Vũ Lâm Lâm

Chương 14:




Sáng hôm sau Ngô Chinh nấu cơm trưa xong Nhạc Cẩn Ngôn còn đang ngủ, gọi như thế nào cũng không tỉnh, cuối cùng Ngô Chinh nhéo mũi y mới tỉnh. Nhạc Cẩn Ngôn mơ màng mở mắt ra, Ngô Chinh cúi đầu nhìn y, cười nói: “Đồ lười, rời giường.” Nhạc Cẩn Ngôn từ ổ chăn vươn tay ra ôm lấy cổ Ngô Chinh, Ngô Chinh dùng sức một cái kéo y lên. Nhạc Cẩn Ngôn cười ha ha, ngửa mặt ra rồi lại ngã xuống, nói: “Ngô đại ca, lại đến.”
Nhạc Cẩn Ngôn rất thích cùng Ngô Chinh chơi như vậy, lúc còn nhỏ y có thể dán cả người lên Ngô Chinh, Ngô Chinh kéo y lên rồi lại buông trở về, làm không biết mệt. Ngô Chinh cũng cười, lại kéo Nhạc Cẩn Ngôn lên, nói: “Lớn rồi mà vẫn ngốc như vậy.” Ngô Chinh mỉm cười xem Nhạc Cẩn Ngôn rửa mặt chải đầu, nói: “Tỉnh rượu rồi chứ? Cơm nước xong chúng ta đi lấy miên bào (áo khoác) lần trước đặt.” Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu, ăn cơm xong, hai người liền đến cửa hàng may.
Ngày tuyết rơi nên không có sinh ý, chưởng quầy đang ngồi xem sổ sách, thấy Ngô Chinh cùng Nhạc Cẩn Ngôn tiến vào liền thật cao hứng, cùng Ngô Chinh hàn huyên vài câu rồi lấy ra miên bào. Nhạc Cẩn Ngôn thay miên bào, nhìn tròn vo giống cái bánh bao, Ngô Chinh nhìn cười không ngừng. Chưởng quầy cũng cười, nói: “Ta may nhiều lớp, hơi dày một chút nhưng rất ấm áp.” Nhạc Cẩn Ngôn biết ý tốt của chưởng quầy, cảm kích nói: “Ấm áp là được rồi, ta sợ nhất là lạnh. Cảm ơn chưởng quầy.” Nhạc Cẩn Ngôn nhớ tới ba vị mỹ nhân bên người Khánh vương, sẽ còn có người xinh đẹp hơn các nàng sao? Ánh mắt liền ảm đạm xuống.
Ngô Chinh thấy cảm xúc Nhạc Cẩn Ngôn lại xuống thấp, tạm biệt chưởng quầy rồi dẫn Nhạc Cẩn Ngôn về nhà. Nhạc Cẩn Ngôn chính là mệt mỏi, Ngô Chinh nhìn đau lòng, biết đây là tâm bệnh của Nhạc Cẩn Ngôn, không thể khuyên chỉ có thể kể một chút chuyện thú vị trong giang hồ để làm y vui. Nhạc Cẩn Ngôn cũng biết Ngô Chinh lo lắng cho mình, cố gắng chấn tĩnh tinh thần để nói chuyện cùng hắn. Nhạc Cẩn Ngôn cầm mấy thỏi bạc kia đưa cho Ngô Chinh, Ngô Chinh sửng sốt một chút, tức giận nói: “Bạc này đưa cho ta làm gì, giữ lấy mà dùng.” Nhạc Cẩn Ngôn đặt bạc trên bàn nói: “Đây là để huynh dùng cưới vợ.” Y giả mặt quỷ, “Ngô đại ca nhanh cưới vợ đi, như vậy liền có thêm một người thương Tiểu Ngôn.”
Ngô Chinh nghe vậy lại đau lòng, gượng cười nói: “Được.” Cầm bạc nói: “Sau này ta sẽ nói với tẩu tử của ngươi là bạc cưới vợ là do Tiểu Ngôn cho.” Nhạc Cẩn Ngôn cười lăn trên giường, lẩm bẩm nói: “Chỗ này của Ngô đại ca thật thoải mái, thực không muốn quay về vương phủ.”
