Vũ Lâm Lâm

Chương 12:




Lúc Nhạc Cẩn Ngôn tỉnh lại mở mắt nhìn lên tấm màn màu xanh trên đỉnh đầu, không phải là giường của mình trong Thụy vương phủ, tỉnh tỉnh mê mê quay đầu nhìn thì trời đã tối, trong phòng đốt đèn, người ngồi bên bàn hình như đang đọc công văn, là Khánh vương. Nhạc Cẩn Ngôn ngơ ngác nhìn bóng dáng Khánh vương, bỗng nhiên Khánh vương quay đầu ra, vừa vặn nhìn thấy Nhạc Cẩn Ngôn mở to đôi mắt suy nghĩ, khóe miệng cong lên, buông công văn trong tay đi tới: “Ngôn nhi, ngươi tỉnh rồi sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng ngồi dậy, “Vâng, vương gia.” Khánh vương nhíu mày, đi đến bên giường ngồi xuống, kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Không phải bảo ngươi gọi ta là Tứ ca sao.” Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu nói: “Thảo dân không dám.”
Khánh vương nghe ngữ khí của Nhạc Cẩn Ngôn xa lạ như vậy lập tức cảm thấy kỳ lạ, nâng mặt Nhạc Cẩn Ngôn lên nhìn, ánh mắt Nhạc Cẩn Ngôn trong suốt lại ẩn ẩn ý bi thương, bất giác sửng sốt, thật lâu sau mới nói: “Ngôn nhi, ngươi đây là…”
Nhạc Cẩn Ngôn hạ mắt thản nhiên nói: “Vương gia thân phận tôn quý, thảo dân không dám trèo cao.”
Khánh vương nghe vậy giật mình ngây ngốc, đang muốn nói chuyện thì cánh cửa mở ra, một hồng y nữ tử đi vào, mặt mày như họa, cười khanh khách nói: “Vương gia, Lăng Tiêu đưa cơm tối đến cho Tiểu Nhạc huynh đệ.” Trên tay bưng mâm, bước nhẹ nhàng đến bên giường, đặt mâm lên ghế, thấy Khánh vương cùng Nhạc Cẩn Ngôn đang kinh ngạc, che miệng cười nói: “Ôi chao, Vương gia, ngài đây là như thế nào vậy? Có phải là bắt nạt Tiểu Nhạc huynh đệ không?”
Khánh vương đứng lên, nói với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, ngươi bồi Tiểu Nhạc ăn cơm đi, ta ra ngoài một chút.” Rồi xoay người ra cửa.
Lăng Tiêu thấy Khánh vương đi rồi, lại thấy Nhạc Cẩn Ngôn ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng Khánh vương, cười khúc khích, ngồi vào bên giường nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Tiểu Nhạc huynh đệ, ngươi cũng đói bụng rồi, chúng ta ăn đi.” Đơm bát cơm, chất một đống đồ ăn ở trên mặt, nhét vào tay Nhạc Cẩn Ngôn, nhìn Nhạc Cẩn Ngôn ăn, cười tủm tỉm nói: “Em ngoan mau ăn đi, ăn no mới có thể cao lớn.” (Sặc =)) Được cái mấy chị cơ thiếp của anh Khánh đều nhí nhố thế này cả)
Nhạc Cẩn Ngôn thật sự là đói bụng, đang và cơm thì nghe được câu đó, một ngụm đồ ăn nghẹn trong cổ, Lăng Tiêu vội rót cho y chén nước. Nhạc Cẩn Ngôn uống xong, thật vất vả mới thuận được khí, mở to mắt trừng trừng nói: “Ta không phải là tiểu hài tử, tháng sau ta đã hai mươi rồi. Ta cũng rất cao rồi!”
Bàn tay tuyết trắng của Lăng Tiêu chọt chọt mặt Nhạc Cẩn Ngôn một chút, cười nói: “Ngươi chẳng qua là một nhóc thối thôi, xem này, ngay cả râu cũng không mọc này.”
Mặt Nhạc Cẩn Ngôn rất mềm mại, Lăng Tiêu chọt một chút cảm thấy rất thích liền chọt tiếp. Nhạc Cẩn Ngôn bị chọt đến nước mắt lưng tròng, thầm nghĩ tỷ tỷ này bộ dáng đẹp vậy sao lại hung như thế, cũng không dám nói chuyện cùng Lăng Tiêu nữa, buồn rầu vùi đầu ăn cơm.
