Vu Sư

Chương 13:




Đông Vĩnh Nguyên cầm Oa Oa mộng đẹp, tất nhiên không phải vì muốn nằm một giấc mộng đẹp. Tối hôm hắn có được Oa Oa mộng đẹp, liền cho người đem Oa Oa đưa đi cho sư phụ mình, hội trưởng hiệp hội Huyền học Hải Thị, Hứa Kế.
Hứa đại sư nghiên cứu cả đêm, cũng không có phát hiện có cái gì dị thường.
"Con búp bê này ngoại trừ có chút tác dụng giúp ngủ ngon an thần, cũng không có gì cổ quái khác." Hứa đại sư gọi điện thoại video, đã nói như thế.
"Vậy sư phụ có biết Vu Miểu Miểu là thuộc môn phái nào không?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
"Nhìn không ra." Hứa đại sư lắc lắc đầu, "Bất quá chỉ một chút linh lực là có thể có được công hiệu an thần mạnh mẽ như vậy, tất nhiên là phải có bí quyết độc môn rồi."
Người trong Huyền môn bọn họ, nhiều ít gì cũng sẽ biết vẽ phù chú, trong đó bùa an thần tĩnh khí cũng thường vẽ, nhưng mà hiệu quả hình như đều không bằng con Oa Oa mộng đẹp này. Chỉ là con búp bê này linh lực thật sự quá thấp, nghĩ nghĩ thấy người chế tác ra con búp bê này tuy rằng có phương pháp độc đáo, nhưng linh lực hẳn là không cao.
"Sư phụ, không phải ngài nói Mộng Ma trong mắt Huyền môn chúng ta là tà vật sao? Vậy vì sao Vu Miểu Miểu lại tiến đến với ông chủ của con, hơn nữa còn hình như là vị hôn thê của ông chủ nữa đó." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Nếu theo như con nói vậy, khẳng định là vì cô gái tên Vu Miểu Miểu này thiên phú huyền thuật không cao, có khả năng chỉ là được truyền lại từ bậc cha chú chút tay nghề chế tác con búp bê này mà thôi." Đang nói chuyện, chợt một người đàn ông mặc áo dài xám có hình bát quái xuất hiện trong video, nhìn Đông Vĩnh Nguyên nói, "Ngũ sư đệ, lúc trước nếu không phải vì đệ thiên phú huyền thuật không cao, không quá mẫn cảm với một thân lệ khí xung quanh Mộng Ma, nên mới được phái đi giám thị Mộng Ma sao. Cô ta phỏng chừng cũng giống tình huống với đệ đi, cảm giác trì độn nên không thấy có mấy áp lực chung quanh."
Sắc mặt Đông Vĩnh Nguyên khó coi, rồi lại không tiện phát tác ra: "Nhị sư huynh."
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong video đúng là nhị sư huynh hắn, Hứa Uy.
"Hứa Uy." Hứa đại sư nghe được nhị đồ đệ mình nói như thế, không vui nhíu nhíu mày.
"Sư phụ, con đi trừ tà đây."
Đông Vĩnh Nguyên nghe đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cửa phòng mở ra, nghĩ chắc nhị sư huynh đã rời đi trừ tà rồi.
"Sư phụ, gần đây Hải Thị xuất hiện rất nhiều tà ám sao?" Đông Vĩnh Nguyên lo lắng nói.
"Cũng không đến nỗi, chỉ là gần đây nhân tâm Hải Thị có phần hoảng sợ, rất nhiều chỗ tối tăm có tà vật ngo ngoe rục rịch lên." Hứa đại sư nói.
"Là Đào Ma Gan làm chứ gì, sư phụ, hiệp hội chúng ta có thể hỗ trợ bắt cái tên Đào Ma Gan này không?" Pháp thuật huyền môn có công dụng mà khoa học không thể giải thích, nếu như hiệp hội thật sự nguyện ý hỗ trợ, có lẽ có thể sớm ngày giúp cảnh sát bắt được cái tên Đào Ma Gan này.
