Vu Sư

Chương 27:




Lại rạng sáng, quỷ đồng tử theo thường lệ lấy hai đồng tiền xu, từ ban công nhảy xuống, đồng thời khi nó nhảy xuống, ở ban công phòng ngủ chính kế bên, Quý Lãng kéo bức màn đi ra. Hắn nhíu mày nhìn thoáng qua dưới lầu, vì ánh sáng lờ mờ, quỷ khí của quỷ đồng tử lại đều bị búp bê vải che đậy, hắn cũng không thể nhìn thấy con búp bê vải to bằng bàn tay kia chạy đi đâu.
Quý Lãng chậm rãi ra đến phòng khách.Vừa rồi hắn mơ hồ nghe được tiếng quỷ đồng tử kéo ngăn kéo, suy tư một lát, Quý Lãng kéo ngăn kéo dưới bàn trà ra, tiện tay lục lục một chút. Đồ vật trong ngăn kéo này toàn là đồ không thường dùng, tạp nham đủ thứ, hắn lục lục vài cái cũng không nhìn ra có gì dị thường.
Đồ vật đều ở đây, tiểu quỷ kia mở ngăn kéo tìm cái gì nhỉ?
Hử?
Tay Quý Lãng đang lục ngăn kéo dừng một chút, đồ vật đều ở đây, nhưng lại thiếu mất một ít, trong ngăn kéo hình như tiền xu đã ít đi. Hắn nhớ rõ lần trước khi mình kéo ngăn kéo ra, tiện tay quơ một cái cũng được một đống tiền xu, nhưng hiện giờ trong ngăn kéo chỉ còn có hai ba đồng.
Tiểu quỷ này trộm tiền sao? Chẳng lẽ là nửa đêm cầm tiền xu đi ra ngoài mua đồ? Nhưng mà ở đây có được bao nhiêu đồng đâu, đem ra ngoài có thể mua được gì chứ? Kẹo que sao?
Ngày mai phải nói chuyện với Vu Miểu Miểu mới được, nuôi tiểu quỷ trong nhà cũng được, nhưng tiểu quỷ mà còn đi trộm đồ thì không được.
Lúc này quỷ đồng tử còn chưa biết hành vi trộm tiền của mình đã bị nam chủ nhân phát hiện, còn quyết định ngày mai sẽ kể cho Vu Miễu Miễu, hiện giờ nó đang bận bịu tiếp tục trò đùa dai của mình. Trong khoảng thời gian này, rạng sáng mỗi ngày nó đều sẽ đúng hạn gọi điện thoại cho Hồng viện trưởng, mà khoảng thời gian này cũng là lúc nó cảm thấy thống khoái nhất từ sau khi chết đến bây giờ.
Nó hóa thành lệ quỷ đã ba năm, mỗi đêm đều muốn đi tìm Hồng Chấn Thanh báo thù, nhưng trên người Hồng Chấn Thanh có một chuỗi Phật châu lực lượng rất mạnh, mỗi khi nó tới gần liền sẽ bị phật quang gây thương tích. Nó thử hàng trăm hàng ngàn lần rồi, đều bị phật quang đánh lui cả trăm cả ngàn lần. Trong thời gian đó, ngay cả sự tồn tại của nó Hồng Chấn Thanh cũng không biết, ba năm qua, nó chưa dọa được Hồng Chấn Thanh một lần nào.
Nhưng mà mười ngày nay, mỗi đêm một cú điện thoại lại có thể dọa Hồng Chấn Thanh kinh sợ đến thét chói tai, thật sự là quá vui sướng.
Ba Hồng à, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không để cho ông ngủ được giấc nào ngon nữa đâu.
Quỷ đồng tử hung hăng nghĩ, đồng thời thuần thục gọi đến số điện thoại, âm thanh "reng reng" quen thuộc truyền đến, điện thoại lại không được bắt máy. Sau khi điện thoại tự ngắt kết nối, quỷ đồng tử lại lần nữa bắt đầu quay số, nó mỗi đêm đều như thế, nếu Hồng Chấn Thanh không bắt máy, nó sẽ liên tục gọi lại mười cuộc mới thôi.
Ngay khi nó cho rằng sắp phải gọi đủ mười cuộc như mấy lần trước, thì điện thoại đột nhiên lại được bắt máy.
Quỷ đồng tử có chút kinh ngạc, nhưng mau chóng điều chỉnh trạng thái, giọng nói non nớt ngọt ngào kêu ba Hồng: "Ba Hồng, sao ba còn chưa đến tầng hầm ngầm tìm con vậy, con lạnh quá ~~~"
"Tiểu Ninh." Hồng viện trưởng lên tiếng kêu.