Ngô Chinh nói: “Vậy lát nữa ta đến vương phủ nói một câu, ngươi ở thêm một ngày, ta nghĩ Thụy vương cũng không phải là không để ý ngươi.” Dứt lời truyền đến một tiếng đập cửa, một âm thanh kính cẩn vang lên; “Nhạc đại phu có ở đây không?”
Ngô Chinh cùng Nhạc Cẩn Ngôn liếc nhau, cảm thấy kinh ngạc. Ngô Chinh đi mở cửa, đứng ở cửa là một hán tử khỏe mạnh, cúi chào Ngô Chinh nói: “Tiểu nhân tới đón Nhạc đại phu hồi phủ.” Nhạc Cẩn Ngôn đi tới, nhận ra là kiệu phu hôm trước đưa y tới đây, lại thấy cỗ kiệu đã đứng ở ngoài kia, cười khổ với Ngô Chinh một chút: “Ngô đại ca, ta về đây.” Ngô Chinh không làm sao được đành giúp Nhạc Cẩn Ngôn mặc miên bào, đưa Nhạc Cẩn Ngôn lên kiệu.
Nhạc Cẩn Ngôn trở lại Thụy vương phủ, Thụy vương đang ở trong phòng chờ y, thấy Nhạc Cẩn Ngôn thì vui mừng chào đón, cười nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, ngày mai theo ta tiến cung.”
Nhạc Cẩn Ngôn đang ôm một bao nặng ngây ngẩn cả người, một lát sau mới lắp bắp hỏi: “Vì sao muốn ta vào cung?” Những dân chúng nhỏ bé như y đều cảm thấy hoàng cung thật uy nghiêm vô cùng, căn bản không dám tới gần, vừa nghe tin tức này liền khiến Nhạc Cẩn Ngôn sợ đến ngây người.
Thụy vương nhìn bộ dáng ngốc hồ hồ của Nhạc Cẩn Ngôn, tâm trêu đùa chợt nổi lên, kề sát mặt vào, thấp giọng nói: “Hoàng huynh của ta biết ngươi giả mạo A Cẩm, trà trộn vào quý phủ của ta ý đồ gây rối, ngày mai muốn đích thân thẩm vấn ngươi, đem ngươi…” Hắn đưa tay lên làm động tác cắt cổ.
Nhạc Cẩn Ngôn nghe vậy đến tay cũng mềm oặt ra, đồ trên tay rơi trên mặt đất, lộ ra miên bào bên trong. Thụy vương tò mò, cúi người nhặt lên, cười to nói: “Miên bào này sao dầy thế, mặc vào còn không giống cái bánh bao?” còn muốn chê cười thêm hai câu, đã thấy Nhạc Cẩn Ngôn cả người run rẩy, sắp rơi nước mắt đến nơi, liền ngây cả người. Một lát sau mới khụ một tiếng, nói: “Ta đùa ngươi thôi, đừng khóc.”
Nhạc Cẩn Ngôn cố gắng muốn nhịn xuống nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, Thụy vương kinh ngạc nhìn y, mắt và mũi đều hồng hồng, bộ dáng thực sự đáng thương, trong lòng hối hận vạn phần. Trước kia khi Thụy vương cùng Tề Hạo Cẩm, khi hai người cãi nhau tức giận, Tề Hạo Cẩm cũng sẽ thương tâm rơi lệ, mỗi lần đều là Thụy vương mềm xuống trước, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Tề Hạo Cẩm nín khóc mỉm cười, nhưng với Nhạc Cẩn Ngôn thì lại chẳng biết làm thế nào cho phải, cũng không thể dỗ dành như vậy. Thụy vương nhét miên bào lại vào ngực Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Hoàng huynh nói chân của ta khỏi rồi, muốn làm một cái gia yến trong cung, các huynh đệ cùng tụ hội. Hoàng huynh nói mời ngươi đến là để cảm ơn ngươi.”