"Hiệp hội điều tra rồi, chỗ mấy người bị hại kia ở, không có hơi thở tà ám. Đào Gan Ma là người phàm, hiệp hội chúng ta không thể nhúng tay vào." Hứa đại sư nói.
Pháp thuật Huyền môn không thể can thiệp vào chuyện thế gian, đây là thiết luật.
Đông Vĩnh Nguyên nghe xong không biết là nên vui vẻ vì không có tà ám tác quái, hay khổ sở vì có một con người bình thường lại quá hung tàn.
Từ hôm đó đã qua ba ngày, Đào Gan Ma cũng chưa từng xuất hiện lại, ngoại trừ cảnh sát ngẫu nhiên tìm Bắc Phồn hỏi chút chi tiết, phòng làm việc lại khôi phục bình tĩnh như xưa, phảng phất như chưa từng xảy ra sự kiện Đào Gan Ma vậy.
Vu Miểu Miểu mỗi ngày đều sẽ cùng Quý Lãng tới đi làm, tuy rằng đại đa số thời gian đều ngồi ở khu đọc sách xem tiểu thuyết, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoài đi dạo, mua chút đồ vật.
"Đông Tử, trong chốc lát nữa có phải anh đi đưa hợp đồng cho ông chủ không." Bắc Phồn thò qua hỏi.
"Đúng vậy, thì sao?"
"Giúp em mang kịch bản lên luôn giùm, làm ơn." Bắc Phồn chắp tay trước ngực, mặt đầy vẻ cầu mong.
"Lại bị mắng?" Đông Vĩnh Nguyên cười cười nhận kịch bản.
"Đạo diễn cái kịch bản này yêu cầu đặc biệt nhiều, gần đây em sửa muốn ói luôn rồi." Bắc Phồn oán giận nói.
"Khi phát tiền thưởng sao không thấy cậu ói đi?."
"Chờ khi nào phát tiền thưởng, em mời anh ăn bữa tiệc lớn."
"Vậy còn nghe được, không uổng phí công tôi giúp cậu gánh nha." Đông Vĩnh Nguyên lấy kịch bản Bắc Phồn đưa qua, đặt lên cùng với hợp đồng mình đem lên ký tên mang lên lầu, gõ cửa vào văn phòng.
Quý Lãng lấy hợp đồng nhìn thoáng qua, thấy không có gì vấn đề lớn liền ký tên.
"Đúng rồi, biên tập Kẹo Nuga vừa mới tìm em." Đông Vĩnh Nguyên lấy hợp đồng đã ký xong về, tiếp tục nói.
"Hắn tìm cậu có chuyện gì?" Kẹo Nuga là biên tập chuyên mục phụ trách trang web tiểu thuyết của Quý Lãng.
"Hắn hỏi ngài khi nào ra sách mới." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Tôi nghỉ thời gian rất lâu rồi sao?" Quý Lãng nhíu mày, mình mới kết thúc một quyển không đến hai tháng trước đây mà.
Khi vừa mới bắt đầu viết sách trên mạng m, Quý Lãng viết một bộ lại tiếp một bộ, cơ hồ có cả một năm chưa bao giờ dừng lại. Sau này hắn dần dần có thể tự khống chế, hơn nữa tâm lý thừa nhận cũng đã ổn định hơn rất nhiều, nên không còn sợ hãi quá trước. Hiện giờ hắn viết truyện đã không phải chỉ vì phát tiết áp lực trong lòng, mà là thói quen cũng một phần là vì công việc.
"Thật ra cũng không phải lâu, chẳng qua chuyên mục của ngài hiện tại tiền thưởng do người đọc lì xì sắp được 70 vạn rồi, biên tập Kẹo Nuga lúc này mới muốn hỏi ý ngài một chút." Đông Vĩnh Nguyên nói, "Hắn nói lúc này nếu viết bộ mới, đảm bảo sẽ được ủng hộ rất nhiều."