Quỷ đồng tử ngẩn ra, rồi sau đó hì hì cười nói: "Ba Hồng, ba vẫn còn nhớ rõ tên của con nha."
"Ba đương nhiên nhớ rõ, con là Hạng Ninh, lúc năm tuổi bị người vứt bỏ ở trước cửa cô nhi viện. Con thật ngoan, thật thông minh, cũng thật nghe lời, đi học thành tích cũng tốt, lần đầu tiên thi cử đã đạt được một trăm trên một trăm điểm." Hồng viện trưởng chậm rãi nói, ngữ khí ôn nhu phảng phất như đang nói chuyện với con trai mình.
Hạng Ninh bị Hồng viện trưởng gợi lên ký ức ngày xưa, nó hung hăng nói: "Tôi đã từng cho rằng, ông là người tốt ~~"
"Ba đã từng là một người tốt." Hồng viện trưởng nói.
"Vậy vì sao ông lại thay đổi, vì sao lại muốn giết chúng tôi?." Hạng Ninh chất vấn nói.
"Tiểu Ninh, chuyện đó rất phức tạp, ba giải thích không rõ ràng được. Nhưng mà ngay từ đầu, ba không tính giết con." Hồng viện trưởng nói.
"Nhưng ông tính giết Miêu Miêu, à không, ông là muốn bán Miêu Miêu cho người khác." Hạng Ninh vĩnh viễn sẽ không quên nỗi khiếp sợ của mình khi vừa mới phát hiện chuyện này.
"Con thật quá thông minh, một đứa nhỏ bảy tuổi, vì sao lại hiểu nhiều như vậy." Hồng viện trưởng đêm nay có vẻ cực kỳ trấn định, không hề khủng hoảng như mấy ngày trước đây, hắn hỏi ngược lại, "Tiểu Ninh, ngoại trừ con, còn có đứa nhỏ nào ở cùng với con hay không?"
"Thì sao, sợ à?"
"Xem ra là không còn." Hồng viện trưởng thở nhẹ ra một hơi, "Trong những đứa trẻ đó, chỉ có lúc con chết là còn ôm oán khí, cho nên cũng chỉ có con hóa thành lệ quỷ."
"Cho dù chỉ có tôi, tôi cũng tới lấy mạng ông."
"Ba nghe nói, hóa thành lệ quỷ sẽ không thể đầu thai, đúng không?" Hồng viện trưởng hỏi.
"Cho dù như thế, tôi cũng muốn làm cho ông không chết tử tế được."
"Sao phải vậy? Con là đứa trẻ thông minh như vậy, sao phải cố chấp chứ. Chết thì cũng đã chết, sao đến mức cả kiếp sau cũng không cần, chỉ vì tìm ba báo thù?" Hồng viện trưởng thở dài, trong thanh âm tràn đầy tiếc nuối, phảng phất như thiệt tình cảm thấy tiếc nuối cho Hạng Ninh không thể có một kiếp sau tốt đẹp.
"Ông bớt giả mù sa mưa đi." Hạng Ninh không bao giờ tin tưởng cái loại người giả dối ôn nhu như Hồng viện trưởng nữa. Đã có lúc, hắn ta dùng chính cái loại giọng nói ôn nhu quan ái này lừa gạt hết thảy trẻ em trong cô nhi viện.
"Con sẽ vì Đình Đình." Hồng viện trưởng bỗng nhiên nói.
Hạng Ninh cứng đờ, ngay sau đó cả người phát ra ra một luồng sát khí chưa bao giờ từng có: "Ông không được động vào em ấy!"
"Quả nhiên là vì Đình Đình, con nhất định thường xuyên tới thăm nó, con biết bệnh của nó càng ngày càng nghiêm trọng, nó là mục tiêu kế tiếp của ba đó." Hồng viện trưởng bình đạm tự thuật nói.
"Không được động vào trong em ấy, không cho ông động vào em ấy!." Hạng Ninh cơ hồ muốn điên rồi, hận không thể lập tức phóng qua điện thoại xé xuống đầu Hồng viện trưởng.
"Con đâu có đến gần ba được." Hồng viện trưởng chắc chắn nói, "Trên người ba có một chuỗi Phật châu, Thanh Huyền đạo trưởng nói chuỗi Phật châu này có thể làm cho lệ quỷ hồn phi phách tán. Con lại đây, để ba đánh tan con rồi, ba liền tha cho Đình Đình."
