Buổi tối 11 giờ.
Kéo màn lại, khóa trái phòng, tắt đèn, Quý Lãng bắt đầu đi vào giấc mộng.
Bởi vì có tiếp xúc mới ban ngày, Quý Lãng đi vào giấc mộng vô cùng thuận lợi.
Ở cảnh trong mơ, một mảnh đen nhánh, không thấy một tia ánh sáng, đây là hình thái thường thấy nhất của ác mộng, cũng là cụ hiện hóa tuyệt vọng cùng sợ hãi của chủ nhân cảnh trong mơ. Vừa tiến vào đã là cảnh tượng như thế, có thể thấy được chủ nhân mộng cảnh này hẳn là hàng đêm đều bị ác mộng quấn thân.
Bóng tối cũng không tiếp tục lâu lắm, thực mau hình ảnh liền xảy ra biến hóa, Quý Lãng xuất hiện trong một gian phong xa lạ.
Phòng không lớn, đại khái khoảng hai mươi mét vuông, giữa phòng là một cái giường 1 mét 5, drap trải giường màu hồng nhạt, vừa thấy liền biết là phòng của con gái. Lúc này, cửa phòng truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa lách cách, một cô gái trẻ mặc đồng phục đi làm đẩy cửa đi vào.
Quý Lãng nhận ra, cô gái trẻ này chính là người sống sót mà hắn gặp lúc sáng trong bệnh viện. Trong cảnh mơ này, cô gái trang điểm khá kỹ càng, tuy rằng trên mặt có mỏi mệt, nhưng tinh khí thần cực tốt, quả thực khác nhau như trời với đất so với bộ dáng cô ở bệnh viện.
Cô gái hình như rất mệt mỏi, tiện tay ném túi xách lên trên bàn, quần áo cũng không thay, liền nhào về hướng giường, sau đó thân thể uốn éo, hai chân không ngừng vẫy vẫy, đá rơi giày cao gót trên chân xuống.
"Ngủ một giấc trước đã." Cô gái lẩm bẩm nói, thực mau liền ngủ rồi.
Cảnh trong mơ lại vừa chuyển, cô gái có hơi khát, mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại phát hiện trước giường mình có một người đàn ông xa lạ đứng sừng sững. Người đàn ông này mặc một bộ quần áo đen, cúi đầu, trong tay cầm thứ gì sáng sáng, đang thọc vào bụng cô.
Cô gái hoảng sợ muốn kêu to, muốn đứng dậy, nhưng thực mau cô liền phát hiện mình kêu không ra tiếng, thậm chí nhúc nhích cũng không được.
"Ủa, tỉnh?" Đào Gan Ma ngẩng đầu lên, Quý Lãng cẩn thận nhìn bộ dạng dáng, lúc này mới phát hiện, Đào Gan Ma chẳng những trên mặt mang theo khẩu trang, trên đầu đội mũ, thậm chí còn đeo kính đen bảo vệ mắt, đúng là một chút da cũng không lộ ra bên ngoài.
Trong phòng phẫu thuật, khi bác sĩ làm phẫu thuật nhất định phải làm việc dưới ánh đèn sáng lóa vì sợ không nhìn rõ thì động tác không chuẩn, mà Đào Gan Ma lại thao tác trong hoàn cảnh tối tăm không có ánh đèn, thậm chí còn mang kính đen bảo vệ mắt, có thể thấy được hắn căn bản là không để ý một đao cắt xuống này của mình có chuẩn xác hay không.
Cô gái trông thấy dao phẫu thuật dính máu trong tay Đào Gan Ma, bỗng nhiên ý thức được cái gì, bắt đầu điên cuồng gào to giãy giụa, nhưng cô lại không phát ra được một chút thanh âm nào, cũng không thể động đậy. Nhưng Quý Lãng lại nghe thấy, hắn đang cảm thụ từ thị giác của cô gái trong mộng cảnh, cho nên hắn có thể cảm nhận được tất cả cảm xúc của cô gái lúc này.
Cái loại cảm xúc đang tỉnh táo mà nhìn người ta cắt gan mình, một dao cắt xuống mang theo hoảng sợ cùng tuyệt vọng thảm thiết.