"Tiền thưởng 70 vạn?" Quý Lãng nhíu mày, "Sao đột nhiên nhiều tiền thưởng như vậy?"
"Nói là hy vọng ngài khai bút viết bộ mới, hay là ngài đăng nhập vào tài khoản tác giả xem tin nhắn người đọc nhắn lại thử xem?" Đông Vĩnh Nguyên kiến nghị nói.
"Được rồi, tôi biết rồi." Quý Lãng nghĩ nghĩ lại hỏi, "Miểu Miểu đâu, ở dưới lầu sao?"
"Bà chủ đi ra ngoài rồi. Đường Ma Du có một tiệm bánh kem rất nổi tiếng trên mạng vừa khai trương chi nhánh, bà chủ nghe Dịch Quan nhắc, nên chạy tới mua bánh kem rồi." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Quý Lãng gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Đông Vĩnh Nguyên đợi một lát, thấy Quý Lãng không nói nữa, liền cầm hợp đồng đã ký xong đi ra ngoài. Quý Lãng thuận thế đăng nhập vào trang web, xem xét chuyên mục của chính mình.
Tài khoản của tác giả vừa đăng nhập được vào, liền bùm một phát các loại pháo hoa liền nở đầy màn hình đến chói mắt, đây là trang web có chức năng cho phép người đọc lì xì tiền thưởng, một khi người đọc lì xì tiền đủ nhiều, đạt tới một mức nhất định, thì chỗ tài khoản tác giả sẽ nở đầy phái hoa như lâu đài Disney, xem như một loại ngợi khen về thị giác.
Cái chức năng này không thể đóng lại, nhưng cũng may hắn viết loại tiểu thuyết trinh thám kinh dị, người đọc loại tiểu thuyết này đều tương đối lý trí, hơn nữa hắn cũng không ám chỉ muốn người đọc lì xì tiền thưởng trong tác phẩm, cho nên cái trận pháo hoa này chưa từng xảy ra ở tài khoản tác giả của hắn.
Chờ pháo hoa phóng xong, Quý Lãng trực tiếp kéo đến khung tiền thưởng, một chuỗi tiền đặt mua sản phẩm hắn cũng không thèm xem, ánh mắt dừng lại ở khung tiền thưởng được lì xì.
78 vạn 9156.
Bản thân trang web đã tự động trừ đi một nửa, vậy đúng ra đã có hơn 150 vạn.
Sao bỗng nhiên lại có nhiều tiền thưởng đến như vậy?
Quý Lãng tiếp tục mở ra khu bình luận, tìm đọc tin nhắn người đọc nhắn lại.
【 Tử Hòa đại đại, khi nào lại mở sách mới vậy. 】 lì xì mười đồng.
【 Tử Hòa đại đại thông thường phải nghỉ ngơi hai ba tháng mới có thể mở sách mới. 】 lì xì hai mươi đồng.
【 Tử Hòa đại đại có biết gần đây Hải Thị xuất hiện Đào Gan Ma không? Đại đại viết tiểu thuyết tâm lý tội phạm tốt như vậy, có thể suy luận một chút xem tâm lý Đào Gan Ma thế nào không 】 lì xì một trăm đồng.
【 Tên Đào Gan Ma này đúng là kinh chết người, bạn học của con gái bà dì bên ngoại tôi chính là người bị hại, cô gái kia mới vừa tốt nghiệp đại học, vô cùng đáng thương. Đại đại nếu có thể phân tích tên Đào Gan Ma này thì tốt rồi. 】 lì xì một trăm đồng.
【 Đại đại viết rất nhiều án hình sự, nhất định là có học tâm lý tội phạm, hay là tiếp theo viết bộ về Đào Gan Ma đi, giúp cảnh sát phân tích một chút. 】 lì xì một ngàn đồng.