Hạng Ninh cho dù thông minh cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, mà Hồng Chấn Thanh là một người trưởng thành, hắn biết rõ, Hạng Ninh đã chết ba năm, nếu là có cách thương tổn hắn, nó đã sớm trực tiếp tới tìm hắn, chứ không phải dùng loại phương pháp đùa dai này.
"Hồng Chấn Thanh!" Hạng Ninh tức giận.
"Dù sao con cũng đã là lệ quỷ, cũng không thể đầu thai, không bằng nhường cơ hội này lại cho Đình Đình? Chỉ cần con nghe lời, ta chẳng những không động Đình Đình, còn sẽ nghĩ cách chữa khỏi bệnh của nó, để nàng đi học, học đến đại học. Con cũng biết đó, ba Hồng cũng từng nuôi vài anh chị đến tận khi vào đại học." Hồng viện trưởng tiếp tục uy hiếp, "Nếu con không tới, ngày mai, ta liền cho người tới định giá Đình Đình. Tiểu Ninh, trước hừng đông, ba muốn nhìn thấy con."
Thân thể nho nhỏ của Hạng Ninh không ngừng phát run lên trong buồng điện thoại.
Mình sai rồi, mình không nên gọi cái cuộc điện thoại này, không nên để hắn nhận biết được thân phận của mình, không nên để hắn có cơ hội uy hiếp mình.
Nhưng mà, bệnh của Đình Đình càng ngày càng nghiêm trọng, số lần Hồng Chấn Thanh đi tìm Đình Đình nói chuyện càng ngày càng nhiều. Trước kia cũng là như thế, bất cứ đứa trẻ nào trong viện mà thân thể không thoải mái, Hồng Chấn Thanh liền đi tìm nó nói chuyện phiếm, sau đó bệnh của đứa nhỏ này liền sẽ chuyển biến xấu, tiếp theo sẽ mau chóng chết đi.
"Ông thật sự, sẽ không thương tổn Đình Đình?" Hạng Ninh lên tiếng hỏi.
"Sẽ không, ba bảo đảm." Hồng viện trưởng bảo đảm nói.
Hạng Ninh biết mình không nên tin tưởng Hồng Chấn Thanh, nhưng nó không còn biện pháp, Hồng Chấn Thanh có Phật châu, cho dù là ba tháng sau lực lượng của mình trở về cũng không nhất định có thể giết hắn. Nhưng hắn muốn làm thương tổn Đình Đình, ngày mai lập tức có thể.
Điện thoại trầm mặc xuống, Hồng viện trưởng kiên nhẫn chờ, mà thời gian kết nối cho hai đồng tiền Hạng Ninh quăng vào máy điện thoại sắp hết rồi.
"Tôi ở buồng điện thoại công cộng bên đường Trường Kiều, ông lại đây tìm tôi."
Một giờ sau, một chiếc xe tầm thường màu xám đậm ngừng bên cạnh buồng điện thoại công cộng bên đường Trường Kiều, Hồng Chấn Thanh từ trên xe bước xuống, kéo cửa buồng điện thoại.
Sáng sớm 7 giờ rưỡi.
Quý Lãng mua bữa sáng trở về, tiến vào liền phát hiện Vu Miểu Miểu tựa hồ đang tìm đồ vật gì.
"Tìm cái gì vậy?" Quý Lãng hỏi.
" Oa Oa của em đâu không thấy." Vu Miểu Miểu vừa nói vừa cầm cây chổi quét quét dưới ghế sô pha, muốn nhìn xem quỷ đồng tử có phải đang trốn dưới sô pha hay không.
"Là con Oa Oa quỷ trên trán có điểm đỏ hả?" Quý Lãng hỏi.
"Đúng vậy."
"Không cần tìm, nó không có ở trong nhà, nửa đêm ngày hôm qua nó nhảy từ ban công ra ngoài đến giờ chưa thấy trở về." Quý Lãng nói.
"Nó trốn?" Vu Miểu Miểu ngẩn ra, "Hắn trốn cái gì chứ?"
"Có thể là vì trộm tiền bị tôi phát hiện." Quý Lãng dọn bữa sáng xong, "Lại đây ăn cơm sáng đi."
"Trộm tiền, nó trộm tiền chúng ta?" Vu Miểu Miểu khiếp sợ nói.
"Là trộm tiền của tôi."