Lăng Tiêu cười tủm tỉm ngồi một bên, thỉnh thoảng gắp đồ ăn vào bát Nhạc Cẩn Ngôn, thấy y ăn xong một bát lại cứng rắn bắt ăn thêm bát nữa, lúc này mới vừa lòng gọi người thu thập đũa bát, mang thùng nước nóng tiến vào, nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Ngươi tắm rửa đi.” Nhạc Cẩn Ngôn thấy nước ấm thì lòng tràn đầy vui sướng, lại thấy Lăng Tiêu đứng đó không đi, còn đang nghi hoặc thì Lăng Tiêu tự tay cởi cúc áo trong của y, miệng nói: “Để tỷ tỷ đến tắm cho ngươi nào.”
Nhạc Cẩn Ngôn sợ tới mức hồn vía lên mây, nhanh chóng ôm người chạy ra cửa muốn mở. Lăng Tiêu thấy y bị dọa, cười khanh khách, nhảy đến bên người Nhạc Cẩn Ngôn, lại chọt chọt một cái vào trán Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Đứa ngốc, tỷ tỷ trêu ngươi thôi.” Mở cửa, đi ra ngoài, còn giúp Nhạc Cẩn Ngôn đóng cửa. Nhạc Cẩn Ngôn đóng chặt cửa, cởi y phục, chậm rãi chìm vào thùng nước, nhìn hơi nước bay bay liền bắt đầu phát ngốc.
Lăng Tiêu ra cửa đi theo hành lang đến trung đình, quả nhiên gặp Khánh vương đang ngồi một mình uống rượu. Lăng Tiêu đi qua, ngồi đối diện với Khánh vương, lấy một chén chắt đầy, uống một ngụm nói: “Vương gia, trời lạnh uống rượu giải sầu, chuyện gì phiền lòng vậy?”
Khánh vương liếc Lăng Tiêu một cái, thản nhiên nói: “Bổn vương làm gì có cái gì phiền lòng, chẳng qua là sâu rượu nó quấy thôi.”
Lăng Tiêu cầm chén mỉm cười nói: “Là vì hài tử kia sao?”
Ánh mắt Khánh vương chợt lóe, lại không nói chuyện, nghe được Lăng Tiêu nói tiếp: “Cơ thiếp của Vương gia đã có ai được ngủ trên giường của ngài? Cho dù là Thụy vương đến chơi ngủ lại, cũng là ở trong khách phòng; đứa nhỏ này là do Vương gia chính mình ôm vào trong phòng đặt lên trên giường, ta nếu như còn nhìn không ra thì coi như là mắt mù rồi.”
Lăng Tiêu thở dài: “Hài tử này chất phác đáng yêu, ta cũng thích a, chỉ là bộ dáng rất giống Quang Hoa công tử, hiện nay lại ở trong Thụy vương phủ, sợ là có chút phiền phức.”
Khánh vương đặt chén lên bàn đá, thêm rượu vào: “Lăng Tiêu nhưng thật ra lo lắng nhiều, ta coi Tiểu Nhạc là bằng hữu.”
Lăng Tiêu nhìn Khánh vương một cái, uống hết rượu trong chén, cười nói: “Vương gia, lời này người khác tin, Lăng Tiêu lại không tin. Ta ở bên Vương gia năm năm, nếu còn không nhìn ra tâm tư Vương gia thì cũng uổng phí danh hiệu hoa giải ngữ hàng đầu. Mấy năm nay, bên cạnh Vương gia ngài người đến rồi lại đi, ngài ai cũng có tình, lại đối ai cũng vô tình, nhưng ánh mắt ngài nhìn người khác chưa bao giờ giống như lúc nhìn hài tử kia. Nếu ngài nói không động tâm với hài tử kia, Lăng Tiêu vô luận là như thế nào cũng không tin.” Lăng Tiêu đấy Khánh vương một chút, nói: “Vương gia, người nhận đi.”
Khánh vương cười khổ nói: “Lăng Tiêu, ngươi biết thân phận của ta mà, nếu nhận, sợ sẽ hại Tiểu Nhạc; hơn nữa, cho dù ta nhận, đòn gánh cũng không thể gánh một đầu a.”