【 Đại đại, tiếp theo viết Đào Gan Ma đi. 】 lì xì một ngàn đồng.
【 Đại đại, bộ kế tiếp viết Đào Gan Ma đi. 】 lì xì một trăm đồng.
......
Suốt mấy tin nhắn từ đó trở về sau, tất cả đều là cùng một nội dung, có người lì xì tiền, có người không lì xì tiền, nhưng số lượng thì nhiều đến không chịu nổi, cuối cùng vậy mà tổng cộng lại ra hơn một trăm vạn.
"Tích tích!"
Nghe được tiếng nhắc nhở, Quý Lãng cúi đầu nhìn lại, thấy là biên tập Kẹo Nuga thông qua tài khoản tác giả liên hệ hắn.
Kẹo Nuga: 【 Tử Hòa đại thần, ngài online? ╰(*°▽°*)╯】"
Tử Hòa: 【 những tin nhắn lại đó, sao lại ra vậy? 】
Những tin nhắn lại vừa thấy chính là bị người định hướng, bằng không làm gì có đến hơn vạn người thống nhất nhắn lại cùng nội dung như vậy.
Kẹo Nuga: 【 chính là mấy ngày trước, trong group người đọc có người thảo luận vụ án Đào Gan Ma. Ngài cũng biết rồi, fans sách của ngài đều là người yêu thích trinh thám, bọn họ không có việc gì liền ở trong nhóm sôi nổi phân tích mấy vụ án mới nhất. Sau đó có một fans không cẩn thận nói ra hình như ngài là người Hải Thị, nên các fans liền nghĩ có phải ngài cũng đang theo dõi vụ án này hay không. Sau đó bọn họ liền tự phát đi chuyên mục của ngài để lại tin nhắn. 】
Tử Hòa: 【 Vậy cũng không thể có nhiều người như vậy chứ. 】
Kẹo Nuga: 【 ngay từ đầu cũng không có nhiều người lắm, nhưng cái án Đào Gan Ma này không phải đã rất ầm ĩ gần đây sao? Sau đó mấy cái diễn đàn, Tieba, Zhihu đều thảo luận, cuối cùng người nghe tiếng gió đến liền càng ngày càng nhiều. 】
Tử Hòa: 【......】
Kẹo Nuga: 【 tuy ngài vẫn luôn rất khiêm tốn, nhưng sách của ngài mỗi quyển đều có chất lượng rất cao, cơ hồ tìm không thấy lỗ hổng. Chắc bản thân ngài cũng không biết, trong giới trinh thám, kỳ thật danh vọng của ngài rất cao nha. 】
Rất cao thì như thế nào, hắn cũng không cần.
Kẹo Nuga: 【 đại thần, mở sách không? 】
Tử Hòa: 【 không mở. Anh phát cái thông cáo, trả lại tiền thưởng cho người đọc đi. 】
Nói xong, không đợi Kẹo Nuga trả lời, Quý Lãng liền trực tiếp thoát khỏi tài khoản. Viết sách chứ không phải bán hàng cơm, còn có thể gọi món ăn hay sao? Hơn nữa, Hoắc Minh Tri mới vừa nhờ mình giúp, mình đã không đồng ý, lúc này sao có thể vì mấy chục vạn đồng tiền liền sửa lại chủ ý chứ.
Cửa tiệm bánh nổi tiếng trên đường Ma Du, Vu Miểu Miểu đã xếp hàng một tiếng, thật vất vả mua được bánh kem thơm ngọt ngon miệng, cô tổng cộng mua sáu phần, tính lát về phòng làm việc cùng những người khác ăn cho vui.
Trước khi trở về, Vu Miểu Miểu lại đi qua cửa hàng tiện lợi bên cạnh, mua một chai nước lạnh. Ngày thì nóng, xếp hàng cả một tiếng đồng hồ, cô khát muốn bốc khói cổ họng luôn rồi, trả xong tiền, liền cầm chai nước lạnh đứng tu ngay bên đường cái.