"Tiền anh còn không phải là tiền của em sao." Vu Miểu Miểu tùy ý nói.
"......" Quý Lãng nghĩ đến khoản tiền ba mươi vạn Vu Miểu Miểu khoảng thời gian trước chuyển làm hai lần cho hắn, im lặng dừng miệng.
"Nó lấy tiền làm gì? Chẳng lẽ còn có thể đi ra ngoài mua đồ? Nó là một con lệ quỷ, muốn mua cái gì?" Vu Miểu Miểu thật sự không nghĩ ra được quỷ đồng tử cần tiền làm cái gì, nếu như là tiền âm phủ còn có thể nói là đi đi dạo chợ quỷ, chứ tiền dương gian này thì ở chợ quỷ cũng không thể dùng mà.
"Cũng có khả năng là bỏ trốn." Quý Lãng hỏi, "Cô phong ấn nó trong Oa Oa, vì sao không hạn chế hành động của nó, ngược lại còn để nó chạy đầy đất vậy?"
"Bởi vì hiện tại nó và em là quan hệ hợp tác á, không phải là lệ quỷ mà em bắt về phong ấn. Nó giúp em kiếm được 30 vạn mà, em cũng không thể đem người ta nhốt lại." Vu Miểu Miểu nói.
Vu tộc đối xử với lệ quỷ không giống như người của Huyền môn, nếu như là người của Huyền môn, chỉ cần thấy lệ quỷ, có thể độ hóa liền độ hóa, không thể độ hóa liền đánh tan, tóm lại không thể để lệ quỷ tác loạn ở nhân gian. Mà lệ quỷ trong mắt Vu tộc được chia làm hai loại, một loại là ở lệ quỷ có thể giao dịch, một loại lệ quỷ không thể giao dịch.
Đối với lệ quỷ có thể giao dịch, đó là đối tác của Vu sư, lúc này chỉ cần lệ quỷ không vi phạm khế ước, Vu sư sẽ không quá kềm chế hay kiểm soát lệ quỷ, thậm chí sẽ thỏa mãn yêu cầu lệ quỷ thích hợp của, tận lực để hai bên được hợp tác vui sướng. Hơn nữa lúc này lệ quỷ bị khế ước trói buộc, năng lực có giới hạn, cũng không thể làm ra được chuyện gì xấu.
Mà đối với lệ quỷ không thể giao dịch, sẽ đối xử như thế nào thì phải xem tâm tình của Vu sư. Giết hay không thì chưa nói, nhưng hoạt động tự do như quỷ đồng tử, nửa đêm còn bật TV xem là khẳng định không có.
"Thái độ phục vụ của Vu sư các cô còn khá tốt há." Quý Lãng nhịn không được châm biếm.
"Tất nhiên, nếu người ta đã giúp anh kiếm tiền mà chút xíu lợi ích cũng không vớt được, lần sau anh lại thi pháp thì sẽ không còn vật siêu nhiên nào đáp lại nữa đâu." Vu Miểu Miểu nói, "Còn nữa, trong tất cả môn phái Huyền Môn, chỉ có Vu tộc chúng ta có năng lực này, dựa vào thái độ phục vụ làm tin mà ký kết khế ước."
"......" Quý Lãng đã không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Vậy hiện tại nó trốn rồi, có ảnh hưởng việc làm ăn của cô không?" Quý Lãng hỏi.
"Khế ước đã thành, một thân lực lượng của nó đều bị chuyển hóa sạch sẽ, lúc này bất luận nó làm cái gì đều không thể gián đoạn khế ước, trừ phi bản thân nó bị hồn phi phách tán." Vu Miểu Miểu nói.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Vu Miểu Miểu không hạn chế hành động của quỷ đồng tử. Bởi vì một khi khế ước thành lập, quỷ đồng tử liền biến thành một con rối nhỏ không hề có năng lực tự bảo vệ mình, lúc này nó mới là thứ nhỏ yếu nhất cần được bảo hộ. Quỷ vật thông thường, đặc biệt là đã hóa thành lệ quỷ, đều mang chấp niệm sâu đậm trong tận hồn phách, không có ai lại tự tìm đường chết cả.
"Vậy cô vẫn nên đi tìm nó trở về." Quý Lãng nói, "Lỡ như nó gặp phải nguy hiểm, khế ước không phải bị đứt đoạn rồi sao?"
"Ừ." Vu Miểu Miểu lấy một cái bánh bao qua cắn một ngụm, "Lát nữa em vẽ cái trận, xem xem nó đang ở đâu. Tướng công, hôm nay em không đi phòng làm việc nha."