Lăng Tiêu sửng sốt, Khánh vương cười nói: “Không nói nữa.” một phen ôm lấy Lăng Tiêu, nâng mặt nàng lên hôn một cái, tà tà cười nói: “Đêm nay ta đến chỗ ngươi đi?” Lăng Tiêu đấy Khánh vương ra, đứng lên, cười như không cười nhìn Khánh vương: “Tâm không ở nơi này thì thật không thú vị, ngài vẫn là trở về phòng ngủ thôi.” Vén váy rồi đi. Khánh vương thấy Lăng Tiêu đi rồi lại tiếp tục uống rượu mới trở về phòng, đứng trước cửa phòng mình đứng một lúc lâu, rốt cục vẫn là xoay người đến khách phòng.
Nhạc Cẩn Ngôn ngâm đến khi nước lạnh mới ra khỏi dục dũng, thay y phục Lăng Tiêu đã chuẩn bị rồi lên giường, lại không ngủ được, trong lòng như chờ đợi cái gì, rồi lại sợ hãi, lăn qua lộn lại đến nửa đêm mới ngủ được.
Hôm sau Nhạc Cẩn Ngôn không gặp Khánh vương, sau khi bị Lăng Tiêu bắt ăn hai bát mỳ gà xé phay liền muốn cùng Khánh vương cáo từ rồi quay về Thụy vương phủ. Lăng Tiêu tay ôm tiểu lô, cắn hạt dưa nói: “Vương gia sáng nay vào cung diện thánh rồi.” nàng thấy vẻ mặt thất vọng của Nhạc Cẩn Ngôn, thầm nghĩ trong lòng: “Vương gia người này ánh mắt không chuẩn rồi.” vỗ vỗ tay, thân thiết mà ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ta đưa ngươi trở về.” Nhạc Cẩn Ngôn sợ đến nhảy dựng, liên tục xua tay nói: “Không dám phiền tỉ tỉ, ta tự mình trở về là được rồi.”
Lăng Tiêu cười khúc khích, lấy tay chọt chọt mặt của Nhạc Cẩn Ngôn: “Đứa ngốc, để ta gọi người đưa ngươi về.” Nhạc Cẩn Ngôn che mặt, thật là sợ Lăng Tiêu, cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ ngoan ngoãn để Lăng Tiêu đùa nghịch.
Nhạc Cẩn Ngôn mới tiến vào Thụy vương phủ thì quản gia đã vội vã lên đón, nói: “Nhạc đại phu đã trở lại rồi, mau đến xem Vương gia một chút đi.” Một phen lôi kéo hướng phòng Thụy vương. Nhạc Cẩn Ngôn trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ có phải thương thế của Thụy vương có gì biến hóa không, kết quả vừa mới tới cửa thì đã nghe tiếng bát đĩa vỡ ở trong phòng, Thụy vương tức giận rống to: “Khó ăn muốn chết, mang đi mang đi!”
Nhạc Cẩn Ngôn nghe tiếng Thụy vương rất to, trung khí mười phần thì nhẹ nhàng thở ra nhấc chân vào phòng, lại bị một vật bay tới đụng trúng cái trán, đau đến kêu lên ôi một tiếng, ôm trán ngồi sụp xuống, cảm thấy có chất lỏng ấm áp chảy xuống, chắc là đã chảy máu.
Thụy vương từ sáng sớm ngủ dậy liền cảm thấy mọi chuyện đều không hài lòng, đồ ăn sáng cũng khó ăn muốn chết, đang phát giân liền đạp bát đĩa, lại tiện tay ném trà trản, không khéo trúng ngay đầu Nhạc Cẩn Ngôn. Thụy vương nghe được tiếng quay ra thấy Nhạc Cẩn Ngôn thì trong lòng vui vẻ, lại thấy Nhạc Cẩn Ngôn ôm đầu ngồi xổm, từ kẽ tay chảy ra máu, kinh hãi, vội vàng chạy tới, chân của hắn còn chưa khỏi hẳn nên đi lại bất tiện, lúc này Nhạc Cẩn Ngôn đã đứng lên, thấy vẻ mặt lo lắng của Thụy vương, cười nói: “Không sao, ta về phòng bôi dược.”