Lại còn không thể gào lên tiếng cầu xin: "Đừng giết tôi."
Quý Lãng nhíu nhíu mày, nỗ lực không để cảm xúc ảnh hưởng đến mình, tiếp tục chú ý tiến triển của cảnh trong mơ, cho đến khi Đào Gan Ma lấy ra nửa miếng gan từ trong cơ thể cô gái, Quý Lãng rốt cuộc cảm thấy thời cơ cũng đến rồi, duỗi tay chạm vào Đào Gan Ma ở cảnh trong mơ.
Lúc này, thân ảnh Đào Gan Ma trong mộng cảnh tức khắc biến thành một cái xoáy nước màu đen, cuốn Quý Lãng vào một mộng cảnh hoàn toàn mới.
Thành công.
Đây là một không gian trắng xoá, bốn phía cực kỳ an tĩnh, chứng tỏ chủ nhân của mộng cảnh lúc này, đại não thực bình thản, cũng không có nằm mơ. Nếu như là thông thường, Quý Lãng thích nhất là loại mộng cảnh này, có thể không cần bị bắt đi cảm thụ hỉ nộ ái ố hay sợ hãi tuyệt vọng của của người khác.
"Giết nhiều người như vậy, mà mộng cảnh lại an ổn như thế." Có thể thấy được tố chất tâm lý của Đào Gan Ma cực kỳ tốt.
Quý Lãng nhìn nhìn bốn phía, sau đó ngón tay chỉ về một phương hướng, gõ gõ một chút, nháy mắt, làn sương mù trắng xoá liền tan đi, lộ ra rất rất nhiều bong bóng xà phòng đủ mọi màu sắc.
Những bong bóng xà phòng này chính là đang chứa mọng cảnh của chủ nhân từ khi ra đời tới nay, những mộng cảnh này cứ lây là đà giữa không trung, thể tích càng lớn, sắc thái càng tươi đẹp chứng tỏ đây là ký ức mà chủ nhân khắc sâu, thường xuyên nhớ tới, mà thể tích nhỏ, màu sắc nhợt nhạt thì chính là những giấc mơ chủ nhân hầu như không nhớ rõ.
"Vì sao phải đi cắt gan người khác?." Quý Lãng nhìn đám bong bóng xà phòng đủ mọi màu sắc, lên tiếng hỏi một câu.
Theo thanh âm của hắn vang lên, các bong bóng mộng cảnh như cảm ứng được triệu hoán của Mộng Ma, tự giác có một cái lẫn lộn trong hàng đống bong bóng đủ màu đó trôi ra tới, ngừng ở trước mắt Quý Lãng.
Quý Lãng duỗi tay điểm vào nó, mộng cảnh liền chậm rãi bay lên giống như một bức hoạ được cuộn tròn được trải ra.
Đào Gan Ma tên là Lâm Uy, thân phận ngoài đời thật là một nhà điêu khắc có chút danh tiếng, sở trường là điêu khắc thân thể người. Vì có thể hoàn mỹ nắm giữ kết cấu cơ thể con người, hắn thi đại học cũng không phải ngành điêu khắc, mà là thi y học lâm sàng, mục đích là có thể thuận lý thành chương tìm hiểu rõ ràng cơ thể người.
Chờ đến hắn cảm thấy hiểu biết của mình đối với cơ thể con người đã đủ, hắn liền không màng giáo sư cùng bạn học giữ lại, dứt khoát thôi học khỏi trường Y, một lần nữa nộp đơn vào một trường đại học ở nước ngoài, học ngành điêu khắc cơ thể người. Sau khi hoàn thành hắn trở về nước, trên phi cơ Lâm Uy tình cờ gặp một cô gái phương Đông vô cùng xinh đẹp.
Cô gái này tên Trần Tuyết, có tỉ lệ dáng người cùng ngũ quan phải nói là hoàn mỹ nhất trong mắt Lâm Uy, phảng phất giống như trời cao đã tạo ra chỉ dành cho hắn, một dao một dao điêu khắc ra thật tỉ mỉ. Lúc sau đó là một câu chuyện tình yêu nhìn như vô cùng tốt đẹp, cô gái kiều tiếu mỹ lệ, chàng trai anh tuấn có tài, tình cảm hai người cực tốt.