Quý Lãng biết cô là muốn đi tìm quỷ Oa Oa, liền gật gật đầu không nói chuyện.
"Lại dám chạy loạn, còn trộm tiền, chờ em bắt được về, em sẽ phong nó cứng ngắt luôn, làm cho nó trở thành một con búp bê vải chân chính trong hai tháng kế tiếp." Vu Miểu Miểu hung hăng nói.
Ăn cơm sáng xong, Quý Lãng lái xe đi làm, Vu Miểu Miểu tìm một tờ giấy trắng, vẽ trận pháp lên.
Trên người Quỷ đồng tử có vu lực của Vu Miểu Miểu, cho nên vô luận nó chạy tới nơi nào, Vu Miểu Miểu đều có thể nhìn thấy từ qua pháp. Trận pháp mau chóng vẽ xong, liên hệ qua khế ước được tăng cường, Vu Miểu Miểu lập tức liền cảm ứng được phương vị của quỷ đồng tử.
"Xa như vậy? Sao nó có thể đi được đến đó chứ." Vu Miểu Miểu mở bản đồ trên di động nhìn nhìn, khoảng cách này cũng phải qua nửa thành phố rồi, quỷ đồng tử đang ở phía bắc nhất của Hải Thị. Tuy rằng cô không hạn chế hành động của quỷ đồng tử, nhưng cái thân thể chỉ bằng bàn tay kia chạy một ngày cũng không thể chạy xa như vậy được.
"Đi trước xem sao." Vu Miểu Miểu ra cửa gọi chiếc xe, bảo tài xế đưa cô tới vùng ngoại ô thành Bắc trước, sau đó tự mình xuống xe, theo ấn ký trên khế ước của cô cùng quỷ đồng tử chậm rãi tìm.
Tìm đại khái nửa giờ, Vu Miểu Miểu ngừng lại trước một cô nhi viện.
"Cô nhi viện Hồng Tâm?" Vu Miểu Miểu giật mình, đưa chân chạy vào.
"Chào cô, xin hỏi cô đến đây làm người tình nguyện sao?" Vu Miểu Miểu mới vừa bước vào sân không bao lâu, liền có một người đàn ông tóc bạc một nửa, diện mạo hiền lành xuất hiện dò hỏi.
"Chào ông." Khi người đàn ông trung niên này tới gần, Vu Miểu Miểu liền cảm nhận được một lực lượng vô cùng tường hoà trên người hắn.
"Tôi là viện trưởng cô nhi viện này, cô có thể kêu tôi Hồng viện trưởng." Hồng viện trưởng giơ tay chỉ chỉ bên trong, hỏi, "Cô lần đầu tiên tới đây phải không, tôi dẫn cô đi một vòng xem nhé?"
Ánh mắt Vu Miểu Miểu định trên một chuỗi hạt Phật châu bằng gỗ đàn lộ ra trên cánh tay của Hồng viện trưởng, hoá ra là có Phật châu của cao tăng nha, xem ra vị Hồng viện trưởng này là một đại thiện nhân rồi, bằng không làm sao có được loại Phật châu này chứ.
"Dạ được, nhưng cũng không biết tôi có thể giúp được cái gì?" Vu Miểu Miểu cười đáp.
"Nơi này có mấy đứa trẻ, cô đây nhìn cũng không lớn, có lẽ còn đi học đúng không, cô cùng tụi nó chơi vui vẻ là tốt lắm rồi." Hồng viện trưởng hiền lành nói, "Hôm nay đang là ngày làm việc, rất nhiều người tình nguyện hôm nay đều phải đi làm, không ai chơi với bọn nhỏ, chúng nó đều rất tịch mịch đây."
"Chơi hả, vậy thì thôi giỏi lắm đó."
Vu Miểu Miểu dưới sự dẫn dắt của Hồng viện trưởng đơn giản tham quan cô nhi viện một chút. Cái cô nhi viện này cũng không lớn, dường như là một nhà trẻ bỏ đi được cải biến lại, tổng cộng hai tầng kèm theo một gác mái. Trên lầu là nơi của mấy đứa nhỏ ăn ngủ, bên dưới lầu là nơi hoạt động, trong viện còn có một cái nhà trệt, là phòng bếp cho cô nhi viện.
"Vậy tầng gác mái là kho hàng sao?" Vu Miểu Miểu thấy Hồng viện trưởng không giới thiệu gác mái, nhịn không được hỏi.
