Vu Sư

Chương 135:




Không biết mọi người có loại cảm giác này hay không, khi gần cuối năm sẽ luôn có mấy chuyện quỷ dị xảy ra, tỷ như minh tinh nào đó đột nhiên mang thai, rồi idol nào đó sinh con, rồi hot boy, hot girl nào đó lộ chuyện ngoại tình. Phảng phất như mọi người đều có chứng bệnh cuối năm, mắt thấy một năm sắp kết thúc, liền muốn làm ra một chuyện thật lớn để ghi dấu năm cũ. Điểm này không chỉ có con người như thế, ngay cả khí hậu cũng như thế. Ngay đêm qua chứ đâu, thành phố Y bỗng nhiên trong một đêm đổ trận tuyết lớn, không hề được dự báo trước, rơi trắng cả thành phố lớn.
Chân chính mà nói, đột ngột như "một đêm xuân phong tới, ngàn thụ vạn hoa khai".
Thành phố Y là một thành phố ở phía Nam, tuy rằng mùa đông nhiệt độ cũng thấp, tương đối lạnh, nhưng thấp lắm cũng trên dưới 5 độ C, đã mấy thập niên rồi chưa từng có tuyết rơi, càng miễn bàn đến cái loại tuyết lông ngỗng mới một đêm đã trắng xóa cả thành phố như thế này. Vì thế trận tuyết này vừa đổ đã oanh động toàn bộ internet, ngay cả truyền hình trung ương cũng vội vàng làm mấy cuộc phỏng vấn.
Mọi người mọi nơi xôn xao, các loại suy đoán đều có, cuối cùng lại được chuyên gia phân tích rằng do năm nay môi trường bị tổn hại quá nghiêm trọng, cho nên khí hậu mới dị thường, thuận tiện lại tuyên truyền thêm một chút về tầm quan trọng của bảo vệ môi trường. Phần lớn mọi người đều chấp nhận cái giải thích này, nhưng một phần nhỏ những người cao tuổi sẽ thần sắc ngưng trọng, dặn dò người nhà bên cạnh mình: Trong khoảng thời gian này hạn chế ra cửa, trời đột nhiên đổ tuyết lớn, không phải có yêu, chính là có quỷ.
"Bà chủ, cô nói xem, cái trận tuyết lớn đột ngột này, là do khí hậu biến đổi dị thường, hay thật sự có yêu tà đến nhỉ." Dịch Quan nhìn nhìn mấy dòng bình luận đủ mọi sắc màu dưới video trên mạng, nhịn không được hỏi Vu Miểu Miểu.
Nếu là trước đây, hắn chắc chắn kiên định không thể nghi ngờ, tin tưởng chuyên gia, nhận định đây chính là hồi chuông cảnh báo địa cầu gõ lên cho nhân loại, nói cho nhân loại phải bảo vệ hoàn cảnh sống của mình. Nhưng mà từ khi biết Oa Oa, tam quan vỡ vụn, nên cái gì hắn cũng không dám nói chắc. Đây là một cái xã hội có tồn tại cả khoa học lẫn huyền học, hắn không dám nói mình có cái năng lực phân chia rõ ràng được.
"Cách xa như vậy sao tôi biết được." Nếu như cô là người ở thành phố Y, có thể còn có chút cảm ứng, còn đây cách mấy ngàn km lận, cô làm sao cảm ứng được.
"Vậy nói cách khác, thật sự có khả năng là do yêu tà?" Vẻ mặt Đan Tuấn Nghị không thể tin tưởng.
"A Tuấn, có phải anh đã quên rồi không, cái ngày giao thừa năm rồi, chỗ công viên trò chơi mà ông bà chủ xảy ra chuyện đó, không phải cũng đột nhiên tuyết rơi đầy à." Bắc Phồn bưng ly cà phê đi tới, gia nhập nhóm tám chuyện.
