Vu Sư

Chương 16:




Quý Lãng tuy yêu cầu Bắc Phồn ngủ sau một giờ nữa, nhưng trên thực tế một giờ sau hắn cũng không lập tức đi vào giấc mộng, bởi vì hắn bỗng nhiên ý thức được một việc.
Cho dù Bắc Phồn nghe lời hắn đi ngủ rồi, nhưng Đào Gan Ma làm sao đi ngủ ở cái thời điểm này được chứ. Rốt cuộc mới 7 giờ rưỡi, rất nhiều người chỉ vừa mới ăn xong cơm tối. Vì thế Quý Lãng điều chỉnh thời gian, chờ đến tối 11 giờ mới bắt đầu tắt đèn lên giường, chuẩn bị đi vào giấc mộng.
Một tên biến thái để ý gan có khỏe mạnh hay không đến vậy, nhất định sẽ trước 11 giờ tối lên giường ngủ, cho nên Quý Lãng chắc chắn, lúc này Đào Gan Ma nhất định đã đi vào giấc ngủ.
Sức mạnh của Mộng Ma đè có thể giúp hắn đi vào giấc mộng bất cứ lúc nào, nhưng đây lại là vào một giấc mộng ngẫu nhiên nào đó. Nói cách khác, Quý Lãng cũng không thể khống chế mình tiến vào trong mộng của ai, chỉ là tuỳ ý bị kéo vào cơn ác mộng cách hắn gần nhất. Nếu muốn thông qua phương thức này tìm được Đào Gan Ma, thật cơ hồ như tìm kim dưới đáy biển, bởi vì thành phố này có mấy ngàn vạn người cùng mấy ngàn vạn giấc mộng diễn ra mỗi tối.
Cho nên trước hết hắn cần tiến vào một giấc mộng của người từng có tiếp xúc với Đào Gan Ma, sau đó thông qua người này lại tiến vào cảnh trong mơ của Đào Gan Ma. Mà muốn tiến vào giấc mơ của một người cụ thể nào đó, hắn nhất định phải quen biết hoặc có tiếp xúc với chủ nhân giấc mộng trước đó.
Bắc Phồn là nhân viên phòng làm việc của hắn, hai người biết nhau một thời gian khá lâu, tiến vào giấc mộng của Bắc Phồn đối với Quý Lãng mà nói, dễ như trở bàn tay. Nhưng Quý Lãng nằm trên giường ước chừng hai phút, hắn cũng không thể tìm được cửa vào cảnh trong mơ.
Vậy chỉ có thể có một cách giải thích: Bắc Phồn, đến bây giờ còn chưa ngủ!!!
Quý Lãng đen mặt rời giường, một cú điện thoại đánh qua.
"Ông chủ, kịch bản em sửa lại xong một nửa......" Bắc Phồn thấy ông chủ bỗng nhiên gọi điện thoại cho hắn, phản ứng đầu tiên liền cảm thấy là gọi đến kiểm tra hắn có làm việc hay không.
"Cậu, hiện tại đi ngủ cho tôi." Quý Lãng trầm giọng nói.
"Ông chủ em sai rồi, em...... em thật sự đang sửa kịch bản mà, không tin em chụp ảnh cho ông chủ xem."
"Hiện tại, lập tức, lập tức đi ngủ cho tôi, tôi cho cậu mười phút." Nói xong, Quý Lãng trực tiếp ngắt điện thoại.
Bắc Phồn ngây ngốc cầm điện thoại, tức khắc cảm thấy tăng ca cũng không phải, ngủ cũng không phải, không biết nên đi nơi nào.
Rốt cuộc ông chủ có ý gì đây?!
"Làm sao vậy?" Đông Vĩnh Nguyên nghe thấy động tĩnh, gõ cửa tiến vào.
"Đông Tử, ông chủ gọi điện thoại bảo em nhanh chóng đi ngủ? Ông chủ cố ý nói nói mát để cảnh cáo em đúng không, hay là đầu óc ông chủ bỗng nhiên có bệnh?" Bắc Phồn thật sự không nghĩ ra.
"Ông chủ bảo cậu đi ngủ?" Đông Vĩnh Nguyên cũng sửng sốt.