Nhạc Cẩn Ngôn vừa trở về phòng liền nhìn miệng vết thương kia rất sâu, dài hàng tấc, máu chảy không ngừng. Nhạc Cẩn Ngôn cười khổ lắc đầu, trở mình tìm kim sang dược đến, đổ vào miệng vết thương, đợi một hồi thì máu ngừng chảy, băng bó vào. Nhạc Cẩn Ngôn nhìn gương, xem đầu mình băng bó trắng toát, bộ dáng có chút buồn cười, không khỏi cười lên, thu thập bình dược, lấy châm ra xoay người ra ngoài, đã thấy Thụy vương đứng ở cửa nhìn y, bất giác ngây ngẩn cả người.
Thụy vương nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, trên mặt lộ ra biểu tình bi thượng, chậm rãi đi tới đưa tay vuốt ve trán Nhạc Cẩn Ngôn, lẩm bẩm nói: “A Cẩm, ta lại làm ngươi bị thương.” Nhạc Cẩn Ngôn biết Thụy vương đem mình trở thành Tề Hạo Cẩm, vội huơ huơ tay trước mặt Thụy vương: “Vương gia, ta là Nhạc Cẩn Ngôn.”
Thụy vương vội vàng tỉnh lại, nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, có chút suy nghĩ. Nhạc Cẩn Ngôn cũng quen bị người ta nhầm thành Tề Hạo Cẩm rồi liền lơ đễnh, kéo tay Thụy vương, ôn nhu nói: “Vương gia, chúng ta đi châm cứu đi.” Thụy vương cũng nghe lời theo Nhạc Cẩn Ngôn trở về phòng. Nhạc Cẩn Ngôn biết Thụy vương chưa ăn sáng nên gọi người mang chút đồ đến, dỗ Thụy vương ăn, sau đó mới châm cứu cho Thụy vương.
Thụy vương nằm trên giường nhìn Nhạc Cẩn Ngôn chăm chú châm cứu cho mình, nhiều lần toát mồ hôi, lại nhìn trên trán Nhạc Cẩn Ngôn có băng báo, phía dưới chính là vết thương hắn tạo ra, nhẹ giọng hỏi: “Nhạc Cẩn Ngôn, vì sao ngươi lại tốt với ta như vậy?”
Nhạc Cẩn Ngôn nghe vậy thốt lên: “Vì ngươi là người bệnh a.” Thụy vương ảm đạm cười: “Hóa ra là như vậy.” nhắm mắt lại. Nhạc Cẩn Ngôn thấy Thụy vương không nói gì nữa, cũng yên lặng tiếp tục châm cứu.
Chân Thụy vương khôi phục rất nhanh, Nhạc Cẩn Ngôn cứ cách một ngày lại châm cứu cho Thụy vương, không châm thì xoa bóp, còn phải chiếu cố cuộc sống hằng ngày của Thụy vương, không được nhàn hạ lúc nào, lúc rảnh rỗi thì lại bị người trong phủ nhờ chẩn bệnh, trị chứng đau ngực của Lưu bá quản gia, chứng phong hàn của lão Lý làm vườn, bệnh đau dạ dày của Chung tiên sinh chướng phòng, cảm mạo ho khan, đau đầu nhức óc, thậm chí có phải nối xương cho mèo gẫy chân.
Mấy vị Vương gia đều đến thăm Thụy vương, ngay cả Hoàng thượng cũng đến, duy chỉ có Khánh vương sau lần đi săn ấy là không đến nữa. Nhạc Cẩn Ngôn với ai đều cười ha ha, tính tình trước sau như một ôn hòa, nhưng người lại gầy đi, cằm nhọn ra khiến đôi mắt có vẻ lớn hơn. Vết thương trên trán đã khỏi chỉ còn một chút vết mờ gần như nhìn không thấy. Thời gian ngẩn người của y nhiều hơn so với trước kia, Thụy vương hoạt động trong sâu, y ở bên cạnh, không lâu sau ánh mắt liền lơ đễnh. Triệu Vân Trọng nhìn ra Nhạc Cẩn Ngôn sống không vui, hỏi vài lần thì Nhạc Cẩn Ngôn đều lắc đầu nói mọi việc vẫn tốt. Triệu Vân Trọng nghĩ là Nhạc Cẩn Ngôn nhớ nhà, tính toán chờ chân của Thụy vương khỏi thì sẽ cầu xin Thụy vương thả y về nhà.