"Nhưng đó chỉ là một cái công viên trò chơi nho nhỏ thôi, còn đây chính là cả một thành phố cơ mà! Hơn nữa dù tuyết không rơi được bao lâu, mà cậu xem video đi này, nhìn cứ như vùng nào của Đông Bắc ấy." Tuy rằng tam quan của Đan Tuấn Nghị cũng đã thay đổi, không thể không tin tưởng trên thế giới này thực sự có quỷ, nhưng lực lượng của quỷ thật sự có thể mạnh mẽ đến như vậy sao, đủ để lay động tự nhiên?
"Nếu trận tuyết này là do yêu tà làm ra......" Vu Miểu Miểu bỗng nhiên dừng lại.
"Thì thế nào?" Bốn người đồng thời nhìn qua.
"Vậy con yêu tà này, ta khẳng định đánh không lại." Vu Miểu Miểu nói.
"Hừ......" Ngoại trừ Đông Vĩnh Nguyên, ba người còn lại đều đồng loạt thở phì ra một tiếng, lộ ra biểu tình không biết nói gì. Bốn người trong phòng làm việc tuy rằng đều biết Vu Miểu Miểu là Vu sư, cũng biết cô có thể đuổi quỷ trừ tà, nhưng bọn hắn cũng không hiểu biết đối với giới huyền, cũng liền không rõ ràng lắm năng lực Vu Miểu Miểu rốt cuộc như thế nào. Nhưng Đông Vĩnh Nguyên biết, Vu Miểu Miểu đã từng đánh thắng cả quỷ tướng, nếu như ngay cả Vu Miểu Miểu đều không đối phó được, vậy con quỷ kia phải đến cấp bậc nào chứ?
Quỷ Vương sao?
"Phụ thân đại nhân." Oa Oa mặc một thân sườn xám, thắt hai cái bím tóc, ôm đùi Vu Miểu Miểu bỗng nhiên hô một tiếng.
Mọi người quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Quý Lãng không biết khi nào từ văn phòng ra tới. Bốn người vừa thấy Quý Lãng, cũng không dám tụ tập thảo luận tiếp, lục cục tản ra, ai nấy tự về chỗ ngồi của mình, tiếp tục làm việc.
"Vừa rồi đang nói chuyện gì thế?" Quý Lãng vừa đi lại đây, Oa Oa liền lộc cộc chạy qua, ôm đùi phụ thân đại nhân. Quý Lãng hơi hơi khom lưng, sờ sờ đầu Oa Oa.
"Đang nói chuyện thành phố Y đổ tuyết lớn, bọn họ hỏi em cái trận tuyết này có khi nào là do yêu tà quấy phá hay không, em liền nói nếu là yêu tà, em khẳng định đánh không lại." Vu Miểu Miểu giải thích đơn giản.
Ánh mắt Quý Lãng chợt lóe, bất động thanh sắc hỏi: "Cả em cũng đánh không lại, vậy chẳng phải còn lợi hại hơn cả nữ quỷ đồng kia sao?"
"Tướng công, anh không thật sự nghĩ là yêu tà quấy phá đó chứ?" Vu Miểu Miểu dở khóc dở cười nói, "Tuy rằng ngày đó ở Li Sơn cũng đổ tuyết, nhưng lượng tuyết ở Li Sơn không thể nào so sánh được với tuyết rơi ở thành phố Y. Hơn nữa ngày đó sở dĩ Li Sơn rơi tuyết, ngoại trừ bởi vì có hai quỷ tướng là nữ quỷ đồng cùng Quỷ công tử, còn có nguyên nhân là vì quỷ ấn ngưng tụ vô số quỷ binh. Nhiều quỷ như vậy tập trung lại, mới tạo thành cái cảnh tượng kia. Trận tuyết ở thành phố Y này á, không thể nào là do yêu tà quấy phá đâu."
Đối với chuyện của giới huyền học, hiểu biết của Vu Miểu Miểu khẳng định nhiều hơn hắn, nhưng Quý Lãng lại cứ cảm thấy trong lòng không yên ổn, bởi vì địa phương rơi tuyết là thành phố Y. Một tuần trước, Hoắc Minh Tri nói với hắn, nữ quỷ đồng kia rất có thể tới từ thành phố Y. Quỷ công tử trước khi đi địa phủ báo danh cũng từng nói với hắn, nữ quỷ đồng kia tựa hồ còn có một phụ thân đang ngủ say.
