Vũ Lâm Lâm

Chương 18:




Một tát này của Thụy vương quá mạnh, Nhạc Cẩn Ngôn bị đánh cho lệch đầu, một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ khóe miệng. Nhạc Cẩn Ngôn cực kỳ sợ hãi, Thụy vương hai mắt màu đỏ, biểu tình dữ tợn nhìn như nổi cơn điên, y nhịn không được rớt nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ta, ta không có câu dẫn ngươi…”
Lời còn chưa dứt Thụy vương lại tát một cái, giận dữ hét: “Thối lắm! Vậy vì sao cả ngày hôm nay trong rừng mai ta chỉ nghĩ đến ngươi?”
Nhạc Cẩn Ngôn hoa cả mắt, hỗn loạn, trong miệng đều là máu, ngay cả nói cũng không nói được. Thụy vương bắt đầu xé rách y phục của Nhạc Cẩn Ngôn, vừa xé vừa điên cuồng cười: “Được rồi, ta liền xem ngươi có chỗ nào hơn người, cư nhiên có thể làm cho ta quên A Cẩm.” Thụy vương cười rồi lại khóc, “Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi đem A Cẩm trả cho ta.”
Nhạc Cẩn Ngôn vốn chỉ mặc một chiếc áo trong, một lúc đã bị Thụy vương xé tan tác, lộ ra thân thể thon dài cùng da thịt bóng loáng. Cả hai tháng nay y đều ở trong Thụy vương  phủ, da thịt vốn màu mật ong trắng lên rất nhiều, ở dưới ánh đèn giống như phát sáng lên. Thụy vương say túy lúy, lại động tình với Nhạc Cẩn Ngôn, vừa thấy như vậy làm sao nhẫn được, ghé vào người Nhạc Cẩn Ngôn vừa hôn vừa cắn.
Nhạc Cẩn Ngôn cảm thấy môi lưỡi Thụy vương chạy trên người mình, một đôi tay còn sờ tới sờ lui, vừa vội lại vừa sợ hãi vừa xấu hổ, không khỏi hô to cứu mạng. Thụy vương chưa đợi y hô xong đã bóp cằm y, Nhạc Cẩn Ngôn đau đến rơi nước mặt, đột nhiên cảm thấy chân tay có thể cử động liền ra sức giãy dụa, hóa ra huyệt mà Thụy vương điểm chính là ma huyệt, qua một lúc liền có thể tự giải.
Nhạc Cẩn Ngôn bị Thụy vương đặt dưới thân, kết quả giãy dụa chỉ có thể miễn cưỡng vặn vẹo thân thể, lại không biết hành động này giống như thêm củi vào đống lửa đang cháy, Thụy vương dùng một tay bắt lấy hai tay Nhạc Cẩn Ngôn áp lên đỉnh đầu, cười nói: “Ngươi đã gấp như vậy, bổn vương liền không khách khí.” Cưỡi khóa trên hông Nhạc Cẩn Ngôn, căn bản không để ý Nhạc Cẩn Ngôn liều mạng giãy dụa, cởi y phục của mình ra.
Nhạc Cẩn Ngôn miệng không thể nói, mắt thấy thân thể trần trụi của Thụy vương áp lại đây, mà phản kháng của y chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe, lòng liền như rơi xuống vực thẳm.
Thụy vương cảm thấy thân thể Nhạc Cẩn Ngôn thực sự mềm dẻo ấm áp, vô cùng co dãn, da thịt bóng loáng như tơ lụa, tình dục không khỏi tăng vọt, cọ xát vài cái trên người Nhạc Cẩn Ngôn, tính khí đã cứng rắn như sắt thép. Hắn đang say lại dục hỏa đột người, không còn một tia lí trí, thầm nghĩ tiết hỏa trên khối thân thể này, úp sấp Nhạc Cẩn Ngôn xuống, không để ý Nhạc Cẩn Ngôn giãy dụa, một tay giữ thắt lưng Nhạc Cẩn Ngôn, một tay đỡ tính khí của mình chạm vào hậu huyệt của Nhạc Cẩn Ngôn, liền như vậy hết sức đâm vào.