Nhạc Cẩn Ngôn nhận lấy miên bào, cố gắng vấn an Thụy vương rồi xoay người ra cửa, vừa đi vừa lấy tay lau nước mắt. Thụy vương kỳ thật là tâm tính đứa nhỏ, lại được nuông chiều, thế nhưng tính tình kỳ thực không xấu, dọa Nhạc Cẩn Ngôn khóc xong liền cảm thấy hối hận, cả đêm không ngủ được, sáng hôm sau tỉnh dậy liền tự mình gọi người hầu hạ rửa mặt chải đầu, lặng lẽ đến trước phòng Nhạc Cẩn Ngôn, đã thấy Nhạc Cẩn Ngôn đang ở trong phòng rửa mặt chải đầu, do dự một chút vẫn là quay lại phòng.
Một lát sau Nhạc Cẩn Ngôn đến phòng Thụy vương, thấy Thụy vương đã thu thập sẵn sàng, đồ ăn cũng đã ở trên bàn, liền có chút ngoài ý. Thụy vương vẫy tay với Nhạc Cẩn Ngôn: “Nhạc Cẩn Ngôn, lại đây ăn cơm.” Nhạc Cẩn Ngôn đi qua, Thụy vương gắp một cái xíu mại vào trong bát của y, nói: “Hôm nay ta vào triều trước, buổi chiều về đón ngươi.” Nhạc Cẩn Ngôn nhẹ nhàng trả lời, bưng bát liên lặng lẽ ăn. Thụy vương thấy mắt Nhạc Cẩn Ngôn sưng đỏ, từ đầu đến cuối không nhìn mình, sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng bưng bát lên tự ăn sáng.
Thụy vương khi hạ triều bị vài vị đại thần trẻ tuổi giữ lại, một hồi mới thoát thân được, chạy về phủ để Nhạc Cẩn Ngôn thay đồ mới, lên kiệu vào cùng. Kiệu vương phủ rất rộng, Nhạc Cẩn Ngôn ngồi đối diện Thụy vương, cúi đầu suy nghĩ không nói lời nào, Nhạc Cẩn Ngôn cảm thấy không khí tẻ ngắt, lại có chút rầu rĩ, cũng chẳng thể nổi giận với Nhạc Cẩn Ngôn, đành phải ngồi không một mình. Dọc đường hai người đối diện không nói gì, lúc kiệu dừng trước cửa cung, Thụy vương chẳng nói gì xuống kiệu, Nhạc Cẩn Ngôn cũng xuống theo, vừa nhấc mắt liền thấy Khánh vương từ trong kiệu đi ra, bốn mắt nhìn nhau, hai người liền cùng sửng sốt.
Khánh vương khôi phục thái độ bình thường, mỉm cười đi tới phía Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Tiểu Nhạc huynh đệ, lâu rồi không gặp.” Nhạc Cẩn Ngôn thấy Khánh vương, trái tim một trận kinh hoàng, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nghe thấy tiếng ‘Tiểu Nhạc huynh đệ’ trong lòng không biết là tư vị gì, chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Vương gia.” Hai tay dùng sức vò góc áo. Khánh vương đến bên cạnh Nhạc Cẩn Ngôn, Nhạc Cẩn Ngôn mặc áo chồn trắng của Thụy vương, cái đuôi lớn vây quanh cổ càng làm lộ ra khuôn mặt tiều tụy, cằm nhọn, mắt đen thùi sâu thẳm. Khánh vương nhíu mi, vươn tay sờ lên dấu vết đã mờ trên trán Nhạc Cẩn Ngôn, hỏi: “Nhiều ngày không gặp sao đã gầy như vậy. Vết thương trên trán này là làm sao? Lão Lục lại bắt nạt ngươi?”
Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu nói: “Là ta không cẩn thận đụng vào cửa.” Khánh vương thấy y trầm mặc, thầm than một tiếng, dắt tay y, hòa nhã nói: “Chúng ta đi vào đi.”
Thụy vương đang giận dỗi đi đằng trước, thấy Nhạc Cẩn Ngôn không theo kịp, nhìn lại thì thấy Khánh vương nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn, hắn liền tức đến ngã ngửa, trong lòng oán giận nói: “Nhạc Cẩn Ngôn ngươi giỏi lắm, toàn thông đồng cùng người khác mà không để ý đến ta.” Cũng không chào hỏi Khánh vương, đi nhanh vào cung. Vài thái giám thấy Thụy vương thì chào đón, thấy sắc mặt Thụy vương không tốt, trong lòng biết tổ tông này đang phát giận, không dám nói nhiều, chỉ cười rồi dẫn ba người vào trong điện.