Thành phố Y, đổ tuyết lớn, nữ quỷ đồng, phụ thân nữ quỷ đồng, sự tình lại trùng hợp như vậy sao?
"Nếu như là yêu tà quấy phá, em cho rằng sẽ là cấp bậc gì?" Quý Lãng giống như tùy ý hỏi.
"Cấp bậc gì hở?" Vu Miểu Miểu suy tư một lát, lắc đầu nói, "Tưởng tượng không nổi, dù sao phải lợi hại hơn nữ quỷ đồng kia rất nhiều, tỷ như......"
"Tỷ như cái gì?"
"Tỷ như......" Vu Miểu Miểu nhìn về phía Quý Lãng.
Quý Lãng sửng sốt, ngay sau đó hiểu được, tỷ như anh thức tỉnh sao?
"Quý Lãng!" Một giọng nói rung trời từ ngoài cửa truyền đến, Hoắc Minh Tri người chưa tới, tiếng đã tới trước, trong tay hắn tựa hồ còn xách theo thứ gì, tư thế tới cửa đòi nợ.
Trong nháy mắt Hoắc Minh Tri xuất hiện, Vu Miểu Miểu liền khom lưng ôm Oa Oa lên, Oa Oa cũng ngoan ngoãn, lập tức an tĩnh bất động.
Hoắc Minh Tri hùng hổ vọt tới trước mặt Quý Lãng, đem đồ vật xách trong tay thả thật mạnh lên trên sô pha một cái: "Nhìn đi."
Một nhà ba người của Quý Lãng đồng thời nhìn về phía sô pha, rốt cuộc thấy thứ Hoắc Minh Tri thả xuống, đó là một cái lồng sắt,trong lồng sắt còn có một cục gì đó đen đen, nhìn có chút quen mắt.
"Đại Hổ?" Vu Miểu Miểu thử gọi.
Cục đen đen trong lồng sắt giật giật, ngay sau đó lộ ra một đôi mắt vàng kim, kêu một tiếng "meo".
Oa Oa đã một tuần nay không gặp Đại Hổ, lúc này vừa gặp, tức khắc mặt mày liền toe toét ra, nhìn Đại Hổ cười cười. Đương nhiên, khi cười cũng lén Hoắc Minh Tri.
"Thừa nhận rồi, là mèo nhà cậu." Hoắc Minh Tri nổi giận đùng đùng nói, "Ngoại trừ con Đại Hổ nhà cậu, làm gì có con mèo đen nào mập như thế."
"Méo?!" Trong lồng, Đại Hổ phẫn nộ kêu một tiếng.
"Ngươi còn nhe răng, xem ta tìm chủ nhân ngươi tính sổ đây." Hoắc Minh Tri cả giận nói.
"Tính sổ gì?" Quý Lãng lúc này mới lên tiếng hỏi.
"Tính sổ gì? Cậu nhìn mặt tôi xem?" Hoắc Minh Tri chỉ vào cái mặt đang chằn chịt vết thương của mình, gần như gào lên nói, "Tôi sắp bị hủy dung luôn rồi, thấy không? Không chỉ có trên mặt, đây, còn đây nữa, đều là mèo nhà cậu làm ra."
Vu Miểu Miểu đã sớm chú ý tới mặt Hoắc Minh Tri, từ lúc hắn vào cửa, cô liền phát hiện, mới một tuần không gặp, trên mặt đội trưởng Hoắc hình như còn nhiều thêm mấy dấu mèo cào.
" Bắt đầu từ ba ngày trước, mèo nhà cậu đã ngồi xổm bên cạnh xe tôi, chỉ cần tôi xuất hiện, nó liền cào tôi. Lần trước bị cào tôi còn chưa tiêm vác xin phòng dại đâu, giờ lại bị cào tiếp rồi." Hoắc Minh Tri bi phẫn nói.
Quý Lãng nhìn lướt qua Đại Hổ, Đại Hổ chột dạ dúi đầu vào chân.