"Đúng, để mấy thứ không còn sử dụng, trong đó tương đối bề bộn, nên không tiện dẫn cô đi tham quan m." Hồng viện trưởng nói.
Vu Miểu Miểu gật gật đầu, trong lòng cơ bản có thể xác định, quỷ đồng tử đang ở gác mái.
"Được rồi, cô xuống dưới lầu chơi với bọn nhỏ một chốc lát đi, tôi đi phòng bếp xem cơm trưa thế nào." Hồng viện trưởng để Vu Miểu Miểu lại lầu một, mình thì đi phòng bếp.
Vu Miểu Miểu nhìn nhìn về hướng gác mái, sau đó từ trong bao móc ra một con búp bê vải lớn bằng bàn tay.
"Ôi con búp vê này thật xinh đẹp, là tặng cho chúng em sao?" Một bé gái khoảng bốn năm tuổi tiến đến bên cạnh Vu Miểu Miểu, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm con búp bê vải trên tay Vu Miểu Miểu, mặt tràn đầy yêu thích.
"Không phải, cái này chị có việc dùng." Vu Miểu Miểu nói.
"Ồ." Bé gái nữ đầy mặt thất vọng.
"...... Chúng ta đến bên cạnh cửa sổ, chị chơi trò ghép hình với em có được không?" Vu Miểu Miểu dỗ dành nói.
"Dạ được." Bé gái thực ngoan ngoãn, cũng không vì Vu Miểu Miểu không cho nó con búp bê vải mà mất hứng.
Vu Miểu Miểu nắm tay bé gái đến bên chiếc chiếu tatami cạnh cửa sổ, sau đó thừa dịp bé gái cúi đầu chơi trò chơi ghép hình, liền đặt con búp bê vải trong tay ra ngoài cửa sổ.
"Đi gác mái." Vu Miểu Miểu thấp giọng nói.
"Gác mái rất nguy hiểm, viện trưởng nói không được đi đâu." Bé gái nghe được Vu Miểu Miểu nói, tưởng chị gái này đang nói chuyện với mình.
"Vậy sao, vậy chúng ta không đi." Vu Miểu Miểu bình tĩnh đáp.
Búp bê vải nhận được mệnh lệnh, theo ống dẫn nước ở ngoài cửa sổ bò lên trên, chả mấy chốc đã bò lên tới trên cửa sổ gác mái. Hiện giờ là mùa hè, cửa sổ cơ bản đều mở thông gió, búp bê vải cơ hồ không mất bao nhiêu sức lực liền vào phòng. Vào phòng, búp bê vải liền bắt đầu tìm kiếm khắp trong phòng, tìm một vòng, nó ngừng lại trước một cái hộp giày nhìn tương đối mới, búp bê vải vươn tay ngắn nhỏ mới xốc được nắp hộp giày lên hở ra một khe, ngay sau đó một tia phật quang liền chiếu xạ ra, doạ cho búp bê vải trực tiếp ngã trên mặt đất.
"Ô, nơi này sao lại có phật quang, thiếu chút nữa là bị siêu độ." Búp bê vải nghĩ mà sợ, che lại trái tim nhỏ.
Tuy rằng sớm hay muộn đều phải đi âm phủ đầu thai, nhưng nó còn mấy ngày ở nhân gian, nhưng muốn đi địa phủ sớm như vậy.
Búp bê vải không dám tới gần phật quang kia, liền chạy tới cửa phòng, bò lên trên vặn tay nắm cửa phòng, vì không muốn doạ mấy đứa nhỏ bên ngoài, linh thể xuất ra khỏi con búp bê vải, trực tiếp bay đến lầu một.
"Vu sư Vu sư, trên lầu có phật quang rất mạnh, tôi tới gần không được. Nhưng mà cửa thì tôi mở ra cho cô rồi đó, cô tự mình qua đó xem một chút đi." Linh thể nói.
"Phật quang?" Vu Miểu Miểu theo bản năng liền nhớ tới vòng Phật châu trên tay Hồng viện trưởng.
Chẳng lẽ quỷ đồng tử định làm gì đó với Hồng viện trưởng, nhưng ngược lại bị Hồng viện trưởng dùng Phật châu trấn áp? Không đúng nha, cho dù quỷ đồng tử có muốn làm cái gì, cũng phải chờ ba tháng sau, lực lượng nó khôi phục mới được chứ.
