Vũ Lâm Lâm

Chương 1:




Buổi trưa gió liền nổi lên, sắc trời lập tức tối sầm xuống, mây đen kéo đến, mắt thấy sắp có mưa to, mọi người trong thôn đều vội vàng thu dọn lương thực. Tiểu Xuân Nhi mới kéo thóc vào kho thì mưa lớn như hạt đậu liền hạ xuống, chỉ chốc lát cảnh vật đã chìm trong màn mưa.
Tiểu Xuân Nhi phát hiện cửa sổ còn chưa đóng, nước mưa không ngừng chảy vào liền vội vàng chạy ra. Lơ đãng nhìn ra ngoài liền thấy có một người chạy tới, là người lạ chứ không phải ở trong thôn nên hắn không khỏi ngừng động tác. Sau lưng truyền đến tiếng ho khan, Tiểu Xuân Nhi căng thẳng vừa định quay đầu nói gì thì người nọ đã chạy đến dưới mái hiên, cả người ướt đẫm, trên lưng có đeo một tay nải nhỏ, tóc tai xõa xuống nên không rõ mặt.
Người nọ đứng dưới mái hiên lấy tay vén tóc sang bên, lộ ra gương mặt tuấn tú, không phải là rất mỹ nhưng là hòa ái dễ gần khiến người ta cảm thấy thoải mái. Người nọ thấy Tiểu Xuân Nhi đang nhìn mình chằm chằm liền nở nụ cười, nói: “Tiểu huynh đệ, ta có thể trú mưa dưới mái hiên nhà ngươi được không?”
Tiểu Xuân Nhi nhìn người nọ ôn hòa tươi cười đến ngẩn người, một lát sau tỉnh lại vội nói: “Vị đại ca này nên vào nhà thì tốt hơn.” Hắn đóng cửa sổ, đi ra mở cửa đón người nọ vào nhà.
Người nọ vốn có chút do dự, nhìn thấy mưa lớn dần cùng vẻ mặt chân thành của Tiểu Xuân Nhi nên không tiện từ chối, nói: “Vậy cảm ơn ngươi.” Đi theo Tiểu Xuân Nhi vào phòng.
Người nọ bị mưa làm ướt hết, y phục dán chặt vào người, đứng ở trong phòng một lúc nước mưa theo y phục chảy xuống thành một vũng dưới chân. Y đánh giá hộ gia đình này một chút, chỉ có hai gian phòng, bên trong kia là phòng ngủ, thiếu niên kia dẫn y vào rồi đi vào phòng, bên trong liền có tiếng nói nhỏ, thỉnh thoảng kèm theo vài tiếng ho khan. Y nhẹ nhàng dậm chân một cái, nhìn y phục ẩm ướt trên người, tay nải cũng ướt đẫm, không khỏi cười rộ lên, xem ra hôm nay phải khổ sở rồi.
Tiểu Xuân Nhi từ trong buồng đi ra, cầm trên tay một bộ xiêm y đưa cho người nọ, nói: “Vị đại ca này, ta xem người huynh ướt hết rồi, trước đổi xiêm y đi.”
Người nọ biết ý tốt của Tiểu Xuân Nhi cũng không từ chối nữa, cảm kích mà nhận lấy xiêm y, nói cảm ơn rồi cởi y phục ẩm ướt trên người ra. Tiểu Xuân Nhi nhìn y cao cao gầy gầy, cởi y phục ra phát hiện dáng người vô cùng tốt, thon dài cân xứng, vân da rõ ràng, cũng không gầy yếu, một thân da thịt màu mật ong bóng loáng như tơ lụa. Người nọ mặc xiêm y rồi xoay người lại, mỉm cười: “Ấm áp hơn rồi, tiểu huynh đệ, cảm ơn ngươi.” Y hướng Tiểu Xuân Nhi chắp tay: “Ta là Nhạc Cẩn Ngôn, xin hỏi tiểu huynh đệ tên gì?”
Nhạc Cẩn Ngôn mặc chính là xiêm y của phụ thân Tiểu Xuân Nhi, chất vải bình thường, còn có vài mảnh vá, nhưng mặc trên người y lại có vẻ đẹp không nên lời. Tiểu Xuân Nhi nhìn mà choáng váng, nghe thấy câu hỏi liền nói: “Ta tên là Trần Xuân, xuân trong mùa xuân, mọi người đều gọi là Tiểu Xuân Nhi.” Hắn luôn chất phác ít lời, hôm nay nói với Nhạc Cẩn Ngôn như vậy không tính là ít.
“Tiểu Xuân Nhi, tên thật là hay a.” Nhạc Cẩn Ngôn cảm thấy thiếu niên trước mặt này quả giống mùa xuân vậy, hiền hòa thân thiện.