Nhưng biến cố đã xảy ra ở một năm sau, cô gái bỗng nhiên bị bệnh viêm gan, nhưng không nghiêm trọng lắm, cũng nhanh chóng trị hết. Nhưng sau khi chữa khỏi xong, cô gái lại không còn hoàn mỹ, bởi vì đôi mắt kia của cô gái, sau trận bệnh này đã để lại tỳ vết.
Trong tròng trắng mắt của cô, xuất hiện một điểm vàng to cỡ hạt mè.
Tuy cô gái cũng không thích điểm vàng này, nhưng cũng không phải quá để ý, tuy nhiên, phản ứng của Lâm Uy thì cực kỳ lớn, một hai phải bắt Trần Tuyết đi bệnh viện trị cho khỏi, Trần Tuyết không thuyết phục được, liền đi bệnh viện kiểm tra vài lần. Bác sĩ nói, đôi mắt cô không có vấn đề gì, bệnh viêm gan cũng hoàn toàn trị hết rồi, căn bản là không có bệnh.
Lúc sau Lâm Uy liền dần dần thay đổi, bởi vì hắn phát hiện, Trần Tuyết mà hắn yêu chính là một Trần Tuyết toàn thân, bao gồm tròng mắt, đều hoàn mỹ giống như điêu khắc ra, chứ không phải là Trần Tuyết trong đôi mắt có một điểm vàng trước mắt này đây.
Hắn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, không thể cho phép tác phẩm của mình có tì vết, vì thế hắn nghĩ mọi cách để chữa trị, mua rất nhiều loại thuốc cổ quái hiếm lạ buộc Trần Tuyết uống. Ngay khi chấp niệm của hắn càng ngày càng sâu, một con mèo hàng năm vẫn ngồi trước cửa phòng làm việc của hắn bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
"Ta là ác quỷ theo chấp niệm của ngươi mà đến, ta có thể nói cho ngươi cách chữa khỏi đôi mắt của bạn gái ngươi, nhưng chuyện này cần phải chính ngươi đi làm."
Ác quỷ cho Lâm Uy một cái chủ ý, lấy lá gan mới mẻ nhất, giữ lại nhiều hơi thở của người sống nhất, đem về cho nó, nó sẽ đem gan chế tác thành thuốc, cho Trần Tuyết trị liệu đôi mắt.
Lâm Uy lúc này đã điên cuồng, thật sự nếu không thể trị khỏi đôi mắt của Trần Tuyết, làm cho cô ấy một lần nữa hoàn mỹ trở lại, hắn thà tự mình động thủ hủy diệt cô. Hiện giờ rốt cuộc có khả năng chữa trị, hắn cơ hồ không cần suy nghĩ, liền bắt đầu thực thi.
Mà để lấy được phần gan tươi mới nhất, giữ lại nhiều hơi thở người sống nhất, hắn mỗi lần lấy gan đều chỉ lấy đi một nửa lá gan, vì để bảo đảm trong khoảng thời gian ngắn, chủ nhân của lá gan sẽ không chết đi.
......
Quý Lãng lấy lại tinh thần, giơ tay phủi mộng cảnh bay đi, cảm xúc trong mắt còn hơi ổn định.
Nếu người trong thiên hạ biết Đào Gan Ma lại vì một lý do buồn cười như vậy mà đi móc gan người khác, ước chừng sẽ tam quan vỡ vụn, nhưng Quý Lãng đã thấy nhiều, không trách.
"Mộng cảnh khi đang lấy gan."
Dứt lời, bốn bong bóng mộng cảnh màu sắc tươi đẹp liền bay lên, xếp thành hàng ngừng ở trước mặt Quý Lãng.
Quý Lãng duỗi tay, điểm vào cái thứ nhất.
Trong hiện thực, tối 11 giờ rưỡi.
Trong lúc ngủ mơ, Vu Miểu Miểu bỗng nhiên cảm giác được dị thường, từ trong mộng bừng tỉnh lại. Cô hơi hơi ngẩn ra một lát, liền mở cửa đi ra ngoài, vọt tới trước cửa phòng ngủ Quý Lãng.