"Đúng vậy, 6 giờ rưỡi gửi tin cho em, bảo em 7 giờ rưỡi ngủ. Vừa mới rồi bỗng nhiên còn gọi luôn điện thoại tới, bảo em mười phút sau ngủ ngay. Ông chủ thật sự muốn em đi ngủ, hay là cố ý nói mát em? Anh nói xem mười phút nữa mà ông chủ lại điện thoại tới, em có nên bắt máy hay không? Ngủ hay là không ngủ?" Bắc Phồn trước đây chỉ cảm thấy Quý Lãng tính tình không tốt, hơi độc miệng, nhưng mỗi khi la mắng cũng không oan ai, hắn vẫn có thể nhịn.
Nhưng mà bỗng nhiên thay đổi thất thường, phảng phất như phụ nữ tới tháng ấy, cái này làm cho hắn có chút chống đỡ không được.
"Để tôi nhìn xem." Đông Vĩnh Nguyên lấy di động Bắc Phồn qua, nhìn nhìn lịch sử trò chuyện của hắn cùng Quý Lãng, sau đó nói, "Cậu đi ngủ đi."
"Hả? Ngủ thật hả?" Bắc Phồn vẫn là có chút hoang mang.
Đông Vĩnh Nguyên đoán được Quý Lãng có thể là muốn tiến vào cảnh trong mơ của Bắc Phồn, nhưng là việc này hắn không thể giải thích cho Bắc Phồn nghe, chỉ có thể nói: "Ông chủ chúng ta có khi nào phát hoả mà không trực tiếp đứng ngay trước mặt mắng té tát, cậu có từng thấy khi nào hắn làm trò âm dương quái khí quay lòng vòng chưa?. Hắn bảo cậu ngủ thì cậu liền ngủ đi, cùng lắm thì ngày mai dậy sớm chút, sửa đoạn kịch bản còn lại."
"Nhưng mà...... sao ông chủ quan tâm chuyện em ngủ làm gì?"
"Cậu không phát hiện khí sắc cậu không tốt sao? Thoạt nhìn tựa như sinh bệnh vậy." Đông Vĩnh Nguyên nói lung tung.
"Vậy hả? Vậy...... em đi ngủ?" Từ khi không có Oa Oa mộng đẹp của bà chủ, chất lượng giấc ngủ của hắn đi xuống thấy rõ.
Đông Vĩnh Nguyên đóng cửa rời đi, tuy không biết vì sao ông chủ bỗng nhiên muốn tiến vào giấc mộng của Bắc Phồn, nhưng Bắc Phồn cô độc một mình, tiền cũng chỉ có tiền công ông chủ phát cho, hẳn là cũng không có ý đồ gì.
Chẳng lẽ chỉ là theo lệ thường kiểm tra sức khoẻ thể xác và tinh thần nhân viên?
Hai mươi phút sau, Quý Lãng lại lần nữa thử đi vào giấc mộng, lúc này hắn rất dễ dàng liền tìm được cửa vào giấc mơ Bắc Phồn.
Nếu như ngẫu nhiên đi vào giấc mộng, Quý Lãng nhập mộng nhất định là vào ác mộng, nhưng nếu có chủ đích đi vào giấc mộng một ai đó, thì không nhất định người đó đang nằm ác mộng, cũng có khả năng đang mơ thấy mộng đẹp. Chẳng qua một khi hắn đi vào, mặc kệ đối phương đang nằm mộng đẹp hay là ác mộng, cuối cùng đều sẽ diễn biến thành ác mộng.
Rốt cuộc thì hắn vẫn là Mộng Ma, hoá thân của ác mộng.
Ở cảnh trong mơ, Bắc Phồn đang ở một tiệm cà phê gặp mặt một người, người nọ Quý Lãng nhìn có vài phần quen mắt, trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra là ai.
"Giám đốc Lưu, ngài vừa nói kịch bản của tôi bị làm sao?" Ở cảnh trong mơ, Bắc Phồn vẻ mặt khẩn trương hỏi.
Giám đốc Lưu? Quý Lãng nghĩ tới, hình như là một nhà làm phim của công ty điện ảnh nào đó, từng mua bản quyền một quyển sách của hắn.
"Kịch bản của cậu vô cùng tốt, công ty chúng tôi muốn mua bản quyền, phí ký hợp đồng là 500 vạn, thấy sao?" Giám đốc Lưu hỏi.
"Năm...... 500 vạn?" Vẻ mặt Bắc Phồn kinh hỉ, "Có phải quá nhiều rồi hay không."