Ngay lúc này trong buồng truyền đến tiếng ho khan, Nhạc Cẩn Ngôn thấy Tiểu Xuân Nhi nổi lên tia lo lắng, hỏi: “Tiểu Xuân Nhi, đó là phụ thân của ngươi sao?”
Tiểu Xuân Nhi gật đầu, “Đúng, tháng trước phụ thân ta ra đồng mắc mưa, phong hàn vẫn ho khan không ngừng, người mệt mỏi nằm giường không dậy nổi, uống nhiều thuốc cũng không thấy đỡ mấy.”
Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ta thông thạo y lý, nếu ngươi đồng ý, ta có thể xem cho phụ thân ngươi được không?”
Tiểu Xuân Nhi mừng rỡ: “Được, được, được!” Hắn có một loại loại cảm giác tín nhiệm với Nhạc Cẩn Ngôn, lập tức đưa Nhạc Cẩn Ngôn vào trong buồng.
Phụ thân của Tiểu Xuân Nhi đang nằm trên giường thấy có người vào liền vội vàng muốn ngồi dậy, Nhạc Cẩn Ngôn đi lên đè hắn xuống nói: “Đại thúc không cần đứng lên, ta chẩn mạch cho ngươi.” Tiểu Xuân Nhi bưng ghế băng lại, Nhạc Cẩn Ngôn ngồi xuống bắt mạch cho phụ thân Tiểu Xuân Nhi.
Nhạc Cẩn Ngôn xem mạch, xem lưỡi, thu tay cười: “Đại thúc này bệnh cũng không có gì, là bị lạnh nên tái phát bệnh cũ, ta khai một đơn dược, chỉ cần mấy vị bình thường là được rồi.”
Phụ thân Tiểu Xuân Nhi cảm kích nói: “Đa tạ tiên sinh.”
Nhạc Cẩn Ngôn liên tục xua tay: “Là ta đa tạ các ngươi mới đúng, bằng không hôm nay ta cũng sẽ bị ốm vì rét.”
Tiểu Xuân Nhi lôi kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn: “Nhạc đại ca, huynh ở lại nhà ta vài ngày được không?” Hắn cũng không hiểu là vì sao, chỉ cảm thấy được Nhạc Cẩn Ngôn ôn hòa dễ gần nên không muốn y đi: “Huynh ở vài ngày chờ phụ thân ta hết bệnh rồi đi có được không?”
Nhạc Cẩn Ngôn nhìn ánh mắt chờ mong của Tiểu Xuân Nhi, nghĩ một chút rồi cười nói: “Được.”
Nhạc Cẩn Ngôn liền tiếp tục ở lại nhà của Tiểu Xuân Nhi. Y vốn là muốn đến kinh thành gặp bằng hữu, sắp đến nơi thì gặp trận mưa to này vô tình kết bạn với Tiểu Xuân Nhi, nhưng thật ra có chút thích thiếu niên hàm hậu này. Nhà Tiểu Xuân Nhi không có giường thừa, Nhạc Cẩn Ngôn liền cùng chen chúc với Tiểu Xuân Nhi trên một chiếc giường, mỗi đêm kể cho Tiểu Xuân Nhi nghe chuyện thú vị dọc đường đi của mình. Giọng nói của hắn êm tai, ngữ khí bình thản, nói đến vô cùng phấn khích, Tiểu Xuân Nhi nghe đến vô cùng thích thú. Đơn dược của Nhạc Cẩn Ngôn rất hữu hiệu, chỉ là phối hợp mấy vị thuốc bình thường mà chỉ ba ngày sau phụ thân Tiểu Xuân Nhi liền không ho nữa, thân mình cũng nhẹ nhàng hơn, có thể xuống giường làm chút việc nhẹ. Phụ thân Tiểu Xuân Nhi đối với Nhạc Cẩn Ngôn cực kỳ cảm kích, sống chết muốn giữ Nhạc Cẩn Ngôn ở lại thêm vài ngày, Nhạc Cẩn Ngôn từ chối không được, nghĩ đã gần đến kinh thành rồi, dù sao gặp bằng hữu cũng không gấp lắm, liền ở lại tiếp.