Cảm giác cuối cùng trước khi Nhạc Cẩn Ngôn hôn mê đó là hạ thể bị xé rách đau đớn. Không biết qua bao lâu, Nhạc Cẩn Ngôn mở mắt, ngọn đèn trên bàn còn sáng, hốt hoảng thấy Thụy vương ngủ bên người, hô hấp vững vàng, hiển nhiên là ngủ rất sâu. Nhạc Cẩn Ngôn cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không đau, chậm rãi khởi động thân thể, hậu đình đột ngột đau nhức làm hai mắt y biến thành màu đen. Cằm không biết đã được Thụy vương nắn lại từ lúc nào, Nhạc Cẩn Ngôn cắn răng, nhẹ nhàng bò xuống giường, cảm thấy có chất lỏng nhầy dính chảy giữa hai chân, trong lòng đờ đẫn, cũng không có cảm giác đặc biệt gì, trên người trần trụi cũng không cảm thấy lạnh, mở ra tay nải, mặc y phục của chính mình lên, khoác miên bào, ôm lấy tay nải rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tuyết đã ngừng rơi, trời đất trắng xóa một mảnh. Nhạc Cẩn Ngôn cảm thấy mỗi bước đi đều giống như chịu hình phạt, xa xa truyền đến tiếng mõ báo canh, đã là canh năm, trời sắp sáng. Thật vất vả mới tới cửa, Nhạc Cẩn Ngôn đã một đầu mồ hôi lạnh, gã tiểu tư ở cửa đang ngủ gật. Nhạc Cẩn Ngôn rút then cửa nách, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra khỏi Thụy vương phủ.
Vương Trọng Tuyên dẫn theo hai thân vệ ra khỏi thành từ sáng sớm, trời đông giá rét nên người đường chưa có ai. Rẽ vào đường đến đến cửa nam, phía trước cư nhiên có một người đi tới, một thân vệ nói: “Người này dậy sớm ghê.” Người còn lại nói: “Chúng ta dậy không sớm ư?” Vương Trọng Tuyên cười nói: “Hai tên bại hoại các ngươi, lải nhải oán hận ta đấy ư?” ba người cười ha ha phóng ngựa vượt qua người nọ. Vương Trọng Tuyên đột nhiên ghìm ngựa,vừa quay lại đã thấy người nọ ngã xuống tuyết, trong lòng kinh hãi, đánh ngựa quay về bên người nọ, nhảy xuống ngựa, thấy người kia ngã xuống tuyết cũng không mảy may nhúc nhích, vội nâng y lên, vừa thấy mặt, không khỏi hít một hơi: “Nhạc Cẩn Ngôn? Quả nhiên là y!”
Khi hai thân vệ trở về, thấy Vương Trọng Tuyên ôm Nhạc Cẩn Ngôn lên ngựa, vẻ mặt lo lắng thì ngạc nhiên nói: “Đại nhân quen biết người này sao?”
Vương Trọng Tuyên không trả lời, lớn tiếng nói: “Các ngươi ra khỏi thành chờ ta.” Ôm Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng cho ngựa hướng về Khánh vương phủ.
Vương Trọng Tuyên như gió xông vào Khánh vương phủ, Khánh vương luôn dậy sớm, đang luyện kiếm thì nghe được thông báo đi ra, thấy Vương Trọng Tuyên bế người vội vàng tiến vào, không khỏi nhíu mày nói: “Trọng Tuyên, không phải sáng nay ngươi ra thành sao?” liếc mắt một cái thấy Nhạc Cẩn Ngôn không khỏi sợ ngây người. Vương Trọng Tuyên nói: “Ta nhìn thấy y té xỉu ở trước cửa nam liền mang y về.” Khánh vương vội tiếp lấy Nhạc Cẩn Ngôn: “Tiểu Nhạc cứ giao cho ta, ngươi mau ra khỏi thành, không thể chậm trễ việc.” Vương Trọng Tuyên lên tiếng, lại lao ra khỏi Khánh vương phủ.
Khánh vương ôm Nhạc Cẩn Ngôn, thấy mặt y trắng như ma, nửa bên còn bị sưng vù lên, trái tim giống như bị bóp nghẹt, vội gọi người tìm thái y đến. Khánh vương ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào phòng, cảm thấy trên tay có chút dính ướt, nâng tay thì đúng là một mảnh đỏ, tim suýt ngừng đập, đi nhanh vào phòng, đặt Nhạc Cẩn Ngôn lên giường, vừa nhìn thì đã thấy đằng sau áo khoác thấm ra máu. Khánh vương cởi bỏ áo khoác của Nhạc Cẩn Ngôn, thấy quần Nhạc Cẩn Ngôn cũng là một mảnh hồng, cắn răng thoát quần, không khỏi giật mình hít một hơi khí lạnh. Chỉ thấy giữa hai chân Nhạc Cẩn Ngôn một mảnh hỗn độn, máu không ngừng chảy từ phía sau ra, có tia trắng hỗn loạn, còn có chút vết trắng dính trên đùi, không cần nghĩ cũng biết đó là cái gì. Khánh vương nhắm mắt không đành lòng nhìn thấy, lấy chăn đắp cho Nhạc Cẩn Ngôn, nhanh chóng gọi người thúc giục thái y.