"A, sống rồi." Uống hết hơn nửa bình, Vu Miểu Miểu thoải mái thở ra một tiếng.
Trời nắng nóng, trên đường cái vốn người đi lại thưa thớt, thiếu nữ tóc đen mắt đen, dưới ánh mặt trời ý cười doanh doanh, đôi mắt rực rỡ nhìn xung quanh, làm người nhìn thấy đều cảm thấy trong lòng mát lạnh không ít.
"Em gái à, đây là bánh kem của em hả." Một giọng nam trầm dễ nghe vang lên bên tai Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu quay đầu lại, thấy một nam thanh niên mang nón kết cùng kính râm, thấy không rõ mặt đang chỉ vào quầy, nơi đó là đống bánh kem cô để tạm để uống nước: "Là của tôi, thiếu chút nữa quên mất, tôi xếp hàng lâu lắm mới mua được đó."
"Cái tiệm bánh kem nổi tiếng trên mạng kế bên đây hả?" Nam thanh niên hiển nhiên nhận ra hiệu bánh kem này.
"Đúng vậy."
"Ăn ngon không?"
"Ta còn chưa ăn, định lấy về mới ăn." Vu Miểu Miểu nói, "Nhưng mà thoạt nhìn cũng thấy có vẻ ngon."
"Bạn gái tôi cũng rất thích ăn bánh kem của tiệm này, tôi đến đây mua cho cô ấy. Nhưng vừa rồi nhân viên cửa hàng nói, chỉ còn lại có 30 phần, cho dù có xếp hàng cũng không đến lượt tôi." Nam thanh niên cười khổ, "Em gái à, em mua nhiều phần như vậy, có thể chia cho tôi một phần không? Hôm nay là sinh nhật bạn gái tôi, cô ấy thích mỗi bánh kem tiệm này thôi."
"Thôi được." Vu Miểu Miểu nghĩ nghĩ, quyết định chừa một phần cho nam thanh niên này. Tuy rằng bớt đi một phần thì hôm nay cô không ăn được, nhưng mà phòng làm việc của Quý Lãng cũng gần đây, ngày mai cô lại đến mua cũng được.
"Cho anh." Vu Miểu Miểu đưa một phần bánh kem cho nam thanh niên, "Anh nhanh chóng mang về đi, vì tôi ở gần đây, khi gói bánh không có bảo nhân viên cửa hàng để nhiều băng khô."
"Cảm ơn." Nam thanh niên trịnh trọng nhận lấy, "Bao nhiêu tiền vậy?"
"Đừng khách khí, xem như tôi tặng cho bạn gái anh làm quà sinh nhật đi." Vu Miểu Miểu cười hì hì vẫy vẫy tay.
Nam thanh niên giật mình, nhìn đôi mắt to tròn đen láy hơi cong lên của Vu Miểu Miểu đến xuất thần: "Đôi mắt của cô, thật là đẹp."
"Cái gì?" Vu Miểu Miểu không nghe rõ.
"Không có gì, tôi nói cảm ơn cô." Nam thanh niên cầm lấy bánh kem, mỉm cười nói, "Tôi đi vào trong tiệm xin thêm chút băng khô đây, nhà tôi cách đây rất xa, cẩn thận không làm bánh kem chảy mất."
"Ừ, mau đi đi, tôi cũng trở về đây, hẹn gặp lại." Chào xong, Vu Miểu Miểu một tay xách theo bánh kem, một tay cầm chai nước uống chưa xong, vui sướng đi trở về.
Nam thanh niên nhìn chằm chằm theo bóng dáng Vu Miểu Miểu thật lâu, mãi cho đến khi thân ảnh Vu Miểu Miểu biến mất ở giao lộ, hắn mới lấy lại tinh thần, sau đó xách bánh kem rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.