Nhạc Cẩn Ngôn ở trong thôn có chút bận rộn. Người trong thôn biết Nhạc Cẩn Ngôn trị bệnh cho phụ thân Tiểu Xuân Nhi đều tới cửa nhờ y. Người nông dân bình thường có chút đau đầu nhức óc đều nhẫn nhịn vài ngày đợi cho nó qua đi, thường khiến bệnh nhẹ thành nặng. Nhạc Cẩn Ngôn biết người dân còn nghèo, kê đơn đều là chút dược liệu bình thường nhưng cũng hiệu quả, vì thế người đến cửa nối liền không dứt. Nhạc Cẩn Ngôn không thu phí khám bệnh, nhưng người dân cũng thành thực, mỗi khi hết bệnh liền bắt con gà, con cá mang đến cảm ơn. Nhạc Cẩn Ngôn có rảnh liền dạy lũ nhỏ trong thôn đếm số, y tính tình tốt, tướng mạo thanh tú tuấn nhã, lại kể chuyện rất hay, những đứa trẻ này đều cực kỳ thân cận với y, đúng là già trẻ trong thôn đều yêu thích y.
Trong bất tri bất giác Nhạc Cẩn Ngôn đã ở trong nhà của Tiểu Xuân Nhi đến hơn một tháng, phụ thân Tiểu Xuân Nhi cùng y ở chung lâu, phát hiện thanh niên này tướng mạo thanh tú ôn hòa mà tính cách lại rất hào sảng, đặc biệt thích uống rượu, mỗi tối đều uống hai chén, cũng là không nhiều lắm mà dẫn đến say xỉn, hai người mỗi ngày uống rượu nói chuyện phiếm, phụ thân Tiểu Xuân Nhi cảm thấy vô cùng thú vị.
Mắt thấy đã đến đầu đông, Nhạc Cẩn Ngôn chào từ biệt phụ thân Tiểu Xuân Nhi, phụ thân Tiểu Xuân Nhi mặc dù không muốn nhưng cũng hiểu được rằng cuộc gặp gỡ nào cũng có kết thúc, Tiểu Xuân Nhi thì khóc sưng cả mắt. Nhạc Cẩn Ngôn đang an ủi Tiểu Xuân Nhi thì trưởng thôn lại đây, vừa vào cửa đã nói: “Ngày mai Thụy vương gia muốn đến khu vực săn bắn, giữa trưa thì đi qua thôn, vẫn là quy củ cũ.”
Phụ thân Tiểu Xuân Nhi rất kinh ngạc, hỏi: “Thụy vương gia ngày mai đến săn bắn sao? Năm nay sao đến sớm như vậy?”
Trưởng thôn lắc đầu nói: “Ai biết được. Dù sao đến đây thì chúng ta cứ theo quy củ thôi.” Hắn cúi chào Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Nhạc tiên sinh ngày mai không xuất môn được rồi.” Nói rồi lại vội vàng đi.
Phụ thân Tiểu Xuân Nhi thấy ánh mắt nghi hoặc của Nhạc Cẩn Ngôn thì giải thích: “Thôn chúng ta canh giữ quan đạo từ kinh thành đến khu vực săn bắn của hoàng gia, hàng năm khi hoàng gia săn bắn thì người trong thôn không được ra ngoài, cho nên ngày mai Nhạc tiên sinh không ra ngoài được rồi.” ngữ khí có chút xin lỗi.
Tiểu Xuân Nhi lại vui vẻ: “Tốt quá, Nhạc đại ca lại ở thêm một ngày…”
Nhạc Cẩn Ngôn nở nụ cười, nhéo mũi Tiểu Xuân Nhi, nói: “Tiểu Xuân Nhi, ta đi gặp bằng hữu rồi sẽ quay lại gặp ngươi, vui không?”
Hôm sau người trong thôn chỉ có thể hoạt động trong thôn, một đống trẻ con ngồi xung quanh Nhạc Cẩn Ngôn nghe y kể “Dương gia tướng.” Nhạc Cẩn Ngôn ngồi dưới tàng cây hòe, bị một đám trẻ con vây quanh, êm tai kể chuyện xưa, bên cạnh là cả trai lẫn gái trong thôn, đúng là so với thuyết thư tràng còn náo nhiệt hơn. Đang nói đến chỗ phấn khích thì tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, trưởng thôn dẫn theo vào lão trưởng giả đứng ở cổng thôn, những người còn lại cũng đứng lên. Trong lòng Nhạc Cẩn Ngôn biết là có người đến tuần tra trước nên cũng đứng dậy theo.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau có mấy người cưỡi ngựa tới cổng thôn. Trưởng thôn vội vàng ra đón, vái chào thủ lĩnh: “Cung nghênh Triệu tướng quân.”
Triệu tướng quân kia khoảng trên dưới ba mươi tuổi, mặc chiến bào màu bạc, khuôn mặt tuấn lãng, nâng tay hướng trưởng thôn nói: “Trưởng thôn không cần đa lễ. Hôm nay ta chỉ là tuần tra theo lệ thường mà thôi.” Hắn nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Người trong thôn đều ở trong này rồi sao?”
Trưởng thôn vội cung kính đáp: “Bẩm tướng quân, trừ bỏ thê tử Trần tứ gia đêm qua mới sinh con còn chưa thể ra gió thì tất cả đã có mặt rồi ạ.”