Thái y kia bị giúc dục chạy vào, Khánh vương cũng không nói chuyện, trực tiếp kéo ông đến trước giường. Thái y kia vừa vạch chăn ra, ông kiến thức rộng rãi, liền hoảng sợ, lắc đầu thở dài: “Tiểu ca này sao lại bị thương thành như vậy.” nhìn Khánh vương một cái, hiển nhiên cho rằng Khánh vương là đầu sỏ gây nên. Khánh vương cũng mặc kệ ông ta, chỉ hỏi: “Như thế nào? Có nguy hiểm gì không?” Thái y kia khám xét một phen, lắc đầu nói: “Vị tiểu ca này bị thương rất nặng, lại bị đông lạnh, trong cơ thể y vốn có hàn khí tích tụ, sợ là có chút nguy hiểm.”
Khánh vương vừa nghe mặt mũi liền trắng bệch, kéo áo thái y kia nói: “Ngươi nếu không chữa khỏi cho y, bổn vương giết cả nhà ngươi!” (câu nói cửa miệng của các anh công quyền cao chức trọng.)
Thái y kia hoảng sợ, gật đầu như giã tỏi, nói: “Chữa được, chữa được, nhưng là phải tốn chút sức.” Khánh vương mới buông ông ta ra: “Vậy mau chữa đi!”
Thái y liền cười nói: “Trước tiên phải rửa sạch chỗ bị thương của tiểu ca này thì mới có thể bôi dược.” Khánh vương liền gọi người mang nước ấm đến, đem người đuổi ra ngoài, bế Nhạc Cẩn Ngôn vào trong ngực, nhẹ nhàng rửa ráy chỗ bị thương của Nhạc Cẩn Ngôn.
Khánh vương nhẹ nhàng đưa ngón tay vói vào chỗ sau của Nhạc Cẩn Ngôn, thân thể Nhạc Cẩn Ngôn liền run rẩy một chút, chau mày, Khánh vương ôn nhu nói: “Ngôn nhi ngoan, nhịn một chút.” Dẫn nước vào trong, ngón tay nhẹ nhàng dao động, lại chảy ra rất nhiều chất màu trắng, Khánh vương nhìn tức đến huyệt thái dương giật giật, cẩn thận rửa sạch miệng vết thương xong, Khánh vương mới gọi thái y kia vào. Thái y kia định bôi dược cho Nhạc Cẩn Ngôn, Khánh vương ở một bên dùng ánh mắt như sát thủ trừng ông, tay thái y run nửa này cũng không dám vói vào, cười khổ một chút, đưa dược cho Khánh vương. Khánh vương bôi dược cho Nhạc Cẩn Ngôn, máu chậm rãi ngừng chảy, thái y lại mở hòm dược, nói: “Hai ngày này vị tiểu ca này sợ là sẽ phát sốt, đây là dược giảm nhiệt. Chờ nhiệt độ hạ xuống sẽ đến điều trị thân thể.” Thái y để lại dược rồi cáo từ, Khánh vương tự mình phân phó hạ nhân đi nấu dược.
Lăng Tiêu đã nhận được tin, vội vàng chạy lại đây, thấy Nhạc Cẩn Ngôn nằm trên giường Khánh vương, trên mặt không có một chút huyết sắc, hôn mê bất tỉnh, nhìn xem âm thầm kinh hãi, vội vàng hỏi Khánh vương là chuyện gì xảy ra. Khánh vương sắc mặt xanh mét, cũng không trả lời nàng, trầm ngâm một hồi, khoác áo choàng, nói với Lăng Tiêu: “Ngươi trông coi y, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Lúc Thụy vương tỉnh lại thì trời đã sáng, phát hiện chính mình trần truồng nằm trên giường Nhạc Cẩn Ngôn, trong lòng trầm xuống, nhảy xuống giường liền thấy áo Nhạc Cẩn Ngôn rách tung tóe ném trong góc giường, trên đệm giường là một mảnh màu đỏ hỗn độn đã khô. Thụy vương thầm mắng mình một tiếng đáng chết, nhặt y phục trên mặt đất lên lung tung mặc vào, lao ra tìm Nhạc Cẩn Ngôn nhưng làm sao thấy? Thụy vương vừa vội vã vừa hối hận, cưỡi ngựa ra khỏi vương phủ đến doanh trại vũ lâm quân, vừa chạy thì gặp một người cưỡi ngựa ngăn trước đường của hắn, gọi: “Lão lục, vội đi đâu vậy?” là Khánh vương.