"Sao lại nhiều chứ? Kịch bản của Tử Hòa đại thần bộ nào không phải hơn ngàn vạn, kịch bản của cậu một chút cũng không kém hơn so với hắn, chẳng qua tiếng tăm cậu không lớn như hắn mà thôi. 500 vạn, tuyệt đối đúng giá."
"Kịch bản của tôi không kém hơn của ông chủ luôn sao?" Bắc Phồn vui đến miệng đều không khép lại được.
Là một giấc mộng đẹp, bất quá mộng đẹp cũng chỉ đảo trình độ này, thật đúng là có tiền đồ quá. Quý Lãng nhịn không được lắc đầu.
Lúc này, hình ảnh cảnh trong mơ vừa chuyển, Bắc Phồn trở về phòng làm việc, vui vẻ tuyên bố tin vui mình bán được kịch bản với các đồng nghiệp trong công ty, sau đó Quý Lãng thấy bản thân mình xuất hiện.
Chỉ thấy trong mộng, mình cười lạnh xuy một tiếng: "Kịch bản cậu viết rác rưởi như vậy, không biết xấu hổ còn lấy ra đi bán?!"
Sau những lời này, cảnh trong mơ của Bắc Phồn liền bắt đầu sụp đổ, từ màu sắc ấm áp sáng ngời biến thành màu xám trắng. Giám đốc Lưu lại lần nữa xuất hiện, thu hồi hợp đồng đã ký: "Thực xin lỗi, công ty chúng tôi vừa mở họp thảo luận xong, vẫn quyết định không mua kịch bản của cậu."
"Hừ, rác rưởi, rác rưởi, rác rưởi." Ở cảnh trong mơ, Quý Lãng mắng từng chữ, từng chữ một.
"Không!!!" Bắc Phồn vừa khuất nhục lại bi phẫn rống to lên.
Quý Lãng nhìn tới chỗ này không thể nhịn được nữa: "Thực tốt nha, hoá ra tôi ở trong lòng cậu chính là loại người này."
Nhịn cơn tức giận, bàn tay Quý Lãng vung lên, bắt đầu lật xem cảnh trong mơ của Bắc Phồn, mà Bắc Phồn trong hiện thực Bắc Phồn, cũng theo động tác lật xem của Quý Lãng, không ngừng xuyên qua từng cảnh trong mơ mà bản thân mình đã từng ở.
Lật xem trong chốc lát, Quý Lãng thực mau liền tìm được cái cảnh trong mơ khi Bắc Phồn mơ về Đào Gan Ma. Giấc mộng này đúng là lúc trước, khi ở phòng làm việc, Bắc Phồn bị doạ sợ đến suýt không tỉnh nổi. Ở cảnh trong mơ, Bắc Phồn bị nhốt trên giường, vẫn không nhúc nhích, Đào Gan Ma thân ảnh đen như cái bóng đang cắt gan hắn.
Hắn duỗi tay đi chạm vào thân ảnh Đào Gan Ma, thử thành lập liên hệ cùng Đào Gan Ma ở cảnh trong mơ, nhưng là trong nháy mắt hắn đụng tới, Đào Gan Ma ở cảnh trong mơ bỗng nhiên liền hóa thành một trận bụi mù tiêu tán.
Quý Lãng trầm mặc một lát, rời khỏi cảnh trong mơ. Mà liền khi hắn rời khỏi, đồng thời, Bắc Phồn trong cơn ác mộng cũng bừng tỉnh lại.
"Ôi sợ muốn chết!" Bắc Phồn vọt tới phòng bếp, hung hăng há miệng kề vào vòi uống một ngụm lớn.
"Làm sao vậy?" Đông Vĩnh Nguyên còn chưa ngủ nghe tiếng đi tới.
"Không có việc gì, vừa rồi lại nằm mơ thấy ác mộng, sợ quá tỉnh luôn." Bắc Phồn nói.
Đông Vĩnh Nguyên hiểu rõ, đi qua, vẻ mặt nặng nề vỗ vỗ bả vai Bắc Phồn, cổ vũ nói: "Cố gắng lên."
"......" Bắc Phồn.
Cố gắng gì?
Quý Lãng mở đèn trong phòng, đứng dậy ngồi lên bệ cửa sổ trong phòng.
Liên kết quá yếu, quả nhiên không qua được.