Ba vị Vương gia còn lại đã tới rồi, đang ngồi nói chuyện cùng hoàng đế. Hoàng đế cùng mấy vị huynh đệ xưa nay rất gần gũi, thấy Khang vương sắc mặt không tốt, biết hắn thể nhược liền tìm dược chữa bệnh cho hắn. Đang nói chuyện thì thấy ba người Thụy vương tiến vào, hắn luôn đau sủng nhất là Thụy vương, lập tức đón Thụy vương vào ngồi bên người. Nhạc Cẩn Ngôn quỳ hành lễ, hoàng đế cười nói” “Nhạc đại phu không cần hành lễ, mau đứng lên.”
Hắn cùng mấy vị Vương gia đã gặp qua Nhạc Cẩn Ngôn ở phủ Thụy vương, lập tức thưởng tọa cho Nhạc Cẩn Ngôn, Khánh vương tự ngồi bên người Nhạc Cẩn Ngôn giúp y nói chuyện, Thụy vương nhìn hai người mắt như phun ra lửa, muốn kéo Nhạc Cẩn Ngôn lại đây, không may hoàng đế ngồi một bên, hắn không thể động đậy. Hoàng đế cùng Khang vương nói một hồi, nhớ tới Vương ngự y từng khen ngợi Nhạc Cẩn Ngôn, nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Nhạc đại phu, Khang vương gần đây thân thể không được khỏe, ngươi nhìn xem một chút.”
Nhạc Cẩn Ngôn đồng ý, đi đến trước mặt Khang vương bắt mạch cho hắn. Lúc vào cung y cảm thấy câu nệ khiếp đảm, cũng may có Khánh vương cùng y làm cho y an tâm không ít, lúc này chẩn mạch với vẻ mặt bình tĩnh, tự tin. Nhạc Cẩn Ngôn chẩn mạch, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Hoàng đế vội nói: “Nhạc đại phu chẩn ra vấn đề gì sao?” Nhạc Cẩn Ngôn thấy mạch tượng của Khang vương dù yếu nhưng cũng không nguy hiểm, có điều có một cỗ hàn khí lưu chuyển, đúng là trong cơ thể có hàn độc, đại phu bình thường sẽ nghĩ đây là bị thụ hàn mà trị, Nhạc Cẩn Ngôn lại biết đây là một loại độc tên ‘hàn hương’, bị nhiễm từ khi Khang vương ở trong bụng mẹ. Nhạc Cẩn Ngôn mặc dù chưa từng ở trong cung cũng biết giữa hoàng gia đều là nguy cơ, lập tức chú ý, khom người nói với Khang vương: “Thân mình Vương gia khi còn nhỏ bị phong hàn, lúc ấy chưa trị tận gốc hàn độc, bởi vậy vẫn kéo dài đến nay.”
Khang vương cười khổ nói: “Nhiều năm nay các đại phu đều nói như vậy, uống rất nhiều dược cũng không thấy đỡ, ta cũng đã chết tâm, trước mắt cứ vui vẻ là được rồi.” Bộ dạng Khang vương vốn ngũ quan đoan chính rất thanh tú, lại quá mức gầy, sắc mặt tái nhợt, hai mắt hãm sâu có chút dọa người. Nhạc Cẩn Ngôn vốn là người có tâm địa thiện lương, lại là đại phu, thấy Khang vương vẻ mặt tiêu điều như tuyệt vọng, lập tức trong ngực nóng lên, lớn tiếng nói: “Bệnh này của Khang vương có thể trị.”