Thụy vương ghìm ngựa đứng lại, thở gấp nói: “Tứ ca, không thấy Nhạc Cẩn Ngôn, mau giúp ta tìm xem y đi đâu rồi.” lời còn chưa dứt, Khánh vương liền quất roi lại đây, trên người đau rát, Thụy vương kinh ngạc nhìn về phía Khánh vương, hỏi: “Tứ ca, đây là vì sao?” Khánh vương càng không đáp lời, lại quất một cái, Thụy vương đã có phòng bị, xoay người tránh, khó khăn lắm mới tránh được nhát quất này, ngã xuống đất, khó thở hỏi: “Tứ ca, ngươi làm gì thế!”
Khánh vương cười lạnh nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta sao? Ngẫm lại ngươi đúng là đã làm chuyện tốt!” Nghĩ đến thảm trạng của Nhạc Cẩn Ngôn, tức giận không chịu nổi liền phi thân đánh một chưởng về phía Thụy vương. Võ công của hắn cao hơn Thụy vương rất nhiều, Thụy vương không tránh được, bị tát một cái, thất thểu lui lại mấy bước. Thụy vương cũng bất chấp, hét lớn: “Tứ ca ngươi có biết Nhạc Cẩn Ngôn ở đâu không?”
Khánh vương thấy khuôn mặt Thụy vương bị một vết đánh đỏ tươi, khóe miệng chảy máu, hắn với Thụy vương dù sao cũng là huynh đệ tình thâm, có chút không đành lòng như cũng không thèm để ý Thụy vương, lên ngựa chạy vội đi. Thụy vương vội vàng nhảy lên ngựa, thúc ngựa đuổi theo, thấy Khánh vương về phủ cũng vào theo. Thụy vương phóng ngựa tới thì đại môn đã đóng sập, gọi nửa ngày cũng không có ai mở, trong lòng hoảng loạn. Một lúc sau có người phóng ngựa chạy đến, hóa ra là Triệu Vân Trọng cùng vài hộ vệ.
Triệu Vân Trọng thấy Thụy vương ở trước cửa Khánh vương phủ, lắc đầu thở dài, giục ngựa đi đến bên Thụy vương nói: “Vương gia, ngươi mau về phủ đi, sư đệ Nhạc đại phu là Lục Thận Hành đã tới rồi, đang nháo ở quý phủ của ngươi đó.” Triệu Vân Trọng hôm qua tìm Thụy vương một ngày, hôm nay còn ở sau khi thể dục buổi sáng ở vũ lâm quân xong liền về Thụy vương phủ, ở đại môn thấy gã tiểu tư hoang mang chạy ra ngoài, nói là báo tin cho Thụy vương, Lục Thận Hành đang nháo ở trong phủ. Triệu Vân Trọng đi một vòng, rốt cục tìm được Thụy vương ở trước cửa Khánh vương phủ.
Thụy vương nghe xong không kiên nhẫn, lại không gọi người mở cửa ra được, trong lòng có lửa, mở miệng mắng: “Lũ ăn hại kia, không phải cứ đưa người vào ở đi, tìm ta làm cái gì!” Triệu Vân Trọng nói: “Nghe nói bảo hắn vào ở thì hắn muốn gặp Nhạc đại phu, không thấy liền cãi lội, Lưu bá nói hắn hai câu, hắn vung tay lên, không biết dùng cái gì nhưng một phòng người đều ngã, lại bức tiểu tư đi tìm ngươi.”
Thụy vương nghe xong liền cảm thấy đau đầu, bên này không bỏ xuống Nhạc Cẩn Ngôn được, bên kia cũng không mặc kệ được, nghĩ trước nghĩ sau, nói với Triệu Vân Trọng: “Vân Trọng, tứ ca không cho ta vào, ngươi giúp ta vào tìm hiểu tin tức Nhạc Cẩn Ngôn, sau đó về phủ tìm ta.”
Triệu Vân Trọng đồng ý, Thụy vương liền dẫn theo thị vệ quay về vương phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.