Không đúng, hiện tại không phải lúc nghĩ mấy cái này, quỷ đồng tử tuy rằng có vu lực của mình bảo hộ, nhưng phật quang trên vòng Phật châu kia rất mạnh, quỷ đồng tử bản chất lại là lệ quỷ, nếu như thời gian dài, hồn thể sẽ bị thương. Đến lúc đó thân thể Hàn Mộng nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Không được, khế ước không thể hủy, uy tín không thể ném, đây chính là số tiền đầu tiên mình kiếm được cho tướng công, tuyệt đối không thể trả lại được.
Vu Miểu Miểu nghĩ nghĩ, lấy cớ đi WC, bảo bé gái kia tự mình chơi trong chốc lát, liền thừa dịp không ai chú ý chạy tới trên lầu. Vu Miểu Miểu mau chóng đi tới trên gác mái, cửa phòng quả nhiên đã bị mở ra, đang khép hờ.
Vu Miểu Miểu chỉ nghĩ đến chuyện mau chóng lấy con búp bê vải có quỷ đồng tử bám vào về, lập tức đẩy cửa đi vào.
Gác mái này có vẻ lớn hơn so với Vu Miểu Miểu tưởng tượng, bên trong chất rất nhiều đồ vật, cô rõ ràng cảm nhận được hơi thở của quỷ đồng tử, nhưng là vì đồ vật quá nhiều nên trong lúc nhất thời không xác định cụ thể ở nơi nào.
"Phật quang, hộp giày." Vu Miểu Miểu ngừng trước một đống hộp, đang định mở ra từng cái thì cửa gác mái bỗng nhiên bị người mạnh mẽ đẩy ra.
"Loảng xoảng" một tiếng, dọa Vu Miểu Miểu nhảy dựng.
"Hồng...... Hồng viện trưởng." Vu Miểu Miểu có chút chột dạ kêu.
"Cô Miểu Miểu, sao cô không ở lầu một chơi với bọn nhỏ, ở chỗ này làm cái gì?" Ánh mắt Hồng viện trưởng gắt gao nhìn chằm chằm Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu vốn là lén tới tìm quỷ đồng tử, lúc này cũng không thể nói rõ ràng chuyện như thế nào, chỉ có thể lấy cớ nói: "Là như thế này, vừa rồi hình như khi ông dẫn tôi đi tham quan tôi bị rơi mất đồ, cho nên mới đi lên tìm xem, sau đó tôi phát hiện cửa gác mái không quan, liền tò mò tiến vào nhìn nhìn. Thật ngại quá, tôi không phải cố ý, cũng không định chạm vào đồ trong kho hàng."
"Không sao cả, cơm làm xong rồi, xuống lầu ăn cơm thôi." Hồng viện trưởng mỉm cười nhìn Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu bỗng nhiên cảm giác được một cơn ớn lạnh, trong lòng không khỏi rùng mình, Hồng viện trưởng có địch ý với mình, chẳng lẽ chỉ bởi vì mình vào kho hàng, hay là nói...... Hắn hiểu lầm cái gì?
"Hồng viện trưởng, đồ tôi làm mất còn chưa có tìm được nữa." Vốn dĩ định tạm thời tránh đi, sau đó tìm cơ hội quay lại, nhưng Vu Miểu Miểu bỗng nhiên đổi ý.
"Vừa rồi cô đâu có vào trong gác mái này, làm sao rớt ở chỗ này được." Hồng viện trưởng vẫn mỉm cười, nhưng khắp cả người Vu Miểu Miểu càng thấy mỗi lúc một lạnh hơn.
"Vừa rồi tôi mới tìm được ở chỗ bậc thang lên đây rồi, nhưng mới nãy tiến vào trong gác mái lại không cẩn thận lại rớt. Là một con búp bê vải, khái bàn lớn bằng bàn tay thế này này." Vu Miểu Miểu khoa tay múa chân một chút, "Trên trán có một chấm chu sa đỏ, Hồng viện trưởng có thấy ở đâu không?"
Ý cười trên mặt Hồng viện trưởng rốt cuộc phai nhạt xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Vu Miểu Miểu: "Là cô, cô phong ấn Tiểu Ninh trong con búp bê đó."
Hồng viện trưởng quả nhiên có quen biết quỷ đồng tử, chẳng lẽ quỷ đồng tử khi còn sống có chuyện gì sâu xa với vị viện trưởng này?
Vu Miểu Miểu không hề liên hệ Hồng viện trưởng cùng cái chết của quỷ đồng tử lại với nhau, bởi vì một người đầy người tràn ngập khí điềm lành như thế này thật sự không thể làm cho bất cứ ai liên hệ hắn với chuyện xấu gì được.