Tuy rằng lúc Bắc Phồn mơ giấc mơ đó, hắn hẳn từng gặp Đào Gan Ma, nhưng tính ra cũng không có tiếp xúc trực tiếp, cảnh tượng trong mộng cũng là vì sợ hãi mà tự động tưởng tượng ra, cho nên cũng không thể thật sự liên kết được đến trong mộng của Đào Gan Ma. Hắn vốn dĩ muốn tìm cái màn giằng co của Bắc Phồn cùng Đào Gan Ma ở trong phòng làm việc lúc đó cơ, nhưng không thể tìm được.
Là Oa oa mộng đẹp.
Quý Lãng nhắm mắt liền, biết vì sao không có cảnh trong mơ cho cái màn đó.
"Xem ra chỉ có thể tìm người sống sót thôi."
Lúc trước, khi xuất hiện người sống sót, truyền thông đã từng đưa tin khắp nơi, tuy không tiết lộ thông tin cá nhân của người sống sót, nhưng ở một đất nước người nhiều như Hoa Quốc này, rất khó mà hoàn toàn che lấp tin tức của một ai.
Chỉ cần cố tình đi tìm, thế nào cũng có thể tìm được thân thích, bạn bè, đồng nghiệp, hàng xóm, hoặc là ngày quen biết đương sự. Mà Quý Lãng thì căn bản không cần dụng tâm đi tìm, hắn chỉ cần gửi một tin nhắn qua cho biên tập Kẹo Nuga.
【 đi diễn đàn người đọc hỏi giúp tôi tư liệu về người sống sót sau khi bị Đào Gan Ma gây án kia đi. 】
Kẹo Nuga cũng là fans sách của hắn, tuy rằng là biên tập, nhưng hàng năm lại trà trộn trong diễn đàn người đọc để bàn luận. Mà trong group người đọc của hắn, tất cả đều là người cuồng trinh thám, chút tư liệu này khẳng định có người từng thu thập rồi.
Quả nhiên, bất quá chỉ mới năm phút, Kẹo Nuga liền hưng phấn gửi tư liệu của người sống sót đó lại đây.
【 Đại thần, ngài là muốn mở sách mới, phải không, phải không, phải không!!! 】
Quý Lãng tất nhiên không có phản ứng hắn.
Sáng sớm hôm sau, Quý Lãng với cái quầng thâm mắt cùng tròng trắng đầy tơ máu rời giường.
Rửa mặt xong, Quý Lãng theo thói quen nhỏ cho mình hai giọt thuốc nhỏ mắt. Thế giới này chắc chỉ có một mình hắn, ngủ một giấc tỉnh lại mà đôi mắt còn ra nông nỗi này.
"Tướng công, anh còn đang tức giận hở?." Vu Miểu Miểu xuất hiện ở cửa phòng tắm.
Quý Lãng buông thuốc nhỏ mắt ra, không để ý cô, trực tiếp đi phòng khách.
"Em mua bữa sáng nè, là tào phớ nha, ngọt có, mặn có, tướng công, anh chọn trước đi." Mới sáng hôm nay cô đã thức dậy sớm đi mua về.
Quý Lãng nhìn thoáng qua bàn ăn, đi qua, ngồi xuống bên cạnh chén tào phớ mặn.
Vu Miểu Miểu tức khắc sáng mắt lên, chịu ăn bữa sáng mình mua, vậy là không tức giận.
Ai, tướng công tuy rằng đen thực thuần, rất phù hợp với thẩm mỹ Vu Sư chúng ta, nhưng tính tình cũng thật là không tốt. Quả nhiên trên mạng nói đúng, người càng là đẹp, tính tình càng khó chiều.
Nhưng mà, ai bảo tướng công mình đẹp chứ. (*^▽^*).
"Tướng công, em biết là anh lo lắng cho em. Em suy nghĩ cẩn thận rồi, em không nên lấy thân mạo hiểm, muốn tự mình đi bắt người xấu. Chuyện bắt người xấu hẳn phải là chuyện của cảnh sát mới đúng." Vu Miểu Miểu nói.
"Ai lo lắng cho cô, tôi chỉ sợ cô liên lụy tôi thôi." Quý Lãng mạnh miệng nói.
Vu Miểu Miểu làm sao tin được, cười cười chuyển khỏi đề tài Đào Gan Ma: "Tướng công, em thấy dạo này khí tràng của anh có vẻ không ổn định, năng lượng có chút bão hòa, muốn em dùng Oa Oa nguyền rủa nuốt trước một phần không?"
