trọng. Đối với các vị Bá chủ thì thật không dễ ứng phó. À. Mà chủ kiến của Triển Bá chủ thế nào?
Giang Thừa Phong nói:
- Triển huynh chỉ đến đây cho đủ mặt. Đối với bản vương, Triển huynh xem ra cũng dành cho nhiều cảm tình. Sau một hồi bàn luận, bản vương và Triển huynh đã ước định một sự hợp tác lâu dài.
Lão cung chủ tươi ngay nét mặt:
- Vương gia thật tài giỏi. Được thêm sự ủng hộ của Triển Bá chủ, minh ước của chúng ta càng thêm vững chắc.
Giữa lúc ấy, Nhất Minh đạo nhân từ bên ngoài rón rén đi vào, rồi lặng lẽ chắp tay đứng hầu một bên, không dám xen vào cuộc thảo luận giữa hai vị tôn trưởng. Lão cung chủ trông thấy liền hỏi:
- Nhất Minh. Có việc gì thế?
Nhất Minh đạo nhân cung kính nói:
- Kính bẩm sư tôn. Bọn người Tần gia ở thành đông đến đây cầu sư tôn ra mặt nói giúp với Tây phương Bá chủ để cứu công tử của họ về. Chẳng hay sư tôn định thế nào ạ?
Lão cung chủ cau mày hỏi:
- Chuyện là thế nào? Sao lại có Tây phương Bá chủ ở đây?
Nhất Minh đạo nhân đáp:
- Theo như lời họ thì giữa song phương tranh nhau quyền thuê tòa Vọng Giang Lâu rồi Tần công tử bị Tây phương Bá chủ bắt đi.
Lão cung chủ nói:
- Bọn họ lớn gan ghê nhỉ. Dám tranh hơn thua với Tây phương Bá chủ cơ à?
Nhất Minh đạo nhân hỏi:
- Ý sư tôn thế nào ạ?
Lão cung chủ ngẫm nghĩ giây lát, mới nói:
- Ta có ra mặt chắc cũng chẳng ích lợi gì. Tây phương Bá chủ vốn cao ngạo tự phụ, nào có xem ta vào đâu. Ngươi liệu lời mà từ chối bọn họ vậy.
Nhất Minh đạo nhân ngần ngừ nói:
- Nhưng … bọn họ tình cảnh đáng thương lắm ạ.
Lão cung chủ hỏi:
- Bọn họ cúng đường với số mục lớn lắm phải không?
Nhất Minh đạo nhân đáp:
- Mười vạn lượng bạc ạ.
Lão cung chủ ngẫm nghĩ một lúc, đoạn nói:
- Mười vạn lượng tuy không phải là con số lớn. Nhưng đã nhận cúng đường thì phải giúp người ta tiêu tai giải họa. Nếu không giúp được thì cũng nên cho họ một lời khuyên. Thôi được rồi. Đưa bọn họ vào đây đi.
Nhất Minh đạo nhân cung kính vâng dạ, lui ra ngoài. Nhưng chỉ trong chốc lát là lão đã lại trở vào, có dẫn theo bọn người Tần gia. Cả bọn vừa thấy lão cung chủ đã vội tiến đến hành lễ, hô:
- Lão thần tiên.
Không mời bọn họ ngồi, vì đúng ra cả bọn không đủ địa vị để được ngồi tại đây, lão cung chủ ngắm nhìn cả bọn giây lát, đoạn hỏi:
- Ta đã nghe Nhất Minh báo lại, nhưng cũng chưa hiểu rõ cho lắm. Thật ra thì vì nguyên nhân nào mà các người lại có xung đột với Tây phương Bá chủ? Theo ta nghĩ, người bình thường chẳng ai dám mạo phạm đến y đâu.
Tần trang chủ ấp úng nói:
- Kính bẩm lão thần tiên. Việc này là do khuyển nhi ngu dại, không biết đại giá Tây phương Bá chủ nên lỡ gây nên lỗi lầm, chứ không phải cố ý mạo phạm đâu ạ. Cúi xin lão thần tiên cứu mạng.
Lão cung chủ cau mày nói:
- Nếu chỉ là chuyện hiểu lầm thì ta còn có thể nói giúp một câu với Tây phương Bá chủ, nhưng đằng này lệnh lang lại mạo phạm đến y, dù rằng lệnh lang có cố ý hay không thì cũng đã khiến y động nộ, việc này ta vô phương can thiệp rồi.
Tần trang chủ cố khẩn nài:
- Xin lão thần tiên thi ân cứu giúp cho ạ.
Lão cung chủ tỏ vẻ trầm ngâm, hồi lâu mới nói:
- Trong việc này ta không giúp gì được các ngươi, nhưng có thể chỉ cho các ngươi một con đường sáng.
Tần trang chủ vội nói:
- Xin lão thần tiên chỉ dạy.
Lão cung chủ nói:
- Nếu nói đến một nhân vật mà Tây phương Bá chủ phải nể trọng thì không phải ta mà chính là vương gia đây. Chỉ có vương gia may ra mới có thể giúp được các ngươi.
Tần trang chủ nghe nói thì ngơ ngác một lúc, rồi quay sang Giang Thừa Phong vái dài cầu khẩn:
- Cúi xin vương gia mở lượng hải hà …
Giang Thừa Phong ngắt lời:
- Không phải bản vương không muốn giúp các ngươi. Nhưng với tình thế hiện tại, chưa chắc ta đã có thể giúp được gì.
Lão cung chủ đỡ lời:
- Tuy Tây phương Bá chủ đối với vương gia hiện có đôi chút hiểu lầm. Nhưng với uy thế của vương gia, y cũng không dám công khai đối đầu đâu.
Giang Thừa Phong nói:
- Chuyện đó bản vương cũng có nghĩ đến rồi. Nhưng ý bản vương không phải vậy. Bản vương ở nơi xa xôi, còn nơi đây lại là vùng quản hạt của Lỗ huynh. Dù bản vương nói một câu, có thể Lỗ huynh nể lời mà nghe theo, nhưng biết đâu trong lòng Lỗ huynh lại ngấm ngầm tức giận. Hậu quả sau đó khó mà biết được.
Lão cung chủ gật gù:
- Vương gia nói cũng phải. Dù cho Tây phương Bá chủ đại lượng, nhưng bọn thủ hạ cũng có thể ngấm ngầm hạ thủ đoạn, Tần gia e khó thoát khỏi kiếp nạn rồi.
Tần trang chủ nghe qua thất sắc. Theo thói thường mà luận thì chuyện đó cũng chẳng lạ gì. Tây phương Bá chủ là đại nhân vật, có thể không chấp nhất, nhưng đối với đám thủ hạ dưới trướng thì khó nói lắm. Bọn họ nếu như không vui, ngấm ngầm hạ thủ đoạn thì đối với Tần gia cũng là đại kiếp nạn.
Trả Lời Với Trích Dẫn