Đảo mắt liền qua nửa tháng, hôm nay Nhạc Cẩn Ngôn hoàn tất châm cứu cho Thụy vương, một bên thu châm một bên nói: “Vương gia, gân mạch trên chân ngày đã khỏi hẳn, sau này có thể giống như trước kia mà chạy nhảy, không có một chút trắc trở. Nếu cảm thấy đau nhức thì buổi tối gọi nha hoàn đắp khăn mặt nóng cho, vài ngày sẽ tốt.”
Thụy vương thử hoạt động thì thấy hữu lực so với hôm trước rất nhiều, dường như khỏi hẳn rồi, đang vui sướng thì nghe lời Nhạc Cẩn Ngôn lại có chút ý tứ, trong lòng không vui, giận tái mặt nói: “Ngươi không đắp khăn mặt cho ta sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn ôm bao châm, thản nhiên cười nói: “Chân Vương gia tốt rồi, tiểu nhân lần này đi đã lâu, sư đệ ta một mình trông y quán sợ không xuể, giờ ta muốn cáo từ Vương gia, ngày mai tiểu nhân muốn ra phủ.”
Thụy vương nghe vậy giận dữ, cười lạnh nói: “Ngươi đã đồng ý với bổn vương đợi mùa xuân sang năm, bổn vương cũng chỉ biết thế, ngươi vẫn là hảo hảo ở trong phủ cho bổn vương.” Mắt trừng Nhạc Cẩn Ngôn, giống như hận không thể đốt ra cái lỗ trên người y.
Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu không nói, một lát sau ngẩng đầu: “Nếu Vương gia nói thế thì tiểu nhân sẽ đợi mùa xuân sang năm vậy.” Y cười cười, “Nửa tháng này ta vẫn chưa ra phủ, muốn ngày mai đi thăm Ngô đại ca, không biết Vương gia có thể ân chuẩn không?”
Thụy vương nghi ngờ nhìn Nhạc Cẩn Ngôn: “Ngươi cũng đừng nhân cơ hội chạy.” Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu nói: “Sẽ không.” Rồi không nói nữa, chỉ ôm bao châm đứng. Thụy vương nhìn bộ dáng Nhạc Cẩn Ngôn, đột nhiên phát hiện y đã gầy đi rất nhiều, trong lòng hơi tê rần, xoay người nói: “Được rồi, ngày mai ngươi có thể ra phủ.”
Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Tiểu nhân có thể ở bên ngoài một ngày không?” Thụy vương vừa định nói không được, nhớ tới ánh mắt ngơ ngác của Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Có thể, nhưng ngày kia là phải quay về.” Nhạc Cẩn Ngôn cảm tạ Thụy vương, mang châm về phòng.
Nhạc Cẩn Ngôn đang ở trong phòng thu thập hành trang thì Lưu bá quản gia gõ cửa tiến vào, cầm trên tay một bọc nhỏ, tủm tỉm cười đưa cho Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Nhạc đại phu, Vương gia phân phó ta mang cho ngươi năm mươi lượng bạc.”
Nhạc Cẩn Ngôn cầm lấy bọc nhỏ, mở ra quả nhiên thấy mấy thỏi bạc trắng, cầm một thỏi ra, nhét vào tay quản gia, nói: “Đã nhiều ngày nay Cẩn Ngôn được Lưu bá chiếu cố, bạc này ngài cầm lấy mua trà uống.”
Lưu bá quản gia ngày thường có chút chiếu cố Nhạc Cẩn Ngôn, y biết hắn thích uống trà nên đưa bạc mua trà, cũng là tỏ ý cảm kích của y. Lưu bá một phen đẩy bạc đi, nghiêm mặt nói: “Nhạc đại phu này không được, thứ nhất đây là Vương gia đưa cho ngươi, tiểu nhân không dám lấy; thứ hai là ngươi trị chứng đau ngực hơn mười năm nay của ta lại không thu tiền chữa, ta còn lấy bạc của ngươi thì đúng là không có thiên lý mà.”
Lưu bá vẻ mặt nghiêm túc, Nhạc Cẩn Ngôn nở nụ cười, kiên quyết nhét bạc vào tay Lưu bá: “Lưu bá ngươi quá lời rồi. Ngươi nếu không nhận ta liền đem bạc này cho Lưu Trung, vợ hắn đang mang bầu, để hắn mua đồ tốt về cho vợ bồi bổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.