Triệu tướng quân thấy Nhạc Cẩn Ngôn, trong mặt xẹt qua một tia kinh dị. Hắn chỉ vào Nhạc Cẩn Ngôn hỏi trưởng thôn: “Người kia là ai?” nghĩ khứ có chút dao động.
Trưởng thôn nhìn theo roi ngựa của Triệu tướng quan, nói: “Đây là khách của Trần gia trong thôn, là đại phu tên Nhạc Cẩn Ngôn.”
Triệu tướng quân giục ngựa đến trước mặt Nhạc Cẩn Ngôn, nhìn y thật kỹ. Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng cúi người thi lễ, cảm thấy ánh mắt Triệu tướng quân nhìn chằm chằm vào mình không khỏi có chút bất an. Người xung quanh cũng không dám nói gì, nhất thời cả sân im lặng đến có thể nghe được tiếng hít thở.
Bỗng nhiên Triệu tướng quân hướng trưởng thôn chắp tay nói: “Quấy rầy!” cũng không chờ đáp lễ mà mang theo người giục ngựa đi vội.
Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, trưởng thôn lau mồ hôi trên trán rồi lớn tiếng nói: “Không có việc gì đâu.” Mọi người chậm rãi tản ra, đám trẻ con lại vây quanh Nhạc Cẩn Ngôn nghe chuyện xưa. Phụ thân Tiểu Xuân Nhi nhỏ giọng hỏi trưởng thôn: “Vừa rồi Triệu tướng quân nhìn Nhạc tiên sinh là có ý gì vậy a?”
Trưởng thôn lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, chắc là Nhạc tiên sinh lạ mặt, nhìn kỹ hơn một chút thôi.” Phụ thân Tiểu Xuân Nhi gật đầu, nhìn Nhạc Cẩn Ngôn đang ngồi dưới gốc cây kể chuyện, trong lòng lại cảm thấy bất an.
Qua nửa canh giờ, trên quan đạo dồn dập tiếng vó ngựa, sau đó nghe đúng là hướng vào thôn. Trên sân mọi người hai mặt nhìn nhau, chưa hiểu được thì một đội nhân mã đã vào thôn. Trưởng thôn thấy phục sức của người nọ liền vội quỳ xuống: “Cung nghênh Thụy thân vương!” mọi người nghe vậy liền chấn động, rầm rầm quỳ xuống theo.
Nhạc Cẩn Ngôn đang kể chuyện, mắt thấy một đội nhân mã, mọi người trong sân đã quỳ xuống, ngay cả trẻ con cũng quỳ theo, tuy rằng không rõ tình huống nhưng y cũng quỳ theo. Thụy vương gia giục ngựa đến trước mặt Nhạc Cẩn Ngôn, trầm giọng nói: “Theo ta trở về.”
Nhạc Cẩn Ngôn không hiểu chút nào, ngẩng đầu lên: “Hả?”
Trong mắt Thụy vương gia liền hiện ra tia đau xót, chậm rãi nói: “A Cẩm, trở về cùng ta đi.”
Nhạc Cẩn Ngôn trong lòng biết tám phần là Thụy vương gia này nhận nhầm người, vội cười nói: “Vương gia, ta không quen ngài a.” lời vừa nói, Triệu tướng quân bên cạnh Vương gia không khỏi biến sắc.
Thụy vương gia lộ ra nụ cười sầu thảm, nói: “Ngươi không chịu tha thứ cho ta sao?” nhảy xuống ngựa, rút chủy thủ. Chủy thủ kia phát ra tinh quang bốn phía, vừa nhìn đã là sắc đến lợi hại.
Triệu tướng quân kinh hô: “Vương gia, ngài làm gì vậy!” nhảy xuống ngựa theo, xông về phía trước muốn đoạt chủy thủ trong tay Thụy vương gia.
Thụy vương gia quát lớn: “Triệu Vân Trọng! Lui ra!”
Triệu Vân Trọng nghe tiếng liền dừng lại, nhìn sắc mặt Thụy vương gia liền khoanh tay lùi xa mấy bước.
Thụy vương gia nhìn về phía Nhạc Cẩn Ngôn, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu: “A Cẩm, trở về cùng ta.”
Nhạc Cẩn Ngôn thấy Thụy vương gia này đúng là đem y trở thành A Cẩm kia, có chút sốt ruột nói: “Vương gia, ta không phải A Cẩm a.”
Thụy vương gia thẳng tắp nhìn Nhạc Cẩn Ngôn nói, “A Cẩm, ta sẽ không làm ngươi tổn thương nữa đâu.” Giơ chủy thủ lên, nhưng lại đâm xuống đùi mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.