Ánh mắt Khang vương chợt lóe rồi lại tối đi, thầm nghĩ không biết bao nhiêu danh y đã xem bệnh, dược cũng uống vô số mà một chút khởi sắc cũng không có, ngay cả chính mình cũng không kiên trì nữa, ngươi một cái tiểu hài tử, y thuật cao tới đâu lại có năng lực như thế nào. Khánh vương thì nhíu mày, Hoàng đế lại cảm thấy hứng thú, nói: “Úc, vậy ngươi có thể trị sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn thầm nghĩ, bệnh này ta thực sự có thể trị mà. Độc tính Hàn hương kia không lớn, vốn là một vị danh y vì trị liệu bệnh nội hỏa quá vượng mà chế ra, nhưng dùng trên người thường thì lại tích tụ, hơi thở không đều thậm chí dẫn đến suy nhược, đây không phải bệnh mà là độc, nếu như chữa như chữa hàn chứng thì không được. Nếu hỏi Nhạc Cẩn Ngôn vì sao y biết hàn hương này? Nguyên nhân chính là người chế độc nọ chính là sư phụ của y, Trần An. Nhạc Cẩn Ngôn chính là đang cảm thấy kỳ lạ vì sao Hàn hương lại có mặt ở trong cung, vì năm đó sau khi Trần An chế ra nó phát hiện người thường dùng sẽ bị trúng độc, độc xâm nhập lục phủ ngũ tạng ngay cả chính mình còn không giải được, sợ bị người lạm dụng nên liền hủy ngay đơn dược cùng số dược đã chế.
Nhạc Cẩn Ngôn cũng đã từng giải độc này. Năm ấy Nhạc Cẩn Ngôn mười sáu tuổi, một thân y thuật đã vượt qua Trần An, nhất là châm cứu đã làm cho Trần An tự thẹn kém xa. Trần An vô cùng đắc ý với đồ nhi này, duy nhất cảm thấy đáng tiếc chính là Nhạc Cẩn Ngôn không thể học võ, nếu không khi trị liệu có thể dùng chân khí, y thuật của Nhạc Cẩn Ngôn sẽ vang danh cổ kim. Mùa đông năm ấy khi Trần An trở về có mang theo một người, vừa thấy đó chính là chứng nhược, gầy chỉ còn xương cốt. Trần An nói người này năm đó uống nhần Hàn hương, mắt thấy thân thể người này ngày càng yếu, sợ hắn chết bên ngoài ảnh hưởng đến danh tiếng của mình liền đem về giúp hắn kéo dài mạng sống. Nhạc Cẩn Ngôn xem người nọ thực sự đáng thương liền cầu Trần An cho y giúp người nọ giải độc. Trần An thở dài, trong thiên hạ này chắc cũng chỉ một mình Nhạc Cẩn Ngôn có thể giải độc này, người giải độc không những phải dùng dược mà còn phải châm cứu, mở huyết quản toàn thân đem hàn độc dẫn ra. Mà thủ pháp châm cứu này cực kỳ phức tạp, chỉ cần sai sót một chút là hỏng, ngay cả Trần An cũng không nắm chắc được.
Nhạc Cẩn Ngôn nghe câu hỏi của Hoàng đế,  y biết Khang vương trúng độc kỳ quái, cũng không muốn bị cuốn vào cung đình tranh đấu, nhưng thấy vẻ mặt Khang vương lại sinh đồng tình, gật đầu nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, bệnh này của Vương gia thảo dân chữa được.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Khánh vương lập tức đại biến, không khỏi nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn chặt một chút. Nhạc Cẩn Ngôn thấy vẻ mặt lo lắng của Khánh vương, trong lòng có chút ngọt ngào nghĩ: “Người này vẫn lo lắng cho ta.” Rồi cười an ủi Khánh vương, nói với Hoàng đế: “Thảo dân có thể chữa khỏi bệnh của Khang vương, chính là cần sư đệ Lục Thận Hành đến hỗ trợ.”
Hoàng đế nghe Nhạc Cẩn Ngôn nói chắc chắn như vậy liền tin đến tám phần, nói: “Vậy mau truyền sư đệ người tới.”
Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Sư đệ của thảo dân ở Tương Tây, nếu đi nhanh nhất cũng phải một tháng mới tới được, ta trước kê ra những dược liệu cần chuẩn bị, chờ sư đệ đến liền tiến hành.”
Hoàng đế nghe vậy mừng rỡ, hắn biết Khang vương vì thân thể gầy yếu nên đến nay chưa có con cái, Khang vương vẫn vì thế buồn bực trong lòng. Hoàng đế cùng Khang vương chỉ kém nhau mấy tháng tuổi, ngoài Thụy vương thì chính là thân nhất với Khang vương, nếu có thể chữa bệnh cho Khang vương thì coi như là giải quyết được một vấn đề lớn, lập tức lệnh Nhạc Cẩn Ngôn viết thư, sai người cưỡi khoái mã đưa đến Tương Tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.