"Mai đi." Tính tính thời gian, từ cái lần đầu tiên Vu Miểu Miểu xuất hiện cho tới hôm nay, cũng đã được gần một tuần, mình đúng là ngày mai có thể ngủ một giấc ngon rồi.
Ăn cơm sáng xong, hai người lại cùng nhau đi đến phòng làm việc.
"Chào ông chủ, chào bà chủ." Vừa vào cửa, Đông Vĩnh Nguyên liền nhiệt tình chào hỏi cùng hai người, vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt Quý Lãng. Nhưng mà sắc mặt Quý Lãng vẫn luôn âm trầm, trình độ huyền thuật của hắn cũng không cao, nhìn nửa ngày cũng không thấy ra được cái gì.
Ông chủ ngày hôm qua rốt cuộc sao lại muốn vào giấc mộng của Bắc Phồn nhỉ? Nói thật, hắn cũng khá tò mò.
"Chào, chào mọi người." Vu Miểu Miểu nguyên khí tràn đầy, vui vẻ chào hỏi mọi người.
Quý Lãng vẫn giữ vẻ lạnh lùng như bình thường, lập tức đi về văn phòng mình ở lầu hai, đi ngang qua khu làm việc, Bắc Phồn ôm một xấp kịch bản đưa lên.
"Ông chủ, kịch bản sửa xong rồi." Sáng nay mới 5 giờ sáng hắn đã rời giường, sửa mãi cho đến bây giờ mới xong.
Quý Lãng nhướng mày, hắn nhớ rõ ngày hôm qua Bắc Phồn 11 giờ đi ngủ rồi, vậy mà bây giờ đã sửa xong kịch bản rồi sao? Nỗ lực đến như vậy?
"Làm không tồi." Quý Lãng nhận kịch bản, hiếm khi khen một câu.
Hắn vừa đi, Bắc Phồn tức khắc liền kêu rên lên: "Đông Tử, anh nghe thấy chưa? Em đã nói là ông chủ cố ý nói mát để cảnh cáo em, làm sao có chuyện thật sự kêu em đi ngủ chứ! May mà hôm nay e thức dậy sớm làm, bằng không nhất định sẽ bị mắng tới chết."
Giới tư bản thật sự là quá đáng giận, hu hu hu ~~~
Có tiền ghê gớm sao? Ừm, có tiền đúng là ghê gớm thật.
Hai vị biên tập khác sáng sớm liền nghe nói đến trải nghiệm thảm thống của Bắc Phồn tối hôm qua, bọn họ cũng không nghĩ tới ông chủ nhà mình lại tuyệt tình đến như vậy, tức khắc đều tỏ ra đồng cảm, vỗ vỗ bả vai Bắc Phồn: "Người anh em, cố chịu đựng!"
Bắc Phồn tức khắc rên lớn hơn nữa.
Vu Miểu Miểu ở phòng làm việc này cũng được một đoạn thời gian, biết mấy biên tập này khi nào không viết ra được thứ gì liền sẽ có chút thần kinh như vậy, lúc này chỉ cho là Bắc Phồn lại lên cơn thôi, thấy nhiều không trách, chỉ cười cười, thừa dịp mọi người không chú ý đeo ba lô đi vào trong toilet.
Tiến vào toilet xong, Vu Miểu Miểu đóng cửa lại, sau đó đi đến vị trí dưới cửa sổ, tiếp theo lấy ra một con Oa Oa mộng đẹp từ trong ba lô ra.
Đôi tay Vu Miểu Miểu nắm lấy Oa Oa mộng đẹp, nhắm mắt lại, niệm lên chú ngữ Vu tộc, một lát sau ngón tay cô hơi động một chút, ngoài cửa sổ liền có một cụm linh thể bay vào, nhập vào trong cơ thể con búp bê vải.
"Đi đến cái cửa hàng bánh kem nổi tiếng trên mạng ở đường Ma Du, giúp ta giám thị một người."
Dứt lời, Oa Oa mộng đẹp trong tay Vu Miểu Miểu liền bỗng nhiên sống dậy, nó gật gật đầu, sau đó nhảy từ cửa sổ chạy đi ra ngoài, chạy dọc theo lề đường, chạy tới đường Ma Du.
Vu Miểu Miểu vỗ vỗ tay, đắc ý nói: "Mình đồng ý với tướng công là không lấy thân mạo hiểm rồi, nhưng theo dõi kẻ xấu thì vẫn được chứ! Sẽ có một ngày ta bắt được dấu vết của ngươi cho xem, tên biến thái."