"Sao hơi thở của tướng công lại xao động nhiều như vậy?"
Bất chấp riêng tư cá nhân, Vu Miểu Miểu bắt đầu không ngừng gõ cửa: "Tướng công, tướng công, anh làm sao vậy?"
Vu Miểu Miểu ở ngoài cửa gõ ước chừng hai phút, nhưng cửa phòng ngủ của Quý Lãng vẫn không có bất luận cái động tĩnh gì, trong lòng cô vốn hơi có chút sốt ruột, bỗng nhiên hoảng hốt lên. Nhưng mà bất luận cô đẩy cửa như thế nào, đập cửa ra sao, cửa phòng ngủ vẫn lù lù bất động.
Vu Miểu Miểu không có cách nào, liền vọt tới ban công phòng khách một phen, căn hộ này kết cấu là phòng ngủ chính cùng phòng khách đều có ban công, hai cái ban công đều hướng về phía Nam, giữa hai ban công chỉ cách nhau đại khái 1 mét rưỡi.
Vu Miểu Miểu đá rớt dép lê, chân trần leo lên lan can ban công, sau đó thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên trên không, người liền nhẹ nhàng dừng lại trên ban công phòng ngủ chính.
"Tướng công!" Vu Miểu Miểu không thèm thở lấy hơi một ngụm, đứng dậy liền đi kéo cánh cửa sổ sát đất, mà ngay khi cô đụng tới cửa sổ sát đất, bức màn màu tối xoạt một tiếng liền bị kéo ra, Quý Lãng một thân áo ngủ xuất hiện ngay bên trong cửa sổ sát đất.
"Tương...... Tướng công?" Vu Miểu Miểu giật mình.
Quý Lãng một tay xoa xoa huyệt Thái Dương, một tay kéo cánh cửa sổ sát đất ra, giọng hơi mang chút mỏi mệt hỏi: "Cô làm gì ở chỗ này vậy?"
"Em, em vừa rồi gõ cửa, anh không mở cửa, sau đó em có chút lo lắng, cho nên liền......" Vu Miểu Miểu giải thích nói.
"Cho nên cô liền nhảy ban công?"
Vu Miểu Miểu lúc này cũng mặc một bộ đồ ngủ, là một cái đầm thun to tướng có hình một con heo hoạt hình, có vẻ có chút ngu đần, cẳng chân trụi lũi lộ ra bên dưới đầm đang cọ cọ vào nhau, Quý Lãng nghĩ đến vừa rồi cô cứ như vậy từ ban công phòng khách nhảy qua đây, liền nhịn không được tức giận.
"Cô có biết đây là lầu tám hay không?"
"Biết m."
"Biết mà cô còn nhảy?!" Quý Lãng chỉ cảm thấy đầu càng đau.
"Em, vừa rồi em không nghĩ nhiều như vậy, em đứng trước cửa gọi anh nửa ngày anh không trả lời, sau đó hơi thở của anh càng ngày càng rối loạn, cho nên em mới......" Vu Miểu Miểu giải thích nói, dưới ánh mắt doạ người của Quý Lãng, âm thanh càng lúc càng nhỏ dần.
"Vào đi." Quý Lãng thở dài, duỗi tay túm Vu Miểu Miểu tiến vào, xoay người mở đèn phòng ngủ lên.
Đây vẫn là lần đầu tiên Vu Miểu Miểu tiến vào phòng Quý Lãng, cô nhịn không được có chút tò mò nhìn khắp nơi đánh giá. Bố trí trong phòng kỳ thật rất đơn giản, không có quá nhiều đồ vật, nhưng tràn ngập hơi thở thuộc về Quý Lãng. Đặc biệt là trên giường giữa phòng, tràn ngập năng lượng Mộng Ma còn chưa tan đi, Vu Miểu Miểu nhịn không được duỗi tay sờ sờ.
"Cô sờ cái gì?" Quý Lãng vừa xoay người lại liền thấy Vu Miểu Miểu đang lén lút sờ giường hắn.