"Đông Vĩnh Nguyên." Quý Lãng kêu Đông Vĩnh Nguyên.
"Ông chủ." Đông Vĩnh Nguyên đã sớm đứng xem diễn, lúc này nghe được triệu hoán, lập tức xuất hiện.
"Trích tiền trả tiền tiêm ngừa phòng dại cho đội trưởng Hoắc." Quý Lãng nói.
"Dạ, ông chủ."
"Quý Lãng, cậu có ý gì? Tôi đến đây tìm cậu là vì mấy trăm đồng tiền tiêm ngừa phòng dại sao?" Hoắc Minh Tri cảm giác mình quá bị vũ nhục.
"Vậy ông tới làm gì?" Quý Lãng hỏi.
Tôi...... Cậu, tôi tới là muốn nói cậu phải quản con mèo nhà mình cho cẩn thận, đừng có tùy tiện thả ra đường, lỡ như cào người khác thì sao? Người khác cũng không phải là tôi, bị cào sẽ hạ tử thủ cho xem." Hoắc Minh Tri nói.
"Meo!" Bổn miêu mới không đi cào người khác.
"Cậu xem, nó lại nhe răng, có phải nó bị dại rồi hay không, hay là mang nó đi chích luôn đi." Hoắc Minh Tri thiệt tình kiến nghị.
"Méo?!" Còn muốn đem bổn miêu đi chích? Đại Hổ tức giận đến đứng thẳng lên trong lồng sắt, tư thế thật hận không thể lao tới cắn Hoắc Minh Tri một cái.
"Cậu xem đó, cần phải chích đi, con mèo thông minh như vậy mà để bệnh chết thì thật đáng tiếc." Hoắc Minh Tri tuy bị cào, nhưng trong nội tâm vẫn quý tài, đây chính là cảnh sát trưởng Mèo Đen á nha.
"Meo meo meo meo ~~" Đại Hổ đã bắt đầu lay lồng sắt.
"Đội trưởng Hoắc à, anh vẫn là nên tạm thời đừng nói chuyện." Vu Miểu Miểu xem như đã nhìn ra, Đại Hổ này phỏng chừng cùng đội trưởng Hoắc kết thù rồi.
"Có phải ổng từng đắc tội nó hay không?" Quý Lãng cũng đã nhìn ra, con mèo đen này vừa lười vừamang thù, nếu không phải Hoắc Minh Tri đắc tội nó, thì nó cũng chả thể nào từ biệt thự xa như vậy lại chạy đến đây, chỉ để cào Hoắc Minh Tri.
Hoắc Minh Tri cũng không biết Đại Hổ là từ bên biệt thự thật xa chạy tới, còn tưởng rằng Quý Lãng nuôi nó trong phòng làm việc, nếu biết, hắn sẽ càng kinh ngạc.
"Tôi đắc tội nó, một con mèo......" Từ từ, Đại Hổ cũng không phải là con mèo bình thường.
Hoắc Minh Tri không khỏi bắt đầu nhớ lại, nửa ngày mới nói: "Chỉ có ngày đó tôi mang nó đi đến hiện trường vụ án, sau đó để nó hỗ trợ tìm thi thể, nhưng mà ngày đó nó đã cào tôi rồi, sau đó tôi cũng trả nó về nhà liền cơ mà."
"Hẳn là không phải chuyện này, còn có chuyện gì khác hay không." Vu Miểu Miểu hỏi.
"Meo meo meo ~~" ngươi quả nhiên quên mất, ta muốn cào chết ngươi.
Hoắc Minh Tri suy tư thật lâu, cuối cùng vẫn không nhớ ra được cái gì: "Hết rồi, tôi thật sự không làm chuyện gì khác đắc tội nó, ui ~~"
Khi nói chuyện tác động đến miệng vết thương, Hoắc Minh Tri đau đến sắc mặt đều thay đổi.
Đông Vĩnh Nguyên thấy thảm dạng này của hắn, nhịn không được có chút đồng tình, nơi này đại khái cũng chỉ có mỗi hắn không biết, Đại Hổ không phải là con mèo bình thường. Nếu không biết rõ ràng sự tình nguyên do, phỏng chừng đội trưởng Hoắc còn bị cào dài dài.