Nàng cùng chung một thị giác với linh thể, cho nên linh thể có thể thấy gì, Vu Miểu Miểu cũng có thể thấy cái đó.
Chỉ tiếc Oa Oa mộng đẹp ngồi theo dõi ở tiệm bánh kem cả một buổi sáng, lại không thu hoạch được gì. Buổi chiều, Quý Lãng bỗng nhiên từ trên lầu đi xuống dưới.
"Tôi đi ra ngoài một chút, trước khi tan tầm sẽ trở về, cô ở yên chỗ này, không được đi đâu hết." Quý Lãng dặn dò Vu Miểu Miểu.
"Được." Vu Miểu Miểu biết Quý Lãng lo lắng cô lại gặp phải Đào Gan Ma, nhưng thật ra cô cũng hy vọng đối phương xuất hiện đây, chỉ tiếc cô theo dõi cả một buổi sáng, tên Đào Gan Ma kia cũng không xuất hiện.
Quý Lãng gật gật đầu, vừa ra đến trước cửa lại dặn dò Đông Vĩnh Nguyên thêm một lần: "Nếu Vu Miểu Miểu muốn ra cửa, cậu đi theo cô ấy nha."
"Dạ em biết rồi." Đông Vĩnh Nguyên đáp ứng.
Quý Lãng lúc này mới hoàn toàn yên tâm, đi ra cửa.
"Đối với bà chủ thì tha thiết dặn dò như vậy đó, sợ bà chủ đi lạc không bằng! Đối với nhân viên thì lại tàn khốc vô tình như thế." Bắc Phồn dùng muỗng hung hăng chọc chọc ly cà phê, không biết hắn từ khi nào đã xuất hiện ở cửa.
"Cậu còn ở đó uống cà phê nữa, không thừa dịp ông chủ chưa trả kịch bản về, tranh thủ đi ngủ bù một chút đi."
"......" Bắc Phồn.
Quý Lãng từ cửa lớn phòng làm việc đi ra, chiếc xe taxi đặt trên mạng đã đợi ở ven đường.
Quý Lãng lên xe: "Đi bệnh viện số 3, Hải Thành."
Người sống ống duy nhất sau sự kiện Đào Gan Ma hiện tại đang trị bệnh ở bệnh viện số 3 Hải Thành, hắn chỉ cần đi qua nói chuyện với đối phương một câu, liền lập được liên hệ.
Nửa giờ sau, Quý Lãng tới bệnh viện số 3 Hải Thành, hắn mua đại một giỏ trái cây ở trước của bệnh viện, liền lập tức đi về hướng khu nằm viện.
Phòng bệnh 301, lầu 16, khu nội trú.
Quý Lãng thừa dịp y tá đang bận rộn nói chuyện, bước nhanh qua, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Anh là ai?" Một giọng nữ tràn đầy sợ hãi vang lên trong phòng bệnh.
Quý Lãng quay đầu lại, thấy được nữ bệnh nhân trên giường bệnh, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, mặc quần áo bệnh nhân màu lam, tóc dài được buộc hờ sau lưng, khuôn mặt tái nhợt, có lẽ là vì hoảng sợ, trên môi một chút huyết sắc cũng không có. Nhưng hai mắt cho dù có tràn ngập sợ hãi, lại vẫn đen bóng rất có thần.
Đó là một đôi đôi mắt Đào Gan Ma sẽ thích.
"Tôi tới thăm bệnh, nơi này không phải phòng bệnh 301 sao?" Quý Lãng ra vẻ nghi hoặc nói.
"Y tá, y tá......" Nữ sinh phảng phất như chim sợ cành cong, rút ở trên giường kinh hoảng kêu lên.
Quý Lãng trầm mặc đứng, hắn biết tướng mạo mình trong mắt người ngoài cũng không hiền lành, nên không có tiến lại gần làm nữ sinh kia thêm kích thích.
"Làm sao vậy, anh là ai?" Y tá nghe tiếng gọi chạy tới, hỏi Quý Lãng.
"Tôi tới thăm bệnh, bạn tôi bị tai nạn xe cộ, gãy chân." Quý Lãng bình tĩnh nói.
"Khoa chỉnh hình ở lầu 15, nơi này là lầu 16, anh đi nhầm rồi." Hộ sĩ nói.
"Xin lỗi, tôi rời đi ngay đây." Quý Lãng xoay người liền đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.