"Hồng viện trưởng, ông rõ ràng hiểu tôi đang nói cái gì nhỉ." Vu Miểu Miểu ngả bài nói, "Tôi nói thật với ông, con búp bê kia là đồ vật của tôi, tôi tới nơi này chính là để tìm nó. Tôi cũng không biết nó làm sao có thể đến được chỗ này của ông, tôi cũng không quan tâm nguyên nhân thế nào, nhưng mà trong hai tháng rưỡi kế tiếp, nó đều phải ở trong tay tôi, tôi hy vọng ông có thể trả nó lại cho tôi. Đương nhiên, ông có điều kiện gì cũng có thể nói, nếu tôi có thể làm được, tôi nhất định làm."
"Là cô phong ấn Tiểu Ninh trong con búp bê đó thật sao?" Hồng viện trưởng hỏi.
"Không sai, nhưng mà xin ông đừng hiểu lầm, tôi phong ấn nó cũng không phải muốn làm hại nó, ngược lại ông dùng Phật châu trấn áp nó, sẽ làm nó bị hồn phi phách tán đó." Vu Miểu Miểu cho rằng Hồng viện trưởng hiểu lầm cô cố ý phong ấn quỷ đồng tử, vì thế giải thích nói.
Nhưng ai biết khi lời này của cô rơi xuống, thì địch ý đến từ Hồng viện trưởng lại trở nên càng thêm mãnh liệt, giống như một cây dao găm sắc bén, cơ hồ sắp đâm đến trên mặt cô.
"Ông......" Biểu tình của Vu Miểu Miểu nháy mắt liền đề phòng.
Lúc này, một giọng nữ hơi có chút the thé từ dưới thang lầu truyền đến: "Viện trưởng, ăn cơm thôi, bọn nhỏ đều chờ ông đó."
Hồng viện trưởng nhìn ánh mắt đề phòng của Vu Miểu Miểu, bỗng nhiên há mồm hô to lên: "Dì Vương, báo cảnh sát đi, chỗ này có người trộm đồ."
Cái gì?
Vu Miểu Miểu còn đang sững sờ chưa kịp phản ứng lại đây là có chuyện gì, Hồng viện trưởng bỗng nhiên vọt về phía cô, đẩy cô ra một phen, sau đó đoạt lấy hộp giày phía sau lưng Vu Miểu Miểu, lấy ra quỷ đồng tử bên trong ra.
"Vu...... Sư......" Quỷ đồng tử rời đi khỏi hộp giày liền thấy Vu Miểu Miểu, lúc này nó bị Phật châu định thân, thân thể không thể nhúc nhích, chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng.
Vu Miểu Miểu kinh hãi, quỷ đồng tử rời khỏi bên cạnh cô tương đối lâu, vu lực giảm bớt, lại bị Phật châu áp chế, lúc này phật quang đã thẩm thấu vào khế ước, nếu còn không lấy về, hồn thể của quỷ đồng tử liền sẽ bị hao thương. Đến lúc này rồi thì làm sao cô còn không rõ, cái tên Hồng viện trưởng này căn bản là muốn quỷ đồng tử hồn phi phách tán.
"Trả nó trả lại cho tôi." Vu Miểu Miểu đứng lên muốn nhào tới đoạt lấy.
Hồng viện trưởng làm gì đưa cho cô, hắn né tránh vài lần, lại đều bị Vu Miểu Miểu bắt lấy, hắn mau chóng ý thức được mình không phải đối thủ của Vu Miểu Miểu, cuối cùng trên mặt hiện lên một mạt tàn nhẫn, hắn lui về phía sau cửa, khi Vu Miểu Miểu đang sắp xông tới, hắn cố ý giơ chân giẫm vào hư không, từ gác mái trực tiếp lăn xuống.
"A a a, viện trưởng!" Dì Vương sợ thét chói tai, vang vọng toàn bộ cô nhi viện.
Mười phút sau, Quý Lãng đang ở phòng làm việc đi làm lại nhận được một cú điện thoại: "Xin hỏi có phải ngài là Quý Lãng?"
"Đúng vậy." Quý Lãng lên tiếng.
"Chúng ta là đồn công an ở thôn Tây Duyên, ngài có biết ai là Vu Miểu Miểu không?"
"Cô ấy làm sao vậy?" Đồn công an?
"Vu Miểu Miểu vào nhà trộm đồ, đả thương người, bị chúng tôi bắt ở đây."
"......" Quý Lãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.