"Em thấy cái giường này rất mềm, thoạt nhìn có vẻ thoải mái nga." Vu Miểu Miểu vội vàng đứng thẳng người lên.
"Nếu cô thích, ngày mai tôi cũng đặt cho cô một cái." Cái giường này đích xác rất thoải mái, nghe nói là cực phẩm thuốc ngủ trong các nhãn hiệu giường, chỉ tiếc đối với hắn lại không có tác dụng gì.
"Không cần không cần, nhà chúng ta có một chiếc giường là được rồi." Vu Miểu Miểu theo bản năng nói.
Quý Lãng trầm mặc nhìn cô.
Úi, đã quên, tướng công tương đối bảo thủ, hiện tại mà đề cập đến chuyện ngủ chung trên một cái giường có chút sớm. Bất quá, này giường này thật sự trông có vẻ ngủ khá thoải mái nha, tốt hơn cái giường sô pha trong thư phòng nhiều, cũng không biết khi nào tướng công mới bằng lòng ở chung với mình trước khi cưới nữa.
"Ờ quên, tướng công vừa rồi anh bị làm sao vậy? Sao bỗng nhiên hơi thở dao động lớn như vậy?" Vu Miểu Miểu vội vàng nói sang chuyện khác.
"Vừa rồi tôi vào mộng cảnh, cảm xúc chịu chút ảnh hưởng." Vì tìm hiểu rõ ràng ngọn nguồn sự kiện Đào Gan Ma, hắn đã xem qua hết các lần Đào Gan Ma gây án, mà trong mỗi một vụ án đó, sẽ có một người bị hại tuyệt vọng hoảng sợ. Tuy rằng hắn đã nỗ lực áp chế, nhưng nhiều ít vẫn là sẽ chịu một ít ảnh hưởng.
Vu Miểu Miểu vừa rồi liền chú ý tới, sắc mặt Quý Lãng vô cùng kém, hàng năm đều đeo quầng thâm mắt còn không tính, lúc này ngay cả môi đều có chút hơi hơi trắng bệch, mày nhíu chặt, tay phải nắm lại thành quyền, vừa rồi đã không ngừng xoa xoa huyệt Thái Dương.
"Tướng công, anh đau đầu hả?" Vu Miểu Miểu hỏi.
"Ừ." Quý Lãng ừ một tiếng, xoay người mở cửa phòng ngủ, "Tôi không có việc gì, cô trở về ngủ đi, về sau không được nhảy ban công nữa."
Vu Miểu Miểu bước nhanh đi qua, nhưng không rời đi, mà là ngừng ở trước người Quý Lãng, duỗi tay kéo cánh tay hắn đang không ngừng xoa huyệt Thái Dương xuống.
"Tướng công, em có thể hôn lên trán anh không?" Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nói.
"Đừng quậy, trở về ngủ đi." Quý Lãng đau đầu vô cùng, chỉ muốn Vu Miểu Miểu nhanh chóng rời đi, hắn cố gắng an tĩnh, tiêu hoá cảm xúc tiêu cực mà ác mộng mang đến.
Vu Miểu Miểu bị cự tuyệt, tức khắc có chút thất vọng: "Thôi được, em hôn mu bàn tay cũng được."
Nói xong không đợi Quý Lãng phản ứng, cô chợt dùng sức, kéo bàn tay Quý Lãng kéo xuống dưới, nắm trong lòng bàn tay hôn lên.
"Nhân dang Vu sư, chúc phúc."
Quý Lãng chỉ cảm thấy một cảm giác mềm mại áp lên mu bàn tay, tiếp theo hắn liền cảm thấy đầu óc nhẹ hẫng đi, cơn đau nhói ở huyệt Thái Dương bỗng nhiên giảm bớt rất nhiều.
Cho nên, Vu Miểu Miểu không phải muốn lạm dụng gì hắn, mà là muốn giảm bớt đau đầu cho hắn?
"Tướng công ngủ ngon, em trở về ngủ đây." Hôn trộm thành công, Vu Miểu Miểu sợ tướng công bảo thủ lại nói cô, lập tức không ngẩng đầu bỏ chạy.
"......" Quý Lãng.