"Vậy đi, tôi hỏi Liễu Mị Nhi một chút, xem Đại Hổ vì sao lại tức giận như vậy." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Tuy rằng Đại Hổ là linh miêu, nhưng nó không biết nói, cho nên chỉ có thể suy đoán. Mà 'người' cùng Đại Hổ ở bên nhau thời gian dài nhất, chính là con búp bê Liễu Mị Nhi. Đông Vĩnh Nguyên gọi một cuộc điện thoại qua, thực mau liền được bắt máy, giọng nói Liễu Mị Nhi từ bên kia điện thoại truyền đến.
"Đông tiên sinh, ngươi tìm ta?"
Đông Vĩnh Nguyên đơn giản tóm tắt sự tình lại nói qua một lần, sau đó mới hỏi: "Ngươi biết từ khi nào mà Đại Hổ lại táo bạo muốn cào người không?"
"Miêu chủ tử bình thường tính tình đều rất tốt, chỉ có khi nào không có cá khô nhỏ ăn mới phát giận, nhưng mà cá khô nhỏ trong nhà còn rất nhiều mà." Liễu Mị Nhi cũng không rõ vì sao miêu chủ tử lại đột nhiên phát hỏa.
"Cá khô nhỏ?" Hoắc Minh Tri cảm thấy này từ có chút quen thuộc, sau đó chợt ngẩn ra, bình tĩnh nhìn về phía Đại Hổ trong lồng sắt.
Đại Hổ cũng đang nhìn chằm chằm lại hắn.
"Đội trưởng Hoắc, có phải anh nhớ tới cái gì hay không?" Vu Miểu Miểu tốt bụng hỏi.
"Tôi...... Hình như tôi từng nói một câu."
"Nói cái gì."
"Tôi nói, nếu Đại Hổ có thể hỗ trợ tìm được thi thể, tôi mua cho nó một trăm cân cá khô nhỏ."
"......" Mọi người.
Đây, phá án rồi, đây là tới đòi nợ. Mọi người lại nhìn mấy vết thương trên mặt Hoắc Minh Tri, chỉ nghĩ đến hai chữ.
Xứng đáng!
"Khụ, đội trưởng Hoắc." Đông Vĩnh Nguyên đi qua đi, đồng tình vỗ vỗ bả vai đội trưởng Hoắc, "Nhanh chân đi mua cá khô đi."
"Không phải chứ, nó chỉ là......" Một con mèo thôi mà, sao có thể nghe hiểu được tiếng người, còn biết đến đòi nợ.
Hoắc Minh Tri cảm thấy tam quan của mình lại muốn sụp đổ một lần nữa, trên thế giới này thật sự có thú cưng thông linh như vậy sao? Biết tìm thi thể, biết trả thù, biết đòi nợ, còn nghe hiểu được tiếng người? Không, khẳng định không phải.Chỉ số thông minh của chó có thể đạt được cao lắm là bằng con người lúc bốn năm tuổi, con mèo này thông minh như vậy, phỏng chừng cũng chừng trẻ em sáu bảy tuổi, nghe hiểu được cũng là bình thường.
Đội trưởng Hoắc bằng vào lý giải khoa học của chính mình, lại lần nữa củng cố lại tam quan.
"Không quan tâm nó có hiểu hay không, dù sao cũng chính anh đáp ứng với Đại Hổ, chẳng lẽ anh còn đi lừa một con mèo sao, vậy thì quá vô sỉ rồi." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Huynh đệ, tôi là đang giúp anh đó.
"Được, tôi mua." Hoắc Minh Tri cắn răng, "Tôi trở về liền lên mạng đặt hàng, nhưng mà cậu ráng mà quản con mèo nhà cậu cho kỹ đó, không được để nó lại đến cào tôi."
"Meo." Trả lời Hoắc Minh Tri, là Đại Hổ.
"......" Thật mẹ nó, sao cứ có cảm giác nó thật sự nghe hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.